Di The Ta Quan Q2(End) - Q3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Thiên Hương phong vân
Chương 92: Dối trá có thắng được không?


Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Dịch Giả: Tiểu Hổ
Biên Tập: Tiểu Hổ
Nguồn: 4vn.eu



Quả 35!

Thế nhưng, kế hoạch vĩnh viễn không đổi này tới cũng nhanh!

Thoáng cái xuất hiện sự kiện Huyết Hồn sơn trang, làm cho kế hoạch của Quân Mạc Tà không thể không thúc tiến!

Tuy còn có một đoạn thời gian hòa hoãn, thế nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Quân Mạc Tà quyết định lập tức phát động kế hoạch chưa được hoàn hảo của hắn!

Có lẽ cũng có thể coi như Huyết Hồn sơn trang là một trong những sự kiện khiến Quân Mạc Tà có thêm can đảm trực diện thực hiện kế hoạch!

Đương nhiên lúc này khởi động kế hoạch xác xuất thành công cơ hồ có thể tính bằng không, thế nhưng Quân Mạc Tà vẫn quyết định thử một lần. Thành, sẽ một đời được hưởng an nhàn, nếu bại, nhiều nhất Quân gia cùng với Huyết Hồn sơn trang liều mạng thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành!

Trong lòng của Quân Mạc Tà nghĩ: nếu người đã không sợ chết khi thượng triều, thì còn e sợ quái gì hoàng thượng nữa!

Mẹ nó! Chỉ là một cái mạng mà thôi, chẳng lẽ thật sự phải quý trọng thế sao!

Nhưng Quân Mạc Tà tuyệt đối không thể tưởng được chính là, kế hoạch thực sự lại có thể thành công, không chỉ có Chí Tôn Thần Huyền bị kéo vào. Hơn nữa còn có bát đại chí tôn trong truyền thuyết cũng tới, mà tới những hai người. Đồng thời xuất thủ, sau cùng diễn biến đúng như kế hoạch của hắn, mà thành công nhất chính là, huyền thú chi vương trong truyền thuyết cuối cùng cũng nhận được tin tức mà tới.

Nhưng làm cho Quân Mạc Tà buồn bực chính là, huyền thú chi vương trong truyền thuyết chẳng những tới mà còn tới những hai tên, hơn nữa hai tên này đều không thể tách rời, lại cương quyết không muốn làm đồ đệ của mình!

Cái này cơ hồ khiến kế hoạch hấp dẫn của Quân Mạc Tà muốn phá sản.

Lúc trước là ai nói với lão tử huyền thú chi vương chỉ có một tên tới? Ta thật muốn vả vào mõm hắn một cái! Quân đại thiếu gia tiếp đó nhớ tới tin tức này chính là do gia gia Quân Chiến Thiên Quân lão gia tử nói,^^ dù sao Quân lão gia tử còn chưa đạt tới thần huyền, tiếp xúc với tin tức về cao thủ đỉnh phong còn có chút hạn hẹp. Phần lớn đều là đám quan tướng thế tục dưới trướng cung cấp, đối với sự tình này xác thực là biết quá ít rồi!

Thật ra Quân lão gia tử có thể biết được một ít tin tức về huyền thú chi vương cũng là rất khó rồi. Đám gia hỏa huyền đỉnh phong này cơ bản cũng tương đương với bát đại chí tôn cường giả, phần lớn là mai danh ẩn tích, cho dù có liên hệ, cũng chỉ là thần huyền mà thôi, giống như huyền giả. Cho dù có người bắt gặp cũng bị bọn họ dễ dàng diệt khẩu, tự nhiên tin tức không thể truyền ra ngoài.

