Phần 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 56

Đây không phải sư tôn, nhất định không phải...

Nhưng... Hồng Thanh sẽ là tóc đen sao? Hồng Thanh sẽ có thần thái lạnh nhạt xa cách như vậy sao?

Hồng Thanh có cần thiết lại biến ra dáng vẻ sư tôn đến mê hoặc hắn không?

Không thể là Hồng Thanh.

Thế nên... đây là sư tôn.

Câu nói này giống như một chú ngữ không ngừng chớp hiện lẩn quẩn trong đầu Tiêu Hòa, gần như đẩy hắn đến bờ vực sụp đổ.

Hắn vốn không biết có thể giấu giếm việc này bao lâu, nhưng vẫn luôn khao khát kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu, bởi vì đây là chuyện hắn không thể giải thích.

Phản bội tức là phản bội, bất kể vì lý do gì, đều không đáng để khoan dung.

Thế nhưng... hắn không muốn, thật sự không muốn mất đi y.

Nếu nhất định phải có ngày hôm nay, tại sao lúc trước để hắn chiếm được?

Không chiếm được, thì sẽ chẳng thống khổ thế này, không phải sao?

Tiêu Hòa đực ra tại chỗ, cảm thấy mình như trần truồng lõa thể, đứng trước mặt công chúng, tránh không tránh được, núp không thể núp, chỉ có thể ôm ấp nỗi tuyệt vọng cùng cực, lẳng lặng chờ ánh nhìn khinh thường cùng phỉ nhổ về phía mình.

Không biết giằng co bao lâu, Tiêu Hòa lúc cho là lâu như một thế kỷ, lúc lại cho rằng nó nhanh như một cái chớp mắt.

Tóm lại đầu óc hắn đã vô pháp suy nghĩ, nên không nhận rõ thời gian trôi qua.

Vân Thanh đi tới, rũ mắt nhìn chằm chằm hắn.

Thân thể Tiêu Hòa khẽ run, co rúm lại.

Vân Thanh nâng tay, ngón tay trắng nõn xẹt qua bờ môi hồng hào của hắn, sau đó đi xuống cổ, cuối cùng là thân thể trắng nõn.

Những nốt đỏ, những vết bầm, những dấu tay, y lần lượt đụng chạm từng cái, nhẹ nhàng vuốt ve, cuối cùng thậm chí chạm tới 'chỗ đó'.

Tiêu Hòa giật thót, ấp úng nói: "Sư... Sư tôn."

Vân Thanh không lên tiếng, chỉ dùng ngón tay tách ra một chút.

Tiêu Hòa ngẩn ra, bối rối cảm nhận được thứ chạy dọc xuống theo chân mình.

Đó là... thứ hắn chưa kịp rửa sạch, thứ thuộc về Hồng Thanh.

Tâm tình hiện tại của sư tôn là gì, Tiêu Hòa căn bản không dám nghĩ.

Trong nháy mắt tiếp theo, Vân Thanh đã ôm ngang hắn lên, không nói lời nào, đi vào phòng tắm.

Từ đầu đến cuối, y đều không lên tiếng, Tiêu Hòa càng không dám nói lời nào.

Y giống như thường ngày, kiên nhẫn tẩy rửa giúp hắn, nghiêm túc bôi thuốc cho hắn, ngoại trừ gương mặt lạnh lùng thì không nhìn ra điều gì khác thường.

Nhưng càng như vậy, Tiêu Hòa càng sợ, càng khủng hoảng, càng không biết làm thế nào.

Tẩy rửa xong xuôi, Vân Thanh không làm bất cứ bước tiền diễn nào liền thúc vào, kế đó là tiết tấu cực nhanh, nhanh đến mức khiến nội tạng như bị va chạm muốn rơi ra ngoài.

Tiêu Hòa lẳng lặng không nói, bị động chịu đựng.

Sau khi kết thúc, Vân Thanh ôm đối phương, xoay người hắn lại, nhìn thấy người trước mắt sắc mặt tái nhợt, bờ môi cắn rỉ máu cùng hai hàng nước mắt chảy xuống không ngừng.

Một cơn đau nhói lan tràn từ tim, Vân Thanh thở dài, hạ xuống trán hắn một nụ hôn, nhẹ giọng nói: "Đến đây, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Hòa ngửa đầu nhìn y, không thốt ra được lời nào.

Hắn căn bản không biết nói thế nào, nói mình không yêu Hồng Thanh, như do bị Hồng Thanh uy hiếp nên đành cùng hắn ta phát sinh quan hệ sao?

Sư tôn sẽ tin ư?

Mà dù có tin thì sao?

Liệu sư tôn có đi giết Hồng Thanh không?

Đến lúc đó, Hồng Thanh dưới cơn giận dữ...

Đây căn bản là tử cục, một tử cục mà bất luận ra sao Tiêu Hòa cũng không hi vọng nhìn thấy.

Hắn không giải được, nên chỉ muốn trốn tránh, nhưng hiện tại... đã không thể trốn đi đâu.

"Sư tôn..." Tiêu Hòa mở miệng, nhưng chỉ có thể gọi tên y.

Vân Thanh bình tĩnh nhìn hắn: "Không muốn nói sao?"

Tiêu Hòa nhíu mày, cắn môi, cả người căng chặt cực điểm.

Hai mắt Vân Thanh tối đi, thay đổi câu hỏi: "Nói cho ta biết, là ai làm?"

Tiêu Hòa vẫn không nhúc nhích.

Vân Thanh tiếp tục hỏi: "Là Hồng Thanh sao?"

Một cái tên đơn giản, chỉ hai chữ đơn giản, lại làm Tiêu Hòa đột nhiên trợn to mắt, trong mắt ngập tràn kinh ngạc cùng sợ hãi.

"Quả nhiên là hắn." Vân Thanh khẳng định.

Y biết, sư tôn đã sớm biết...

Đầu óc Tiêu Hòa vang ông ông, cảm xúc rối loạn tuôn trào, hắn hoàn toàn phân không rõ.

"Tiêu Hòa, đừng sợ." Thanh âm của Vân Thanh chậm nhẹ vô cùng, giống như sợ làm kinh động đến hắn "Nói ta biết, vì sao cùng hắn làm những việc này?"

Vân Thanh nhíu mày: "Là bởi vì ngươi yêu hắn sao?"

"Không! Không!" Tiêu Hòa vội vã mở miệng, tiếng nói cũng run rẩy "Ta yêu sư tôn, ta chỉ yêu mình sư tôn."

"Yêu ta..." Vân Thanh bình tĩnh nhìn hắn "Nhưng vẫn có thể cùng hắn hàng đêm không nghỉ?"

Tiêu Hòa nghẹn lời lần nữa.

"Tiêu Hòa." Vân Thanh đến gần bên tai hắn, hạ thấp giọng hỏi "Là vì ta không thể thỏa mãn ngươi sao?"

"Không phải, sư tôn..." Tiêu Hòa nắm lấy áo y, gấp gáp nói "Không phải, thật sự không phải."

"Mỗi lần ta đều sợ làm ngươi bị thương, mỗi lần đều nhẫn nhịn, đều lo lắng ngươi mệt mỏi quá mức, lo lắng ngươi không chịu nổi, nhưng kỳ thực... ngươi căn bản không thỏa mãn, phải không?" Tiếng nói Vân Thanh vẫn trầm thấp như thế, nhưng sâu trong âm tuyến lành lạnh đó là sắc u ám dày đặc tựa bóng đêm.

Tiêu Hòa liều mạng lắc đầu, không ngừng phủ nhận.

Vân Thanh hôn hắn, mềm nhẹ nói: "Nếu muốn, ngươi cứ nói với ta, muốn bao nhiêu lần ta cũng có thể cho ngươi."

"Sư tôn... Sư tôn..." Tiêu Hòa cảm giác được dị dạng dưới thân, không khỏi kêu rên thành tiếng, thanh âm dồn dập như loài cá thiếu đi nước đang kề cận cái chết.

"Tiêu Hòa, nói ta biết được không..." Động tác Vân Thanh cực nhanh, thô lỗ và mãnh liệt, hoàn toàn tương phải với âm điệu của mình "Nói ta biết chuyện giữa các ngươi."

Tiêu Hòa ôm chặt tấm lưng đối phương, không ngừng thể hội đau đớn dữ dội và sung sướng lớn lao luân phiên, đầu óc cũng mê muội từng cơn.

Mà giọng nói Vân Thanh tựa như cổ hoặc sư thời viễn cổ, mê hoặc hắn nói ra hết thảy mọi chuyện giấu tận đáy lòng, không giữ lại chút gì.

Tiêu Hòa ngửa đầu, trong đầu từng mảng trống rỗng, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không sao.

Sư tôn đã biết, hắn còn cần che giấu làm gì?

Nếu đây nhất định là tử lộ, hắn tình nguyện chết bên cạnh y, chết trong lồng ngực y.

Vậy cũng coi như thỏa mãn.

"Sư tôn... ta và Hồng Thanh... đã cùng nhau trước khi ta và người..."

Nương theo lời kể giống như nói mớ của Tiêu Hòa, Vân Thanh không ngừng đòi hỏi và 'cho đi'.

Vào cái ngày không phân rõ là trời sáng hay đêm tối, vào cái ngày vốn nghĩ là tuyệt cảnh và tử vong, Tiêu Hòa nói ra tất cả.

Lời có thể nói, lời không thể nói nhất, vốn tưởng sẽ che giấu nơi đáy lòng cả đời, toàn bộ đều nói ra.

Vân Thanh không còn ôn nhu như dĩ vãng, không ngừng muốn hắn, không ngừng dẫn dắt hắn, khiến Tiêu Hòa không ngừng nhấp nhô trầm bổng trong thế giới gần như hư huyễn.

Cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời, thời điểm đạt đến khoái cảm vô thượng, liền có thể quên hết mọi thống khổ chua xót.

Dẫu cho một khắc sau chính là động ma Địa ngục, nhưng hắn cũng từng được hưởng thụ mộng ảo tươi đẹp chốn tiên cảnh.

Nó khiến người ta cảm thấy thoả mãn vô cùng, dù có vẻ hơi bệnh hoạn, nhưng không thể không nói, rất thả lỏng, rất hưởng thụ, rất không muốn tỉnh lại.

Dây dưa triền miên, hỗn loạn bất kham một ngày một đêm.

Tiêu Hòa triệt để hôn mê ngủ mất, tháo gỡ toàn bộ phòng bị, buông ra tất cả khúc mắc, hệt như một đứa bé ngoan ngoãn tựa vào lòng Vân Thanh an ổn ngủ say.

Vân Thanh cúi đầu nhìn đối phương, đáy mắt hiện vẻ bất đắc dĩ.

Kỳ thực y có thể sớm nói cho hắn biết, Hồng Thanh chính là y, y chính là Hồng Thanh.

Nhưng không cách nào thốt ra khỏi miệng.

Chỉ cần nghĩ tới Tiêu Hòa ôm ấp người khác sau lưng mình, dù người kia cũng là chính mình, y vẫn có loại kích động hủy diệt mọi thứ.

Y yêu hắn, yêu đến tận xương tủy, yêu bằng cả con tim, thế nên không chấp nhận nổi nửa điểm bất trung.

Hồng Thanh cũng là y, nhưng Tiêu Hòa không biết.

Trong lòng Tiêu Hòa, bọn họ là hai người.

Trong lòng hắn có thể dung nạp cả hai sao? Tại sao có thể chứa được hai người?

Chỉ cần nghĩ trong khoả tim xinh đẹp kia không hoàn toàn có mỗi mình, Vân Thanh liền đố kỵ không chịu nổi, trái tim như bị dã thú cắn nuốt, đau đến mất kiềm chế, đau đến muốn tất cả phải gánh chịu cùng.

Tiêu Hòa của y nói yêu y, vậy vì sao lừa gạt y?

Tiêu Hòa của y, chỉ có thể là của y, vậy vì sao có thể chứa thêm những người khác?

Nhưng cũng may... y nghe được điều mình muốn nghe.

Tiêu Hòa yêu y, Tiêu Hòa là thuộc về y.

Tình cảm của Tiêu Hoà đối với y, cùng y đối với Tiêu Hoà, là giống nhau.

Khoé miệng Vân Thanh khẽ cong lên, hé nở nụ cười rực rỡ nhất bên môi, y cúi đầu hôn xuống cánh môi đỏ hồng của thiếu niên.

Hết thảy tình ý sẽ còn bị che lấp, trong đôi con ngươi nhạt màu cũng hiện lên sắc đỏ diễm lệ.

Một trái tim một linh hồn, sẽ yêu cùng một người, cũng không ngoài ý muốn.

***

Tiêu Hòa thật mong bản thân đừng tỉnh lại, vậy trong trí nhớ của hắn sẽ chỉ có vui sướng, không có thống khổ.

Nhưng... thời điểm nắng trời đâm vào mí mắt, hắn mở mắt ra, trở về hiện thực.

Trong nháy mắt đó, lòng hắn lạnh lẽo như băng, thật sự có xúc động vĩnh viễn nhắm mắt lại.

Nhưng hắn cũng nhanh chóng cảm giác được nguồn nhiệt nóng bỏng phía sau.

Tiêu Hòa quay đầu, nhìn thấy sư tôn, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc cùng khó tin: "Sư tôn..."

"Ừm." Vân Thanh ôm hắn "Tỉnh rồi? Hôm nay không có chuyện gì làm, ngủ thêm một chút đi."

Tiêu Hòa ngây như phỗng, thành thật rụt về, tựa vào lòng Vân Thanh, tuy nhiên có đánh chết cũng không ngủ lại được.

Sư tôn rất bình tĩnh... cực kỳ bình tĩnh... Nhưng mà... rõ ràng tối qua...

Cảm giác được thân thể hắn đang khẽ run, Vân Thanh hỏi: "Ngủ không được sao?"

Tiêu Hòa rầu rĩ gật đầu.

Vân Thanh kéo hắn ra khỏi ngực mình, nhìn vào mắt hắn: "Như vậy, trò chuyện một chút nhé?"

Tiêu Hòa không biết y muốn nói gì, song cũng căng thẳng muốn chết.

"Tiêu Hòa, tối qua là ta không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa." Vân Thanh hôn trán hắn một cái.

Sư tôn nói xin lỗi? Nhưng... tại sao!

Tiêu Hòa mở to mắt nhìn y.

Câu tiếp theo của Vân Thanh khiến Tiêu Hòa kinh hãi đến không thể kiềm chế.

"Hồng Thanh là ta, ta chính là Hồng Thanh, cho nên người không cần lo lắng."

Nửa ngày... Tiêu Hòa vẫn chưa thể hồi thần, hắn rù rì nói: "Sư tôn, ta... không hiểu."

"Tâm pháp ta tu luyện trước khi lên tầng thứ Chín cần đoạn tình tuyệt dục, nhưng chỉ cần là người, sao có thể hoàn toàn vô tình vô dục, nhưng tâm pháp này yêu cầu như vậy, ta gặp chút trở ngại, cuối cùng ngoài ý muốn một hồn chia làm hai niệm, biến thành Vân Thanh cùng Hồng Thanh."

Tiêu Hòa ngơ ngác nghe.

"Vân Thanh là ta, Hồng Thanh cũng là ta, chỉ là hắn gánh vác hầu hết những điều cần ẩn giấu và vứt bỏ, chỉ ngẫu nhiên hay trong tình cảnh kỳ ngộ mới xuất hiện."

-Hết chapter 56-

Chapter 57

Vân Thanh nói rất nhiều, Tiêu Hòa cũng nghe vào tai toàn bộ, nhưng hắn chỉ cảm thấy, thật kinh ngạc, thật chấn động, thật khó tin.

Hồng Thanh và Vân Thanh là một? Bọn họ vậy mà cùng là một người?

Nhưng... Nhưng ...

Đúng rồi, Tiêu Hòa đột nhiên thông suốt.

Tại sao không thể là một?

Bọn họ có dung mạo giống nhau như đúc, thân hình giống nhau như đúc, ngay cả âm tuyến cũng hoàn toàn tương tự!

Lúc trước, bởi vì tính cách cả hai khác biệt quá lớn nên hắn chưa từng nghĩ họ là một, nhưng hiện tại do Vân Thanh nói ra, hắn còn hoài nghi cái gì?

"Sư tôn..." Tiêu Hòa hoàn hồn xong, vội vã hỏi "Người không gạt ta chứ?"

"Ta sẽ không gạt ngươi." Vân Thanh bảo chứng.

Tiêu Hòa cau mày, lại nói: "Nhưng Hồng Thanh nói với ta, hắn là sư đệ người, hắn còn nói..."

"Rất bình thường." Vân Thanh giải thích "Chúng ta không có chung ký ức, hơn nữa tính cách bị chia ra, cũng giống như hai người dùng chung một thể xác, hắn không muốn coi bản thân là ta cũng có thể lý giải."

Tiêu Hòa ngơ ngác, vẫn còn đôi chỗ nghĩ không thông.

Vân Thanh khẽ vuốt bờ lưng hắn, nhẹ giọng nói: "Gần đây bởi vì chút chuyện nên phương diện tinh thần ta hơi suy yếu, Hồng Thanh có thể sẽ nhân cơ hội đi ra, lúc đó ngươi có thể nói chuyện với hắn."

Tiêu Hòa nghĩ tới lời uy hiếp của Hồng Thanh liền sốt sắng: "Ta nên làm thế nào?"

"Thuận theo hắn." Vân Thanh mỉm cười nói "Hắn chính là ta, Tiêu Hòa, đừng lo lắng, tình yêu chân chính là gì, ta tin rằng ngươi càng hiểu rõ hơn ta."

Tiêu Hòa hơi do dự: "Nhưng ..."

"Tin tưởng ta, hắn sẽ không tổn thương ngươi. Mà hắn, cũng không làm hại được ta."

Tiêu Hòa trầm mặc một hồi, cuối cùng gật đầu.

Vân Thanh lại rời đi vào buổi trưa, Tiêu Hòa không biết y đi đâu làm gì, mà hắn vẫn chờ a chờ, chờ đến trăng treo giữa trời, mới đợi được nam nhân tóc đỏ tuỳ tiện phóng khoáng kia.

Hồng Thanh nhìn thấy hắn ngồi ở cạnh cửa, đầu tiên là sững sờ, tiếp đó nhanh chóng đến gần ôm hắn, cúi người hôn xuống: "Đang đợi ta?"

Tiêu Hòa đáp: "Ừ."

Hắn thuận theo như vậy khiến Hồng Thanh vô cùng bất ngờ, nhưng tỉnh táo lại rất nhnah, cười nhạo: "Là đang chờ tên kia nhỉ."

Lời vừa thốt, hắn ta ôm hắn đi thẳng về phía gian phòng.

Tiêu Hòa không phản kháng, không trốn tránh, tựa vào người đối phương, đến khi vào phòng mới nhính ra được cơ hội mở miệng: "Hồng Thanh, ta đã biết hết."

Hồng Thanh cúi đầu nhìn hắn, thân thể khẽ cứng lại.

Tiêu Hòa không tránh né ánh mắt đối phương, cũng không chớp mắt một cái: "Sư tôn đã nói tất cả cho ta, các ngươi là một, cùng là một người."

Động tác Hồng Thanh ngừng lại, khóe mắt khẽ nhếch, khóe miệng cong đầy trào phúng: "Hắn là hắn, ta là ta, chính ta có thể phân rõ được."

Tiêu Hòa mở miệng, vừa định nói tiếp...

Hồng Thanh đã ẵm hắn lên, khẽ cười nói: "Hay là ngươi nhận không rõ? Không sao, ta cho ngươi chút cảm giác, ngươi sẽ phân rõ được rất nhanh."

Khóe miệng nhếch lên ý cười tà tứ, đáy mắt diễm sắc thoáng hiện tia tàn khốc.

Tiêu Hòa lại không muốn cuộc nói chuyện ngừng hẳn tại đây, hắn thẳng thừng ôm chặt Hồng Thanh, gấp gáp nói: "Hồng Thanh, ta yêu ngươi."

Chỉ một câu nói đơn giản, lại khiến Hồng Thanh đột nhiên ngừng lại, hắn cúi đầu nhìn Tiêu Hòa, trong mắt là sự khó tin không chút che đậy.

Tiêu Hòa hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Ta yêu ngươi, tuy rằng lúc trước không nghĩ ra, nhưng hiện tại ta biết rõ, ngươi chính là ngươi, bất kể ngươi như thế nào, ta đều yêu quý."

Hồng Thanh lẳng lặng nhìn hắn, hồi lâu không nói.

Tiêu Hòa có chút thấp thỏm, nhưng vẫn chủ động vòng lấy đối phương, nhẹ giọng nói: "Hồng Thanh, ta biết ký ức của các ngươi không có chung, nhưng cả hai phía đều không hoàn chỉnh. Vân Thanh quá lãnh tĩnh trầm ổn, thiếu đi sức sống cùng sôi động người bình thường cần có. Mà ngươi phóng khoáng tuỳ ý, dám yêu dám hận, mặc dù có chút tùy hứng bất kham, nhưng đó cũng làm cảm xúc một người nên có."

Đôi môi Hồng Thanh chợt cử động, lời châm biếm đến bên mép nhưng lại bị mấy câu nói tiếp theo của Tiêu Hòa chặn trở về.

"Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhất định ngươi cảm thấy ta vì biết ngươi chính là sư tôn nên mới đối với ngươi như thế. Kỳ thực ngươi hoàn toàn không cần nghĩ vậy, bởi vì ngươi vốn là y, xưa nay luôn là y, tách không rời, cũng không thể tách rời, bất kể là Vân Thanh lãnh đạm hay Hồng Thanh nhiệt tình, các ngươi đều là sư tôn của ta, là ái nhân của ta."

"Một trái tim không thể dung nạp hai người, một đoạn tình cảm cũng không thể tồn tại người thứ ba. Thế nhưng Hồng Thanh, ái tình không chỉ là trả giá và thu gặt, mà còn phải bao dung, ta yêu ngươi, sẽ yêu toàn bộ con người ngươi, bất kể ưu điểm hay khuyết điểm, bất kể sở trường hay sở đoản, mọi thứ của ngươi mới tạo nên ái tình của ta."

Thanh âm êm tai nhất trần đời cùng lắm cũng chỉ như khắc này thôi.

Hồng Thanh ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mắt, trong lòng tuôn chảy dòng nước ấm khiến hắn ta bất giác nhướng mày nhếch mi.

Thứ mình cho rằng vĩnh viễn cũng không có được, nhưng kỳ thực, chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến.

Cảm tình mình cho rằng một đời này chỉ có thể tồn tại trong vọng tưởng, kỳ thực chỉ gần ngay trước mắt.

Tâm tư của Tiêu Hòa, hắn ta căn bản không nhìn thấy.

Nhưng lời nói của đối phương, hắn ta nguyện ý tin tưởng.

Nếu đây chỉ là viên độc dược được bao bởi vỏ bọc ngọt ngào bên ngoài, nhưng là của Tiêu Hoà cho, hắn ta sẽ không do dự nuốt xuống bụng.

Lần đầu tiên, Tiêu Hòa và Hồng Thanh không hề làm gì, ngồi bên nhau một đêm.

Bọn họ nói rất nhiều, rất nhiều rất nhiều, nhiều đến mức cả đêm Tiêu Hòa không chợp mắt.

Trong cuộc đời dài đằng đẵng của Vân Thanh, số lần Hồng Thanh xuất hiện rất ít, phần lớn thời gian đều ngủ say.

Mà mỗi lần xuất hiện, Hồng Thanh đều sẽ gây ra một đống hỗn loạn, khiến người ta không thể quên được sự tồn tại của mình.

Tiêu Hòa ngồi nghe, không khỏi bật cười ra tiếng: "Hoá ra Hồng Sương chân nhân thú vị như vậy."

Hồng Thanh cười nhạo: "Thú vị cái gì? Mỗi lần đều tự cho là đúng, nghĩ rằng ta thích uống rượu, bèn mang rượu tới thu mua ta. Nếu không phải ta rãnh rỗi nhàm chán cộng thêm thấy nàng ta đáng thương, thì đã chẳng bồi nàng ta uống rượu."

Tiêu Hòa cười híp mắt: "Ừ, tửu lượng Hồng Sương chân nhân không bằng ngươi."

"Đương nhiên không bằng, hơn nữa còn không có trí nhớ, lần trước làm nàng ta say khướt bảy bảy bốn mươi chín ngày vậy mà vẫn dám đến khiêu khích ta..."

Tiêu Hòa nghe Hồng Thanh kể, nhiều lần cười đến không thể kiềm chế.

Nói thật, hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày thế này, một ngày tâm bình khí hoà tán gẫu cùng Hồng Thanh.

Thực ra nếu so sánh, xưa nay Vân Thanh đều coi hắn là tiểu hài tử, rất nhiều chuyện sẽ không nói cho hắn, đương nhiên một phần cũng là vì tính cách thiếu sót của Vân Thanh, nhưng không thể không nói, Tiêu Hòa thiếu đi chút lạc thú.

Hai người ở bên nhau, đều sẽ muốn biết thêm nhiều chuyện của đối phương, ngày trước Tiêu Hòa không có đường dò la, bây giờ có Hồng Thanh, thoáng cái đã biết thêm rất nhiều chuyện.

Nhiều đến suốt đêm Tiêu Hòa đều cười vui vẻ cười cong ánh mắt.

Hồng Thanh chỉ biết thời điểm Tiêu Hòa động tình rất đẹp, lại không nghĩ khi bình tâm tĩnh khí nói chuyện phiếm, cũng sẽ đẹp đến rối tinh rối mù.

Cảm giác này rất khó diễn tả thành lời, lúc trước, hắn ta không ngừng muốn Tiêu Hòa, song trong lòng luôn luôn trống rỗng, vậy mà đêm nay, Hồng Thanh thậm chí còn không hôn Tiêu Hòa, nhưng con tim lại đong đầy dòng nước ấm, hỗn loạn phong phú.

Hắn ta thích nhìn Tiêu Hòa cười, thích nhìn ánh mắt cong thành hình trăng khuyết của hắn, càng thích nghe giọng nói của hắn...

Cảm thụ này tốt đẹp vô cùng, đẹp đến đủ để nhồi tất cả vào tim.

Tiêu Hòa nâng má nhìn Hồng Thanh, khi mặt trời lên, nghiêm túc nói một câu: "Hồng Thanh, ngươi có nghĩ tới không, tại sao từ sau khi ta xuất hiện, ngươi sẽ xuất hiện nhiều lần như vậy."

Hồng Thanh hơi run run.

Tiêu Hòa cười cong mắt, nói: "Ngươi đại biểu cho tình cảm và dục vọng bị che giấu áp chế, ngươi xuất hiện, bởi vì... ngươi yêu ta."

-Hết chapter 57-

Chapter 58

Đúng như lời Vân Thanh, Tiêu Hòa muốn thu phục Hồng Thanh, là chuyện vô cùng dễ dàng.

Ái tình, thời điểm không ai cho, muốn có còn khó hơn lên trời, thì sẽ vì nó mà làm ra những chuyện cực kỳ điên cuồng. Nhưng chỉ cần chiếm được, liền sẽ thổi tan hết mây mù sương giá, trong trẻo khoáng đạt như ngày xuân thức tỉnh.

Tiêu Hòa cởi bỏ toàn bộ khúc mắc, không có lo âu cùng sợ hãi, cuộc sống quả thật tiêu diêu tự tại, hưởng thụ vô bì.

Tu chân không năm tháng, rất nhiều tu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net