Dreaming of a cliff

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời dịch giả: tác giả thường giải thích một số chi tiết trong dấu () và tôi sẽ giữ nguyên như vậy chứ không bỏ chúng đi.

---

Có một đứa trẻ đang đứng ngay vách đá. Cậu nhóc dang rộng hai tay như một con chim chuẩn bị vỗ cánh bay đi ngược hướng gió. Cậu nhóc không mang giày, nhón chân một chút để cảm nhận sức đẩy của gió lên mình thêm lần nữa, cảm nhận sự phấn khích sâu bên trong từ l'appel du vide và cảm giác hồi hộp trước sự hiểm nguy đang ẩn giấu trong khoảng không trước mặt. Một đứa trẻ như thế thật kỳ lạ, nhưng có vẻ như nó chưa nhận thức được sự nguy hiểm của khoảng không trước mặt, nó chưa sợ chết.

*l'appel du vide: một thuật ngữ tiếng Pháp, mang nghĩa "call of the void", tạm dịch là “tiếng gọi của hư không”, là một hiện tượng kỳ lạ khi bộ não của chúng ta muốn làm điều gì đó kiểu như: "Không biết hậu quả của việc nguy hiểm này sẽ như thế nào?" và chúng ta không biết tại sao mình lại có ý nghĩ đó. Đây là một thuật ngữ rất khó để dịch chuẩn nghĩa sang một ngôn ngữ khác.

“Em có thể bị ngã đó, em biết không?” anh nói với cậu nhóc và cẩn thận đến gần.

Đứa trẻ ngay lập tức nhìn về phía anh. Cậu nhóc có đôi mắt to tròn màu xám đen, gương mặt tròn trịa và mái tóc đen rối bù vì gió. Bộ đồ ngủ của nhóc ấy hơi bẩn, gấu quần lấm lem những vết bùn khi cậu nhóc cố đến chỗ vách đá. Anh hoàn toàn không quen đứa trẻ này, nó nghiêng đầu sang một bên nhìn anh rồi nói nhanh bằng một thứ ngôn ngữ anh không hiểu.

“Em là… người Hàn Quốc hả?” anh hỏi và cậu bé lại nghiêng đầu về phía khác như thể hiện rằng cậu không hiểu anh vừa hỏi gì.

“Em có biết nói tiếng Anh không?” anh hỏi thêm lần nữa bằng tiếng Anh. Thành thật mà nói thì tiếng Anh đã trở thành ngôn ngữ phổ thông được sử dụng nhiều nhất trên thế giới, dù anh dùng tiếng mẹ đẻ của mình giỏi hơn nhưng xem ra những tiết học trên trường đã có ít tác dụng vì đôi mắt của cậu nhóc đã sáng lên một chút khi nghe anh hỏi.

“Em chỉ biết một chút thôi.” cậu nhóc trả lời bằng tiếng Anh với nụ cười rạng rỡ trên môi, phát âm chưa được ổn lắm nhưng điều đó hoàn toàn bình thường vì đây chỉ là một cậu nhóc thôi.

“Tránh xa vách đá ra.” anh nói, đứa trẻ mím môi, mắt mở to.

Cậu nhóc không hiểu anh đang nói gì. Khi lời nói vô dụng thì hành động sẽ lên ngôi. Anh chỉ vào khoảng không phía trước, dùng cánh tay làm thành một dấu chéo để cảnh báo sự nguy hiểm. Sau đó anh ngoắc tay về phía cậu nhóc, ra hiệu cậu đi lại gần anh. Có vẻ nó có hiệu quả, đứa trẻ người Hàn hiểu anh muốn nói gì và đi về phía anh, nơi không nguy hiểm như vách đá kia và không cơn gió nào có thể vô tình đẩy nhóc xuống vực.

“Tri kỷ?” cậu nhóc hỏi và nắm lấy vạt áo anh.

Anh khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ trước nụ cười rạng rỡ của cậu nhóc với anh. Thật buồn cười khi cậu biết nói cái từ ấy bằng tiếng nước ngoài dù chỉ mới là một đứa nhóc, nhưng nó cũng chẳng có gì lạ khi hầu hết các bậc cha mẹ đều sẽ dạy con mình những điều cần chúng cần biết nếu gặp tri kỷ của mình (cha mẹ anh dạy anh những từ cơ bản của tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha, họ nghĩ rằng nhiêu đó là đủ rồi, và tất nhiên là không, tri kỷ của anh sử dụng một thứ ngôn ngữ mà anh chưa bao giờ học, tiếng Hàn).

“Anh tên là Lưu Chí Cương.”anh nói và đứa trẻ lập lại tên anh để ghi nhớ nó, làm anh bật cười. “Còn em thì sao?”

Cậu nhóc chỉ tay vào ngực mình để hỏi liệu có phải anh đang hỏi cậu hay không, Lưu Chí Cương gật đầu khích lệ. Đứa trẻ cười tươi, trả lời bằng một giọng nói lớn đầy hào hứng.

“Jin Woo!” cậu nhóc reo lên rồi nói thêm. “Em mười tuổi!”

Nhỏ hơn Lưu Chí Cương tám tuổi, trong một số trường hợp nó còn có thể chênh lệch hơn thế này nhiều. Đôi khi những tri kỷ có thể chênh lệch nhau hằng thập kỷ, thành thật mà nói thì nó khá kỳ lạ.

Những giấc mơ được kết nối cùng nhau không liên quan gì đến yếu tố khoa học. Không có một khoảng thời gian cụ thể để bắt đầu hay tần suất nó xảy ra. Thứ duy nhất mà ta có thể chắc chắn là những người gặp nhau trong cùng một giấc mơ là những người có tâm hồn đồng điệu với nhau, được số phận ràng buộc cùng nhau và sinh ra dành cho nhau.

“Rất vui được gặp em, Jin Woo!” Lưu Chí Cương nói, đưa tay về phía Jin Woo nhưng anh lại thức giấc trước khi kịp bắt tay cậu nhóc.

“Đã lâu rồi mình mới gặp lại nhau.” Jin Woo nói bằng tiếng Hoa phổ thông khi họ gặp nhau lần thứ hai, ngay trước vách đá như lần trước.

Đã được hai tháng kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau và Lưu Chí Cương đang cổ ngủ theo múi giờ của Hàn Quốc để anh có nhiều cơ hội được gặp tri kỷ của mình hơn. Anh mỉm cười khi nhận ra cậu nhóc đã học tiếng Hoa phổ thông, hoặc ít nhất là học một số từ để nói chuyện với anh. Anh ngồi cạnh Jin Woo, đung đưa chân trong không trung. Anh nhìn xuống bên dưới vách đá, chẳng có gì cả, chỉ có bóng tối sâu thăm thẳm.

“Đúng thật, anh rất vui khi gặp lại em.” Chí Cương trả lời bằng tiếng Hàn, để chứng minh cho cậu nhóc rằng anh cũng đã cố gắng học gì đó.

Trong giấc mơ này anh được biết nhiều điều hơn giấc mơ trước.

Anh được biết rằng cậu tri kỷ nhỏ bé của mình có một cô em gái mới ba tuổi và cậu rất vui vì dạo này cô bé đã không còn thức giấc nửa đêm.

Cậu nói cha mình là một lính cứu hỏa và cậu luôn tự hào khi kể về cha mình ở trường học (cậu nhóc chưa đủ lớn để hiểu sự nguy hiểm của những cơn hỏa hoạn và nỗi sợ của người lớn khi làm một công việc như thế).

Anh được kể rằng mẹ cậu đang làm việc trong lĩnh vực nhân đạo, bà đã phải dừng việc đi du lịch đó đây sau khi sinh cô con gái và tham gia vào các hoạt động giúp đỡ mỗi khi xảy ra thiên tai.

Anh biết tri kỷ của mình thích lịch sử nhưng lại kém môn toán, điều này làm giáo viên của cậu không vui.

Lưu Chí Cương cũng nói về bản thân anh, anh kể về niềm đam mê của bản thân với lịch sử nước nhà, về các nghiên cứu về thần thoại cổ đại và những ảnh hưởng của chúng đến xã hội ngày nay. Anh không chắc liệu Jin Woo có hiểu tất cả những điều anh nói hay không, nhưng đó là bài luận mà anh mong mình sẽ được trình bày khi vào trường đại học mà bản thân đã chọn. Anh cần lấy được một học bổng, theo các giáo viên của anh thì nó không phải một vấn đề quá khó khăn.

Jin Woo gật đầu và tìm vài lời để động viên anh, có vẻ cậu nhóc rất quan tâm đến những gì Chí Cương vừa nói và cả những thứ khác mà anh kể cho cậu.

Giấc mơ đã kết thúc như thế, với một vài câu chuyện thần thoại Trung Quốc và nụ cười dịu dàng của Jin Woo lúc lắng nghe, chân cậu nhóc đung đưa trong bóng tối.

“Bài thi tuyển sinh vào đại học của anh sao rồi?” Jin Woo hỏi trong lần thứ năm họ gặp lại nhau.

Anh đã đạt điểm khá cao mà không phải chật vật quá nhiều*, chỉ là anh không đậu học bổng như anh đã hứa nên anh không vào đại học được.

*Thi đại học ở Trung Quốc rất khó vì nhiều yếu tố, tỉ lệ chọi, đề thi, ôn thi cả ngày,... nhiều phụ huynh còn cho con họ bắt đầu ôn từ lớp 1.

Anh tìm được một công việc đơn giản và đơn điệu cho những người không cần bằng cấp. Anh thấy khá ổn với nó nhưng sâu trong thâm tâm, anh cảm thấy như mình đang phí hoài cả thanh xuân. Tri kỷ anh nhớ bài thi mà thậm chí mẹ anh còn chẳng buồn để tâm, nó sưởi ấm trái tim anh đôi chút.

“Mọi thứ đều tốt cả, anh đậu rồi. Ba tháng nữa anh sẽ bắt đầu đi học.” anh nói dối thật trơn tru và cậu nhóc người Hàn vẫn chưa đủ lớn để nhận ra nụ cười trên mặt anh chỉ là một lời nói dối.

Dù gặp nhau bao nhiêu lần, họ vẫn ở cùng một nơi đấy. Vách đá tựa như một ngọn hải đăng trong đêm tối, vừa là mũi neo trấn an những kẻ lạc lối vừa là sự cám dỗ tàn nhẫn. Đôi khi Chí Cương tự hỏi điều gì sẽ xảy ra với anh nếu anh ngã xuống đó, nghe theo lời dụ dỗ khuất dưới bóng tối thẳm sâu, chúng thì thầm tên anh, bảo anh hãy đến đó với chúng và mọi sự mệt mỏi sẽ hóa thành hư vô. Nhưng Jin Woo luôn ở đó, níu kéo lý trí anh lại trước vực thẳm.

“Chí Cương!” Jin Woo gọi to, “May mà anh không sao, em mừng lắm!”

Lưu Chí Cương không biết họ đã gặp nhau bao nhiêu lần trong những giấc mơ, nhưng anh biết cuộc gặp gỡ này thật sự rất quan trọng. Đã hai tuần kể từ khi các cánh cổng xuất hiện trên thế giới, vài triệu người đã chết và tri kỷ của anh thì biệt vô âm tín. Anh ôm Jin Woo khi cậu nhóc lao tới, xoay cậu vài vòng trên không trung.

“Anh đã rất lo lắng đó, nhưng anh biết Jin Woo là một chiến binh mà, những thứ như vậy sẽ không hạ gục được em đâu.”

Tri kỷ của anh cười thật tươi khi họ chia tay.

Cậu bé mới mười bốn tuổi, cậu xứng đáng được lớn lên trong một thế giới nơi nó đã từng là. Một thế giới hòa bình, cho cậu trải qua tuổi thiếu niên tươi đẹp, khi cậu bước ra khỏi nhà sẽ không có bất cứ mối nguy hiểm nào có thể đe dọa cậu như những con quái vật trốn thoát ra từ hầm ngục.

(cả thế giới vẫn chưa giải đáp được những thứ đó hoạt động như thế nào, nhưng các giả thuyết đang được đưa ra liên tục vì yêu cầu phá hủy các hầm ngục trước một khoảng thời gian cụ thể, để những con quái vật sống trong đó không có khả năng thoát ra thế giới của họ).

Những con quái vật đó kinh khủng hơn tất cả mọi thứ mà người ta có thể tưởng tượng được, chúng tàn sát bất chấp tuổi tác, giới tính hay quốc tịch, nuốt chửng mọi thứ trên con đường mà chúng đi qua.

(cảm giác căm phẫn của anh với chúng thật bất thường, anh bị thôi thúc một cách mãnh liệt rằng hãy đâm kiếm vào sọ chúng, tắm trong máu của chúng và tàn sát tất cả. Anh không muốn nghĩ về nó. Anh không muốn bị xem là một thằng điên - vì hầu hết mọi người đều nghĩ trong một thế giới hỗn loạn như thế này, người ta có thể làm gì ngoài hóa điên hóa dại?)

“Mọi việc nơi em sống thế nào?” anh hỏi Jin Woo.

Anh ngồi bên mép vách đá, để đôi chân buông xuôi giữa không trung. Bóng tối ở đó, như mọi khi, nhưng hình như có gì đó khác lạ, tựa như nó đang có vươn lên từ những vách đá cheo leo, chạm đến từng ngọn cỏ phía bên trên bằng những dải bóng tối mong manh.

Thật kỳ lạ, đôi khi anh thấy có vẻ như Jin Woo chẳng hề nhận ra điều đó, hoặc ít nhất thì cậu nhóc không bận tâm đến nó nhiều như anh.

“Xác chết nằm la liệt khắp nơi.” cậu nói, Trung Quốc cũng tương tự thế. “Em cũng dần quen với thứ mùi đó rồi.”

Lẽ ra cậu không phải dần quen với mùi phân hủy của xác chết. Jin Woo xứng đáng với một cuộc sống tốt hơn, không phải làm quen với mùi của xác chết, nỗi sợ hãi nơm nớp mất cả gia đình và mạng sống khi đi ra ngoài. Thế giới này quá bất công, Lưu Chí Cương muốn thay đổi nó. Nhưng anh không thể.

Nếu anh có sức mạnh để chiến đấu với những con quái vật, nếu anh có khả năng để bảo vệ Jin Woo, anh sẽ hành động mà không do dự. Anh sẽ giết chúng, nghiền nát sọ và đốt xác chúng thành tro để chúng không thể làm hại thêm bất kỳ ai.

“Hãy cứ mạnh mẽ như vậy.” anh đáp, “Con người luôn kiên cường. Cho dù chúng ta phải đối mặt với bao nhiêu thử thách, chúng ta cũng sẽ vượt qua chúng thôi.”

Jin Woo cười với anh trước khi nhóc nhăn mặt lại vì Chí Cường xoa đầu làm rối hết tóc cậu. Khi thả cậu nhóc xuống, anh quay lưng lại và nhìn về phía chân trời tối đen vô tận trước mắt, có gì đó mách bảo Chí Cương rằng đây là vách đá nơi ngọn núi ở ngôi làng anh đã lớn lên thuở nhỏ, nhưng anh đã đến đó vô số lần những năm thơ trẻ và vách đá này không thật sự tồn tại trong trí nhớ của anh.

“Em không biết kiên cường nghĩa là gì.” Jin Woo nói với anh.

Và Chí Cường cảm nhận được cuộc hội ngộ của họ sắp đến điểm dừng rồi. Đôi khi họ có thể ở bên nhau hàng giờ đồng hồ, đôi khi họ lại chỉ có vài phút, thậm chí vài giây như để xác nhận rằng đối phương vẫn còn sống.

“Vậy anh sẽ tìm nó cho em. Lần tới, chúng ta sẽ bàn về nó.”

Một tháng sau, họ gặp lại nhau và Chí Cương chưa bao giờ thấy tri kỷ của mình tiều tụy đến thế. Ma thuật liên quan đến cảnh cổng đang mọc lên như nấm trên khắp thế giới và càng ngày càng có nhiều người thức tỉnh những sức mạnh ma thuật không thể nào lý giải nổi.

Cơ chế hoạt động của các hầm ngục cũng dần được hé lộ (không được ở lại quá lâu trong hầm ngục sau khi Boss chết, vì trong vòng một giờ, bạn sẽ là kẻ ra đi tiếp theo).

“Oh, anh hy vọng là em đã làm bài tập về nhà rồi.” anh cố đùa để làm Jin Woo vui lên một chút mặc dù anh không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Jin Woo hình như không thích trò đùa của anh lắm. Cậu không thèm nhìn anh lấy một cái, cậu nhìn chăm chăm vào bóng tối dưới kia và thậm chí còn không biết Chí Cương đã ngồi cạnh cậu từ lúc nào. Rất hiếm khi Jin Woo không để ý đến anh.

Bình thường cậu luôn thích bảo anh kể cho cậu nghe những câu chuyện mà anh biết, lắng nghe với đôi mở to đầy tò mò và thích thú về những câu chuyện thần thoại. Hôm nay thật khác lạ.

“Tự phục hồi là cách để vượt qua một cú sốc.” Jin Woo nói, gương mặt nép vào đầu gối, “Tựa như khi cha anh qua đời, thân xác biến mất trong hầm ngục, và rồi anh trở thành chỗ dựa về mặt tinh thần cho cả gia đình.”

Không có gì khó để anh nhận ra đây không phải một ví dụ ngẫu nhiên nào đó và cha của tri kỷ anh đã chết trong hầm ngục. Anh không biết phải làm gì trong tình huống này, anh chưa bao giờ an ủi người thân của mình trong lúc tang thương. Anh biết tình yêu mà Jin Woo dành cho gia đình cậu, niềm tự hào khi có một người cha như cha cậu và cha mẹ họ không cãi nhau.

“Jin Woo?” anh hỏi, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng nức nở của tri kỷ anh và anh chẳng biết phải làm gì ngoài đặt tay lên vai cậu, để nói với cậu rằng anh đang ở đây, ngay bên cạnh cậu.

“Lưu Chí Cương, thợ săn bảy sao.” Jin Woo nói với anh khi họ gặp nhau trong mơ. “Đó là một biệt danh hay.”

Bóng tối, nơi vách đá ngày càng đến gần họ, Chí Cương không khỏi tự hỏi rằng liệu chúng có đại diện cho cái chết trong tương lai và cả sự chia li đi cùng hay không.

Trong thâm tâm, anh nghĩ điều sẽ khiến anh tiếc nuối nhất khi anh chết là anh sẽ không thể gặp lại Jin Woo nữa, khoét một vết thương bởi nỗi đau và sự mất mát lên tâm hồn cậu. Anh sẽ tìm mọi cách để tránh nó, hoặc ít nhất là tránh xa nó lâu nhất trong khả năng của anh. Giờ đây anh có sức mạnh, anh có thể làm được điều đó.

“Ừ, anh biết là nó ngầu mà.”

Anh có được thứ sức mạnh lớn hơn bất kỳ ai từng có ở Trung Quốc, và đôi khi ảnh cảm thấy thứ chảy trong huyết quản của mình không còn là máu nữa mà là một dòng điện, tựa như một thứ sức mạnh to lớn mà anh vẫn chưa thể kiểm soát hoàn toàn.

