Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vừa tỉnh sau giấc ngủ trưa, Đường An Văn duỗi tay quàng lấy cổ Mộc Phong, há mồm gặm đôi môi gợi cảm của y.

Mộc Phong mơ hồ tỉnh lại, thấy là A Văn, y liền hé miệng mời hắn tiến vào. Đầu lưỡi cả hai quấn quýt lấy nhau, vừa liếm vừa mút. Ai cũng luyến tiếc tách ra, thật vất vả mới có chút không gian riêng tư.

Mãi cho đến khi cả hai không còn dưỡng khí, Đường An Văn mới lưu luyến buông ra, quấn lấy Mộc Phong hít mấy hơi thật dài, mới áp xuống dục vọng cuồn cuộn trong lòng.

Mộc Phong nhìn Đường An Văn chuẩn bị đứng dậy, có chút thất vọng. Nhưng không sao, ít nhất A Văn nguyện ý hôn môi y. Đây đã rất tuyệt rồi. Cái khác cứ từ từ vậy. A Văn mà ăn no luôn trong một lần, nhỡ sau này A Văn ăn nhiều thấy ngán thì không tốt. Mộc Phong cổ vũ bản thân. Hiện giờ dù tình cảm của y và A Văn hay tình huống trong nhà đều đang phát triển theo hướng tốt.

Mặt trời dần ngả về phía tây. Mộc Phong đã ra sông thu cá Ô Nhu một lần. Từng con cá đã làm sạch, xếp ngay ngắn trên mẹt trúc. Bên dưới là chậu than làm từ hỗn hợp gỗ hương tùng và lá của nó. Từng làn khói mang theo mùi hương dễ ngửi ngấm vào từng thớ thịt cá.

Mộc Phong gọi A Văn tới trông chừng cá khô, còn y chuẩn bị nấu cơm. Nếu một cá đã khô tương đối thì phải lật con cá lại cho cả hai mặt ngấm đều khói hương tùng. Chờ cá xông khói xong sẽ cất đi, ngày mai phơi thêm một nắng nữa là đủ điều kiện dùng làm nước chấm.

Đường An Văn nghe Mộc Phong gọi liền buông bút. Hắn xoa xoa bả vai có chút chua xót. Mấy hôm nay 'tăng ca', tranh vẽ được không ít. Thoại bản đã bị hắn nghiền ngẫm từng chữ, tất cả lời thoại đều đã đổi thành từ thông dụng dễ hiểu. Chỉ cần biết chữ thì chắn chắn sẽ hiểu nội dung quyển truyện tranh của hắn.

Đường An Văn vào phòng cỏ tranh thay Mộc Phong. Hắn vừa nghĩ phải thiết kế tranh thế nào, vừa chú ý sao cho cá không bị cháy. Giờ nhà bọn họ đang dùng sàng trúc cố định bên trên chậu than. Nếu xây hẳn một cái lò lớn thì chỉ cần đặt sàng lên là được. Thôi, khi nào rảnh lại làm vậy.

Mộc Phong đang bận dỡ phòng cỏ tranh, sau đó sẽ xây hai căn phòng ngủ đơn giản. Căn nhà họ đang ở sẽ chuyển thành nhà chính và một phòng chứ đồ. Đường An Văn thấy bố cục như vậy là ổn. Phòng ngủ họ đang dùng có hơi lớn, hơn nữa ngủ với bọn nhỏ chắc chắn thi thoảng sẽ xuất hiện một vài tình huống xấu hổ. Đường An Văn hi vọng phòng xây xong thật nhanh, để hai đứa nhỏ có phòng riêng.

Mộc Phong để hai đứa nhỏ đi tìm cha kể. Y mang theo một cái kéo, một cái bát và hai con ếch ra sân xử lí. Lột da, bỏ mắt, nội tạng rồi đem chôn, dư lại là phần thịt hồng.

Mộc Phong rửa sạch thịt ếch đồng bỏ vào bát, lại chà thật sạch tay mới bưng bát vào bếp. Mộc Phong dùng lưng dao đập dập thịt ếch, chặt thành miếng vừa ăn ướp với gia vị. Sau đó y áo một lớp bột mì, lại nhúng vào bát trứng gà, rồi lăn bột thêm lần nữa. Đợi dầu cải trong chảo nóng mới thả thịt ếch vào.

