Chương 003

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản dịch phi thương mại. Dù biết trước sẽ bị reup tự động nhưng mình vẫn mong mọi người đến đọc tại trang Wattpad chính của mình: Mikadebut

Đài truyền hình chẳng có gì đặc biệt cả, tôi chỉ bị cô biên kịch kéo đến để làm một cuộc phỏng vấn đơn giản với thử ghi hình trước máy quay thôi.

Họ không bắt tôi nhảy, cũng chẳng khuyên tôi nên tham gia một khóa ngắn hạn về vũ đạo. Ngần đấy thôi cũng đủ giúp tôi hiểu vai trò của mình trong chương trình rồi.

Mà sao cũng được, quan trọng là tên của tôi đã xuất hiện trong danh sách thí sinh.

Tuy nhiên, vài vấn đề ngoài dự kiến lại phát sinh. Ngày ghi hình đầu tiên gần tôi tôi mong đợi.

"... Mười ngày nữa ạ?"

"Phải. Park Moon Dae-gun là thí sinh cuối cùng trong danh sách. Bọn chị thường khó chọn vị trí này lắm, nhưng em may mắn thật đấy Moon Dae à. Em được chọn vì em giỏi thật sự đấy."

(Note: (gun) là hậu tố sau tên mang nghĩa lịch sự hơn khi gọi trai trẻ chưa kết hôn)

Cô biên kịch thực sự biết cách chơi đùa với câu từ đấy. Mặc dù tôi vẫn bị bối rối bởi những từ ngữ đó, nhưng đổi lại là tôi thì cũng dùng cách tương tự thôi. Dù sao lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Cổ chỉ đang làm đúng chức trách của mình.

Dĩ nhiên, trong quá trình quay phim, nếu họ phát hiện ra tôi chẳng có gì đặc biệt thì họ sẽ trở mặt một trăm tám mươi độ cho mà xem. Suy cho cùng, nếu đã không đáng giá thì chẳng có cớ gì phải đầu tư thêm. Ngành này là vậy.

Bên cạnh đó, yêu cầu chuẩn bị quay phim và đánh giá bài hát trong mười ngày mà không có lấy một lời khuyên nào cho người thường thì đúng là vô lý hết sức. Tuy rằng họ nói như thể chuyện này rất bình thường, nhưng nếu đối phương là thí sinh đến từ công ty giải trí thì thể nào cũng sẽ bị công ty phàn nàn cho coi.

Họ không cần biết tôi sẽ làm gì trong chương trình, họ chỉ cần tôi đến đó và thực hiện đúng vai trò của mình, ý tôi là ăn chửi ấy. Nếu phân cảnh đúng ý, họ sẽ biên tập lại để tiện định hướng công chúng luôn.

Cơ mà tôi cũng chẳng lạ mấy, lường trước rồi.

"... Em hiểu rồi. Cảm ơn chị ạ."

Tôi đáp ứng như thể không nhận thấy điều gì sẽ xảy đến. Nhưng tôi vẫn lo lắng vì ngày quay phim đã gần kề ngay trước mắt.

Gương mặt cô biên kịch tỏ rõ sự hài lòng.

"Bọn chị mới là người nên biết ơn. Chi tiết thì chị sẽ liên lạc với em sau."

Nghe như đuổi khéo. Tôi rời khỏi đài truyền hình không chút luyến tiếc và lên kế hoạch cho mười ngày tiếp theo.

Vì thời gian chuẩn bị tương đối gấp rút, có vẻ như tôi buộc phải dùng phương thức cực đoan hơn một chút so với dự tính rồi.

———

Sau mười ngày bận rộn, ngày quay phim đầu tiên đã đến.

Theo cấu trúc chương trình sống còn, vòng đầu tiên thường là đánh giá cá nhân. Trong vòng đầu, mọi người thường sẽ có ấn tượng sơ bộ về thí sinh, nhưng nó không kéo dài đến cuối chương trình.

Vậy nên, nếu thí sinh đã không có điểm gì nổi trội thì lựa chọn ngu xuẩn và tồi tệ nhất là tạo ra một màn trình diễn không đáng chú ý. Thay vào đó, nếu biết cách tận dụng sự thiếu sót và biến mình thành trò hề trong mắt người khác, phía sản xuất nhất định sẽ thêu dệt một câu truyện phụ thuộc vào những diễn biến trong tương lai.

Như tôi đã nói trước đó, "truyền tải một câu chuyện" là yếu tố quan trọng của chương trình sống còn. Người nhạt nhẽo không có gì để thu hút mới là người phải lo lắng, vì thể nào cũng bị biên tập thành không khí cho mà xem.

Hiển nhiên, tôi không định biến mình thành tâm điểm bị chỉ trích đâu.

"Các bạn đã nhớ số của mình rồi chứ? Khi chúng tôi đọc số, mời các bạn đến sảnh bên này."

Buổi quay phim bắt đầu bằng việc chụp ảnh từng thí sinh bước vào hội trường. Mặc dù chỉ phục vụ cho mục đích teaser nhưng bốn mươi giây lên hình phải đánh đổi những hai tiếng quay đi quay lại. Có lẽ vì số lượng thí sinh lên tới 77 người.

"Toàn là mấy đứa nhỏ ngây thơ."

Đưa mắt nhìn từng người một đang ngồi chờ trong căn phòng trống quơ trống quắc không nội thất, tôi cảm thấy hơi nhụt chí. Mặc dù tôi đã trẻ lại và bị buộc tham gia vì tình thế bất khả kháng, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi phải tranh giành với mấy đứa trẻ này.

"Đằng ấy ơi, chào nhé."

Đứa trẻ liên tục nói chuyện hết người này đến người kia, rốt cuộc cũng đã mò tới chỗ tôi. Tôi không chắc thằng nhỏ vì phấn khích hay chỉ cố gắng được lên hình nhiều nhất có thể nhưng trông vào vẻ ngoài, tôi đoán chắc chỉ mới học cấp hai thôi.

Để xem, ở độ tuổi đó, tôi còn đang tự giới thiệu bản thân ở trường cấp hai để tạo mối quan hệ xã hội đây.

"Đằng ấy tự đăng ký tham gia hả?"

"Ừ."

"Tuyệt quá, tớ cũng thế. Sẵn tiện đây, đằng ấy bao nhiêu tuổi thế?"

"... Hai mươi."

Ăn gian những chín tuổi luôn đấy, cái miệng tôi cũng thấy ngại, nhưng tổng thể thì tôi vẫn ổn.

"Anh đến từ công ty nào thế?"

"Tôi không có công ty."

"À, phải rồi. IJC cũng có trường hợp rời khỏi công ty trước khi tham gia mà. Trước đây anh thực tập ở công ty nào—"

"Xưa giờ tôi chưa ở công ty nào cả."

"À... hiểu."

Thằng nhỏ đột nhiên vứt đi sự chân thành vào xó. Sau cuộc nói chuyện chóng vánh với tôi, cậu ta liền chạy đến nói chuyện với người khác.

Dưới góc nhìn của tôi, cậu ta hiểu rõ cách vận hành của xã hội để đạt đến thành công. Tất nhiên, cậu ta phải học cách che giấu ý định thực sự trước ống kính đã, nhưng thôi, đấy là vấn đề của cậu ta. Dẫu vậy, tôi vẫn thấy khó tin, một thằng lỏi cấp hai mà xấu tính đến mức đó cơ đấy.

Tôi tự hỏi nếu mình đưa ra một quyết định ngu xuẩn vì không lường trước tình hình, tựa như thằng nhỏ này, thì chuyện gì sẽ xảy ra đây. Nhưng nghĩ ngợi nhiều cũng không phải cách, đâm lao thì phải theo lao thôi.

"Chuẩn bị chuyển cảnh!"

Cuối cùng cũng đến cảnh quay cho phát sóng chính rồi. Tôi theo chân các thí sinh tham dự vào hội trường chính. Ở đây, họ gọi tôi khá sớm, gần giữa buổi.

———

"Thí sinh Lee Se Jin B... vị thứ 15! Mời bạn tiến đến chỗ của mình."

"Cảm ơn ạ!"

Một trong các thí sinh vừa tham gia đánh giá gật đầu cúi chào trước lời của MC.

Cậu ta là thí sinh dự thi theo nhóm bốn người do cùng công ty. Và cậu ta hoàn toàn xứng đáng được giữ lại, mỗi tội đội ngũ sản xuất vẫn chưa hài lòng lắm.

"Phiền rồi đây."

Biên kịch Ryu Seo Rin vừa nhíu mày vừa xoay bút.

Mùa ba nhận được ít đầu tư hơn mùa trước. Điều này cũng tự nhiên thôi, vì mùa hai nát quá trời, buộc đội sản xuất phải chạy lại với format mới. Bằng cách sử dụng chủ đề "Tái niêm yết", đội ngũ sản xuất đang nung nấu tham vọng loại trừ cái bóng thất bại trước đây.

Tuy nhiên, kể cả có bao nhiêu mối quan hệ cá nhân hay kế hoạch được lên từ trước, chương trình này vẫn có một vấn đề hiện diện ngay trước mắt: Thiếu tài năng trầm trọng.

Nhiều thí sinh tiềm năng đã tham gia các chương trình thử giọng khác. Và tổ sản xuất buộc phải lấp đầy chỗ trống cho đủ 77 người bằng những thí sinh trông khá ổn. Nhưng vấn đề là chẳng đứa nào thực sự sở hữu tài năng vượt trội. Xem như tổ sản xuất có biên tập đủ trò thế nào đi chăng nữa thì cái chương trình này cũng đi tong nếu cốt lõi là thí sinh hoàn toàn bất tài.

Đối với một chương trình thử giọng ở Hàn Quốc, việc debut một người không có chút tài năng nào sẽ dẫn đến một làn sóng chỉ trích dữ dội. Dư luận thậm chí sẽ đặt ra câu hỏi về tính công bằng của cuộc thi, khi đấy, không những thí sinh bị gắn mác "nhàm chán", mà đến cả chương trình cũng sẽ phải hứng chịu cáo buộc "gian lận".

May mắn là tổ sản xuất đã nhắm đến một số người để debut rồi, nhưng phiền một cái là làm sao để chương trình có thể duy trì đến lúc đó nếu không có hắc mã nào xuất hiện đấy.

"Cái đứa sắp ra đây cũng không đáng trông đợi gì."

Thí sinh tham gia đánh giá lần này là một tay mơ chỉ mới được tuyển đúng mười ngày trước buổi ghi hình đầu tiên. Ryu Seo Rin chẳng trông mong gì mấy.

"Tên cậu ta... là gì ấy nhỉ? Mà thôi, chắc cũng chỉ giới thiệu rồi ăn đánh giá thôi."

Thí sinh này có giọng hát khá ổn, ngoại hình không đến nỗi tệ. Trong trường hợp khẩn cấp, mình có thể tận dụng câu chuyện của cậu ta. Dẫu vậy, khi tổng hợp lại tất cả kỹ năng, Ryu Seo Rin cho rằng cậu ta hoàn toàn vượt qua mặt bằng chung.

"Thôi thì... dùng cậu ta để so sánh cũng được."

Ban giám khảo thảo luận nội bộ với cái nhìn không mấy ấn tượng sau khi lật xem hồ sơ chẳng có gì đặc biệt trừ hoàn cảnh gia đình. Ryu Seo Rin cũng không ngoại lệ.

"Phải, cứ diễn thật tệ rồi thu hút sự chú ý của mọi người đi."

Mấy màn thi bình bình mà tiếp diễn thì ai cũng thấy chán, nhưng nếu đâm ngang bằng một màn diễn tệ hại thì chương trình sẽ được chú ý hơn. Có một câu nói nổi tiếng thế này, bị chỉ trích cũng là một loại chú ý.

Nói đi cũng phải nói lại, vì chỉ dành ra có mười ngày để chuẩn bị thôi nên dù đối tượng là người bình thường thì cũng có khả năng cao sẽ không tạo ra đủ kịch tính.

Ryu Seo Rin liếc mắt lên sân khấu với kỳ vọng thấp.

"Mời thí sinh tiếp theo lên sân khấu!"

Thí sinh bình thường xuất hiện. May thay, cậu ta trông đẹp trai hơn trước, có vẻ cậu ta đã chọn được một salon ra gì rồi. Vấn đề là bầu không khí vẫn cứ u ám, phiền muộn. Cô nghĩ chắc là vì mình đã đề cập tới gia đình, nhưng không lẽ cậu ta định phơi cái mặt đó ra trước ống kính?

Trên thực tế, cậu chàng đã quá quen thuộc với ánh đèn chớp và ống kính rồi, nhưng cô biên kịch lại không hề hay biết chuyện đó. Cổ bối rối cũng phải.

"... Cậu ta là loại người bình thản trước mọi chuyện à?"

Mà cũng chẳng thành vấn đề. Trong trường hợp này, xây dựng hình ảnh kiêu ngạo nhưng bất tài cho cậu ta có lẽ sẽ ổn. Một kịch bản dự phòng đã được soạn ra trong đầu của cô nàng biên kịch.

Trong khi đó, Park Moon Dae, người vừa lên sân khấu, lắng nghe MC nói chuyện.

"Thí sinh này, mời em giới thiệu bản thân cho mọi người cùng biết."

"... Em là Park Moon Dae. Hân hạnh được gặp mọi người ạ."

Rồi cậu chàng cúi đầu. Sau đó, tiếng cười khẽ vang đến từ ghế ban giám khảo.

"Hết rồi sao?" Nam giám khảo giữ mic và hỏi với giọng cười.

Tông giọng có vẻ hơi tiêu cực, xem chừng để tỏ ý mong Park Moon Dae nói rõ hơn. Nhưng cậu chàng lại gật đầu một cách nghiêm túc.

"Vâng, em không có gì để nói thêm ạ."

Các giám khảo cười phá lên.

"Cậu nhóc này ngộ thật đấy!"

"Em ấy vui tính ghê."

Một vài người thì thầm, nhưng mic thu hết giọng vào rồi.

"À, trong bản đăng ký của em hình như cũng chẳng có gì cả."

"Đúng rồi ạ."

Đây là lúc nên hỏi "Tại sao em lại tham gia chương trình này?" nhưng vì ban giám khảo cho rằng hỏi câu đấy sau đánh giá sẽ ấn tượng hơn. Họ cố nén nụ cười của mình lại.

Các biên kịch cho rằng phân cảnh này có lẽ sẽ hữu dụng đây.

"Được rồi, cho chúng tôi xem màn trình diễn của em nào."

"Vâng ạ."

Bất chấp sự hứng thú có phần xấu tính đến từ khắp nơi, thí sinh bình tĩnh nhận lấy mic từ tay đội ngũ nhân viên. Không lâu sau đó, âm nhạc vang lên.

Và mọi người trong khán trường đột nhiên hoang mang hẳn.

Sao cái bài này lại ở đây?

Bản dịch phi thương mại. Dù biết trước sẽ bị reup tự động nhưng mình vẫn mong mọi người đến đọc tại trang Wattpad chính của mình: Mikadebut


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net