di ta 123456

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
là giải đất thuộc địa phận Hoàng Cung, nhưng từ trong miệng vị Tàn Thiên đội viên này, Ngự Lâm quân lại biến thành 'Nhàn tạp nhân đẳng' !

"Giết không tha? Quân gia?" Thống Lĩnh giật nảy, đánh rùng mình một cái, kinh nghi nhìn về nơi ánh lửa chiếu rọi.

Đột nhiên một thanh âm nhỏ nhẹ nhàng vang lên trên không trung, trong ngọn lửa một đạo bóng trắng chậm rãi bay lên, một bước bước lên doanh trướng trên nóc cột cợ, một thân ảnh thon dài cao ngất vững như núi Thái đứng ở phía trên, lớn tiếng nói: "Quân gia Quân Mạc Tà ở chỗ này tiễu sát phản nghịch! Không cho phép ai quấy rầy, tất cả cút cho ta!"

Năm chữ phía sau hắn hét lớn ra, giống như tiếng sấm liên tục vang dội cả Thiên Hương thành! Cái loại thái độ tùy ý lớn lối này lại càng không che dấu chút nào!

Bình mã bốn bề trong lúc bất chợt đều dừng lại, cơ hồ trong cùng một lúc, không hẹn mà cùng nhất tề thắng ngựa, trong lúc nhất thời, thanh âm thớt ngựa hí dài vang thành một mảnh.

Sau đó một thanh âm chững chạc: "Nguyên lai là Quân tam thiếu ở chỗ này, lão hủ thất kính; xin hỏi, Tam Thiếu lần này làm chuyện gì?" Nói chuyện, chính là ngự tiền thị vệ tổng thống lĩnh, cũng chính là người của Mộ Dung thế gia, Mộ Dung Hào.

Quân Mạc Tà hừ lạnh một tiếng, trầm trầm nói: "Chẳng lẽ Bổn thiếu gia làm chuyện gì, còn phải hướng ngươi hồi báo riêng mới được sao? Nếu còn không rời đi ... vậy thì tất cả đều lưu lại đi."

Mộ Dung Hào khuôn mặt nhất thời biến sắc, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên một hắc y lão giả quỷ mị xuất hiện ở trước ngựa của hắn, đôi mắt ưng nhìn chằm chằm hắn, trong miệng lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!"

Vừa nói mủi chân vẽ một cái, thân ảnh chợt lóe, thế nhưng trong nháy mắt tạo thành một chiến hào rộng ba thước ngay trước mặt, vừa đứng tại nguyên chỗ, lạnh lùng nói: "Dám can đảm lướt qua giới tuyến này, giết không tha!"

Mộ Dung Hào khẩu khí cũng vừa kịp nuốt lại. Nơi đây là giải đất thuộc địa phận Hoàng Cung, mặt đất ít ra cũng được cấu thành từ đá hoa cương chất liệu thượng thừa nhất, tính chất đặc biệt, thế nhưng hắc y lão giả trước mặt này lại tùy tiện dùng chân vẽ một cái đã xuất hiện một đạo chiến hào rộng ba thước như vậy! Hơn nữa toàn thân tuyệt đối không có bất kỳ sắc thái huyền khí toát ra. Chẳng lẽ. . .

Hắn cẩn thận đánh giá đối phương, áo đen như sắt, mặt mũi mảnh khảnh, mặt mày như ưng, lành lạnh vô tình! Trong lúc bất chợt nghĩ tới một vị nhân vật trong truyền thuyết, theo như đồn đãi, vị nhân vương này chẳng phải là đang ở Quân gia sao? Chẳng lẽ đây chính là nhất đại chí tôn, Thảo Nguyên Ưng Thần Ưng Bác Không? Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cả người run lên.

Đang lúc này, Quân Chiến Thiên trầm trọng thanh âm truyền đến: "Mộ Dung Hào, dẫn dắt nhân mã của ngươi rút lui ra khỏi đây cho lão phu!"

Mộ Dung hào thân thể chấn động, nói: "Cẩn tuân hiệu lệnh của lão Nguyên soái!" Vừa nói vung tay lên: "Rút lui!"

Nhân mã dưới trướng tức thì chỉnh tề lui về phía sau.

Ưng Bác Không hừ một tiếng, sắc mặt đã lộ vẻ bất ngờ, cái thứ hốn trướng, lại dám đánh giá lão tử như vậy.

Chữ ký cá nhân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net