Chương 4: Thành nghiện (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Frederick bị người máy chữa bệnh gọi đến khẩn cấp, nhìn thấy Mia bị trói gọi tên anh, khoảng thời gian này, thật ra đa số những lúc anh gặp Mia đều là cô đang bị trói, mở chân khát vọng cầu xin anh tiến vào.

Nhưng anh biết, Mia đã khác xa dáng vẻ ban đầu.

Tính theo tuổi con gái trái đất, cô đã là một cô gái trưởng thành, nhưng lần đầu anh chiếm hữu cô, thân thể của cô vẫn rất non nớt với phản ứng tìиɦ ɖu͙ƈ, tựa như quả non chưa chín, tất cả nơi mẫn cảm của cô đều do anh xoa nắn chạm vào mà trở nên ngọt ngào tươi đẹp hơn.

Chất kíƈɦ ɖụƈ gặp phải tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh có thể dễ dàng làm cô đạt đến cao trào mãnh liệt ngay cả khi ý thức cô đang mơ hồ, nhưng chân chính làm cô hoàn toàn chìm đắm đến nỗi không thể tự kiềm chế là sự dạy dỗ từng chút một trên mỗi một tấc cơ thể cô.

Lúc các cơ quan cảm giác bị khai phá, cao trào của cô không chỉ là bộ phận sinh dục cao trào, còn là từng tấc trên cơ thể cao trào, da thịt của cô sẽ phiếm hồng và toả hương thơm, ánh mắt say mê nhiễm sao trời như đang khát vọng, cả người tản ra hơi thở mị hoặc, nói thật, anh rất thích cô như vậy.

Cho nên chỉ cần đủ thời gian, lúc giao hợp với cô, mặc dù cô đã bị tiêm chất kíƈɦ ɖụƈ, anh vẫn sẽ đùa bỡn cô, làm cô dần dần nở rộ sự tươi đẹp của mình trước mặt anh.

Người trái đất rất lạc hậu trên phương diện khai phá, ý chí kém xa người Mira, cho nên anh biết có lẽ cô sẽ không chịu nổi sự suиɠ sướиɠ như vậy, cũng đoán tinh thần của cô sẽ suy sụp, nhưng anh vẫn không có cách dừng lại, bởi vì anh muốn nhìn thấy vẻ quyến rũ khi cô hoàn toàn trầm luân, cô trầm luân càng sâu, nhìn cô càng đẹp.

Trước kia anh không hiểu niềm vui trong việc giao cấu, cũng không hề hứng thú với việc khống chế thể xác và tinh thần của một người, nhưng sau mỗi lần giao hợp với Mia, anh phát hiện mình có tật xấu, anh muốn khống chế thể xác và tinh thần của cô, phản ứng của cô khi giao cấu làm anh thỏa mãn vô tận.

Chỉ cần cô càng sa đọa, càng bày sự tốt đẹp không muốn ai biết ra với anh, anh sẽ bắn tinh càng mãnh liệt càng nhiều, đó là kinh nghiệm mà xưa nay anh chưa từng có.

Loại kɦoáı ƈảʍ này cắn nuốt lý trí của anh, lần lượt đẩy cô vào sâu trong nơi điên cuồng, nếu không phải Jonah phát hiện phản ứng của cô quá mức kịch liệt rồi kịp thời ngăn cản anh, anh nghĩ có lẽ rất nhanh thôi, cô sẽ hoàn toàn thuộc về anh.

Cô trở thành như vậy, anh có chút áy náy, nhưng sau khi cắn rứt là sự tham lam tội ác khó có thể áp chế.

Là một sinh vật sống mà các phương diện đều trội hơn cô, anh không nên lấy ưu thế của mình để áp bách cô, đùa bỡn cô, thậm chí có ý định phá hủy tâm trí của cô.

Nhưng sâu trong đáy lòng, thật ra anh rất muốn lợi dụng ưu thế của mình để chiếm hữu cô hoàn toàn, nuôi cô trên hành tinh kim cương khí hậu ôn hoà hợp lòng người đã được cải tạo, để cô sinh hoạt không manh áo che thân, lúc nào cũng chuẩn bị nở rộ sự xinh đẹp của mình, bị anh lấp đầy, hơn nữa chỉ có thể sinh con cho anh.

Có điều dựa theo chủ nghĩa nhân đạo, anh vẫn đè du͙ƈ vọиɠ tà ác xuống, nói với bản thân rằng anh phải dốc hết sức lực giúp cô khôi phục bình thường. Nhưng nói thật, lúc cô hồ đồ từ chối sinh con cho anh, cô đã được chú định là không có khả năng khôi phục sự "bình thường" trước kia.

Anh để người máy chữa bệnh cởi trói cho cô, Mia đã bị độc dược tìиɦ ɖu͙ƈ ép đến phát điên, cô lập tức hiến thân lên, vặn vẹo trên người anh mà không hề cảm thấy nhục nhã.

"Xin anh... Tôi muốn..."

Đôi con ngươi nâu thẫm của cô nhiễm du͙ƈ vọиɠ điên cuồng, cố gắng nhón mũi chân lên muốn ôm cổ anh, anh dùng tay vô hình nâng cơ thể cô lên để cô ôm lấy, thậm chí ác liệt tách mông thịt tuyết trắng của cô ra, để xúc tua đùa bỡn cánh hoa mẫn cảm hơi mở của cô, khiêu khích lúc có lúc không.

"Thật thoải mái... A... Tôi vẫn muốn."

"Muốn cái gì?"

Anh dịu dàng nói, lúc này dưới sự trợ giúp của anh, hai chân cô đã bám chặt lấy eo anh, muốn cọ xát với eo anh, hy vọng anh có thể lấy hung khí dữ tợn ra cắm sâu vào trong cô.

"Tôi muốn... Xin anh."

"Cô không nói thì tôi cho cô thế nào."

"Tôi muốn... Ưm..."

Mặc dù bị tìиɦ ɖu͙ƈ mê hoặc tâm hồn, cô vẫn xấu hổ đỏ mặt không nói nên lời, trước đó cô không cần phải nói anh sẽ cho cô, bởi vậy cô cũng không có thói quen nói những lời mất mặt này.

"Muốn côn ŧɦịŧ của tôi đúng không?"

Ngữ điệu nói chuyện của Frederick hay như ca hát, như đang dụ dỗ Mia cùng hợp xướng với anh: "Tiểu Mia, muốn ăn côn ŧɦịŧ của tôi đúng không? Cô không nói thì tôi cho cô thế nào."

Vừa nói, anh vừa làm xúc tua vô hình vỗ bờ mông tuyết trắng của cô. Nhìn từ bên cạnh, Mia trần trụi vặn vẹo trên eo anh, ra sức cọ xát muốn câu dẫn anh, còn Frederick vẫn ưu nhã đứng đó, chẳng có một chút phản ứng nào với cô.

Nhưng Mia nào biết tình cảnh của mình lại khó xử đến vậy, trong lúc hoan ái, sự dịu dàng của Frederick luôn là sự mê hoặc khó có thể chống cự của cô, sau câu nói nhỏ của anh, cuối cùng Mia đỏ mặt rêи ɾỉ yêu kiều.

"... Tôi muốn... A... Côn ŧɦịŧ của anh... Xin anh..."

"Muốn tôi xuyên qua cô, bắn đầy đáy huyệŧ cô sao?"

Cô thẹn thùng gật đầu, anh tiếp tục nói: "Nói ra."

Câu nói khiêu khích này làm hạ thân Mia đã ướt lại càng ướt, cô ngượng ngùng một lát, cuối cùng không từ chối được sự mê hoặc của Frederick: "Tôi muốn... anh... xuyên qua tôi, lấp đầy... đáy huyệŧ... của tôi..."

Frederick dịu dàng nhìn cô, trong nháy mắt đó Mia chỉ cảm thấy cô hoàn toàn không thể thở nổi, chỉ muốn sa vào trong sự dịu dàng này, có điều giây tiếp theo, Frederick duỗi tay chỉ sang bên cạnh: "Cô nhìn chỗ đó xem."

Mia quay đầu nhìn, liền nhìn thấy cửa sổ sao trời đã trở thành một tấm kính sáng có thể soi bóng người, phản chiếu bọn họ, cô không hề có liêm sỉ, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ leo lên người anh, còn anh quần áo chỉnh tề, không có bất cứ một dấu vết động tình nào.

Hình ảnh này làm cô đổ mồ hôi lạnh, lập tức tỉnh táo lại, buông tay chân cuốn lấy anh ra, nhưng dưới sự giúp đỡ của xúc tua của Frederick, cô không trực tiếp ngã xuống đất, ngược lại cả cơ thể bị treo trên không, đối diện với mặt kính.

Xúc tua vô hình kéo cổ tay cô lên trên đỉnh đầu, lại cưỡng bách cô dạng chân ra, mặt kính bóng loáng phản chiếu ra cánh hoa đỏ tươi run rẩy mang theo giọt sương giữa hai chân cô.

"Đừng làm vậy!"

Cô cả kinh kêu lên, Frederick lại vươn hai ngón tay, chậm rãi cắm vào trong hoa kính của cô, khẽ vuốt một lát rồi mới rút ra.

Anh đưa đầu ngón tay bị mật dịch tẩm ướt đến trước mặt cô, Mia rưng rưng quay mặt đi, rồi lại nhận thấy dưới thân xao động khó có thể áp chế.

Cô rất hận, còn rất mất mặt, vừa nãy anh ta ép cô nói ra lời hạ lưu như thế, bây giờ lại cười nhạo cô dâʍ đãиɠ, mà thân thể của cô lại cảm thấy suиɠ sướиɠ vì động tác nhục nhã cô của anh ta, khát vọng anh ta bỏ cái gì đó vào.

Frederick đưa ngón tay đến bên môi mình, vươn đầu lưỡi liếm sương sớm trên đó, bình tĩnh nói: "Cô muốn, hay là không muốn."

Bởi vì du͙ƈ vọиɠ cấm đoán nên cơ thể cô run rẩy đầy khát vọng, Mia dùng sức cắn môi, muốn duy trì lý trí từ chối.

Frederick nhắm mắt lại chuyên chú liếm mật nước trên tay, lại làm xúc tua vói vào trong miệng cô, ngăn cản cô làm bản thân đau đớn để khắc chế du͙ƈ vọиɠ.

"A... Ưm..."

Không lâu sau, du͙ƈ vọиɠ vượt lên lý trí, tiếng rêи ɾỉ của Mia bật ra khỏi cổ họng, xúc tua bắt đầu rút ra cắm vào trong miệng cô, bắt chước động tác của cự vật trong mật huyệt của cô.

Không lâu sau, xúc tua rời khỏi miệng cô, lôi ra nước bọt, cô vô lực mở miệng nhỏ, Frederick nhẹ giọng hỏi bên tai cô: "Muốn hay không muốn."

Một chút lý trí còn sót lại dần biến mất sau khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, xúc tua lại không chịu cô đơn vuốt ve đùi cô, thỉnh thoảng gảy nhụy hoa mẫn cảm của cô, cuối cùng cô khóc: "Muốn..."

"Cầu xin tôi à?"

"Cầu xin anh... A..."

Xúc tua kéo nhụy hoa của cô làm cô cao trào, nhưng sau khi cao trào, cảm giác hư không trong cơ thể lại càng nhiều, cô khóc muốn ôm lấy thứ gì đó, nhưng đôi tay bị giữ chặt lại không thể nhúc nhích.

Anh ngồi xuống, buông cô ra, để cô quỳ gối giữa hai chân anh, như thể anh là quốc vương cao cao tại thượng, còn cô lại chỉ là nữ nô hèn mọn của anh.

Hai chân tuyết trắng của cô run rẩy, không che được chất lỏng nhục nhã chảy xuống giữa hai chân, cô bất lực nhìn anh, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Lấy lòng tôi, tôi sẽ cho cô."

Anh mở miệng nói, Mia gần như là vô ý thức bò lên đùi anh, cô vén áo khoác dài lên mới phát hiện thật ra anh có mặc quần đen rất vừa người, vật liệu may mặc cực mỏng, như thể lớp da thứ hai, cũng rất vừa thân, tôn lên đường cong hoàn mỹ cường tráng của anh.

Đầu cô đã bị tìиɦ ɖu͙ƈ mê hoặc, bệnh cấm làm cô vừa khóc vừa run, căn bản không tìm thấy chỗ cởϊ qυầи áo ra, cuối cùng cô chỉ có thể dựa vào người anh khóc: "Cầu xin anh cho tôi, cầu xin anh... Tôi muốn, tôi muốn... Chỉ cần anh cho tôi, cái gì tôi cũng đồng ý với anh."

"Cô có thể cho tôi cái gì?" Frederick hứng thú hỏi.

Mia nào nghĩ đến chuyện cô có thể cho anh cái gì, cô khóc hôn lên môi anh, muốn dao động anh, cơ thể Frederick lại đột nhiên cứng đờ, anh duỗi tay giữ lấy đầu cô, kéo đầu cô ra xa anh.

Mia hoang mang nhìn anh, lại thấy đôi con ngươi thuỷ tinh màu tím của anh nổi tơ máu, cả người tản ra hơi thở khủng bố, qua một lúc lâu, anh mới thu những hơi thở đó lại, dịu giọng nói: "Nếu không muốn mất mạng thì đừng hôn tôi, biết chưa?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net