Lại một nguyên nhân khiến kế hoạch của Quân Mạc Tà phá sản chính là. Đám chí tôn đứng đầu là Vân Biệt Trần kia lại là đồng bọn của huyền thú, thật ra hắn cũng là một vị huyền thú chi vương, mà chuyện này vốn là đặc thù trong thế giới huyền thú cái này. Giống như một chế ước vậy, đây chính là một chuyện bí mật, tỷ như bát đại chí tôn Thạch Trường Tiếu chính biết thân phận của Hạc Trùng Tiêu, cho nên mới tạm thu tay, không có tiếp tục truy đuổi đoạt đan.

Nói tóm lại, Quân đại thiếu gia nghĩ lại kế hoạch lúc đầu của mình thật sự là quá lạc quan đến độ mù quáng, đã đem mục tiêu của mình đề quá cao. Cho nên hiện tại hắn mới tiến hành điều chỉnh. Có lẽ ngươi không chịu trở thành đồng bọn của ta, như vậy xem lão tử tiếp tục câu dẫn, ngươi làm sao có thể chống lại đây? Lại nói, các ngươi bị người dèm pha cũng hết đường cự tuyệt chỗ tốt này.

Không có nghĩ đến cái yêu cầu này cũng đụng phải đinh.

Cường giả, muốn thuyết phục bọn họ dễ như vậy sao? Điều này không phải dùng vài câu nói nhảm là có thể! Lão tử nếu có thể dùng thực lực để thuyết phục các ngươi, vậy ta còn sợ cái rắm gì Lệ Tuyệt Thiên nữa? Mẹ nó, trực tiếp đem hai vị chí tôn bình bình điên cuồng mà đáng một trận, cho bọn chúng hoa rơi nước chảy, sao bay đầy mặt, đánh cho cha mẹ chúng không nhận được ra mặt con rồi!

Quân đại thiếu gia không biết nói gì, trong lòng phi thường buồn bực, lại rất vội.

Ý định của Hạc Trùng Tiêu làm sao hắn lại không nhìn ra? Ừ, đáng đi để ta nhìn, nếu như thật sự là cường giả, huynh đệ chúng ta sẽ vì chỗ tốt của ngươi mà giúp ngươi một chuyến cũng hẳn là không thể. Nếu như ngươi chỉ là nến bôi trên đầu thương, vậy xin lỗi nhé, hai huynh đệ chúng ta sẽ đoạt bảo bối của ngươi vậy? Về phần làm việc? Về bàn với đám trẻ trâu đi!

Một đầu huyền thú lại có tâm địa gian giảo như vậy, khiến Quân Mạc Tà càng không biết nói gì, càng thêm buồn bực, quyền chủ động lúc này đột nhiên bị đối phương nắm lấy.

"Thuyết phục sao? Các ngươi nghĩ phải như thế nào mới tính là thuyết phục?" Quân Mạc Tà có phần không kiên nhẫn được nói. Mẹ kiếp lão tử đây ngay cả Vương Bát khí đều bạo phát rồi, hai người các ngươi còn không cúi đầu cam bái? Cư nhiên còn chi chi kêu loạn! Lão tử dù cho là diễn viên thiên tài cũng không thể nhẫn được nữa! Chú có thể nhịn nhưng mà thím thì không thể nhịn. Không thể nhịn được nữa!

"Điều này không phải là đơn giản sao, đánh một trận là sẽ biết thôi mà!" Lão Hùng lộ ra một vẻ mặt cực kì gian trá. Vẻ mặt của hắn lúc này không khác gì một tên gian thương, thật sự là khiến người khác không thể nào tin được.

"Nói bậy bạ cái gì đó?" Hạc Trùng Tiêu vội vàng quát lớn Tứ đệ của mình, nói: "Cả ngày chỉ biết hô đáng đáng giết giết, đó chính là hành động của kẻ mãnh phu mà thôi! Chúng ta là cao nhân, sao có thể làm vậy!" Sau đó hắn quay sanh nhìn Quân Mạc Tà, thầm nghĩ Tứ đệ thật sự không biết trời cao đất rộng, vạn nhất tên gia hỏa trước mặt này lại giống như tên Vân Biệt Trần, chẳng phải hai người theo gót của Nhị ca sao?

