Chương II: Thành phố vampire

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Sáng hôm sau*
Tôi cố đứng dậy, mò xuống bếp lục tủ lạnh lấy một vài miếng thịt sống còn sót lại của bữa ăn hôm trước. Tuy chúng không còn tươi ngon nhưng do tôi đang cần bổ sung thêm sức lực cho cái thân thể gầy tong teo này nên vẫn ăn ngấu nghiến.Sau khi ăn xong thần sắc trở nên ổn định một chút (đủ để không doạ người),tôi mới rửa thật sạch chất lỏng tanh tửa giữa máu và thịt còn vương cả trong miệng lẫn cánh tay.Sờ vết thương hơi dài trên cánh tay trái, tôi vẫn còn bàng hoàng bởi việc này diễn ra quá nhanh đến không ngờ nhưng cũng đâu còn có thể quay ngược về thời gian trở về lúc đó.
Tôi tìm hộp cứu thương tự băng bó vết thương.Rồi chỉnh chu bộ dạng tàn tạ của mình,cố vững tâm lấy lại lí trí để nghĩ những gì cần làm cho việc đi tìm anh trai.
Chắc chắn việc này không dễ dàng, có thể tôi phải đi rất xa nên cần quần áo và một ít đồ dùng cần thiết, có thể tôi quá lo xa nhưng lo xa vẫn tốt hơn. Lục lọi khắp căn phòng nhỏ mới tìm ra chiếc vali to màu đen rồi sắp xếp gọn gàng từng thứ vào bên trong vali.
Khi đã xong xuôi, tôi ngồi phịch xuống giường. Có thể phải đi xa nhưng biết bắt đầu từ đâu? Đi đâu?
Lúc lâu miên man trong dòng suy nghĩ, một ý nghĩ đột nhiên loé sáng trong đầu. "Đúng rồi, gã thanh niên tại quán ăn dưới chợ hôm đó! Anh ta là người kể về truyền thuyết ma cà rồng. Có lẽ đi hỏi anh ta sẽ có ích!" không thể chần chừ thêm nữa, tôi vội vã mặc chiếc áo rét cùng chiếc mũ len, khẩu trang bịt mặt và kính dâm.
Mặc dù ma cà rồng không sợ lạnh, vả lại giờ là ban sáng, bầu trời lạnh và ánh mặt trời không quá chói nhưng tôi vẫn phải mặc đồ kín mít để tránh mọi người.
Đi một quãng khá xa tới chợ để tìm lại quán ăn hôm nọ. Ở đây quán ăn nào cũng na ná giống nhau nên tôi chật vật mãi mới tìm ra cái quán đó.
Nhưng thật đáng tiếc...trước mắt tôi là hai cánh cửa gỗ đã khoá chặt. Nhìn nó mà khóc không ra nước mắt nổi!
Tôi thất vọng ngồi bệt xuống đất, họ đã đi đâu đó rồi thì đành chờ vậy.
Càng về trưa, trời lại càng hửng nắng làm không khí lạnh bớt dần. Tôi vẫn ngồi đây, mồ hôi không khỏi chảy đầm đìa khắp cơ thể do bộ trang phục dày quỵch này. Đành chịu đựng...tới một lúc sau khi cơ thể tôi sắp phát sốt thì một người phụ nữ Thái độ tuổi trung niên đầu quấn tóc cao, mặc bộ áo cóm truyền thống của dân tộc đi đến mở cửa quán, đó là bà chủ quán mà mấy hôm trước tôi gặp. Như được tiếp sức lực, tôi liền bỏ qua sự ngột ngạt trong người, vùng dậy tháo khẩu trang rồi chạy tới chỗ bà chủ quán hỏi thẳng vấn đề.
_Bác ơi cho con hỏi con trai bác đi đâu rồi ạ?
_À nó vừa đi lên thành phố tìm việc từ hôm qua con ạ! Mà con hỏi nó có việc gì không?_tiếng Kinh của bà khá dõng dạc nên có vẻ rất dễ nghe.
_Vậy sao ạ! Dạ việc là...không có gì ạ!_Sau khi ngập ngừng tôi quyết định không thể nói, đây đâu phải truyện đùa. Một chuyện quan trọng như vậy không thể đi nói lung tung.
Đành chỉ thở dài, tôi lấy tay vuốt mặt. Khoé mắt như trực chờ thứ nước ấm nóng rơi xuống gò má, là giọt nước mắt của sự tiếc nuối. Thực sự giờ đây tôi rất muốn quay ngược thời gian, tiếc rằng thời gian là không chờ đợi."Nếu hôm qua thay vì gào khóc ở nhà mà đến đây gặp anh ta thì đã tốt hơn không? Chuyện này sẽ ra sao đây? Không có anh ta, tôi biết tìm anh trai ở đâu?"
Đi khoảng hai ba bước, cánh tay phải đột nhiên bị nắm lại. Tôi dừng bước, ngoảnh đầu lại phía sau lưng là khuôn mặt hiền hậu đầy nết nhăn của chủ quán. Bà đang cười với tôi, dịu dàng nói:
_Bác biết con có chuyện quan trọng muốn nói với con trai bác! Cứ nói bác này, bác sẽ nói cho con trai và không cho ai biết!
Tôi không thể nào phớt lờ sự dịu dàng của bà chủ quán, tâm can có bị lay động. Ngoài anh trai thì chưa ai có tiếng nói dịu dàng làm ấm lòng như vậy. Chắc do tôi quá thiếu thốn tình cảm gia đình chăng? Tôi cũng hơi cảm nhận như vậy đó.
_Nào chuyện đó quan trọng nên cháu không muốn ai biết đúng không? Chúng ta vào nhà nói chuyện.
Như đoán được suy nghĩ trong đầu tôi, bà nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kéo vào nhà. Tôi cũng để mặc vậy.
~~
Bà đóng chặt cửa lại rồi chúng tôi ngồi tại một bàn nhỏ trong góc quán.
Bà ấy ngồi đối diện, mắt chăm chú nhìn tôi, miệng nở nụ cười chờ tôi nói ra. Tôi phải lấy hết can đảm mới dám nói:
_Bác có tin trên đời này...ma cà rồng tồn tại không?_vội nhắm tịt đôi mắt đằng sau chiếc kính dâm lại, tôi sợ đón lấy ánh mắt quái lạ của bà giành cho tôi....