Qua vài phút, y tăng lớn lửa, thịt ếch chuyển thành màu vàng ươm liền vớt ra. Mộc Phong cho tỏi, hồi hương, quế vào chảo đảo đều, đến khi thơm lại cho ếch chiên vào. Đảo vài cái, y múc một nửa ra đĩa, còn lại y cho thêm ớt khô thái nhỏ.

A Văn muốn nếm thử, Mộc Phong liền làm một phần không cay. Còn phần thêm ớt kia để A Văn và hai đứa nhỏ tập ăn ớt. Trong lúc nhất thời A Văn với con cũng không ăn ớt ngay được. Chuyện này Mộc Phong phi thường rõ ràng.

Đang làm mì sợi, mấy người Đường Hiên cuối cùng cũng về. Mộc Phong bảo họ đợi một chút, cơm chiều sắp xong rồi. Đường Hiên đi tìm hai đứa nhỏ chơi, Lâm Tá thì đi giúp Đường An Văn lật cá.

-------

Đường An Văn một bên ăn mì sợi, một bên gắp ếch đồng xào cay ăn. Đĩa không cay để hai đứa nhỏ ăn. Bởi vì thịt ếch không nhiều, mối người gắp một miếng liền chẳng còn bao nhiêu. Nhưng món này quá ngon, không có gì để chê. Vì thân thể này không thể ăn cay nên Đường An Văn chỉ có thể ăn miếng mì thật lớn giảm cay, nhưng vẫn cực thích món này.

Hai đứa nhỏ khá tò mò với đĩa ếp màu đỏ kia nên Mộc Phong chấm một chút cho hai nhóc nếm thử. Cả hai lập tức bị cay đến chảy nước mắt, không bao giờ hứng thú với ớt nữa.

Chờ xong bữa, trời đã tối hẳn. Mộc Phong không có dư giường cho La Lăng ngủ nên hắn sẽ ngủ ở nhà trúc với hai người Đường Hiên, sáng mai về. Tuy rằng hôm nay La Lăng không tìm được loại thuốc mình muốn nhưng lại tìm được rất nhiều loại thuốc quan trọng khác. Điều này cũng an ủi được hắn ít nhiều.

Mộc Phong hiện có khoảng 20 sọt cá sống. Vì mỗi lần đi thu cá sẽ bắt được tầm 50-60 con nên y định bán khoảng 100 con, còn lại sẽ làm thành cá khô. Cá sau khi khô tốt sẽ bỏ vào túi vải, 1 cân, xếp đầy trên tủ bát.

Đường An Văn nhớ ở đây tầm tháng 4, tháng 5 là mùa mưa dầm. Mùa mà đồ ăn dễ ẩm mốc nhất nên phải tìm cách bảo quản cá khô thật tốt. Bằng không cá khô cực khổ làm ra sẽ không đáng một văn.

Hai người thương lượng, Mộc Phong đi mua bốn cái lu thật lớn, miệng lu nhỏ, cao tầm 1m. Vốn họ không muốn mua nhiều thế nhưng chủ tiệm nói mua nhiều sẽ giao tận nhà. Mộc Phong nghĩ thừa lu sẽ để dựng thóc giống.

Đường An Văn lại đem tất cả cá trên tủ bát ra phơi một lần nữa mới cất đi. Đáy lu lót một lớp tro dày 10cm, xếp cá khô thật chặt đến khi gần đầy thì để tiếp một túi tro lên lấp kín mới coi như xong.

-------

Cuộc sống bận rộn, rất nhanh đã tới thượng tuần tháng 4. Hôm nay đi thu cá, Mộc Phong cảm thấy cá Ô Nhu ít đi hẳn, cứ như chỉ trong một đêm chúng nó kéo nhau đi trốn hết. Mộc Phong nói với Đường An Văn, hắn nghĩ lúc trước đột nhiên nhiều cá là do chúng đến mùa sinh sản, đến đây đẻ trứng. Qua mùa sinh sản rồi thì chúng cũng đi.

Bọn họ đã tích được 2 lu cá khô. Chỗ này có thể dùng được rất lâu. Mộc Phong đã cầm một bình nước tương nhỏ cho Trần quản sự, chỉ cần chờ tin tức nữa thôi. Nếu Trần quản sự không cần, Mộc Phong sẽ tìm khách hàng khác.

Giá cả Mộc Phong tính xong xuôi. Bình nhỏ 90 văn. Thú thật tiền vốn mua nước tương nhạt không cao, 60 văn là được hẳn một bình lớn, có thể chia thành mười mấy bình nhỏ. Bình sứ nhỏ cũng chỉ có 6 văn. Giá gốc vốn là 10 văn nhưng Mộc Phong mua nhiều, được giảm giá.

Ô Nhu Ngư đã hoàn toàn biến mất, Mộc Phong đem tất cả bẫy lẫn sọt đựng cá rửa sạch sẽ, chờ cá Ô Nhu năm sau trở lại.

Bởi vì khoảng thời gian này ngày nào cũng phơi cá khô trong sân nên luôn có mùi cá quanh quẩn trong sân. Sau khi phơi hết sọt lẫn bẫy, Mộc Phong và Đường An Văn bắt tay vào cọ sân. Dội 2 lần nước mới làm mùi cá bay đi. Lúc này trong sân chỉ còn mùi bùi đất.

Căn nhà cỏ tranh mới khó xử lí. Vì trường kì hun cá ở đây nên dù là nóc nhà hay tường đất đều ám nặng mùi cá. Chỉ có thể chờ cho mùi cá tự động tản bớt mà thôi.

Cũng bởi vì nó, đừng nói Đường Quả Đường Đậu không thích đi vào, đến Đường An Văn cũng không muốn.

Mộc Phong Đường An Văn đứng bên ngoài căn nhà tranh, hai người liếc nhau, Mộc Phong cầm tay Đường An Văn nói:

"A Văn, chúng ta phá nó xây cái khác được không. Cái mùi này ít nhất phải 2 tháng mới hết. Chỗ này cách nhà chính 9m, ta định xây 2 căn phòng, bên trên sẽ làm thêm phòng trúc có ban công giống nhà Đường Hiên. Mùa hè sẽ ngủ ở đây, buổi tối còn có thể ngắm sao."

Đường An Văn nghe thế lập tức gật đầu đồng ý. Hắn cũng rất thích bố cục nhà Đường Hiên. Lầu một thì không nói chứ lầu hai lại rất không tồi, có ban công. Để thêm bộ bàn ghế, dù uống trà hay thưởng thức phong cảnh đều vô cùng thích ý.

Nói làm liền làm. Cách thời gian gieo mạ còn 1 tháng, Mộc Phong tìm mấy người Đường Lang tới hỗ trợ xây nhà, lại lên trấn tìm thêm vài thợ thủ công.

Mất 2,3 ngày, trường đất của 2 gian phòng đã xong. Vì tranh thủ thời gian, hai người Đường Hiên đã giúp Mộc Phong chặt đủ trúc, xử lí sạch sẽ, chỉ cần chờ làm lầu 2 nữa thôi.

Hơn 10 ngày, dưới sự nỗ lực của chục người, rốt cục cũng hoàn thành.

Đường An Văn cũng hỗ trợ. Hắn đã vẽ xong quyển hạ, chỉ cần vẽ thêm một quyển giống y hệt nữa thôi. Đường An Văn đã nhờ La Lăng tìm thợ mộc có thể khắc gỗ. Một mình hắn dù có vẽ gãy tay cũng chẳng được bao nhiêu, tốc độ còn quá chậm. Trực tiếp in ấn thì ổn hơn, đỡ tốn sức.

Nhưng Đường An Văn chỉ biết vẽ tranh, chứ khắc gỗ thì chịu. Tuy có nhiều việc phải làm nhưng hắn không nóng nảy, cứ từ từ kiểu gì cũng giải quyết hết. Bây giờ quan trọng nhất là phải làm cho xong hai gian nhà kia, cho hai đứa nhỏ ra nhủ riêng. Bọn họ mới có chút không gian riêng tư, đặc biệt là mùa mưa dầm sắp tới rồi.

Thỏ hoang mẹ đã lục tục sinh thỏ con. Mộc Phong nói chờ thỏ con cai sữa thì sẽ bán thỏ mẹ đi.

------------

Mộc Phong đốt gỗ chương già ở cả hai căn phòng, còn bỏ thêm một ít gỗ hương tùng. Phòng mới xây phải chờ 10 ngày, đợi mùi bùn đất tản bớt, cả nhà mới dọn qua.

Mỗi phòng cao 4m , rộng chỉ tầm 3,5m. Thang trúc làm ở giữa nhà chính với hai phòng ngủ. Mái hiên ở lầu hai kéo dài đến tận mái nhà chính thì dù trời mưa cũng không ướt thang trúc.

Đường An Văn đối với phòng mới vô cùng vừa lòng. Đặc biệt là Mộc Phong chuyển từ trên núi xuống một loại đất sét xám trắng vô cùng mịn. Nếu trát thêm lớp đất sét này tường đất thì trông không khác gì trát xi măng, độ bám dính cực tốt. Về mặt mĩ quan cũng dễ chấp nhận hơn màu nâu của hầu hết tường đất trong thôn.

Gạch xanh quá đắt, gạch đất rẻ hơn hẳn một nửa nên hầu hết người trong thôn đều chọn nó. Bây giờ nhà họ có thêm lớp đất sét, so với nhà gạch đất còn xinh đẹp hơn.

Vào ở chưa tới 2 ngày, mưa đã tí tách rơi xuống. Trung tuần tháng 4, thời tiết ấm áp hơn. Hai đứa nhỏ thay áo bông dày thành áo xuân sam. Gần đay hai nhóc cao lên không ít. Năm nay Tống Vân Tích tặng một ít vải chất lượng không tồi, Mộc Phong chuẩn bị sửa lại quần áo cho hai đứa.

------

Cả nhà chạy tới phòng mới, leo lên tầng. Lần đầu tiên ngủ ở tầng 2, hai đứa nhỏ cảm thấy vô cùng mới lạ.

Đường Quả bám vào lan can, muốn hứng mưa rơi. Nhưng tay bé quá ngắn, căn bản chạm không tới. Đường Quả bất mãn kéo ca ca xuống lầu nghịch nước.

Mộc Phong nhìn hai nhóc vui vẻ chạy dưới mái hiên, thấy hai đứa không chạy ra nghịch nước mưa liền an tâm trở vào. Quần áo trước kia của A Văn không phải quá cũ. Nhưng áo trong thì cần àm thêm hai bộ. Mấy bộ cũ quá thì một là làm giẻ lau, không thì cũng ném đi.

Quần áo Tống Vân Tích tặng Mộc Phong vẫn phải tốn thời gian đi sửa, bằng không cứ A Văn mặc thì không vừa. Bởi vì chất vải rất tốt, hình như mới mặc vài ần, ném đi thì y tiếc. Vải đẹp như này phải mấy lượng bạc lận. Ở trấn nhỏ như này, muốn kiếm cũng không dễ, chỉ có người trong thành là hay dùng thôi.

Đường An Văn lật xem tranh trong tay. Ngày mưa có thể làm tâm yên tĩnh. Đường An Văn đề bút, nhanh chóng phác hoạ. Tranh đã vẽ qua một lần, khi phác lại rất đơn giản. Tốc độ vẽ tranh của Đường An Văn tăng lên, mỗi nét bút đều nước chảy mây trôi, dùng thời gian cực ngắn hoàn thành xong một bức.

Mộc Phong mới vừa cầm kéo, đột nhiên nhớ ra còn chưa đo kích cỡ A Văn. Gần đây A Văn đã tốt lên. Sắc mặt hồng nhuận, thân thể cũng có da có thịt hơn. Quần áo không thể làm theo kích cỡ cũ nữa. Quần áo vừa người mặc mới thoải mái.

Mộc Phong buông kéo, đi ra phía sau Đường An Văn. Y cũng không quấy rầy Đường An Văn ngay mà lẳng lặng nhìn hắn vẽ tranh. Mãi cho đến khi hắn vẽ xong một bức nữa mới nói:

"A Văn, bây giờ đang rảnh, ta định làm cho chàng 2 bộ áo trong. Chàng tạm dừng một chút, chờ ta đo xong rồi vẽ tiếp được không?"

Đường An Văn đang tự thưởng thức tài năng bản thân đột ngột nghe thấy tiếng Mộc Phong sau lưng. Người này đi đường đều không có âm thanh sao?

Tuy thắc mắc nhưng Đường An Văn vẫn gật đầu đứng lên, tùy ý Mộc Phong cầm thước gỗ đo tới đo lui. Khi Mộc Phong lỡ chạm vào cạnh hông Đường An Văn, y thấy hô hấp của A Văn đột nhiên tăng lên đột ngột.

Đường An Văn cảm giác tay Mộc Phong cọ xát eo hắn, mang theo một trận tê dại. Đường An Văn đứng không vững, Mộc Phong đành để hắn dựa vào người mình, không rõ A Văn muốn làm cái gì.

Đường An Văn vừa thở vào tai Mộc Phong vừa nói, giọng vô cùng 'mềm mại':

"Mộc Phong, em không cảm thấy phải đo cả phía trước sao, chỉ đo phía sau thì em định may áo kiểu gì!"

Mộc Phong nghe thế thì sửng sốt, không phải phía trước đã đo rồi à? Sao lại còn phải đo lại? Nhưng A Văn muốn thì Mộc Phong cũng chẳng từ chối bao giờ. Y để A Văn đứng rồi mới đi ra trước mặt hắn, duỗi tay đo lại từ ngực.

Đường An Văn nhìn cái người đang chậm rì rì đo ngực mình thì nói:

"Mộc Phong, em không cảm thấy phía dưới cũng nên đo lại một chút sao? Dùng tay đo chỗ này cũng được đó."

Đường An Văn vươn bàn tay tội ác lướt nhẹ qua tay Mộc Phong, lại mơn trớn đôi môi y. Mộc Phong cứ như không biết Đường An Văn muốn làm cái gì vậy. Môi mỏng hơi hé, tùy ý Đường An Văn dùng ngón tay thon dài của hắn cho vào miệng mình. Đầu ngón tay hơi dùng sức đùa giỡn đầu lưỡi trơn trượt.

Mộc Phong ném cái thước gỗ lên giường. Y chậm rãi ngồi xổm, cái tay bận rộn cởi đai lưng của Đường An Văn. Từng luồng nhiệt khí trong miệng phả vào hạ bộ hắn. Đường An Văn híp mắt, cúi đầu nhìn động tác của Mộc Phong. Gia hỏa này thật sự là người cổ đại à? Vừa phát tình cái là đến người hiện đại như hắn cũng ăn không tiêu. Loại câu dẫn vô tình toát ra này làm cả người Đường An Văn khô nóng. Một dòng nước ấm xông thẳng xuống hạ bộ.

Quần bị cởi ra, Đường An Văn lập tức thẳng lưng cọ tiểu huynh đệ lên môi Mộc Phong. Cảm giác sảng khoái mãnh liệt xông tới làm Đường An Văn hoàn toàn không thể chống cự.

Đầu lưỡi nóng bỏng linh hoạt liếm mút, phủ lên vật thể trong miệng tầng nước bọt trong suốt. Theo từng động tác của y, Đường An Văn thấp giọng kêu một tiếng. Đồ hư hỏng này! Đường An Văn vô cùng hoài nghi tên này đã tới hiện đại dạo qua một vòng. Bằng không y sao có thể điêu luyện như thế! Từ ánh mắt đến động tác đều quyến rũ như thế! Quả thực là dụ dỗ người ta phạm tội mà!

Mười lăm phút sau, Đường An Văn thật sự chịu không nổi nữa, cả người hắn run rẩy, ấn chặt đầu Mộc Phong hạ thể mình phóng thích. Tư vị này quá mức mê người.

Gia hỏa Mộc Phong này thật sự quá lợi hại. Hắn căn bản không có khả năng chống cự. Cứ như thằng nhóc lần đầu nếm trái cấm ấy, không kiên trì được mấy đã giơ vũ khí đầu hàng rồi. Trong nháy mắt bắn ra ấy, chân Đường An Văn mềm nhũn. Nếu không phải Mộc Phong nhanh tay đỡ được thì mông hắn sẽ tiếp xúc thân mật với nền đất mất.

Đường An Văn nhìn chằm chằm Mộc Phong. Hầu kết Mộc Phong trông gợi cảm quá đi. Cả động tác nuốt tinh dịch nữa. Muốn nhào tới ăn ngay và luôn! Nhưng cơ thể chẳng còn miếng sức nào hết! Đường An Văn quyết tâm rèn luyện sức khỏe, bằng không sợ là đè không nổi mất .

Mộc Phong nhìn Đường An Văn dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm nhìn, cười nói:

"A Văn chắc mệt rồi. Chúng ta lên giường nghỉ ngơi thôi. Tối ta hầm canh gà cho chàng uống. Để ta đi rót cho chàng chén nước. Uống xong thì ngoan ngoãn đi ngủ, một lát là hết mệt ngay thôi."

Chờ đến khi Mộc Phong ra khỏi phòng, Đường An Văn mới phản ứng lại. Đồ hư hỏng này! Con mắt nào của y thấy hắn mệt! Lại làm lẫn nữa vẫn được nhé! Nhưng lâu lắm rồi không làm, thân thể hơi kích động thôi. Còn canh gà thì khỏi. Đường An Văn thở phì phì bò dậy từ trên giường. Đúng là hơi khát nước.

Đều là Mộc Phong sai. Khẩu giao thôi mà lợi hại tới vậy. Dù mút hay liếm, thậm chí đảo đầu lưỡi cũng vô cùng trơn tru. Cứ như chuyên môn tu luyện công pháp tà dâm ấy. Y không thể biểu hiện vụng về tí à!

Đường An Văn vừa xỏ giày, trong sân liền truyền đến tiếng khóc vang trời của Đường Quả, kèm theo tiếng vật gì đó rơi mạnh.

Đường An Văn vội vàng chạy ra liền nhìn đến Đường Quả bị Mộc Phong xách lên. Cả người nhóc ướt nhẹp. Mà Đường Đậu đang không ngừng kéo áo A Mỗ. Cái chậu đựng Tiểu Ngốc bị đổ lăn lóc ở góc sân, còn con rùa này nhanh chóng lao vào cơn mưa.

Mắt thấy bàn tay to lớn của Mộc Phong sắp tét lên cái mông đầy thịt của Đường Quả,, Đường An Văn vội vàng ngăn cản nói:

"Mộc Phong đừng dọa con. Đường Quả, con làm cái gì chọc A Mỗ tức giận thế? Mông nhỏ sắp nở hoa rồi."

Đường An Văn nói xong lập tức đi qua, nháy mắt với Mộc Phong:

"Còn không mau đi thay quần áo. Áo thằng bé ướt sũng rồi. Chờ đến khi bị cảm lạnh thì người đau lòng không phải em à. Để ta giúp con thay quàn áo, em đi nấu trà gừng. Cho nhiều gừng, không cần cho đường. Có gan nghịch nước thì phải dũng cảm uống trà gừng không đường."

Mộc Phong trừng mắt nhìn Đường Quả bị Đường An Văn xách đ. Thấy cả người con ướt sũng, tóc nhỏ nước tòng tòng cũng không dám duỗi tay lau. Nhóc con dùng ánh mắt to tròn ngấn nước nhìn y, y cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Vẫn nên thay quần áo, nấu trà gừng đã, có gì nói sau.

Mộc Phong sợ nhất trong nhà có người ngã bệnh. Ba người này là báu vật của y. Y có thể đánh mất bất cứ thứ gì, ngoại trừ ba cha con. Cả đời này, y sẽ dùng toàn lực bảo vệ, yêu quý họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net