Anh đang cố cải thiện dần, ngày đầu tiên sau khi thức tỉnh, anh làm vỡ mọi chiếc cốc mà anh cầm và làm đồng nghiệp mình nhập viện khi anh vỗ lưng họ. Bây giờ anh đã có thể kiểm soát sức mạnh của mình tốt hơn, nhưng không phải tất cả.

Anh nhanh chóng nhận ra những thanh kiếm thật sự vô cùng phù hợp với mình - chúng giống như cánh tay anh, nhưng dài hơn, cho phép anh cắt xuyên qua da, võ và giáp của quái vật dễ dàng. Vài đồng đội của anh thường bảo khi anh rút kiếm khỏi vỏ là khi anh bắt đầu một điệu nhảy - một điệu nhảy chết chóc và đẹp đẽ. Họ vẫn còn có thể nói những gì họ nghĩ vì Chí Cương đã cứu họ.

"Anh phải cẩn thận đấy, nhớ nha?" Jin Woo hỏi và có lẽ cậu đang nhớ về cha cậu, người đàn ông đã bị hầm ngục cướp đi vĩnh viễn.

"Đương nhiên rồi!" anh mỉm cười và Jin Woo có vẻ tin câu nói của anh.

...

"Em đã lo cho anh lắm đó Chí Cương, nhưng em biết anh là một chiến binh mà, nhiêu đó đâu thể hạ gục được anh."

Anh vờ như cuộc chiến với con rồng không mòn rút tất cả sinh lực trong anh đến mức anh cảm thấy như mình sẽ chết chỉ với một cử động nhẹ, kể cả là trong mơ.

Anh lờ đi cảm giác đau nhói ở cánh tay, nói vết thương không bao giờ có thể hoàn toàn phục hồi đã chẳng còn kinh khủng như khi con rồng vừa cắn vào tay, cắt đi từng thớ cơ và nghiền nát xương anh. Anh cố nghĩ cái xương chậu bị gãy khi Thomas André ngã đập vào người anh đã chẳng còn đau.

Anh giả vờ như anh không cảm thấy mỗi lần hít vào là mỗi lần phổi anh ngập khói như lúc ở trên chiến trường. Anh sẽ không run sợ với những tiếng động nhỏ bé nhất, quay mặt đi và cố không tưởng tượng đến con quái vật trỗi dậy từ cõi chết.

(Anh vờ như anh không muốn chiến đấu như thế thêm lần nữa, trong thâm tâm, anh biết sẽ không bao giờ có thứ gì có thể khuấy động tâm trí anh nhiều như con rồng ấy đã từng.)

"Ê, đó là câu nói của anh mà!" anh trả lời và Jin Woo mỉm cười.

Anh là một chiến binh, đó là sự thật hiển nhiên biết bao. Tất cả vết thương mà anh đã chịu, kể cả những vết thương sâu nhất và đau đớn nhất rồi cũng sẽ lành thôi. Cơn đau âm ỉ ở tay, chân và thắt lưng cũng sẽ biến mất như thể chúng chưa từng tồn tại, thời gian sẽ cuốn nó đi như cánh bồ công anh trong gió.

Một ngày nào đó, Chí Cương sẽ có thể đi lại bình thường lần nữa và tuyên bố cuộc chiến với con rồng không để lại di chứng nào trên anh. Một ngày nào đó, anh có thể giả vờ như tất cả mọi thứ đều ổn cả. Không ai nên biết anh hoàn toàn hờ hững với xác chết của các thợ săn khác xung quanh mình, mùi phân hủy của xác chết đã chẳng còn làm anh gay mũi và sự hủy diệt cùng khả năng tàn phá của con rồng làm máu anh sôi sục trong hưng phấn nhiều hơn bất cứ thứ gì.

"Anh có ổn không?" Jin Woo hỏi khi thấy anh chìm đắm trong suy nghĩ.

"Đương nhiên là anh ổn." anh mỉm cười nhưng cậu bé người Hàn ngày nào giờ đã đủ lớn để nhận ra nụ cười giả dối trên môi anh.

