Phần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa chỉ Nguyên ca gửi quá thật rất gần quán. Giữa lòng Bắc Kinh nổi tiếng với việc tắc đường thì 20 phút di chuyển quả thật là gần rồi. Đó là một studio rộng, vừa bước vào đã khơi dậy phần nào đó rạo rực trong lòng Thi Thi. Cô ngẩn ra một lúc thì thấy Nguyên ca đang ngồi ở góc bên kia của phòng tập, khẽ cất tiếng gọi.

· Nguyên – Lệ Thi bước chậm đến chỗ Vương Nguyên, vừa hay Tuấn Khải cũng đang ngồi ở đó.

· A, Thi Thi. Chào em, lâu quá không gặp – Khải mỉm cười dịu dàng

· Chào anh. Nguyên, café của mọi người đây. – Thi Thi đưa cho anh 2 túi nước âm ấm. Vào cuối xuân, không khí dần trở nên ấm áp, nhưng vẫn còn vương lại chút hơi lạnh của mùa đông. – Thiên Tỉ, sao em không thấy anh ấy?

· Cậu ấy à, vẫn đang luyện tập trong phòng nhỏ bên kia kìa – Nguyên Nguyên chỉ tay về phía bên trái của hành lang

· Em có thể vô xem thử không, sẵn tiện đưa café cho anh ấy – ( Có phải là chị đang kiếm cớ không :v )

· Được chứ, em cứ tự nhiên - ( Còn anh Nguyên nữa, không sợ lộ biên đạo cho concert à :> )

Thiên Tỉ đang ngồi co người trên đất, đầu gục trên gối, mồ hôi nhễ nhại. Căn phòng này quá đỗi rộng lớn nên sự yên lặng kia dường như bóp nghẹn bất cứ ai bên trong. Anh cao cũng hơn 1m80 cơ mà, tại sao bây giờ lại hóa nhỏ bé như vậy? Thi Thi bỗng có chút đau thương, phần vì con người trước mắt, phần vì hình ảnh của chính mình vào nhiều năm trước.

Thiên Tỉ bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung vào người con gái vừa bước vào kia. Dường như chỉ sau khi đã chắc chắn điều gì đó, anh lại tiếp tục gục xuống.

• Anh...anh không sao đấy chứ?

• ...

• Em có mang tới chút café đây, anh có muốn thử không?

• ...

• Hay em đi gọi quản lí của anh nhé, trông anh có vẻ kiệt sức rồi

• Không cần đâu – Anh cuối cùng cũng lên tiếng rồi – Cảm ơn – Giọng anh khàn khàn, cảm giác như đang nói chuyện bằng giọng mũi

Thi Thi không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ bước tới đặt cốc cafe bên cạnh anh rồi quay người đi. Trước khi rời khỏi cửa, cô nói
Hãy yêu bản thân mình nhiều hơn một chút. Anh có thể vì nghệ thuật mà cố gắng, nhưng không thể vì nghệ thuật mà ngược đãi chính cơ thể mình. Vì anh biết không – Thi bỗng quay đầu lại, rồi vô tình bắt gặp ánh mắt nhẹ nhàng của Thiên Tỉ nhìn mình. Cô nở nụ cười thật tươi – một khi cơ thể đình công rồi, sẽ không cách nào bắt nó làm việc lại được đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC