Blair hay Khám phá của mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

T/N: Tên chương là “Blair or What the cat dragged out”. Mèo có thể tha đủ thứ trên đời về nhà, nên cách diễn đạt “the cat dragged in” nói về sự xuất hiện bất ngờ của một người hoặc một vật nào đó, mang ý hài hước hoặc châm biếm. Tác giả đặt “the cat dragged out” đương nhiên ngụ ý ngược lại, tức là moi cái gì đó trong nhà ra, moi cái gì hồi sau sẽ rõ

Ừ… Tôi không giỏi trò chơi chữ…

Mèo con của mèo con của nàng đã tám tháng tuổi và Blair tin rằng hai đứa nó từ sau khi sinh tới giờ vẫn chưa thở phào được lấy một hơi.

Nàng không nói hai bé sơ sinh đâu. Ý nàng là Soul và Maka kìa.

Blair tự hào về mèo con nhà nàng lắm. Mọi người thấy đó, nàng mèo giỏi phép thuật thực sự cảm thấy nàng là một phần trong câu chuyện của hai đứa. Ừ thì chẳng phải nàng có mặt ngay từ phút ban đầu định mệnh khi tụi nhỏ gặp nhau, nhưng nàng là chiến công đầu tiên của tụi nó này (meooo, giá lúc ấy mà biết trước sau này mình sẽ thương lũ nhóc đến thế nào thì nàng đã chẳng nỡ doạ đánh doạ giết các em đâu…), nàng theo tụi nó trong tiết ngoại khoá này, nàng còn đánh lại phù thuỷ và đủ thứ quái quỷ có trời mới biết là gì vì tụi nó nữa. Blair đã gà gật trên bàn ăn khi hai đứa hôn nhau lần đầu tiên (nàng cũng chắc chắn đó là lần đầu tiên chúng hôn bất kỳ ai) trước cửa phòng Maka năm mười lăm tuổi, nàng đã vờ như không thấy tình hình chiến đấu kịch liệt trên ghế dài khi nàng đi làm về năm chúng mười sáu tuổi, và khi hai đứa tròn mười bảy, chính nàng đã dạy cả hai cách đeo bao cao su lên quả chuối khi nhận thấy sự đói khát trong mỗi lần chúng “đụng chạm” nhau* đã sắp lên tới đỉnh điểm. Maka ngượng chín người và Soul thì phát điên lên, nhưng không đứa nào né tránh bài giảng đầy săn sóc của nàng, hay phàn nàn khi nàng bắt đầu tích trữ bao cao su xung quanh gần như tất cả các bề mặt phẳng có hứa hẹn trong nhà.

*Nguyên văn “their making out/dry humping sessions were clearly becoming more desperate”, trong đó “dry humping” là tiếng lóng nói về hoạt động tình dục không bao gồm việc con-cò-bay-lả-bay-la-bay-từ-cửa-phủ-vào-luôn-trong-nhà.

Đêm đầu tiên của mèo con có lẽ nàng đã bỏ lỡ — hẳn là tụi nó đã theo dõi thời gian biểu của nàng sát sao lắm đây — nhưng những đêm sau đó thì nàng nghe rõ mồn một: trông vậy mà mấy đứa nó lớn tiếng đến bất ngờ. Nàng ngồi bên cạnh cùng ăn tối khi hai đứa lần đầu tiên đề cập đến chuyện hôn nhân — mười tám tuổi và Maka nhấn mạnh em không muốn kết hôn sớm như ba mẹ mình; Soul chỉ cười bảo hai đứa bây giờ cũng có khác gì đã kết hôn đâu, nhưng Maka muốn làm thế nào thì cứ làm thế đi. Về phần Blair, nàng chỉ yêu cầu được tổ chức tiệc độc thân cho Maka.

Nàng được tổ chức tiệc như ý muốn, và bữa tiệc đó phải nói là đỉnh của đỉnh.