 Ngược lại với điều tôi đoán, bà chỉ từ tốn đáp:
_Có chứ con gái, ma cà rồng chưa bao giờ xuất hiện trước chúng ta không có nghĩa là chúng không tồn tại. Mà thực chất ma ca rồng luôn hoạt động xung quanh ta. Vậy con đã gặp rắc rối gì với chúng ư?
Tôi cúi đầu, những giọt nước mắt không thể tự chủ lại một lần nữa rơi lã chã. Tôi thấy đau khổ, ấm ức, vì sao còn hàng trăm con người ngoài kia mà cái kết cục đó lại rơi vào chính hai anh em có hoàn cảnh không mất tốt đẹp như chúng tôi. Ngẩng gương mặt mếu máo nhạt nhoàn nước mắt lên nhìn bà chủ quán, tôi kể lại toàn bộ câu chuyến đáng sợ đó cho bà nghe.
Nghe xong bà chỉ thở dài tiếc thương cho anh em tôi chưa mấy hạnh phúc mà đã phải chia lìa. Bà cũng chẳng tỏ thái độ ghê tởm hay sợ hãi khi biết tôi là mốt con ma cà rồng. Chẳng lẽ bà ấy không thấy sợ khi ma cà rồng bằng xương bằng thịt đang ngồi đối diện mình ư? Nhưng chính điều này lại khiến tôi thấy được an ủi phần nào và càng thêm tin tưởng bà hơn. Tuy vậy tôi vẫn hỏi:
_Bác không sợ con ư?
_Sợ chứ, rất sợ là đằng khác!_Bà vẫn giữ nguyên nụ cười hiền từ_Nhưng bác không sợ con bởi bác biết con sẽ không gây tổn thương tới bác!
Có thể là như thế không? Bà đã dám chắc tôi sẽ không gây tổn thương cho mình chính tỏ bà đặt hết niềm tin vào tôi.
_Con muốn hỏi, bác có biết nơi nào để tìm ra nơi lũ đó sinh sống?
_Cũng có nhưng bác không chắc chắc đúng hay sai!_Vẻ mặt bà đang rất phân vân.
Mặc kệ có đúng hay sai nhưng đó là cơ hội, dù nó chỉ là 1% thôi thì tôi cũng nhất định phải nắm bắt, hai bàn tay tôi nhanh chóng bắt lấy tay bà lắc mạnh. Đôi mắt dạ quang trong bóng tối sáng bừng hơn ban đầu, nó ẩn chứa niền hy vọng rất lớn.
_Bác nói cho con biết, con cầu xin đó!_Tôi ra sức thành khẩn.
Trước cảnh tượng đó, bà không biết phải làm sao nữa, lòng bà cứ rung lên khi thấy vẻ cầu khẩn đáng thương của cô gái nhỏ nên chẳng nỡ lòng nào phụ cô
_Thôi thôi được rồi, bác nói. Nhưng con hãy bỏ tay ra đã, tay con lạnh quá!_Tôi giật mình rụt tay lại_Theo truyền thuyết cho biết, sâu trong khu rừng dậm dạp là một thành phớ tồn tại không ai biết đến.
Ánh mắt băn khoăn khi nãy cùng lời nói của bà trở nên nghiêm túc hẳn đi_Chính là nơi lũ ma cà rồng sinh sống. Có điều chỉ có những ma cà rồng mới có thể phát hiện ra mùi của đồng loại tản ra từ thành phố đó. Còn con người không có giáb quan đặc biệt như chúng.
_Họ chỉ cho biết vậy thôi chứ chẳng nên rõ khu rừng đó ở đâu nên bác không dám chắc chắn._Bà nói tiếp_Nhưng con là ma cà rồng nên nhất định con sẽ tìm ra nó thôi!
_Cảm ơn bác, con hiểu! Nhất định, nhất định sẽ phải tìm thấy.
Tôi không khỏi bộc lộ vẻ quyết tâm cố gắng ra bên ngoài, tôi chính là Hàn Đông Du, em gái của Hàn Phong. Con bé đã sống chật vật một mình trong căn nhà nhỏ suốt bao nhiêu năm trời. Hoàn cảnh bây giờ sẽ không thể cưa cẩm tôi gục ngã được, trừ phi tôi chết.
_Mai cháu sẽ đi luôn, kéo dài thời gian chỉ giảm bớt cơ hội thôi!_vẻ mặt tôi lộ rõ sự khẩn trương.
Bà cũng chẳng ngăn cản, để tuỳ ý tôi quyết định nhưng sau mấy phút suy tư bà liền buông câu"để mai bác đi cùng con đến khi tìm ra thành phố đó".
Tôi liền vui mừng dạng dỡ, gương mặt hớn hở. Tôi có một người đồng hành tuy không phải là đi hết chặng đường.
_Như vậy đi, mai chúng ta hẹn nhau tại cánh rừng thông. Bác sẽ lấy chiếc ôtô chở hàng để đưa con vào rừn. Khoảng 17h con nhé!
Gật đầu đồng ý, tôi đặc biệt phấn khích. Lại phát hiện thêm rằng không thể ở đây quá lâu nên đành cải trang lại bộ dạng ban đầu rồi chào tạm biệt bà chủ quán.
Trên đường về nhà, tôi nhận thấy tốc độ đi của mình đã nhanh hơn một nửa thời gian đi bộ trước đây. Chẳng mấy chốc đã về tới căn nhà nhỏ. Do vui quá hay sao mà tôi chẳng buồn ăn uống lấy tinh thần cho chuyến đi ngày mai, chỉ ngồi yên lắng nhìn kim đồng hờ quay chầm chậm. Thật mong ước có một pháp lực điều khiển mọi thứ bằng suy nghĩ, nếu vậy tôi sẽ biến hoá cho thời gian trôi đi thật nhanh cho tới ngày mai.

* * *

Đúng 16h50, tôi vác vali phi như tên lửa tới cánh rừng thông thì đúng 17h. Có một chiếc xe ôtô nhỏ chuyên chở hàng đã đậu sẵn ở đó, nhìn loáng thoáng trong buồng lái, tôi nhận thấy người lái xe chính là bà chủ quán.

Tôi vội vã chạy tới chỗ chiếc xe, quẳng vali ra thùng xe rồi mở cửa xe nhảy vào buồng lái.
Bà quay nhìn tôi cười nói_Sẵn sàng lên đường. Bác chỉ phụ trách lái xe, còn việc còn lại là của con hết!

Tôi gật đầu. Bà mở khoá xe rồi gạt cần đẩy, chiếc xe lập tức lao nhanh tiến thẳng vào khu rừng. Có một con đường nhỏ bằng đất đủ cho một chiếc xe con đi. Mặt đường gồ ghề toàn sỏi đá khiến chiếc xe giật nảy liên hồi. Các cành cây thông thấp vươn ra đập xoàn xoạt vào nóc và đầu xe che khuất tầm nhìn. Nhưng không vì vậy mà làm chúng tôi mất
phương hướng.

Cứ thế là đã đi được đoạn đường dài nhưng kỳ lạ thay, tôi chẳng cảm nhận thấy mùi gì ngoài mùi con người cạnh. Niềm hy vọng đang tăng vùn vụt thì giờ cũng giảm xuống phân nửa, tôi chẳng biết làm gì ngoài thở dài. Tôi không muốn chuyến đi này trở thành công cốc.

_Con đã phát hiện được gì chưa?_Bà chủ quán hỏi tôi.

Tôi chán nản lắc đầu, bà nói tiếp

_Không sao con, khu rừng này còn sâu nữa mà!

Nói xong bà liền tăng vận tốc nhanh nhất của chiếc xe khiến tôi phát hoảng, hai tay nắm chặt vào thành xe để người khỏi bị va đập. Tôi chẳng thể ngờ rằng một bà cô trung niên mà có thể là tay lái vững tới vậy.

Do đây là mùa đông nên trời chẳng mấy chốc đã xẩm tối, xem đồng hồ trong xe thì mới hơn 18h. Như thế chúng tôi đã đi vào rừng hơn một tiếng và chẳng thể moi ra cái tích sự gì cả. Cả khu rừng coi như cũng sắp xuyên qua hết rồi. Chẳng nhẽ đây không phải là khu rừng trong truyền thuyết nhắc tới, nếu vậy thì gã ma cà rồng hôm đó chui từ đâu ra? Tôi quay đầu sang phía bà chủ quán, khẽ nói với giọng trầm buồn.

_Chắc không phải cánh rừng...khoan, bác dừng xe lại cho con với!

Chưa kịp nói hết câu, tôi giường như đã ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt gì đó giống mùi cơ thể tôi phát ra từ phía xa xa. Vội bảo bà dừng xe lại, tôi đã định nhảy ra khỏi buồng lái thì kịp phát hiện trước mắt là cái hang đá rộng chừng 3m. Tôi trừng lớn mắt nhìn về cái hang, quá kỳ quái, giữa rừng thông bạt ngàn này tự dưng xuất hiện một cái hang đá. Không do giự, tôi ẩn cửa xe nhảy khỏi buồng lái, tiến về phía trước.

Đến gần nó, tôi càng phát hiện rằng bề mặt hang đá này nhẵn nhụi khác hẳn với những hang đá tự nhiên, nó như được xây dựng chứ không phải có sẵn. Tôi cố tình men sâu vào hang một chút thì bên trong lại tối đen như mực, tiện tay lục túi áo khoác lấy chiếc đèn pin nhỏ xíu bằng nửa bàn tay soi xung quanh. Lần này tôi vô tình thấy những hình thù kỳ lạ được khắc trên hang. Là những con người nguyên thuỷ xa xưa, chỉ khác rằng...răng bọn họ dài, nhọn đến đáng sợ. Họ đang ngoạn những chiếc răng nanh vào con thú rừng...hình như, đây không phải là người nguyên thuỷ mà phải nói là...ma cà rồng nguyên thuỷ. Thứ gì đó vô hình trong thâm tâm như thôi thúc tôi dơ tay chạm vào bề mặt đá khắc thì lập tức phải rụt tay về. Mặt khắc trên hang lạnh đến thấu xương, thậm chí còn lạnh hơn cả nhiệt độ cơ thể của một con ma cà rồng như tôi. Mùi hương đặc biệt cũng đậm dần lấn át lỗ mũi của tôi. Giờ đây tôi dám chắc nơi đây sẽ dẫn tới nơi chúng sinh sống.

Vang vọng đằng xa tiếng bà chủ quán gọi í ới. Tôi liền bỏ đó chạy về chỗ chiếc xe.

_Con đã phát hiện được gì chưa?

_Dạ, đúng nơi này bác, con dám chắc!_tôi gật đầu chắc nịch.

_Vậy mau lên xe, bác đưa con đi tiếp!_bà thúc dục.

Suy nghĩ một chút, tôi nhăn mặt nói_Con thật sự rất cảm ơn bác, nhưng con nghĩ bác nên trở về. Con sẽ tự đi, có thể nơi đây là lãnh địa của chúng, bác sẽ gặp nguy hiểm. Càng tránh xa càng nơi này càng tốt.

Bà chẳng nhiều lời thêm gì, chỉ gập đầu hiểu ý rồi nhắn tôi_Con nhớ bảo trọng!

Tôi mỉm cười rồi trèo vào thùng xe lấy chiếc va li to kềnh càng.

Xong xuôi đâu đấy, bà lùi chiếc xe ra xa, tôi đứng đó vẫy tay tạm biệt rồi nhìn bóng chiếc xe quay đầu khuất dần cuối phía con đường kia.

Quay người về cái hang, có phải chỉ cần đi qua nó, tôi có thể tìm thấy anh Hàn Phong không?

Vậy là từ nay, tôi sẽ phải chống chọi một mình với thế giới sinh tồn của loài ma cà rồng.

Một nỗi buồn man mác ập đến mang theo sự cô đơn và nỗi nhớ mong anh đêm ngày, nếu lúc này có anh ấy ở bên tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC