Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhạn Hồi có rất nhiều phỏng đoán, duy nhất không ngờ được rằng Tạ Vân lại muốn nàng thị tẩm.

Nàng gả cho Tạ Vân nhiều năm như vậy, là Tạ Vân chưa bao giờ muốn chạm vào nàng. Nàng đã gả cho người ta, cũng chẳng nghĩ sẽ thủ thân như ngọc, chỉ là Tạ Vân đột nhiên nhắc đến, khiến nàng có chút bất ngờ và khó chịu trong lòng.

Lan quý phi bị giam vào ngục, hắn đây là muốn làm gì?

Là vì Nhạn gia ép buộc nên mới cố tình biến nàng và Nhạn gia trở thành bia đỡ đạn cho thù hận của Trương gia.

Nhưng ý nghĩa vừa hiện lên, Nhạn Hồi liền phủ định ngay suy đoán này. Nàng cùng lắm chỉ được ung dung tự tại trong ba tháng, đợi lệnh thi hành ba tháng của tiên đến hết hiệu lực, Tạ Vân muốn trừng trị mình thì chuyện dễ dàng như giết một con kiến.

Nhạn Hồi nghĩ mãi không ra, ngước mắt, chỉ nhìn thấy Tạ Vân toàn thân kiêu căng, đắc ý đón ánh mắt của mình, giống như một con sói hung ác đang dò xét con mồi bị bắt. Một lúc sau, hắn nhếch miệng cười: " Trẫm ở Càn Thanh cung đợi mỹ nhân đến."

Nói xong liền dẫn người rời đi, cả bức họa vốn định trả lại cho Nhạn Hồi cũng đem đi nốt. Tạ Vân tựa như dự định dùng 1 đêm thị tẩm để trao đổi với nàng.

Nhạn Hồi mím môi, cúi người cung tiễn Tạ Vân rời đi.

Đợi người đi rồi, Nhạn Hồi lập tức sai người đi tìm Kinh Nhứ, nàng không tin một Lan quý phi vẫn luôn nhận được sủng ái sẽ dễ dàng bị mình ban chết như vậy.

Tuy nhiên, cung nhân nhận lệnh rời đi chưa được bao xa, Kinh Nhứ đã vội vàng quay trở lại.

" Nương nương." Kinh Nhứ cúi người nói nhỏ bên tai nàng: " Lan quý phi đã tự vẫn trong ngục rồi."

Nhạn Hồi sững sờ, hoàng cung là nơi ở của thiên tử, tự sát sẽ làm dơ bẩn linh khí và sự thanh tịnh của cấm thành, là tội đại bất kính. Phi tần tự sát hậu quả lại càng nghiêm trọng, bị tước phong hào, phơi thây nơi hoang dã, không được bước vào lăng viên hoàng gia, thậm chí còn liên lụy đến nhà mẹ đẻ.

Nhạn Hồi suy tư hồi lâu hỏi: " Thánh thượng đã biết chuyện này chưa?"

Kinh Nhứ nói: "Lúc nô tì đến nhà lao, đúng lúc gặp người của Nội vụ phủ, bọn họ.... bọn họ hình như là đến thu liệm thi thể Lan quý phi."

Nếu người của Nội vụ phủ đã đến, vậy cũng có nghĩa là Tạ Vân sớm đã biết chuyện này.

Kinh Nhứ vẫn nói bên tai: " Quý phi có lẽ là treo cổ tự tử, nô tì nhìn thấy trên cổ ả ta có vết hằn, vô cùng đáng sợ..."

Nhớ lại những lời nói lãnh đạm của Tạ Vân, Nhạn Hồi trầm lặng buồn bã nói: " Là Tạ Vân."

Nhắc đến Tạ Vân, Kinh Nhứ vội vàng hỏi: " Nương nương, Thánh thượng.... thánh thượng có phải làm khó người?"

Nào chỉ làm khó, trực giác Nhạn Hồi cho biết Tạ Vân hắn đã sớm đào sẵn cái hố, chỉ đợi nàng lọt vào thôi. Đè nén những tâm tình phức tạp trong lòng lại, Nhạn Hồi phân phó hạ nhân: " Tắm rửa."

Kinh Nhứ liền nhanh chóng đi chuẩn bị cho Nhạn Hồi, bồn tắm nước ấm, hai cung nữ nhẹ nhàng rải cánh hoa xuống, cánh hoa đóa đỏ tươi tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Ba cung nữ đứng dàn hàng, trên tay bưng đĩa bằng ngọc trắng, trên đĩa là hạt xà phòng tắm nhỏ nhắn, bên trong phòng tắm đèn thắp sáng rực rỡ, bên cạnh bể còn đốt hương nghi ngút.

Ngày trước khi Nhạn Hồi tắm, đều là một mình Kinh Nhứ hầu hạ, lần này nhiều người hầu hạ như vậy, khiến Kinh Nhứ có chút bất an.

Nàng nhìn Nhạn Hồi đang ngâm mình trong nước, tóc đen tản trên mặt nước, hơi nóng uốn lượn bốc lên từ trong bể làm mờ đi đường nét của nàng, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, dáng người uyển chuyển yêu kiều.

" Nương nương..." Kinh Nhứ nhịn không được gọi một tiếng.

Nhạn Hồi vốc một vốc nước, không quay đầu lại mà lệnh cho những người khác lui xuống. Nàng và Kinh Nhứ chủ tớ nhiều năm, vừa nghe đã đoán ra tâm tư của Kinh Nhứ.

" Khẩu dụ của thánh thượng." Khuôn mặt Nhạn Hồi ẩn hiện trong hơi sương mịt mù, nhìn không rõ: " truyền bổn cung đêm nay thị tẩm."

Choang——

Kinh Nhứ đánh rớt chén trà đang bưng.

Nửa ngày mới lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên là quỳ xuống: " Nương nương thứ tội."

Nhạn Hồi không đáp lại, cười tự giễu.

Gả cho Tạ Vân 10 năm, nghe thấy tin được thị tẩm đến người hầu hạ bên cạnh thường ngày luôn thận trọng nhất cũng phải khiếp sợ thành bộ dạng này.

Kinh Nhứ tim như muốn nhảy ra ngoài, thời gian gần đây nàng nghe được quá nhiều tin kinh thiên động địa, nàng có chút chịu không nổi, nàng giật mình lau mồ hôi trên trán.

Nếu như là trước kia khi chưa biết đến bí mật của bức tranh kia, Kinh Nhứ nhất định sẽ rất vui mừng cho chủ tử nhà mình. Nhưng hiện tại, nàng không biết phải nói gì mới tốt, chúc mừng hay là an ủi. Kinh Nhứ tay chân luống cuống, nàng lần đầu thấy mình ăn nói vụng về, đầu óc cũng chẳng nhanh nhạy.

Vẫn là Nhạn Hồi phải quay lại khuyên nàng, sau khi ra lệnh các cung nữ khác lui xuống, lúc này nàng mới không hề cố kỵ mà giải thích: " Thánh thượng muốn dùng bức tranh trao đổi với ta."

Một đêm thị tẩm, liền trả bức tranh lại cho nàng.

Kinh Nhứ vội đi dọn dẹp những mảnh vỡ, nàng vun lại các mảnh vỡ vụn, những mảnh sứ sắc bén cứa vào đầu ngón tay nàng, chút máu đỏ tươi rơi xuống mép bể, nhưng lại nhanh chóng bị nước nhấn chìm.

" Nương nương... nô tì cả gan..." Kinh Nhứ nhìn về phía Nhạn Hồi: " Nô tì cả gan hỏi nương nương một câu, Người cảm thấy...đáng sao?"

Nhạn Hồi sững người, bật cười, có gì mà không đáng.

Đó là bức họa duy nhất trên đời, thêm nữa, nàng vốn đã hứa với người kia sẽ chăm sóc Tạ Vân. Nàng là thê tử của Tạ Vân, là hoàng hậu Đại Lương, tim không đặt ở Tạ Vân, tất phải dùng gì đó để trao đổi thôi.

Hơn nữa...

Nhạn Hồi buồn bã nói: " Hắn nếu đã có gương mặt kia, muốn ta làm gì cũng được."

Kinh Nhứ không hỏi nữa, nàng nhanh nhẹn dọn sạch sẽ gọn gàng đống lộn xộn trên đất. Sau đó hầu Nhạn Hồi đứng dậy, trang điểm giúp nàng.

Thường ngày, dung mạo Nhạn Hồi hoặc là đoan trang, lễ độ; hoặc là đơn giản mộc mạc. Từ khi Nhạn Hồi nhập cung đến nay đều như vậy, đây là lần đầu tiên Kinh Nhứ trang điểm một kiểu khác cho nàng.

Cũng may Kinh Nhứ cũng không ngượng tay, không bao lâu liền kết thúc.

Nhạn Hồi nhìn bản thân trong gương, mắt mi như họa, nước da trắng mướt như tuyết, mũi cao thanh tú, môi anh đào chúm chím không son mà vẫn hồng hào. Nếu đôi mắt có thêm chút tình cảm, thì cái mỹ danh " Đệ nhất mỹ nữ Đại Lương" cũng chẳng đến lượt Lan quý phi.

Vậy nhưng từ xưa hồng nhan bạc mệnh, Kinh Nhứ cũng rất tiếc cho số phận của Lan quý phi. Bao nhiêu lời hay ý đẹp đều nghẹn trong cổ, cuối cùng cũng nuốt hết vào trong nói:" Nương nương, đeo cây trâm bạch ngọc kia được không?"

Nhạn Hồi " ừ " một tiếng, qua gương đồng trên búi tóc nàng nhiều thêm một cây trâm ngọc.

Ngọn nến lung linh trên vách, trâm ngọc sáng rực rỡ, mỹ nhân cùng ngọc bích xinh đẹp phản chiếu lẫn nhau, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là trâm ngọc đã đẹp lại thêm phần rực rỡ hay là do lụa đẹp vì người.

Ban đêm hơi lạnh, trăng chìm như nước sâu.

Càn Thanh cung.

Nhạn Hồi được một tiểu cung nhân dẫn vào, cung nhân nội điện hành lễ với nàng, mà nàng cũng cúi người hành lễ với Tạ Vân.

Tạ Vân biết nàng tới, cũng chẳng nhìn nàng, vẫn đang chăm chú viết cái gì đó.

Chu công công bên cạnh cùng đám cung nhân nội điện cùng nhau lui xuống.

Nhạn Hồi vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Tạ Vân, Lan quý phi tự vẫn, nàng muốn tìm thấy một chút dấu vết đau buồn trong biểu hiện của Tạ Vân. Dù gì khi Lan quý phi lấy trộm bức tranh của nàng, Tạ Vân cũng quyết tâm bảo vệ Lan quý phi.

Nhưng đáng tiếc là không có gì.

Quả nhiên vô tình nhất là bậc đế vương.

" Mùi hương gì đây?" Tạ Vân khẽ ngửi, đầu mũi là một cỗ mùi hương thơm nhàn nhạt.

Trên người Nhạn Hồi thoa mùi hương mà Lan quý phi ngày trước thích nhất, nàng cũng không phải lần đầu nghe Lan quý phi nói Tạ Vân khen thích mùi hương trên cơ thể mình.

Nhạn Hồi thành thực trả lời.

Tạ Vân chau mày, nghiêng đầu nhìn nàng, vừa nhìn hơi có chút giật mình.

" Hoàng hậu." Thần sắc Tạ Vân không phân biệt được là vui hay tức giận: " Người không dung thứ, không buông tha Lan quý phi là nàng, học nàng ta lấy lòng trẫm cũng là nàng."

Nhạn Hồi không xu ninh nói: " Thần thiếp chỉ muốn mọi chuyện đều theo ý thích của thánh thượng, thánh thượng vui vẻ thần thiếp cũng vui vẻ."

" Hừ." Tạ Vân chế nhạo, thu lại ánh mắt: " Trẫm không thích."

Nhạn Hồi mím môi: " Vậy thần thiếp đi tắm sạch mùi hương này đi."

Tạ Vân uể oải " ừ" một tiếng, lại không thấy Nhạn Hồi rời đi, hắn nghiêng đầu bỗng chợt nhớ đến cái gì, giễu cợt nói: " Còn đợi trẫm đi cùng nàng sao?"

" Không phải." Nhạn Hồi cắn răng nói: " Thánh thượng có thể trả bức tranh lại cho thần thiếp không?"

Tạ Vân nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, sau đó đẩy hộp gỗ trước án đến trước mặt Nhạn Hồi, ra hiệu bảo nàng tự cầm lấy đi.

Nhạn Hồi dừng lại một chút, bình tĩnh tâm tình trong lòng, chầm chậm bước lên.

Nàng cẩn thận mở hộp gỗ, lúc lấy tranh tay còn chà chà qua bên váy.

Những động tác này đều rơi hết vào tầm mắt Tạ Vân.

Hắn thấy sắc mặt Nhạn Hồi căng cứng mở bức tranh ra, lúc mắt nhìn thấy bức tranh, sắc mặt đột nhiên thay đổi, khuôn mặt đột nhiên trầm xuống.

" Sao?" Tạ Vân dừng bút nhìn nàng: " Đây là bức tranh vẽ trẫm đợt đi săn thu, được họa sĩ Tây Vực vẽ lại. Trẫm thưởng cho nàng, có thỏa mãn chưa?"

Nhạn Hồi: " Thần thiếp thân thể không khỏe, xin phép được hồi cung."

Thị tẩm? Tạ Vân hắn không xứng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net