Blair đã mang dạng mèo đưa nhẫn cưới trong hôn lễ được tổ chức năm mèo con của nàng tròn hai mươi, nàng khiêu vũ cùng anh trai Soul suốt buổi tiệc hòng giữ anh cùng đủ điều câu nệ phiền phức của anh tránh xa chú rể, nàng coi sóc nhà cửa khi hai đứa nghỉ tuần trăng mật, nàng thậm chí còn tạo thêm không gian riêng tư cho tụi nó trong năm kết hôn đầu tiên và cũng không ăn mặc mát mẻ loanh quanh trong nhà nữa.

Nàng là người đầu tiên biết tin về việc mang thai.

Nàng giữ tóc Maka cho em nôn nghén buổi sáng khi Soul thì vắng nhà, nàng giúp nấu những bữa ăn đủ dinh dưỡng theo đơn của tiến sĩ Stein, nàng còn bí mật sơn tím phòng cũ của Soul — về sau chính là phòng em bé — để hai vợ chồng bất ngờ nữa. Rốt cuộc thì thành phẩm của nàng lại là một đống lộn xộn không ra gì, nhưng Maka đã bật khóc nói em rất thích, Soul thì lầu bầu “ôi hormone” và họ nhất trí để nguyên như vậy. Hai đứa đã hỏi ý kiến của nàng về tên em bé, và nàng đã pha một ly cocktail mạnh đến quên lối về cho Soul khi có kết quả siêu âm là sinh đôi.

Nàng là một trong những người đầu tiên đến bệnh viện thăm nom, nàng giúp Maka tắm rửa (nhiệm vụ của nàng chỉ đến giữa thôi) trong khi Soul chăm sóc đám mèo nhỏ, nàng giúp Soul thay tã cho chúng trong khi Maka sửa soạn bình sữa. Nàng đánh lạc hướng Spirit khi thái độ “ông ngoại iu thưn” của chú khiến lông tớ tất cả mọi người trong nhà dựng ngược, nàng chơi với các bé khi Maka tựa vào vai chồng khóc thầm vì mẹ con bé vẫn chưa đến thăm.

Theo ý Blair, nàng mới là bà ngoại của đám mèo nhỏ, nhưng nàng không nói gì – không cần thiết phải nói gì.

~~~

Giờ thì nàng thấy mèo con của nàng đã mệt lử vì chuyện mèo nhỏ rồi. Ôi, con người. Nếu có ngày nàng quyết định sinh mèo con của riêng mình thì chúng sẽ ra theo từng lứa sáu đến tám kìa.

“Đời em chưa bao giờ — và chắc là sẽ không bao giờ — nghe được chuyện gì kinh dị như vậy,” Soul lầu bầu khi nàng nói ra ý nghĩ đó. Anh rót hai ly cà phê đậm cho mình và vợ và một cốc sữa cho nàng mèo biết dùng phép sống chung nhà. “Xin hãy hứa với em là chị sẽ chuyển đến chỗ Spirit nếu quyết định sinh con.”

“Ừ, nhân tiện cho ba có việc để làm luôn,” Maka đồng tình, giọng cô cũng thấp thấy rõ. Họ vừa dỗ bọn trẻ đi ngủ. “Không phải bọn em có ý đuổi chị đâu, nhưng mà tạm thời thì hai đứa trẻ con là đủ rồi.”

“Hai đứa đủ cho cả đời ấy chứ,” Soul lẩm bẩm. Maka đã định vớ lấy cái gì ném anh, nhưng cô thực sự không còn hơi sức nào nữa. “Tối nay nấu gì nhỉ?”

“Em không muốn nấu,” vợ anh đáp, lười biếng nhấp cà phê.

“Anh cũng thế. Đồ ăn sẵn nhé? Dù sao thì em cũng không phải cho con bú nữa…”

“Giờ có bảo em giết anh đổi lấy đồ ăn nhanh thì em cũng làm.”

“Không việc gì phải hoá thú đâu chị hai, anh gọi pizza về là được.”

“Cứ thế đi–“

“Maka, Soul,” Blair cắt ngang, từ tốn đặt cốc xuống bàn. Nàng nở nụ cười ngọt ngào nhất của mình và giọng nói du dương như lời hát, “Hai đứa cút khỏi nhà ngay.”

Đôi vợ chồng đần mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn nàng mèo.

“Blair…”

“Hôm nay là thứ Sáu, hai đứa mới hai mươi ba, lại còn đang yêu đương,” nàng giải thích, nhấn mạnh từng từ. “Hẹn hò, tiệc tùng, hay đi ‘đổi gió’ căn phòng nơi các em gặp nhau lần đầu ở Shibusen cũng được, Bu-tan không biết, nhưng tóm lại là ra ngoài.” Móng tay nàng chọt má Maka, “Mấy đứa sống bằng nghề săn quái vật đấy, đừng có ra vẻ ta đây mệt mỏi già nua.”

Nhìn biểu cảm của Soul, Blair biết anh đã bị thuyết phục sau từ “già nua”. Maka lúc nào cũng là người cần tốn công sức hơn.

“Nhưng bọn em mệt thật mà, Blair,” cô nói, với giọng điệu “giảng viên” nhất của mình, “Bọn em vừa có thêm hai đứa con và…”

“Em đã ru rú trong nhà tám tháng rồi mèo con à.” Nếu Soul khi trước còn do dự thì chắc chắn lúc này anh đã đổi phe hẳn: vợ anh rất mệt mỏi, đúng, nhưng là về mặt tinh thần. Maka không phải kiểu người có thể ở mãi trong góc nhà, bất kể cô tận tuỵ với chức trách của người làm mẹ đến đâu. “Em cũng cần phải dành thời gian cho riêng mình chứ.”

“Nhưng lũ trẻ…”

“Lũ trẻ đã được tắm, thay tã, ăn tối và đi ngủ.” Soul xen vào từ phía đối diện chiếc bàn, nắm lấy tay cô. “Anh nghĩ Blair nói có lý. Chúng ta xả hơi một chút cũng không hại gì.”

Maka cắn môi suy nghĩ. Cô nghĩ đến mức đầu nhức lên – cảm giác như đã lâu lắm rồi cô không dùng đến não.

Ôi trời. Có lẽ cô thực sự cần phải đổi gió.

“Nhưng bỏ con lại thì em thấy tội lỗi lắm…” Cô nói nhỏ, mặt hơi hồng lên. Ngón tay Soul khẽ xoa tay cô như muốn trấn an.

“Em không có bỏ con, Maka à,” Soul nói với chất giọng mềm mỏng anh chẳng mấy khi dùng đến, “Em chỉ rời nhà khoảng vài giờ. Dù sao thì em cũng sắp hết ngày phép rồi. Chătng lẽ em muốn về hưu non?”

“Không! Ý là, em không…”

“Em không hề bỏ bê các bé, mèo con ơi,” Blair lặp lại, đưa tay véo má cô, “Bu-tan sẽ luôn ở bên chúng mà. Chẳng phải đó giờ Bu-tan vẫn luôn giúp hai em chăm nom Sound-tan và Aika-tan sao?”

“Đúng là thế…” Maka lầm bầm, má phùng ra, dáng vẻ trẻ con khiến Soul phì cười, còn Blair thì phải hết sức kiềm chế thôi thúc muốn ôm cô vào ngực. Đôi khi thật dễ để quên mất rằng Soul và Maka, nói cho cùng, vẫn còn ít tuổi. “Chị hứa là sẽ không hô biến cho lũ trẻ lơ lửng hay gì đó nhé?”

“Bu-tan xin hứa!” Nàng nói, giơ hẳn tay phải lên và đủ loại thủ tục.

“Được rồi…” Maka cuối cùng cũng xuôi xuôi. Blair trở lại dạng mèo và nhảy cẫng lên, còn Soul vòng qua bàn và chìa tay ra dấu mời cô. Anh nở nụ cười ranh mãnh đặc trưng của mình — Maka tự hỏi đã bao lâu cô mới lại nhìn thấy nó.

“Vậy mình đi thôi,” Soul nói, và điều gì đó trong mắt anh khiến Maka kẹp chặt hai đùi lại, “Buổi hẹn có thể bắt đầu bằng việc tắm rửa.”

“Chung” là ẩn ý ai cũng hiểu được; Maka buông ra một âm thanh rơi đâu đó giữa phàn nàn và rên rỉ và Blair, khẽ cười khúc khích, tới phòng cặp sinh đôi để đánh một giấc trên tấm thảm trải giữa hai cái nôi.