...

"Vậy... em cảm thấy thế nào khi được mười tám tuổi?" anh hỏi và đôi mắt Jin Woo mở to một chút trước khi cậu nghĩ về ngày sinh nhật mình, "Sinh nhật em là hôm qua đó, Jin Woo à, đừng nói với anh là em không nhớ nha?"

Không khó để anh đoán được rằng cậu đã quên mất ngày sinh nhật của mình rồi, và Chí Cương chưa bao giờ tưởng tượng được chuyện ấy. Anh biết rằng gia đình Jin Woo rất quan tâm và yêu thương cậu, khác xa gia đình anh.

Mẹ và em gái cậu không thể nào quên sinh nhật của cậu được trừ khi có chuyện gì đó đã xảy ra với họ (nếu có, Jin Woo chắc chắn sẽ nói với anh), họ nhất định sẽ tổ chức một bữa tiệc, mua bánh kem và tặng cậu những món quà đã được chuẩn bị kỹ từ trước. Theo lời tri kỷ anh, họ luôn làm quá lên những việc nhỏ nhặt nhưng anh thích điều đó, không đời nào họ quên được.

“Tất nhiên là không rồi.” Jin Woo cười khúc khích rồi gãi gáy, Chí Cương nhướng mày, “À thì… có lẽ là em quên mất.”

Chí Cương ngồi cạnh cậu, bàn tay họ nhẹ nhàng đan vào nhau. Anh buông thõng chân xuống vách đá, vò như không thấy những vệt tối đang chuyển động chậm rãi bên dưới, chực chờ nuốt chửng mọi thứ rơi xuống. Chúng tựa như biển cả, chất chứa vô số nguy hiểm đang ẩn mình dưới lớp vỏ khó đoán, nhưng anh có nhiều việc cần làm và suy nghĩ hơn là mối nguy hiểm tiềm tàng trong mơ. Anh là một người đàn ông bận rộn với những nhiệm vụ dồn dập.

“Em nên đến Trung Quốc. Anh chắc rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh em mỗi dịp sinh nhật.”

Anh đã cố tìm kiếm tri kỷ của mình từ hôm qua, khi cậu chính thức bước sang tuổi mười tám. Anh đã cố, nhưng có vô vàng người tên Jin Woo ở Hàn Quốc và tri kỷ của anh chưa bao giờ nói với anh nơi cậu sinh ra hay họ của cậu, và người mà Lưu Chí Cường đã liên hệ tìm kiếm giờ vẫn còn đang vận lộn để điều tra được gì đó vì anh có quá ít thông tin. Kể cả khi anh mô tả Jin Woo thật chi tiết, người đó vẫn không thể xác định để tìm thấy cậu.

(Chí Cương chưa bao giờ tìm kiếm cậu trước đây, nhưng bây giờ Jin Woo đã mười tám tuổi rồi, anh đã chờ suốt tám năm đằng đẵng. Anh không muốn phải đợi lâu hơn nữa.)

“Tất nhiên là mẹ và em gái em cũng sẽ đi cùng.” anh nói thêm vì anh biết mình sẽ chẳng đời nào thuyết phục được Jin Woo nếu không có gia đình cậu cùng cậu, “Đương nhiên anh sẽ lo mọi chi phí, máy bay, khách sạn, chi phí vận chuyển. Em sẽ không cần lo gì cả.”

Lưu Chí Cương chưa bao giờ sư giả trước khi có được sức mạnh như hiện tại. Anh sinh ra trong một gia đình khá nghèo, chỉ học hết cấp ba, công việc anh làm chỉ vừa đủ cho các khoản chi tiêu trong cuộc sống của anh. Nhưng mọi thứ đã thay đổi rồi và giờ anh hoàn toàn có khả năng mua cả một quốc gia, nên đương nhiên anh cũng đủ tài lực để chắc chắn rằng tri kỷ của anh có một cuộc sống đầy đủ. Anh có thể chăm sóc cho tri kỷ của anh và không ai có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net