Nhưng bản thân hai người mình lại không có cơ hội trốn như Nhị ca, đến lúc đó chẳng phải là khiến lão đại tức chết hay sao? Nếu có thể trực tiếp tức chết thì tốt, vạn nhất tức mà không chết, thì hai người đúng là xong rồi!

"Chúng ta chính là cao nhân đương thời, không thể làm theo cách của đám tục nhân được, chúng ta tỷ thí nhé?".

Hạc Trùng Tiêu hướng về phía Quân Mạc Tà duỗi ra ba ngón tay, nói: "Ba ván hai thắng hai, nếu là ngươi thắng, huynh đệ chúng ta sẽ đáp ứng làm cho ngươi một chuyện, thế nhưng phần tốt của bọn ta cũng không thể thiếu!"

"Đúng, nếu như ngươi thua. Chỗ tốt cũng không thể thiếu! Mà chúng ta cũng không phải làm việc giúp ngươi!" Hùng Khai Thiên tích cực nói thêm một câu.

"Nói cách khác, vô luận ta thắng hay thua, các ngươi đều có chỗ tốt?" Quân Mạc Tà trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn hai người, nói: "Lão Hùng, ngươi thông minh như vậy, sao lại không đi làm buôn bán nhỉ? Tuyệt đối là có lời mà không lỗ a! Không, các ngươi chém giết rất được, cường đạo nhất định sẽ tôn hai vị làm tổ sư gia đó!"

Thật ra trong lòng Quân Mạc Tà đã đồng ý. Thắng tự nhiên mọi sự đại cát đại lợi. thua cũng phải để cho bọn họ thiếu mình một cái nhân tình. Tuy rằng cái nhân tình này nhất định người ta sẽ không thừa nhận.

Nhưng mà, đầu tiên cần phải giúp hai người này truy cầu một lần lợi ích lớn nhất đã, sau đó sẽ thành.

Khuôn mặt dầy như mo, đầy lông của Hùng Khai Thiên cũng phải đỏ lên, hắn nhìn Quân Mạc Tà, cảm giác cỗ hơi thở càng nồng đậm, không khỏi duỗi đầu lưỡi ra liếm khóe miệng, khóe miệng nhếc lên cười gian. Hai tay xoa xao, trực tiếp đưa ngón tay cái lên, nói: "Thứ kia, rốt cuộc là ngài để ở nơi nào? Ta lục soát cả buổi như thế nào lại không tìm thấy? Xác thực là rất tài nha, thần thức của ngài là dựa vào nó sao!"

Quân Mạc Tà khẽ giật mình, tên này cũng không ngốc nha, ta nói bọn họ như thế nào lại bình thản như vậy, nguyên lai là âm thầm dò xét bản thân! May mắn là mình cũng tỉnh táo! Nếu không thật bị đám súc sinh này quần một trận rồi, thật sự dễ nói không dễ nghe a!

Hạc Trùng Tiêu cũng cảm giác lời nói của Tứ đệ có phần vô sỉ, ngượng ngùng cười cười, nói: "Nếu như ngươi có dị nghị gì, chúng ta sẽ sửa lại điều kiện, nhưng nếu ngươi muốn chúng ta cúi đầu nghe lệnh, điều đó tuyệt không thể!"

"Ai muốn các ngươi cúi đầu nghe lệnh? Các ngươi có thể có được cảnh giới như ngày nay cũng đều là dựa vào khổ tu, ta là người không có điểm nào tốt, thế nhưng cũng không phải là người thích ép buộc người! Được rồi, cứ như thế đi. Ta cũng không quan tâm tới chuyện cho các ngươi chút chỗ tốt đâu." Quân Mạc Tà nghênh ngang phất phất tay nói tiếp: "Nhưng nếu đã tỷ thí, cũng phải đưa ra một phương pháp phân thắng thua chứ? Để công bằng...Trận đầu do ta đưa ra quy định, trận thứ hai do các ngươi quyết định, nếu như có trận thứ ba, vậy người thắng ttrong trận thứ nhất được phép đưa ra điều kiện, hai người thấy thế nào?"

"Được! Cứ như lời ngươi nói đi, trận đầu đấu cái gì?" Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Thiên hai người thương lượng một hồi, sau đó vui vẻ đáp ứng. Thầm nghĩ hai chúng ta người nào cũng đều có sở trường của mình, chẳng lẽ lại bại dưới tay ngươi?

"Ta làm một động tác, bất luận là động tác nào nếu các ngươi đều bắt chước được coi như ta thua." Quân Mạc Tà suy nghĩ một chút, khóe miệng phía sau tấm vải đen khẽ lộ ra một nụ cười giảo hoạt.

"Được!" Hai người đối với chuyện này có thể là tự tin mười phần. Đối với hau người đã đạt tới huyền công đỉnh phong mà nói, thân thể có thể tùy ý co lại duỗi ra, dễ dàng bắt chước bất cứ động tác gì của người khác, chuyện này còn không dễ sao? Trong lòng Hạc Trùng Tiêu lại càng tin tưởng: đừng nói là động tác giống như thật, cho dù là cái cổ ngươi có thắt nút lại ta cũng làm được! Cái này có gì mà khó, khè khè!

"Xem đây." Quân Mạc Tà trầm giọng quát, hai người vội vàng mở to mắt.

Một màn quỷ dị xuất hiện: Thân thể Quân Mạc Tà đột nhiên cứ như vậy từ từ lún vào lòng đất, mới đầu là hai chân, sau đó là, éo, đến cuối cùng ngay cả khuôn mặt cũng chìm vào lòng đất, thần kì nhất chính là, trên mặt đất vẫn không thay đổi gì, căn bản không có một lỗ hổng nào!

Cả người cứ như vậy biến mất trước mặt hai người, hơn nữa hai ngươi vẫn trơ mắt mà nhìn cũng không hiểu hắn làm như thế nào.

Qua một hồi, tại nơi cách xa chỗ đó ba, bốn trượng, đột nhiên xoạt xoạt một tiếng, hai người vội vã nhìn lại, chỉ thấy một cái đầu đội hắc y, từ dưới mặt đất "Ngoi" lên, sau đó chậm rãi nhô cao, từ ngực, bụng, eo, cuối cùng là chân.

Quân Mạc Tà giống như thần linh hiện lên, trên người không hề dính một vết nước, cũng không có nửa phần bùn đất!

Cái này, chuyện này sao có thể xảy ra chứ?

Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Thiên tròng mắt cơ hồ muốn rách ra, bốn con mắt sáng như đèn bin nhìn chằm chằm thân thể Quân Mạc Tà. Đồng thời khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hai người đồng thời nhìn về nơi lúc trước Quân Mạc Tà biến mất, rầm một tiếng đáng xuống mặt đất. Nước bùn văng khắp nơi, chính giữa xuất hiện một cái động lớn một cái động lớn, hai người đều chụm đầu ngó xuống, cẩn thận quan sát. Lập tức nắm lấy một nắm bùn đưa lên trước mặt quan sát, xem có điều gì khác biệt với đất ở nơi khác hay không.

Hai người bận bịu nửa ngày, rốt cuộc cũng xác định được một điểm: đối phương hẳn là không có giở trò!

Thế nhưng đây là cái thủ đoạn gì, quá tà môn đi?

Cái này còn là người sao? ^^

Hai người không tự giác được mà thần hồn bảo thần tính, chuyện đến mức này, vẫn không thể tin chuyện trước mắt là sự thực!

"Hiện tại đến phiên các ngươi đó." Quân Mạc Tà rất ôn hòa, rất khiêm tốn nói: "Chỉ cần có thể chui được vào lòng đất phân nửa, chỉ cần hai vị có thể làm được một lần, ta sẽ nhận thua."

Cái này rõ ràng không phải là ảo thuật, Âm Dương Độn không chỉ nói ở thế giới này, coi như là ở Địa Cầu trước khi xuyên việt cũng là độc nhất vô nhị. Đám người ở Huyền Huyền đại lục cũng chưa bao giờ nghe nói qua loại thuyết pháp này, làm sao không khiến người khác kinh ngạc cho được?

_Tiểu Hổ_

10-10-2010, 04:26 PM

Dị Thế Tà Quân

Quyển 2: Thiên Hương phong vân
Chương 93: Hoang đường như vậy


Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Dịch Giả: Tiểu Hổ
Biên Tập: Tiểu Hổ
Nguồn: 4vn.eu





Quả 36!

"Như vậy, trận đầu xem như ta thắng?" Quân Mạc Tà cố ý hỏi thăm Hạc Trùng Tiêu đang đờ người đứng đó. Hai huynh đệ trong lúc này, quyền quyết định rõ ràng thuộc về Hạc Trùng Tiêu, cho nên Quân Mạc Tà tự nhiên sẽ hướng tới hắn mà hỏi.

"Đúng, chúng ta nhận thua." Hắn vân vê khuôn miệng một hồi, cũng không tình nguyện nhận thua, thế nhưng thật sự hai người không có bản lãnh như vậy.

Trong lòng hai người lúc này ngoài khiếp sợ cùng bội phục còn tin tưởng, lấy việc đối phương biểu hiện ra thực lực như vậy mà nói, quả là thần kì khó lường a, cứ như vậy chẳng khác nào cả ba trận đối phương đều thắng, tài năng như vậy chỉ có thần mới làm được a.

Cái này căn bản không phải thuộc về phạm vi năng lực của mình có thể làm!

Bởi vì lực lượng cùng tốc độ của chính mình cùng Tam đệ tại trước mặt thần công Thông Thiên của đối phương căn bản chính là không dùng được! Ách, đây là điều mà trong nội tâm của Hạc Trùng Tiêu đang nghĩ, mà Hùng Khai Thiên cũng nghĩ như vậy, cơ bản đều là nhất trí.

"Đa tạ!" Quân Mạc Tà cười ha hả chắp tay nói: "Trận tiếp theo, đến phiên các ngươi, nếu không hai người các ngươi cùng tiến lên đi, ta cũng không để ý đâu."

Ngươi không để ý nhưng chúng ta để ý a, cái loại thần thông này của ngài, nếu chúng ta còn không biết thân biết phận cứng rắn đâm đầu vào vậy chính là tìm họa tới thân a. Chúng ta không có ngốc như vậy! Hai người lúc trước vốn còn kích động, lúc này khuôn mặt đều ỉu xìu.

Không thể nghi ngờ, chiêu thức ấy của Quân Mạc Tà quá dọa người a, làm cho hai người quá rúng động, cũng triệt để loại bỏ tính toán lúc trước.

Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Thiên đồng thời nhíu mày, vẻ mặt khó xử.

Cùng cao thủ như vậy còn có thể so sánh cái gì nữa? Kết quả cuối cùng cũng là thua mà thôi.

Hai người chụm đầu lại một chỗ cùng nhau thầm thì hồi lâu, càng thương lượng lại càng nhức đầu, càng thương lượng lại càng cảm thấy không nắm chắc, so mọi mặt đều muốn thua cả, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.

Càng về sau hai người lại càng không biết nói gì. Mắt to trừng nhìn đôi mắt nhỏ, đều là vô kế khả thi.

"Xem ra nhất thời các vị thương lượng không có kết quả, nếu không hai người cứ tiếp tục thương lượng đi, ta về nhà ngủ một giấc!" Quân Mạc Tà uể oải nói.

"Ngươi kiêu ngạo cái gì? Lão tử đến đọ.., đọ..." Hùng Khai Thiên giận dữ há miệng mắng một câu, cuối cùng lại bị mắc nghẹn, cố gắng năm sáu lần cũng không nói được ra là muốn đọ cái gì, ngược lại khiến cho bản thân gấp đến độ trán đầy mồ hôi.

"Rốt cuộc là đọ cái gì?" Quân Mạc Tà lại không buông tha.

"Đọ, con mẹ, đọ cái đ**t ông tổ nhà ngươi." Hùng Khai Thiên dùng nửa ngày cũng không nghĩ ra, thẹn quá hoá giận, “ngươi gấp cái gì! Đã nói để chúng ta chọn cơ mà, ngươi giục cái gì, có điểm phong độ nào hay không vậy.”

Khuôn mặt, cổ Quân Mạc Tà tràn đầy mồ hôi, suýt nữa bất tỉnh. Đọ đ**t với đại gia ta? May mắn là tiếp đó nghe được một câu cuối, nếu không Quân Mạc Tà kích động muốn ăn một bữa thịt kho tàu hùng chưởng a [Cái này hình như để tráng dương a], lại còn nói phong độ của cao nhân, cứ làm như các ngươi là cao nhân không bằng.

"Rốt cuộc là đọ hay không đọ? Phỏng chừng trời sắp sáng rồi! Các ngươi không vội, thế nhưng bổn tọa còn có nhiều việc!" Quân đại thiếu gia cũng không phải loại người tốt tính gì, lập tức hét lớn: "Hai người các ngươi đường đường là một đại nam nhân. Như thế nào so với các bà các chị còn chậm chạp như vậy?"

"Lão tử đọ cùng ngươi." Hùng Khai Thiên nghe hắn chửi mình là đàn bà, lúc này không thể chịu được nữa, mãnh liệt nhảy dựng lên, trong đầu đột nhiên lóe ra linh quang, lớn tiếng rống lên: "Lão tử đọ đi tiểu với ngươi!"

Gì? Quân Mạc Tà vừa nghe được mấy chữ này, giống như bị thiên lôi oanh đỉnh, rầm một tiếng té nhào trên mặt đất. Đầu váng mắt hoa nhìn vị đại hán trước mặt cao lớn thô kệch vẻ mặt dữ tợn toàn thân đều tản ra khí tức bưu hãn này. Đánh chết hắn cũng không nghĩ ra Mấy chữ "đọ đi tiểu" lại phát ra từ trong miệng hắn!

Thật sự cho mình là tiểu hài tử ba tuổi hay sao?

Tên này là một cao thủ huyền khí a, Quân Mạc Tà cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm.

Hạc Trùng Tiêu cũng sợ hãi kêu lên một tiếng, cái miệng há to, con mắt nhỏ hẹp không tự chủ được trừng lớn như quả trứng gà, con ngươi lồi ra."

"Đọ, đọ đi tiểu?" Quân Mạc Tà há hốc mồm trừng tròng mắt, giống như một con vịt bị thiên lôi bổ một đạo trúng đầu vậy, khi nói hắn còn lắc lắc đầu, hoài nghi cái lỗ tai của mình hỏng rồi.

"Không sai! Đọ đi tiểu!" Lúc này mở miệng, Hùng Khai Sơn mới cảm thấy mình sáng suốt cỡ nào, trong lòng không khỏi dâng lên niềm kiêu hãnh, giống như là một người chuẩn bị sẵn tư thế hô to kỹ nữ đang không thuận theo, đột nhiên ả này lại vểnh đít lên chào đón vậy. Hắn ngược lại có phần không kiêng sợ, nói: "Lão tử chính là muốn cùng ngươi đọ đi tiểu! Thế nào, chẳng phải nói trận thứ hai sẽ do bọn ta ra quy định mà, định đổi ý sao?"