~~~

Anh diện chiếc quần jeans đẹp nhất cùng áo khoác da mới mua, và cô mặc một chiếc váy đen ngắn dập dờn quanh cô khi hai người chạy xe xuyên thành phố. Chẳng định trước một điểm đến nào, Soul cứ thế chở cô đi — luôn luôn là hướng lên trên, trước mặt là gió vỗ, sau lưng có vòng ôm của vợ. Cô đã không ngồi sau xe anh kể từ khi bụng bầu lộ rõ, và có trời mới biết anh nhung nhớ biết bao cái cảm giác khi dáng hình nhỏ nhắn của cô kề sát phía sau và mặt vùi vào lưng anh.

Soul yêu các con mình hơn mọi thứ trên đời, nhưng không thể không thừa nhận rằng anh cũng rất muốn dành thời gian riêng tư với Maka.

Suốt chuyến đi hai người chẳng nói chuyện gì, nhưng linh hồn họ luôn cộng hưởng, quấn quýt lấy nhau. Soul chơi bản nhạc của hai người, từng nốt nhạc của yêu thương, của tin tưởng, của nâng niu, của bầu bạn. Maka sau lưng anh ngâm nga, lệch tông, lạc giọng và đáng yêu hết sức; linh hồn cô ôm trọn anh như một tấm chăn ấm áp, trong cô hầu như chỉ có niềm vui sướng vì đã trở thành cộng sự của anh, bạn thân của anh, và rồi bạn đời của anh.

Soul dừng lại bên sân trước Shibusen — đây là điểm cao nhất Death City và họ có thể nhìn toàn cảnh thành phố từ đây. Những ngọn nến kỳ dị của trường vẫn cháy sáng như mọi khi, nhưng mọi cửa sổ đều tối om. Nói cho cùng thì bây giờ cũng là tối thứ Sáu; chẳng cần đến Cảm biến linh hồn của Maka cũng biết chắc chẳng còn ai ở đó.

Bằng một động tác sẽ khiến Black*Star rớt nước mắt tự hào, Soul xoay người lại — mà không hề xuống khỏi xe máy, lúc này đã chống xuống — và kéo Maka vào lòng, gần như ngồi hẳn lên đùi anh. Giữ cho cả hai thăng bằng trên xe, anh khẽ khàng vuốt thẳng mái tóc cô rối tung vì gió thổi. Tóc Maka từ trước tới nay tới đây là dài nhất, và anh thấy kiểu tóc này hợp với cô chẳng kém kiểu buộc hai bên trước kia.

“Vậy…” Soul nói, giọng uyển chuyển nhất có thể, mắt dán vào đôi mắt xanh lá sẫm màu của Maka, “Mình đi đâu tiếp nhỉ?”

Cô mỉm cười duyên dáng, ngón tay dịu dàng chỉnh băng đầu cho anh.

“Ừm, em nghĩ là…” Cô thì thầm, vuốt ve cằm anh, nhìn môi anh không chớp mắt.

“Ừ?” Anh khuyến khích, tay dần hạ xuống hông cô.

“Là chúng mình đã vứt hai đứa con sơ sinh lại cho một con mèo biết làm phép lông bông đầu óc không đứng đắn,” cô bất thình lình rít lên, giấu mặt vào hai bàn tay bụm lại và phá tan nát bầu không khí, đến nỗi trong Soul đã thoáng qua ý định dắt cô về nhà.

Thay vào đó, anh khoanh tay, hít một hơi thật sâu và chuẩn bị sẵn sàng cho cơn cuồng phong mang tên Maka-Albarn-Evans-suy-diễn-thái-quá.

“Biết làm phép với đầu óc không đứng đắn là một nhẽ, nhưng Blair đâu đến nỗi lông bông… Ý anh là, chị ấy cũng lông bông thật, nhưng không phải với bọn trẻ. Đùa chứ anh chẳng thể tưởng tượng nổi mình chăm con thế nào nếu không có Blair. Chị ấy biết chăm sóc trẻ con mà — ổn thoả quá đi là đằng khác. Tụi nó ngủ, rồi dậy ăn, rồi lại ngủ. Không khó lắm đâu.”

