Trưởng Thành [1.1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã quay trở lại với Giang Châu rồi đây. :)))))


00

Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, Hạ Tuấn Lâm vừa bước ra khỏi tòa nhà dạy học. Việc chọn môn thật sự quá khó khăn, cậu chỉ giành được một lớp Sưu tầm tác phẩm nghệ thuật, mười giờ tối mới tan học.

"Xin hỏi đây có phải là bạn gái của Lưu Húc không ạ?" Giọng nam xa lạ ở đầu bên kia cất tiếng hỏi.

"Nhầm số rồi nhé," Hạ Tuấn Lâm chuẩn bị cúp máy, đột nhiên nhận ra cái tên mà đối phương nhắc đến hình như là Lưu Húc, "Khoan đã, anh bảo là bạn gái của ai cơ?"

"Lưu Húc." Người ở đầu bên kia cũng cảm thấy kì lạ, tên danh bạ rõ ràng là "Vợ yêu", mà sao lại là con trai thế này.

"Anh là bạn của anh ấy phải không ạ?"

"Phải." Hạ Tuấn Lâm giơ điện thoại ra liếc tên người gọi, đúng là Lưu Húc thật.

"Có chuyện gì vậy?"

"Chỗ chúng em là quán bar," Giọng nam xa lạ kia đáp, "Bạn của anh có vẻ uống say rồi, anh có tiện qua đây đón anh ấy không ạ?"

Hạ Tuấn Lâm rất muốn bảo không tiện, trời đông giá rét thế này, cậu chỉ muốn về nhà đi ngủ thôi.

"Anh ơi?" Thấy Hạ Tuấn Lâm không trả lời, đầu bên kia lại lên tiếng nhắc nhở, "Anh có đang nghe không ạ?"

"Được," Cuối cùng Hạ Tuấn Lâm vẫn đồng ý, "Làm phiền anh nói cho tôi biết địa chỉ quán."

Nghe xong địa chỉ, Hạ Tuấn Lâm muốn bảo đột nhiên tôi lại không tiện nữa rồi, nhưng phía bên kia cúp máy rất nhanh, chẳng để chừa cơ hội cho cậu nuốt lời. Địa chỉ mà đối phương vừa nói cách trường đại học của cậu khoảng chừng một tiếng đi xe.

"Chẳng có tí dáng vẻ sinh viên năm tốt gì cả!" Hạ Tuấn Lâm lẩm bẩm mắng Lưu Húc, hết sức không tình nguyện mà bước về phía cổng trường.

Kể từ khi cùng nhau lên Bắc Kinh học đại học, số lần gặp mặt của Hạ Tuấn Lâm và Lưu Húc chẳng hề nhiều chút nào. Trường của cậu nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố, mà trường Lưu Húc thì ngược lại, nằm ở phía Đông. Cộng thêm lịch học của Hạ Tuấn Lâm lúc nào cũng dày đặc, dù đã lên đến năm hai rồi, nhưng trừ trường hợp Lưu Húc đến tìm cậu ra, thì số lần hai người hẹn nhau ăn cơm cũng chẳng quá mười đầu ngón tay.

Hạ Tuấn Lâm cũng coi như khá may mắn, vừa ra khỏi cổng trường đã bắt gặp một chiếc xe taxi không có khách, giờ này đường cũng chẳng tắc, chưa đầy năm mươi phút cậu đã đến được quán bar mà trong cuộc điện thoại ban nãy có nhắc tới.

Đây là lần đầu tiên Hạ Tuấn Lâm vào quán bar, không gian yên tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, cậu phải lượn mấy vòng mới tìm ra Lưu Húc đang ngồi trong góc, mặc độc một chiếc áo nỉ, nằm bò ra bàn mà ngủ.

"Dậy đi!" Hạ Tuấn Lâm lay gọi Lưu Húc.

Vậy mà gã vẫn chẳng ho he gì, xoay mặt sang hướng khác rồi lại ngủ tiếp.

"Lưu Húc!" Hạ Tuấn Lâm ghé sát vào tai Lưu Húc hét to một tiếng, bấy giờ gã mới giật mình tỉnh lại.

"Mày..." Lưu Húc đang chuẩn bị mở miệng chửi, trông thấy người đến là Hạ Tuấn Lâm bèn nuốt ngược lời vào trong, "Hạ Tuấn Lâm?"

"Phải, ông nội đây con," Hạ Tuấn Lâm vỗ mấy cái lên mặt bàn trước mặt Lưu Húc, "Đứng dậy."

"Sao ông lại ở đây?" Lưu Húc trông chẳng có vẻ gì là uống say rồi cả.

"Nhân viên quán bar gọi điện cho tôi kêu là ông đã bất tỉnh nhân sự rồi," Hạ Tuấn Lâm đánh giá Lưu Húc một lượt từ đầu đến chân, "Nhưng ông cũng đâu có say đâu?"

"Đúng là không say," Lưu Húc kéo Hạ Tuấn Lâm ngồi xuống, "Tôi chỉ đang mượn rượu giả điên thôi."

"Ông không say thì mượn rượu giả điên làm cái gì?" Hạ Tuấn Lâm bị kéo phịch xuống ghế sô pha.

"Mượn rượu giả điên là một cách để phát tiết tâm trạng," Lưu Húc tỏ vẻ thâm sâu, "Chứ cũng chẳng có mối quan hệ tất yếu với việc có say hay không."

"Thế ông tiếp tục phát tiết đi," Hạ Tuấn Lâm đứng dậy, "Tôi về đi ngủ đây."

"Ngồi một lát đi," Lưu Húc giữ cậu lại, "Uống với tôi một lát, ở đây có nước ép hoa quả."

"Ông coi thường ai đấy hả," Hạ Tuấn Lâm ngồi xuống cạnh gã, "Trông tôi giống loại chỉ uống được mỗi nước ép hoa quả thôi à?"

"Thế ngài muốn uống gì nào?" Lưu Húc cười hỏi.

"Ice Black Tea." Hạ Tuấn Lâm nhấn mạnh từng chữ một.

"Cái gì cơ?" Lưu Húc chưa kịp hiểu ra.

"Hồng trà đá!"

"Nhóc con," Lưu Húc xoa gáy cậu, "Cưng vẫn cứ uống nước ép hoa quả đi thì hơn."


01

Vốn dĩ Lưu Húc vẫn chưa say, nhưng sau khi Hạ Tuấn Lâm ngồi cùng gã được hơn nửa tiếng thì gã đã bắt đầu không còn tỉnh táo nữa rồi, thói quen lúc say lại dở dở ương ương, cứ nhất quyết phải biểu diễn một màn đọc thơ cho cậu xem.

"Trên bình nguyên biển cả bạc đầu, gió đang dồn(*)..." Lưu Húc học khoa Diễn viên điện ảnh – truyền hình, dù là đang say nhưng nghe cũng có vẻ ra dáng hết mực.

(*Đây là "Bài ca chim báo bão" của Maksim Gorky.)

Thế nhưng Hạ Tuấn Lâm không chịu nổi sự mất mặt này, vội vàng bịt miệng Lưu Húc vào, ấn gã về lại ghế.

"Câm miệng," Hạ Tuấn Lâm ghìm chặt con người đang muốn vùng vẫy kia lại, "Bây giờ tôi đưa ông về, ông mà còn phát điên là tôi vứt ông ở đây luôn đấy."

Lời đe dọa rất có tác dụng, cuối cùng Lưu Húc cũng chịu yên tĩnh trở lại rồi.

"Tôi qua chỗ ông nhé," Lưu Húc trưng cầu ý kiến của Hạ Tuấn Lâm, "Muộn thế này rồi, chắc bạn cùng phòng của tôi đều đã ngủ cả rồi."

"Rốt cuộc là ông có say không thế hả," Hạ Tuấn Lâm nhìn Lưu Húc, "Ban nãy thì cứ như động kinh, bây giờ lại còn nhớ được chuyện bạn cùng phòng đã ngủ rồi."

Hạ Tuấn Lâm không quen với cuộc sống trong kí túc xá, nhà trường yêu cầu năm nhất bắt buộc phải ở trong trường, khiến cậu gần như nảy sinh cảm giác chán ghét việc học, vừa vào năm hai đã lập tức chuyển ra ngoài, thuê một căn hộ nhỏ ở gần trường.

"Tất nhiên là không say rồi," Giọng nói của Lưu Húc bắt đầu lè nhè, "Tôi còn tỉnh như sáo đây này, không tin tôi đọc thêm bài nữa cho ông nghe..."

Nói ra những lời này về cơ bản là đã say rồi, Hạ Tuấn Lâm rút điện thoại ra: "Chỗ tôi không ở được đâu, để tôi xem gần đây có khách sạn nào không."

"Thế ông có ở với tôi không?" Lưu Húc hỏi với theo.

"Nằm mơ à?" Hạ Tuấn Lâm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Ban nãy nhân viên quán rượu gọi cho tôi sao lại bảo là tìm bạn gái ông?"

"À," Lưu Húc trả lời hết sức hùng hồn, "Tại tôi đặt tên cho ông là 'Vợ yêu' đấy."

"Ông bị gì thế hả," Hạ Tuấn Lâm vỗ bốp một cái vào lưng gã, "Mau sửa đi."

"Để suốt mấy năm giời rồi," Lưu Húc không tán thành, "Ông chẳng đồng ý rồi còn gì nữa?"

"Tôi đồng ý lúc nào?"

"Chẳng phải ông bảo không lấy được vợ thì sẽ gả cho tôi à?" Lưu Húc nhìn Hạ Tuấn Lâm, ánh mắt có chút rời rạc.

"Đấy là ông nói đấy chứ!" Hạ Tuấn Lâm lại vỗ thêm phát nữa.

"Như nhau cả." Lưu Húc nằm bò ra bàn, xem chừng lại buồn ngủ rồi.

Hạ Tuấn Lâm cũng lười cãi nhau với gã, cậu hiểu rõ cái con người này đó giờ vẫn luôn lông bông như thế.

"Tôi đặt xong phòng cho ông rồi," Nụ cười xấu xa hiện lên trên gương mặt của Hạ Tuấn Lâm, "Hôm sau nhớ trả tiền cho tôi đấy."

Hạ Tuấn Lâm chọn một khách sạn cao cấp có giá đắt nhất ở khu vực gần đây, cậu nhìn Lưu Húc mà âm thầm phỉ nhổ trong lòng: "Không phải ông thích giày vò người khác à, cho ông thử trải nghiệm một lần cạn túi, về sau bớt làm khổ tôi đi."


02

Nghiêm Hạo Tường cầm lấy thẻ phòng Nhiêu Vũ đưa cho, định rời đi trước, đám người này ồn ào quá, hò hét khiến hắn nhức hết cả đầu.

"Ngồi thêm lát nữa đi!" Dù đang ngồi ngay cạnh nhau, Nhiêu Vũ vẫn phải nâng cao âm lượng để nói chuyện, "Giờ mới có mười hai giờ!"

"Thôi." Nghiêm Hạo Tường vẫy vẫy chiếc thẻ phòng trong tay, tỏ ý mình muốn về khách sạn trước.

"Biết bao nhiêu cô gái ở đây đều là đến vì cậu cả đấy!" Nhiêu Vũ vẫn cố gắng giữ hắn lại.

Nghiêm Hạo Tường không đáp, chỉ nghiêng mặt liếc Nhiêu Vũ một cái, đối phương lập tức nhận ra vẻ mất kiên nhẫn của hắn.

"Thôi được!" Nhiêu Vũ thoả hiệp, "Chán cậu quá đi mất!"

Khoảnh khắc cánh cửa phòng bao sau lưng khép lại, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại rồi. Nhiêu Vũ cứ cách một khoảng thời gian lại làm một bữa tiệc tùng, mà lần nào cũng rủ rê hắn. Đến giờ Nghiêm Hạo Tường vẫn không thể làm quen được với cái hoạt động xã giao này, phải gọi rất nhiều lần mới đồng ý được một bữa.

Hồi hắn mới quay lại Bắc Kinh học cấp ba, thân là bạn cùng bàn, Nhiêu Vũ lúc nào cũng bảo Nghiêm Hạo Tường quá giống "thánh nhân" ——

"Cậu thật sự coi trường chúng ta là chỗ để học hành à," Đây là những gì Nhiêu Vũ nói vào lần đầu tiên kéo hắn đi chơi, "Cậu sống sung sướng quá rồi, muốn thử dựa vào tri thức thay đổi vận mệnh, trải nghiệm nỗi khốn khổ trong nhân gian hay gì?"

Nhiêu Vũ nói thì khoa trương, nhưng cũng không phải không có lý, đa số học sinh ở ngôi trường này đều "sinh ra tại vạch đích", không cần phải dùi mài kinh sử ôn thi đại học, bởi vậy thời gian rảnh rỗi tất nhiên là đều đổ hết vào việc ăn chơi trác táng.

Nghiêm Hạo Tường không quá hứng thú với những chuyện này, nhưng lại chẳng thể nào cản được việc người khác có hứng thú với cậu, mặc dù không quen nhưng lâu dần cũng chẳng còn cảm giác bài xích nữa.

Đêm về gió lớn, Nghiêm Hạo Tường rảo bước thật nhanh về phía khách sạn, Nhiêu Vũ đặt phòng ở ngay phía bên kia đường đối diện KTV. Bình thường bọn họ ra ngoài chơi đều sẽ đặt phòng ở gần đó, bung xõa cả đêm rồi có thể trực tiếp qua ngủ bù luôn, cũng tiện cho một số việc khó nói thành lời.

Chỉ hai ba phút sau, Nghiêm Hạo Tường đã vào tới đại sảnh khách sạn, hơi nóng ập đến khiến men say cũng không thể kiềm chế được mà bốc lên. Tối nay hắn uống không nhiều, nhưng tửu lượng hơi kém, hơn nữa trong đại sảnh không được thoáng đãng cho lắm, cảm giác choáng váng khiến hắn không tài nào bước tiếp được nữa, chỉ có thể dừng chân tại chỗ day huyệt thái dương để tỉnh táo lại.

Có lẽ là vì hôm nay xui xẻo, hắn vừa mới thấy đỡ hơn một chút, chuẩn bị bước vào thang máy thì đã bị người đằng sau tông mạnh một cú vào người.

"Không có mắt à!" Kẻ đụng trúng hắn đã ăn cướp lại còn la làng.

Nghiêm Hạo Tường xoa thái dương quay người lại, trông thấy một khuôn mặt có chút quen mắt.

"Nhìn cái gì mà nhìn!" Phát hiện ra ánh mắt của hắn, người kia bực bội kêu lên.

Ngay sau đó, hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc nhưng lại không hoàn toàn trùng khớp với kí ức của mình vang lên từ đằng xa, càng lúc càng tới gần.

"Lưu Húc!" Hạ Tuấn Lâm đi làm thủ tục nhận phòng, vừa mới lấy được thẻ phòng thì đã nghe thấy tiếng quát tháo của Lưu Húc, "Không phải tôi đã bảo ông đứng yên bên cạnh chờ rồi à?"

"Xin lỗi nhé," Hạ Tuấn Lâm quay đầu xin lỗi hộ Lưu Húc, "Cậu ta uống say..."

Cảnh tượng bất ngờ trùng phùng với bạn cũ nhiều năm không gặp, chắc hẳn đa phần đều là hàn huyên nhiệt tình đồng thời trong lòng nảy sinh cảm giác lạ lẫm đầy bỡ ngỡ.

Hạ Tuấn Lâm nhìn Nghiêm Hạo Tường, đối phương đã cao lên nhiều so với trong kí ức của cậu, đường nét khuôn mặt cũng trở nên sắc sảo hơn. Vậy mà khí chất vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn mang dáng vẻ xa cách, người lạ chớ đến gần ấy.

"Là cậu à." Hạ Tuấn Lâm khách sáo chào một tiếng.

"Ừ," Nghiêm Hạo Tường đáp, "Sao cậu lại ở đây?"

"Lưu Húc uống say rồi," Hạ Tuấn Lâm liếc sang phía Lưu Húc, giải thích, "Tôi đưa cậu ta qua đây nghỉ ngơi."

Nghiêm Hạo Tường dõi theo ánh mắt của cậu, một lần nữa nhìn kĩ cái người đang say bí tỉ kia, trí nhớ bắt đầu hiện ra một cách rõ ràng —— Phải, là Lưu Húc.

"Hai người quen nhau à," Lưu Húc đúng là đã say rồi, nhưng vẫn chưa say đến mức ngu người, quay sang hỏi Hạ Tuấn Lâm, "Cậu ta là ai?"

"Cậu ấy..." Hạ Tuấn Lâm không biết phải giới thiệu sao cho thích hợp, bốn năm rồi không gặp, thể hiện quá thân thiết hay quá xa cách đều dễ khiến bản thân rơi vào tình huống khó xử.

"Bạn học cũ." Vẫn là Nghiêm Hạo Tường nhanh trí hơn một chút, dùng thân phận không bao hàm sắc thái tình cảm để làm rõ quan hệ.

"Phải," Hạ Tuấn Lâm quay sang nhìn Lưu Húc, nói hùa theo, "Bạn cùng bàn hồi lớp mười của tôi, hai người từng gặp nhau rồi mà."

"À..." Lưu Húc nhìn Nghiêm Hạo Tường chằm chằm, cuối cùng cũng nhớ ra, "Là cái cậu sau này chuyển đi phải không?"

"Ừ." Nghiêm Hạo Tường đáp.

"Trùng hợp ghê," Lưu Húc buông lời khách sáo hết sức qua loa, chào tạm biệt Nghiêm Hạo Tường, "Xin lỗi nha người anh em, uống nhiều quá rồi, bọn tôi đi nghỉ trước đây."

"Được," Nghiêm Hạo Tường nhìn Lưu Húc đang khoác vai Hạ Tuấn Lâm, "Có cần tôi giúp đỡ không?"

"Không cần đâu," Hạ Tuấn Lâm từ chối, "Cậu ta đi được, chỉ là lười, cứ bắt người ta phải đỡ thôi."

Nghiêm Hạo Tường không đi về phía thang máy cùng bọn Hạ Tuấn Lâm mà xoay người ra khỏi khách sạn, hắn không biết mình sẽ phải làm thế nào để tiếp tục trò chuyện với cậu trong không gian chật hẹp ấy.

Bắc Kinh tháng Mười Hai thật sự quá lạnh lẽo, Nghiêm Hạo Tường tính đứng thêm năm phút rồi mới quay vào. Năm phút, đủ để hai người họ đi từ tầng một lên đến tầng cao nhất, mở cửa phòng nằm xuống nhắm mắt say giấc nồng rồi.

Đã lâu lắm rồi Nghiêm Hạo Tường không nhớ đến Hạ Tuấn Lâm, hồi mới rời khỏi Giang Châu cứ nhớ mãi, nhớ đến lúc nào khó chịu quá mới thôi không nhớ nữa.

Hắn rút điện thoại ra nhìn thời gian, cũng được chừng năm phút rồi, có thể quay lại được rồi. Trước khi tắt màn hình, hắn vô tình liếc qua ngày tháng, ngày Mười Sáu tháng Mười Hai, thời gian trùng khớp đến mức khiến hắn phải hoài nghi ban nãy có khi nào chỉ là một giấc mơ của mình hay không. Kể từ lần cuối cùng hai người gặp mặt, không hơn không kém, đã tròn bốn năm trôi qua rồi.

Thế nhưng Nghiêm Hạo Tường đã tính nhầm, hắn không ngờ rằng hôm nay Hạ Tuấn Lâm lại không ở khách sạn, vậy nên khi cánh cửa thang máy mở ra, lại một lần nữa trông thấy đối phương, cả hai đều sững người tại chỗ, mãi đến khi thang máy tự động khép lại mới đồng thời bừng tỉnh, giơ tay ra chặn.

"Cậu vẫn chưa đi lên à?" Hạ Tuấn Lâm bước ra ngoài trò chuyện với Nghiêm Hạo Tường, cứ như thể sự gượng gạo ban nãy chưa từng xảy ra vậy.

"Ừ," Nghiêm Hạo Tường đáp, "Sao cậu lại xuống đây?"

"Tôi về kí túc xá."

"À." Nghiêm Hạo Tường chẳng hỏi gì thêm.

"Vậy, tạm biệt." Hạ Tuấn Lâm cười nói.

"Ừ," Nghiêm Hạo Tường cũng mỉm cười đáp lại, "Tạm biệt."

So với sự ôn tồn, dường như phần lớn thời gian, tình cảm giống một cuộc đọ sức hơn, chẳng ai muốn mở miệng nhắc đến những năm tháng ấy trước, chẳng ai muốn nghe thấy đối phương cười đùa mà chế giễu rằng, "Cậu không nhắc đến thì tôi cũng quên mất, hồi đó đúng là trẻ con thật."

Đêm ở Bắc Kinh dài hơn đa phần những nơi khác, cho dù đã qua mười hai giờ đêm rồi, đằng sau từng cánh cửa khoá chặt vẫn là những đám người cuồng nhiệt hân hoan, bên ngoài cũng vẫn rực rỡ ánh đèn neon như cũ, mọi người đều sợ bị thành phố này bỏ lại đằng sau, dường như mỗi người đều đang sống một cách vẻ vang hết mực.

__________

Lớn rồi nên đại từ nhân xưng cũng được nâng cấp theo nhé (thực ra là để lúc dịch tôi dễ phân biệt hơn thôi). :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net