4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ý của anh là, cục máu đông đó." Nghiêm Hạo Tường chau mày nhìn Kane.

Kane nở nụ cười đắng ngắt: "Tôi không biết. Sau khi cậu về nước tôi mới bắt đầu phụ trách quản lí cậu, những việc trước đó thì tôi không rõ."

"Nhưng..."

"Chuyện này nghe có vẻ rất ly kỳ, thế nhưng tôi không tìm ra được cách giải thích nào khác, hai cậu quả thực đã đăng kí kết hôn ở Đức, thời gian cũng trùng khớp, bây giờ cậu đến đại sứ quán vẫn có thể tra ra được. Quy trình kiểm tra khi đăng kí kết hôn ở bên đó còn nghiêm ngặt hơn cả ở trong nước, mạo danh thay thế gần như là chuyện không thể, huống gì lại còn giống như Hạ Tuấn Lâm từng nói, trước đó các cậu phải chuẩn bị rất nhiều giấy tờ..."

"Thế nhưng kí ức về khoảng thời gian đó rõ ràng vẫn nằm trong đầu tôi, tôi không hề quên bất cứ điều gì hết." Nghiêm Hạo Tường vô thức nâng cao tông giọng.

"Có khả năng là cậu chỉ quên mỗi mình con người này mà thôi." Kane cũng không tìm được cách giải thích nào hợp lý hơn, chẳng biết phải phản ứng ra sao.

"Tức là tôi chẳng quên bất cứ thứ gì hết, chỉ quên mỗi Hạ Tuấn Lâm thôi à?" Gương mặt Nghiêm Hạo Tường hiện lên vẻ mỉa mai, "Thế có khi trước đây chúng tôi đúng là người yêu thật đấy, hẳn là còn gặp phải vết thương tình cảm gì ấy chứ."

Kane nhíu mày: "Cậu bình tĩnh đã."

Nghiêm Hạo Tường không nói gì, đá mạnh một phát vào bàn rồi đứng lên đi thẳng.

Hắn không tiếp tục trút lửa giận xuống đầu Kane đã là một điều hết sức hiếm có rồi.

Hắn rất phẫn nộ, chẳng biết vì sao đột nhiên bản thân lại phải hứng chịu tất cả những chuyện này, có cảm giác như thể đang bị đùa bỡn vậy.

Ngồi vào trong xe rồi, Nghiêm Hạo Tường không biết mình phải đi đâu, ở nhà không có ai, cũng chẳng còn tâm trạng quay về sân luyện tập nữa —— ban nãy những kí ức đã qua lại dội về trong đầu hắn, trong lòng hẵng còn sót lại cảm giác quay cuồng không tài nào tả xiết, khiến hắn cảm thấy hơi buồn nôn.

Hắn im lặng ngồi một lát, rồi mới khởi động xe.

Khi gần tới đích đến, hắn trông thấy một chiếc xe khách cỡ vừa đang đỗ ở khoảnh đất trống trước cửa, một nhóm các cô gái trẻ tuổi chạy từ trên xe xuống, trong tay cầm đủ các thể loại banner màu sắc sặc sỡ.

Là fan của Hạ Tuấn Lâm.

"Ha." Nghiêm Hạo Tường bật cười một tiếng, thầm nghĩ sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy.

Hắn với mấy cô bé này đến phim trường gần như là cùng một lúc, và đều muốn đi tìm cùng một người.

Thần tượng mà bọn họ chẳng ngại đường sá xa xôi để đến thăm, là bạn đời hợp pháp của hắn.

Đúng là tạo hóa trêu ngươi.

Một ý nghĩ xấu xa khó lòng kiềm chế nổi chợt nảy lên trong lòng, hắn đạp chân ga lái xe tới gần chỗ nhóm người ấy, hạ cửa kính xuống thò đầu ra ngoài, nở một nụ cười tươi tắn với mấy cô bé đó.

"Các em đến thăm Hạ Tuấn Lâm à?"

Mấy cô bé có vẻ hết sức ngỡ ngàng trước sự xuất hiện đột ngột của hắn, vài giây sau mới có người phản ứng lại, kêu lên với sự kinh ngạc không thể che giấu nổi:

"Anh là Nghiêm Hạo Tường...!"

"Ừ anh đây, các em đến thăm em ấy à?"

Mấy cô bé mặt mũi đỏ bừng hết cả lên, nghe thấy câu hỏi của hắn thì chỉ biết gật đầu như giã tỏi.

"Trùng hợp ghê, anh cũng đến thăm em ấy." Nghiêm Hạo Tường càng cười tươi hơn, "Bọn anh đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, thế mà em ấy lại rất ít khi đến Quảng Châu quay phim, lần này khó khăn lắm em ấy mới ở lại đây ba tháng, anh chỉ hận không thể mỗi ngày đều..."

Thực ra hắn cũng không biết mình đang nói gì, vì sao lại nói ra những lời này, chỉ là trong lòng hắn rất khó chịu, cảm giác bị chi phối và đùa bỡn khiến hắn tức giận, tưởng rằng càng nói những điều mà bản thân cảm thấy nực cười thì sẽ càng thoải mái thêm phần nào.

"Nghiêm Hạo Tường."

Cho đến khi hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc kèm theo chút âm mũi ấy vang lên.

Hắn quay đầu lại, trông thấy Hạ Tuấn Lâm đứng trong gió lạnh ở cách đó không xa.

Hình như đối phương vừa quay xong một cảnh phim, lớp trang điểm và đầu tóc vẫn còn nguyên, rảo bước về phía hắn.

Nghiêm Hạo Tường thấy anh nhỏ giọng nói gì đó với bạn fan dẫn đoàn, đối phương nhanh chóng gật đầu rồi đưa mấy cô nhóc hẵng còn đang hò hét dịch sang một bên.

Hạ Tuấn Lâm mở cửa xe hắn, ngồi vào trong đó.

"Ban nãy anh đang nói gì thế?"

Lúc nói chuyện với Nghiêm Hạo Tường, giọng anh luôn nhẹ hơn so với bình thường, nghe có vẻ pha chút mệt mỏi, nếu phân biệt kĩ càng, thực ra bên trong giọng nói hoàn toàn không có chút ý tứ chất vấn nào.

Thế nhưng Nghiêm Hạo Tường lại lập tức nâng cao tông giọng hệt như vừa bị trách móc vậy —— cứ như thể từ trong tiềm thức, hắn đã cảm thấy mình xứng đáng bị khiển trách:

"Tôi đang kể cho bọn họ nghe về cuộc sống hạnh phúc của đôi ta chứ sao."

Cay nghiệt biết mấy.

Nghiêm Hạo Tường muốn chọc tức Hạ Tuấn Lâm, hắn khó chịu chết đi được, tất cả những nỗi uất ức tích tụ trong suốt khoảng thời gian này đều đang gào thét như muốn phá tung lồng ngực. Hắn biết hiện tại mình trông có vẻ khốn nạn đến nhường nào, thế nhưng hắn cần phát tiết, hắn muốn Hạ Tuấn Lâm cãi một trận triệt để từ đầu đến cuối với hắn, thậm chí là đánh một trận cũng được, cho dù không có đáp án, cũng chẳng có chân tướng.

Hạ Tuấn Lâm im lặng một hồi.

"Anh uống rượu à?"

Hắn chỉ uống một chút, trong bữa cơm với Kane vừa nãy. Thật sự là rất ít, ít đến mức chẳng thể ảnh hưởng tới bất kì sự lựa chọn nào của hắn.

"Anh uống rượu rồi, xuống đi," Hạ Tuấn Lâm xuống xe, mở cửa bên ghế lái, "Tôi đưa anh về."

Rầm một tiếng.

Nghiêm Hạo Tường đập mạnh một phát vào vô lăng, gầm lên đầy ức chế hệt như một con thú đang bị nhốt trong lồng:

"Hạ Tuấn Lâm, cmn anh có phải đàn ông không?" Trong họng hắn bật ra tiếng cười trầm khàn hết sức kì quái, "Chúng ta từng ở bên nhau ư? Lại còn cả thứ tình tiết như tôi vẫn nhớ hết tất thảy mọi chuyện, chỉ quên mỗi mình anh, mẹ nó chứ đừng đùa nữa, kiếp này, kiếp sau, tôi cũng sẽ mãi mãi không thể nào thích loại người như anh được đâu!"

Ích kỷ quá.

Thật sự, quá ích kỷ rồi.

Rõ ràng hắn không hề có ý nghĩ như vậy, rõ ràng trong đầu hắn đã thầm nhủ rằng tuyệt đối đừng làm tổn thương đối phương.

Nghiêm Hạo Tường nói xong, cổ họng vẫn cảm thấy bỏng rát, thân thể lại hệt như rơi vào hầm băng vậy.

Trên mặt Hạ Tuấn Lâm không có biểu cảm gì, cứ như thể chẳng hề nghe thấy những lời hắn vừa nói. Anh chỉ nhìn quanh một vòng, xác nhận bốn bề không có ai đang chú ý đến bọn họ, rồi kéo Nghiêm Hạo Tường xuống khỏi ghế lái, đẩy hắn vào ghế sau của xe.

Sau đó anh giữ nguyên lớp trang điểm và đầu tóc ở phim trường, cứ thế khởi động xe.

Nơi ở của họ cách phim trường không quá xa, lái xe hơn hai mươi phút là đến.

Hạ Tuấn Lâm dừng xe lại, cất tiếng: "Anh về trước đi, cho tôi mượn xe một lát, tôi còn một cảnh phim phải quay nốt, đến tối sẽ lái về."

Nghiêm Hạo Tường định bảo không sao, tặng anh luôn cũng được, thế nhưng miệng hắn lại hệt như bị khâu vào, chẳng tài nào nói nên lời.

Hắn xuống xe, đóng cửa lại, rồi đứng trước xe.

Hắn muốn xin lỗi.

Để rồi hắn trông thấy Hạ Tuấn Lâm ló đầu ra ngoài cửa kính, chăm chú nhìn hắn, nụ cười hòa nhã thường thấy trên mặt anh nay đã không còn.

Thay vào đó là sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Trong lòng hắn dấy lên một cảm giác kì lạ.

"Tôi biết."

"Gì cơ..." Nghiêm Hạo Tường nhọc nhằn bật ra hai tiếng.

"Kiếp này, kiếp sau, anh cũng sẽ mãi mãi không thể nào thích loại người như tôi." Hạ Tuấn Lâm nói, "Tôi biết."

"Tôi hiểu anh mà, thực ra bên trong anh là một người rất dịu dàng, một khi anh cảm thấy bản thân đã làm tổn thương người khác, biết rằng khả năng sẽ có người buồn bã vì điều này, anh sẽ cực kỳ áy náy. Sự áy náy này sẽ làm ảnh hưởng đến anh, anh muốn nói với đối phương rằng anh không có ý đó, mà trong quá trình này, anh sẽ phải cưỡng ép bản thân."

"Anh không cần phải cưỡng ép bản thân xin lỗi tôi đâu, anh không cần làm như vậy."

"Tôi không buồn đâu."

Hạ Tuấn Lâm nói xong những lời này, khép cửa kính lại rồi lái xe đi mất.

Nghiêm Hạo Tường vẫn đứng im bất động ở đó.

Không phải như vậy đâu.

Cơn gió lạnh lẽo của mùa đông lùa vào trong cổ áo, khiến hắn rùng mình một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net