“Thì biết vậy, nhưng– nhưng mà–” Maka lẩm bẩm, mặt vẫn úp xuống.

“Đừng nhịn. Xả hết đi vợ.” Soul nghiêm túc nói, mặc dù “vợ” là cái tên gần với tên thân mật nhất anh dành cho Maka.

Và đó là động lực duy nhất cô cần.

“Mình làm cha làm mẹ tệ quá…”

“Không đâu em.”

“Bọn mình còn chẳng biết phải làm gì…”

“Sáu tháng trước thì có thể, chứ bây giờ thì không có đâu em.”

“Mình đặt tên con như một trò đùa…”

“Em biết là vợ chồng ta chơi thân với mấy đứa có tên kiểu Black*Star với cả Death the Kid chứ?”

“Em cứ nghĩ đặt tên như thế sẽ là truyền thống đẹp của gia đình và giờ thì khi lớn lên các con sẽ ghét chúng ta…”

“Anh thấy tên thế hay mà, hơn nữa đằng nào chúng nó cũng sẽ ghét bố mẹ khi đến tuổi vị thành niên.”

“Nhà sẽ chật lắm…”

“Đúng. Chuyển nhà thôi.”

“Mẹ không đến dự đám cưới và cũng chưa gặp bọn trẻ…”

“Nói thật thì mẹ em hơi đểu cáng kiểu gì ấy, xin đừng Maka-Chop anh.”

“Em bắt đầu quên mất mẹ thế nào rồi…”

“Cũng tốt, dù sao bà ấy cũng hơi xấu tính.”

“Nên em chẳng biết làm sao để làm một người mẹ tốt…”

“Không giống bả là một khởi đầu tốt đấy.”

“Một vừa hai phải thôi.”

“Dạ.”

“Và em lúc nào cũng thấy có lỗi… Ở nhà mãi em chịu không nổi, em muốn đi làm…”

“…Đây mới là vấn đề chính yếu đây mà.”

“Nên em cứ cảm giác em làm mẹ tệ hại lắm…”

“Muốn đi làm không có nghĩa em là một người mẹ tồi, Maka à. Anh mà không đi làm chắc cũng thế thôi…”

“Anh là Death Scythe — Death Scythe cuối cùng — nên anh có muốn cũng không thể về hưu non, nhưng em…”

“Em làm sao hưu non được khi mà em yêu công việc hơn cả anh.”

“Sao em có thể thảnh thơi đi làm? Con mình để ai chăm? Blair? Ba em? Hay thuê vú nuôi?”

“Anh vẫn đang chờ em bác bỏ lập luận vừa rồi đây.”

“Em muốn đi làm, nhưng em cũng muốn ở cùng con!”

“Rồi sẽ có cách, anh hứa đấy. Mình sẽ bàn bạc với Kid, nhé?”

“Chrona vẫn kẹt trên mặt trăng…”

“Sao… Nhưng chuyện đó liên quan gì?”

“Và sau khi sinh em… Em không… Trên người em có mấy vết kinh khủng này…”

“Ôi đủ rồi nhaaa, dừng, dừng!” Soul cắt ngang, bắt lấy bàn tay Maka ấp trong một tay, tay còn lại nâng mặt cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Em bắt đầu nói nhảm rồi đấy. Đừng phủi anh đi như thế chứ? Anh biết lòng tự tin của em có hơi thấp, có trời mới biết tại sao, nên nghe cho thủng đây này, mụ vợ ngớ ngẩn.”

Maka khụt khịt, mặt cô lúc này nằm trọn trong hai bàn tay nóng bỏng của anh, ngón cái chầm chậm vuốt ve gò má cô. Anh nâng mặt cô đến gần hơn, đôi mắt nảy lửa và giọng nói khàn khàn. “Trước hết, anh mặc kệ em có sẹo hay béo lên cả tạ hay hói trụi đầu. Anh sẽ luôn yêu em, thương em như mười năm nay vẫn vậy, chỉ cần linh hồn em không thay đổi.”

“Hình dạng không quan trọng…” cô lẩm bẩm lời anh nói ngày nào. Soul cuwofi đáp lại và ôm cô vào lòng.

“Em ngu ngốc quá, em xin lỗi.”

“Không sao, lúc cưới anh chả biết tỏng em thế nào rồi.”

Cô vùi đầu trong ngực anh bật cười.

“Thứ hai, về chuyện của Chrona, muốn tìm cách giúp cậu ấy thì em phải trở lại với công việc mới được — và chúng ta trở lại với vấn đề đầu tiên.” Anh khẽ đẩy cô ra, vừa đủ để mắt hai người chạm nhau. “Em muốn đi làm thì đi làm tiếp đi. Đi làm không có nghĩa em làm mẹ không tốt. Và chúng ta sẽ tìm cách để mọi lúc có thể sẽ có một trong hai ở với con.”

Maka hít một hơi sâu và nhắm mắt, đầu nghiêng nghiêng, trán chạm trán.

“Em không muốn bọn trẻ cảm tháy bị bỏ rơi, như em hồi xưa.” Cô thì thầm lời thú nhận cuối cùng.

“Maka à, mình đâu thể kiểm soát cảm xúc của con. Mình chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.”

Cô mở mắt, nỗi nghi hoặc dần rút khỏi gương mặt cô, trong khi mắt cô không rời khỏi anh chồng tuyệt vời của mình.

“Từ bao giờ mà anh giỏi chuyện phụ huynh này thế?”

“Thì, em có chín tháng phê hormone bầu bí, còn anh cũng từng đấy thời gian phát rồ lên với cả ngàn viễn cảnh tồi tệ nhất tự tưởng tượng ra.”

Maka chỉ có thể bật cười.

“Biết anh có sẵn câu trả lời cho mọi tình huống là em yên tâm rồi.”

“Tất cả là thế nào, được đến một nửa của tất cả là anh đã phải cảm tạ trời đất. Em ổn rồi chứ?”

“Em nghĩ là rồi. Cám ơn anh.” Maka tặng chồng một cái hôn nhẹ. “Vậy… giờ mình đi đâu nhỉ?”

“Em trấn lột lời thoại của anh y như trấn lột quần áo anh vậy. Ăn tối nhé?”

“Được đấy. Blair đã nói gì ta? Hẹn hò, tiệc tùng…”

“…và đi ‘đổi gió’ căn phòng nơi mình gặp nhau lần đầu ở Shibusen.” Soul nói nốt, và cả hai nhìn ngôi trường đã tối đèn. “À thì… Cái gì cần làm ở đấy đều đã làm cả rồi.”

“Không biết đó có phải lúc thụ thai không…”

“Giờ thì em lại bắt đầu sến sẩm rồi,” Soul ghẹo, xoay người lại và khởi động xe, tay Maka vòng qua eo anh một lần nữa. “Vậy là ăn tối, tiệc tùng, rồi tìm chỗ nào đó để ‘đổi gió’ nhỉ.”

“Em có biết Nghĩa trang Móc Câu là một điểm đến nổi tiếng để ‘câu’ nhau không?”

“…Em có nên tỏ vẻ ấn tượng về câu chơi chữ vừa rồi?”

~~~

Hai người về đến nhà lúc ba giờ sáng, hơi chuếnh choáng (Soul) và có chút xỉn (Maka), quần áo nhàu nhĩ với những vết bùn khả nghi, và thấy nàng mèo nhà họ nằm giữa hai chiếc nôi. Lũ trẻ vẫn ngủ yên, đã được đút ăn và thay tã tầm 10 giờ. Lúc này hai bé mặc môt cặp đồ ngủ liền hình mèo kèm đôi tai trên mũ — và đó là thứ đáng yêu nhất họ từng thấy.

Tư cách giữ trẻ của Blair đã được thông qua, và đôi vợ chồng trẻ quyết định vè sau sẽ đi chơi đêm nhiều hơn.

A/N: Blair rất quan trọng với tui ok?

T/N: Như có thể thấy thì tác giả có rất nhiều ý kiến với mẹ của Maka :v (nói thật tôi thì không btw)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net