"Đọ thì đọ, ngươi định đọ như thế nào? Đọ cao, hay đọ xa? Hay là nhiều hơn? Quân Mạc Tà khóe miệng như muốn lệch ra, khó khăn hít lấy một ngụm khí lạnh, hai con mắt đều muốn trợn ngược lên.

Một vị Chí Tôn Thần Huyền cao thủ, một nhân vật nhất cấp tông sư, lại có thể chủ động đưa ra yêu cầu muốn cùng mình đọ đi tiểu? Cái này hình như mình cũng đã đọ qua, bất quá hình như là hồi ba tuổi, sau ba tuổi tuyệt đối không có làm qua a.

Một tên đại lão gia, một sinh vật giống đực. Lại ở trước mặt ngoại nhân đem jj của bản thân ra, nói thì dễ nhưng làm lại không có dễ a, tên hàng này cũng quá cường hãn đi, chẳng lẽ là súc sinh, không phải a, là cao cấp huyền thú thì không thèm để ý đến cái này nữa sao?

Cái này rốt cuộc là chuyện gì! Thế nhưng lời đã ra khỏi miệng, cũng đàng kiên trì bước tiếp thôi, ai bảo mình là đã đáng giá thấp trình độ vô liêm sỉ của người chứ, không đúng, bề ngoài là hạc là hùng, bên trong thì ngay cả con trùng cũng không bằng, đúng là ngay cả cầm thú cũng không bằng mà!

"Không... Đọ cao, cũng không thể đọ xa được, lại càng không thể đọ nhiều, mấy loại phương pháp mà ngươi đưa ra chỉ có đám người thô kệch mới hay làm thôi, chúng ta chính là tiền bối cao nhân, sao lại dùng phương pháp thô bỉ như vậy chứ."

Hùng khai khẩu, sau đó hừ hừ hai tiếng, hắng giọng rồi mới dừng lại. Cho dù da mặt của hắn là Hắc Hùng thế nhưng cũng đã dãn hết mức có thể rồi, nếu không nhanh đưa ra yêu cầu, ai biết tên này sẽ đưa ra yêu cầu quái đản gì khác?

Nhân vật như vậy cũng không có nắm được, lúc này cũng không cần giữ thể diện làm gì?

Cho nên Hùng Khai Sơn cũng bỏ qua tất cả. Dù sao cũng không còn người nào thấy cả, cho nên không cần xấu hổ, ngươi có thể làm được bao xa đây? Chỉ cần có thể thắng. Cho dù là sử dụng phương pháp có chút cầm thú thế nhưng huynh đệ chúng ta vốn không phải là người mà!

"Vừa rồi ngươi làm một động tác. Hai anh em chúng ta không làm được, cho nên cam tâm nhận thua." Hùng Khai Sơn kiệt lực bưng chặt lấy khuôn mặt, e sợ mình vừa buông tay sẽ lộ ra khuôn mặt đang xấu hổ, nói: "Hiện tại lão tử cũng làm một động tác, chỉ cần ngươi có thể làm giống như vậy, chúng ta sẽ chịu thua. Nếu nguơi không làm được, vậy chính là ngươi thua!"

"Động tác đi tiểu?" Quân Mạc Tà trừng con mắt thầm nghĩ: đồ chơi này cũng có động tác đặc thù sao? Cái này tựa hồ vừa mới ra đời là có thể làm được mà. Hiện tại cho dù vô luận là một tay, hai tay, không cần dùng tay, chắp tay sau đít cũng có thể trôi chảy tự nhiên, vô luận là đứng hay nằm sấp, cho dù là lắc lắc, nhảy cao, thậm chí một bên chạy bộ một bên duy trì cũng không phải là việc khó, về phần như những bức họa đồ miêu tả lại càng không cần phải nói.

Chỉ trừ động tác ngồi xổm là không thể, ách. Trừ động tác đó ra, việc này cũng không cần dùng đến mặt mũi a. Thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net