9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Cảnh báo:

1. Chương này có cảnh nóng (không phải XXX gì đâu nhưng mà ừ đấy, nó không lạnh :)))))).

2. Các bạn hoàn toàn có thể bỏ qua chương này vì nó sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến việc lý giải nội dung của câu chuyện. Tóm tắt ngắn gọn dành cho những ai muốn bỏ qua: "Trong giai đoạn chiến tranh lạnh, anh Thể Thao đã vô tình ngồi xem một bộ phim cũ của anh Điện Ảnh, và rồi anh ta nhận ra rằng âu nâu, âu nâu, âu nấu nâu nâu nầu nầu. Tổ quốc thì chưa nhưng tổ BD đã gọi tên anh ta rồi."

3. Việc của tôi là truyền tải chính xác nội dung và cảnh báo người đọc, việc của các bạn là tự giác và đưa ra quyết định, xin hãy thực hiện trách nhiệm của đôi bên một cách triệt để.

4. Tôi biết rằng các em còn bé, tôi cũng biết rằng có khả năng nhiều độc giả cũng chưa lớn đến đâu, vì thế tôi đã nói rất nhiều lần về việc đừng áp đặt những tình tiết trong fic lên người các em rồi. Cá nhân tôi cảm thấy cảnh báo đến mức này là rất tận tâm rồi, quyền quyết định hoàn toàn nằm ở các bạn, xindungchuitoivitoisolam. Nếu đọc xong mà các bạn vẫn muốn tranh cãi thì ừm, bạn nói đúng, bạn là nhất, nhất bạn rồi, thật đấy. :)))))

Nếu các bạn đã sẵn sàng rồi thì xin mời!

__________

Vài ngày sau buổi chụp hình đó, Nghiêm Hạo Tường nhận được tin nhắn của Flora, bảo rằng ảnh thô đã được gửi vào hòm thư của hắn, kèm theo vài câu như vất vả rồi, biểu hiện của hai người rất xuất sắc vân vân. Thái độ làm việc của cô rất chuyên nghiệp, chẳng hề nhắc lại những thiếu sót ngày hôm đó của hai người tại studio.

Nghiêm Hạo Tường mở hòm thư ra, đó là ảnh đôi trên trang bìa và nội dung của hắn với Hạ Tuấn Lâm.

Trong ảnh, bọn họ đang hôn nhau.

Hắn vội vàng tắt phụt màn hình đi như thể bị bỏng, khuôn mặt thoắt cái nóng bừng lên, vô thức khẽ liếm môi trên.

Đó là kí ức mà hắn vẫn luôn ép buộc bản thân không được nhớ tới nhưng từ đầu đến cuối vẫn chẳng tài nào làm được.

—— Ánh đèn như thiêu như đốt, không gian oi bức, mùi hương trên người Hạ Tuấn Lâm, hàng mi run rẩy, giọng nói trầm thấp, hơi thở nóng rực phả lên mặt hắn...

Và cả bờ môi khô ráp.

Mỗi lần hắn nghĩ đến, cả cơ thể lại nóng lên một cách mất kiểm soát, xúc cảm đó dường như chạm đến cơn khát sâu thẳm bên trong cõi lòng hắn, mà ở nơi còn sâu hơn thế, có một con quái vật đang chậm rãi thức tỉnh bởi khoảnh khắc va chạm ấy.

Dường như hắn đã bắt đầu không còn là chính mình nữa rồi.

Điều này khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

Kể từ sau ngày hôm đó, hắn quay về nhà ở, nhưng lại cố ý tránh mặt Hạ Tuấn Lâm.

Hắn nhận ra đây là một chuyện cực kì dễ dàng —— trên thực tế hắn hoàn toàn không cần phải thay đổi bất cứ điều gì, bởi bản thân hai người vốn dĩ đã chẳng qua lại với nhau mấy.

Mặc dù bọn họ ở cùng nhau, nhưng thói quen sinh hoạt hoàn toàn khác biệt, nhà hắn mỗi tầng đều có đầy đủ thiết bị, thông thường bọn họ không cần phải gặp mặt cũng vẫn có thể đáp ứng được nhu cầu cơ bản trong cuộc sống.

Ban đầu hắn cẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ hai người chạm mặt lại khó xử, thậm chí đã trăn trở suy tư hàng trăm lần – rốt cuộc hành động ngày hôm đó của đối phương là có ý gì, những lời anh nói với hắn còn hàm chứa ngụ ý nào khác.

Nếu như —— nếu như Hạ Tuấn Lâm ngỏ lời muốn quay lại với hắn, hắn...

Nhưng rồi dần dần hắn nhận ra, những điều này chẳng qua cũng chỉ là ảo tưởng thừa thãi của hắn mà thôi, Hạ Tuấn Lâm lại quay về với dáng vẻ ngày thường, bình tĩnh, chu đáo, kính nghiệp, chăm chỉ, đối nhân xử thế rất có chừng mực, sắp xếp cuộc sống đâu ra đấy.

Nếu không phải những bức ảnh mà Flora gửi đến ghi lại khoảnh khắc trước phông chụp đó, thì hắn suýt nữa đã nghi ngờ liệu chuyện này có thật sự từng xảy ra hay không.

Trong bức thư, Flora viết cả một đoạn cảm ơn rất dài ở phía dưới, xem ra tâm trạng có vẻ khá tốt.

Cô khen bộ ảnh này thật sự rất đẹp, từ kết cấu, nội dung đến tình cảm đều phong phú và ấn tượng, bình thường khi chụp các cặp đôi, bọn họ sẽ không lựa chọn cách biểu đạt trực tiếp như vậy, vì thông thường sẽ dễ trở nên quá đà mà làm mất đi sự cách biệt đầy tinh tế. Nhưng bộ ảnh này của họ lại không như vậy, nhìn vào sẽ có cảm giác bên trong còn ẩn chứa một ý nghĩa khác, tạo nên một vẻ đẹp hết sức đặc biệt.

Nghiêm Hạo Tường không hiểu những thứ này, mà cũng lười đi tìm hiểu, chỉ tùy tiện nhìn lướt qua một cái rồi tắt đi luôn.

Lúc này suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn là, có phải Hạ Tuấn Lâm cũng đã nhận được bộ ảnh này rồi không, khi anh nhìn thấy sẽ có tâm trạng như thế nào.

Hắn chán nản nhận ra rằng, mình sẽ chẳng thể nào biết được đáp án.

Dù hắn có hoành hành ngang ngược đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được tình thế bị động của bản thân.

Nghiêm Hạo Tường nghĩ.

Cho dù hắn muốn thắng —— đó là khát vọng chiến thắng đã ăn sâu vào trong máu hắn rồi ——

Thì hắn cũng đã bao giờ thắng được đâu.

Khoảng thời gian với lịch trình dày đặc cuối cùng cũng kết thúc, Nghiêm Hạo Tường bắt đầu nhàn rỗi một cách triệt để. Kỳ nghỉ cuối năm sắp đến rồi, năm này Quảng Châu lạnh khác thường, thân nhiệt của hắn khá cao, lúc không vận động cực kỳ sợ rét, nên cũng hoàn toàn dẹp bỏ ý định ra đường.

Hạ Tuấn Lâm lúc nào cũng vắng mặt —— thực ra ở nhà hay không cũng chẳng có gì khác biệt —— nên trong nhà chỉ còn một mình hắn.

Điều đáng hận nhất là hắn lại không phải loại người hay ru rú trong nhà, trước đây toàn kết giao với đám bạn tồi cứ gọi là đến, ba ngày một bữa nhỏ năm ngày một bữa lớn, chưa bao giờ phải ở trong nhà suốt một khoảng thời gian dài như vậy, quả thực rảnh rỗi đến phát hoảng.

Hắn không có mấy thói quen an tĩnh như đọc sách xem phim, mặc dù tay nghề bếp núc khá ổn nhưng cũng không đến mức một ngày nghiên cứu sáu mươi tám món ăn mới, cưỡi ngựa bơi lội chơi golf thì lại vì lý do này hoặc lý do khác mà chẳng thể hẹn người, những lúc chán đành phải ôm máy tính ngồi trên sô pha hoặc thảm trải sàn, tìm các loại clip thú vị để xem.

Trên thực tế, còn có một chuyện khiến bản thân hắn cảm thấy khó lòng tin nổi.

Hắn sẽ đi xem những bộ phim mà Hạ Tuấn Lâm từng đóng.

Chuyện này quá đỗi lạ lùng, dù lòng hắn biết rõ những thứ mà đối phương đóng đa phần đều khiến hắn cảm thấy hết sức nhàm chán, chưa kể hiện tại đến cả thần kinh của hắn cũng trở nên nhạy cảm với cái tên này, thế nhưng hắn vẫn không kìm được lòng mà tìm kiếm tin tức về anh, dò theo từng bước chân anh đã đi qua trong quá khứ.

Có lẽ là vì hắn muốn tìm ra dấu vết của mình trong đó —— dẫu cho chính hắn cũng không dám chắc rằng rốt cuộc mình đã sẵn sàng tiếp nhận hay chưa.

Vào một buổi chiều tẻ nhạt, hắn mở tác phẩm khi còn ở Đức vào năm mười tám tuổi của Hạ Tuấn Lâm ra.

"Deine Nacht", dịch sang tiếng Trung là "Đêm dành cho em".

Bộ phim này không quá nổi tiếng ở Đức, trong nước có phụ đề tiếng Trung cũng là nhờ có sự góp mặt của Hạ Tuấn Lâm. Vốn dĩ tiếng Đức của Nghiêm Hạo Tường vẫn miễn cưỡng nghe nói được, chỉ có điều về nước lâu rồi nên quên bớt không ít, đành phải tìm nguồn có phụ đề.

Một bộ phim về đề tài nữ giới rất bình thường, phong cách điêu tàn, tiết tấu chậm chạp, là thể loại phim mà Nghiêm Hạo Tường ghét nhất.

Câu chuyện kể về một người phụ nữ cố chấp và bảo thủ, trước khi kết hôn chẳng hề có chút kinh nghiệm nào, cô và chồng là thanh mai trúc mã, vào đêm tân hôn đã trao thân cho chồng mình.

Thế nhưng số phận long đong, mới kết hôn chưa được bao lâu thì chồng cô đã gặp tai nạn giao thông, dẫn đến liệt nửa người. Cô rất yêu chồng mình, mặc dù cõi lòng tan nát nhưng vẫn mong được cùng anh đối mặt với khó khăn. Ban đầu có thể lập trường của cô rất kiên định, nhưng mọi chuyện càng lúc càng tồi tệ, đã ba mươi lăm tuổi rồi mà cô vẫn chưa có con, chồng cô trở nên vui buồn thất thường vì bệnh tật, cuối cùng cô bị chính lời thề son sắt năm xưa đè bẹp, nơm nớp lo sợ chạy trốn khỏi tuổi ba lăm của mình.

Trong đó Hạ Tuấn Lâm vào vai một vũ công gốc Á dịu dàng, là một vị khách qua đường trong cuộc đời bi thảm của nữ chính, từng có quan hệ với cô.

Lúc bộ phim chạy đến phút thứ bốn mươi, Nghiêm Hạo Tường mới phát hiện ra tình tiết có khả năng sẽ phát sinh trong này, phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn ra phía cửa nhà mình, xác nhận rằng Hạ Tuấn Lâm vẫn chưa về như một phản xạ có điều kiện.

Hắn định tắt máy chiếu đi —— việc này thật sự đáng xấu hổ quá đi mất.

Mới cách đây vài ngày, hắn còn có phản ứng trước một nụ hôn không hề nhuốm màu sắc dục của đối phương —— điều khiến hắn phải hoài nghi cuộc đời tận ba ngày mới có thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân rằng đó có lẽ là một thứ tâm lý chuyển dịch chết tiệt nào đó —— vậy mà mấy ngày sau hắn đã phải tận mắt chứng kiến đối phương ——

Đóng cảnh nóng.

Kì cục quá đi mất, hắn biết mình không nên xem tiếp, thế nhưng lại mất sạch quyết tâm tắt màn hình chiếu đi, hệt như bị ma ám vậy.

Trên màn hình, nữ chính đã dầm mưa một hồi lâu, nước mưa thấm đẫm chiếc váy liền thân của cô, khiến vạt váy dính sát vào bắp chân gầy guộc, những giọt nước chậm rãi lăn dài tới mắt cá chân, rồi mất hút trong đôi giày màu đỏ.

Cô đứng một mình lẻ loi giữa vũ trường, cả cơ thể run lên khe khẽ, bồn chồn giơ tay vuốt lại mấy lọn tóc dính bết trước trán, miệng cứ mở ra lại khép vào, tuyệt vọng hệt như một chú cá đang thiếu nước.

Chàng vũ công do Hạ Tuấn Lâm thủ vai đứng ở một góc trong phòng, chăm chú quan sát nữ chính, ống kính quay đặc tả ánh mắt của anh, gương mặt dưới ánh đèn thay đổi liên tục toát lên vẻ thần bí đầy mê hoặc. Anh bước thẳng về phía nữ chính, dừng lại sau lưng cô rồi đặt một nụ hôn lên má cô.

Một phương thức tiếp cận hết sức đường đột.

Nữ chính khiếp sợ vô cùng, cả người cô giật bắn lên rồi đờ ra tại chỗ.

Tay của chàng vũ công đặt trên vai cô, cô muốn quay đầu nhìn mặt người đó nhưng lại bị một bàn tay khác che lấy đôi mắt. Cô cảm nhận được người đó ghé sát đến bên tai mình, mở lời bằng giọng nói trầm thấp và dịu dàng:

"Em đến một mình ư?"

Âm thanh đó ẩn chứa một sức an ủi kì diệu, mà cô thì đã quá mệt mỏi và đau khổ rồi, lúc này đến cả động tác che mắt của anh cũng khiến cô cảm thấy an lòng đến lạ.

"Cô gái đáng thương." Chàng vũ công thì thầm nỉ non bên tai cô.

Cô cứ thế dễ dàng bị anh quyến rũ.

Nghiêm Hạo Tường cũng vậy.

Khoang miệng hắn trở nên khô khốc, răng môi đều căng cứng.

Hắn chưa bao giờ được thấy một Hạ Tuấn Lâm như thế.

Khi đó anh mới mười tám tuổi, ngoại hình gần như không có gì khác biệt so với hiện tại, đến giờ anh vẫn trẻ trung và khôi ngô như vậy, chỉ là Nghiêm Hạo Tường chợt nhận ra, từ trước đến nay Hạ Tuấn Lâm chưa từng bộc lộ sức hút của mình trước mặt hắn như thế.

Hắn nhìn anh thâu tóm người phụ nữ đó một cách hết sức tự nhiên, những ngón tay thanh mảnh luồn qua mái tóc cô, tỉ mỉ cuốn từng lọn một lên, rồi chậm rãi vuốt ve từ vầng trán, gò má, khuôn mặt cho đến xương hàm của cô. Cô bối rối mà say mê trước từng động tác của anh, thế nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn mãi duy trì thái độ thờ ơ lơ đãng.

Anh dắt cô ra khỏi vũ trường, ánh trăng lạnh lẽo phủ lên gương mặt anh. Anh từ từ bỏ bàn tay đang che mắt cô ra, ngón cái dịu dàng lướt qua đuôi mắt còn đang run rẩy của nữ chính.

"Sieh Mich." Anh khẽ ngỏ lời bằng giọng nói đi kèm với chút van lơn.

Nhìn tôi đi.

Vì sao lại nói ra những lời như vậy?

Làm sao mà người ta có thể rời mắt khỏi anh được cơ chứ?

Sau khi phát hiện ra mình lại có phản ứng, trong đầu Nghiêm Hạo Tường chỉ hiện lên một suy nghĩ đầy tuyệt vọng như thế.

Chàng vũ công đẩy nữ chính vào tường, áp sát đến rồi đặt những nụ hôn dày đặc mà ướt át lên gương mặt cô. Tiếng thở hổn hển của nữ chính vang lên, anh nghe thấy vậy bèn đáp lại bằng nụ cười tinh quái, rồi nhẹ nhàng cắn một cái lên chóp mũi cô, hệt như một đứa trẻ đắc ý với trò đùa dai của mình.

Đó là một cảnh quay đặc tả từ góc chính diện, Hạ Tuấn Lâm của thuở thiếu thời nhìn thẳng vào ống kính, lộ ra một nụ cười ranh mãnh như thể nắm chắc phần thắng.

Hơi thở của Nghiêm Hạo Tường bắt đầu trở nên dồn dập, nhịp tim gia tốc quá nhanh khiến hắn hoa mắt chóng mặt, nụ cười đó tựa như một thanh kiếm sắc bén dễ dàng đâm thủng bộ giáp mỏng manh, chẳng hề nương tay mà xuyên thẳng qua trái tim hắn.

Thậm chí hắn còn xuất hiện ảo giác, dường như đối phương đang nhìn hắn qua ống kính.

Trên màn hình, Hạ Tuấn Lâm lảng tránh đôi môi của nữ chính, thế nhưng đầu lưỡi lại rong ruổi từ dái tai xuống đến tận xương quai hàm, nếm phải mùi vị nước mưa trên mặt đối phương bèn nhíu mày đầy phiền muộn, gương mặt lộ rõ vẻ không thích.

Sau đó một tay anh dùng ngón giữa và ngón áp út vuốt ve làn da bị lộ ra bên ngoài nơi bờ vai nữ chính, tay còn lại thong thả đưa lên cởi hàng nút chính giữa của chiếc váy liền thân.

"Em đẹp lắm." Giọng nói của anh dường như được cất lên từ nơi sâu thẳm bên trong vòm họng. Nghiêm Hạo Tường chưa bao giờ được nghe Hạ Tuấn Lâm nói tiếng Đức, hắn kìm lòng chẳng đặng mà muốn bắt lấy những âm cuối dấp dính kia, rõ ràng đây là một thứ ngôn ngữ khá dứt khoát, vậy mà thốt ra từ miệng anh lại hệt như một lời ra hiệu ngọt ngào, gợi cảm một cách lạ lùng.

Đến khi hắn nhận ra thì bàn tay đã lần xuống phía dưới rồi.

Nét gợi cảm này không liên quan gì đến giới tính, tựa như thiêu thân lao vào đốm lửa, con mồi sa chân vào bẫy, thủy thủ bị tiếng hát của Siren mê hoặc vậy.

Đúng là đã lâu rồi hắn không tự giải quyết, nhưng hắn cũng chẳng muốn viện đây làm lý do nữa.

Dù hắn có không tình nguyện đến mức nào thì cũng không thể phủ nhận được rằng, hắn đã bị chàng trai trên màn ảnh này câu mất hồn phách rồi.

Đối với hắn, dục vọng thể xác lúc nào cũng chân thực và nhạy bén hơn tư duy logic.

Bàn tay của chàng vũ công mơn trớn cơ thể nữ chính, khiến cô run rẩy khuỵu xuống.

Tư thế đó gần như là van nài, cả người cô run lên bần bật, lẩy bẩy cởi quần đối phương ra, hôn lên vùng bụng, khớp háng và bắp đùi của anh, làm cho người trước mặt cô phát ra tiếng thở dốc khe khẽ.

Trong lòng Nghiêm Hạo Tường bốc lên một ngọn lửa khó lòng dập tắt, hắn đột nhiên thấy hơi hối hận, có cảm giác không nên mở bộ phim này ra —— rõ ràng hắn biết đó đều là diễn cả, chẳng qua cũng chỉ vì yêu cầu của bộ phim mà thôi, thế nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế được mà tưởng tượng cảm xúc khi đó của Hạ Tuấn Lâm.

Liệu có phải cũng giống như hắn lúc này, hừng hực khôn nguôi.

Ý nghĩ này dơ dáy và bỉ ổi đến vậy, thế nhưng hắn không tài nào kìm nén nổi khoái cảm thầm kín trong lòng mình, hắn chăm chú theo dõi biểu cảm của Hạ Tuấn Lâm trên màn hình ——

Hồn nhiên đến thế, rạo rực đến thế.

Người trong màn ảnh mở to hai mắt, khẽ cắn đôi môi căng mọng ướt át rồi lại hé miệng ra, từ góc độ quay của ống kính có thể thấy được đầu lưỡi trơn loáng hơi lộ ra ngoài của anh.

Lòng bàn tay Nghiêm Hạo Tường đổ mồ hôi, hắn thở gấp rồi vội vàng kéo khóa quần của mình xuống, mò vào sâu bên trong.

Phía dưới của hắn dựng đứng lên nóng rẫy, cảm giác căng tràn khiến hắn gần như đánh mất toàn bộ lý trí, ngón tay dần chạm đến phần đỉnh —— dịch thể trào ra từ đó đã sớm thấm ướt lớp vải quần lót, tạo thành một mảng tròn lớn cỡ đồng xu.

Vào khoảnh khắc nắm lấy nơi ấy, hắn thở ra một hơi đầy thỏa mãn, bàn tay lần tới phần gốc, ngón trỏ và ngón cái chạm vào nhau, nhích dần lên trên từng chút một.

Khi đốt thứ hai của ngón giữa lướt qua mạch máu nơi tận cùng phía dưới, từ trong họng hắn bật ra một tiếng kêu trầm khàn không rõ, cả người run lên nhẹ đến mức gần như chẳng thể nhận ra.

Động tác trên tay hắn vẫn không ngừng, nhưng hai mắt cũng chẳng hề rời khỏi màn hình một giây nào.

Hắn nhìn Hạ Tuấn Lâm đang ngửa cổ, từ đường viền hàm đến xương quai xanh căng lên tạo thành một đường cong —— anh khép hờ đôi mắt, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, từ góc nghiêng có thể thấy được yết hầu của anh đang chuyển động.

Từ đầu đến cuối đều tràn ngập sự kìm nén, chẳng hề có một giây phút biểu đạt thái quá nào, chỉ có thể từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất mà tìm ra chứng cứ anh đang chìm đắm trong khoái cảm dâng trào. Thế nhưng đối với người xem mà nói, đôi bàn tay đang luồn vào mái tóc của nữ chính và cả lồng ngực phập phồng kia đều quá đỗi mãnh liệt, Nghiêm Hạo Tường có cảm giác trái tim mình sắp sửa vọt ra khỏi khoang ngực rồi.

Góc nhìn gần như là xem trộm này mang đến sự kích thích bên trong nội tâm hắn, khiến cho màn tự sướng của hắn càng giống như một bí mật dơ dáy hơn, thế nhưng hắn lại sa vào cơn sắc dục được tạo nên bởi sự trùng khớp gần như là đồng bộ, làm người ta quay cuồng đến mức không tài nào thoát ra nổi.

Tiếng thở đầy kìm nén của Hạ Tuấn Lâm xuyên qua tai nghe, lọt vào tai hắn.

Gần đến vậy, tựa như đang kề bên tai hắn, tiếng thở trầm thấp và khắc chế thi thoảng đột nhiên dừng lại, mỗi lần như thế hắn sẽ càng hưng phấn một cách mất kiểm soát, ngón tay cái cố tình cọ sát phần đỉnh của mình, nơi đó tiết ra càng nhiều dịch thể nhớp nháp, khoái cảm tựa như dòng điện khiến hơi thở của hắn cũng ngưng bặt trong giây lát.

Bọn họ dường như đang chìm đắm trong cùng một trải nghiệm.

—— Ảo tưởng về mặt tâm lý do nhận thức tạo thành này khiến Nghiêm Hạo Tường gần như có thể đạt tới đỉnh điểm trong chớp mắt.

Hắn nhìn lên màn hình, cổ họng khô rát và khản đặc tới mức sinh ra cảm giác đau đớn, động tác trên tay mỗi lúc một nhanh hơn, dịch thể đã tiết ra đầy tay rồi, lúc này trong tai hắn chỉ còn lại mỗi tiếng thở dốc bị kìm hãm trong tiết tấu hỗn loạn nhưng càng lúc càng dồn dập mà thôi.

Hắn chẳng thể nào suy nghĩ được nữa, cả cơ thể trở nên căng cứng, đến đầu ngón chân cũng cuộn lại, tưởng chừng như có thể nổ tung ngay lập tức.

Đột nhiên, tiếng thở gấp gáp trong tai nghe biến mất.

Thời gian dường như ngừng lại trong nháy mắt.

Hắn nhìn thấy cần cổ của Hạ Tuấn Lâm căng lên hết mức, đôi mắt thình lình mở to trông càng có vẻ vô tội hơn. Anh khẽ cắn môi dưới, tựa như đang cố gắng kìm nén điều gì đó, thế nhưng cuối cùng một tiếng rên trầm thấp vẫn lọt qua khe hở giữa đôi môi, kèm theo sự run rẩy và nhẹ nhàng đến nỗi gần như là chẳng thể phát hiện ra.

Nghiêm Hạo Tường nghe thấy âm thanh sợ dây đang căng lên trong đầu mình đứt phựt.

Một tia sáng lóe lên trước mắt hắn, khoái cảm cuộn trào ập đến xâm chiếm toàn bộ cơ thể, hắn hơi hé miệng, đầu lưỡi đá vào hàm trên, cảm nhận được thanh quản khẽ rung lên.

Hắn bắn rồi.

Sau khi cảm giác thỏa mãn qua đi, hắn cúi đầu nhìn xuống chân mình.

Cả bàn tay đều dấp dính, còn có một chút dây ra quần nữa.

Nghiêm Hạo Tường thở dài một hơi rồi vùi đầu vào trong cánh tay mình.

Hắn tiêu rồi.

Hắn nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net