Ba.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh bình minh xuyên qua tấm rèm trắng, rọi thẳng lên chiếc chăn bông, bấy giờ mới níu lại được chút hơi ấm dịu êm cho tôi.

Tôi mở khung chat được đính trên cùng ra, đọc lại cuộc đối thoại cách đây vài hôm tận mấy lượt liền, mới một lần nữa xác nhận rằng, Tống Á Hiên chẳng hề để lại chút dấu tích về hành tung nào cho tôi cả.

"Anh đi Nam Cực một mình à?"

Tôi hỏi anh ấy trong vô thức, hàng loạt khung cảnh lướt qua trong đầu, đợi đến lúc tỉnh ra, muốn thu hồi tin nhắn thì đã quá hạn rồi.

Cuộc sống lúc nào cũng khiến con người ta không đuổi kịp, cũng giống như tôi lúc nào cũng chưa học được gì thì đã bị cây chùy giáng cho một cú choáng váng đầu óc.


Trong giới này, thứ được đem ra buôn bán cùng năng lực biểu diễn chính là tình yêu nam nữ. Lúc cái gọi là "vạch trần tin đồn tình cảm" leo lên hot search, tôi còn đang cắm đầu tập nhảy, chuẩn bị cho chuyến lưu diễn đầu tiên của mình, đã đặt chân vào phòng tập là sẽ ở trong đó cả ngày, đến cả thời gian rảnh rỗi nói chuyện với Tống Á Hiên cũng chẳng được là bao.

Đi bộ cùng nhau, trò chuyện lúc tụ họp, chia tay vào nửa đêm, ghép thêm vài tấm ảnh trùng hợp mặc đồ cùng hãng, cộng với việc hợp tác đóng phim tình cảm, vậy là đủ để khiến mối quan hệ giữa hai con người trong đám đông trở nên mờ ám. Cung cấp đề tài bàn tán cho người qua đường, nuôi dưỡng sự đeo bám của đám paparazzi, thỏa mãn lợi ích cho kẻ tiểu nhân.

Tôi nhìn vào chữ "Bạo" đỏ sẫm, chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng.

Quản lí bảo hay là bỏ tiền ra đẩy bớt tin tức xuống, tôi vứt điện thoại sang một bên chẳng buồn quan tâm: "Khùng. Mặc kệ đi, qua vài hôm tự khắc sẽ xuống thôi."

Bỏ tiền á? Làm gì có chuyện đó. Những tên rác rưởi chỉ biết há miệng chờ hút máu kia, còn lâu tôi mới thèm để ý đến chúng.

Khi đó tôi mười chín tuổi, cảm thấy bản thân mình chính là đạo lý, hơn nữa sẽ luôn luôn đúng.


Trên thực tế thứ có thể khiến tôi tức giận trong nháy mắt, từ trước đến nay chưa bao giờ là những tin đồn cứ dăm ba bữa lại từ trên trời rơi xuống kia. Mà là Tống Á Hiên.

Luyện tập xong màn vũ đạo cuối cùng thì đã là mấy ngày sau rồi, hiếm lắm mới được ngủ một giấc đến tận chiều, vừa mở mắt đã vớ lấy điện thoại nhắn tin cho anh ấy.

"Ngủ chưa?"

Nửa ngày giời vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, tôi liếc qua số bước chân trên WeChat của anh ấy, vài phút trước vẫn còn tăng lên.

"Đâu rồi Tống Á Hiên? Biết anh chưa ngủ rồi, đừng có giả chết."

Bấy giờ anh ấy mới ngoan ngoãn trồi lên: "... Sao."

"Anh đang ở ngoài à?"

"Ừ."

Câu trả lời dùng dằng mãi mới hiện ra, tôi hùng hổ tra hỏi: "Muộn thế này rồi còn chưa về nhà? Làm gì đấy? Với ai hả?"

"Với bạn, tiệc sinh nhật của nó."

"Ở đâu? Quán bar à?"

"Ừ."

Tôi ngồi bật dậy, nghiêm túc khuyên anh ấy: "Rạng sáng rồi, anh chơi đủ thì nên về nhà đi."

Khung chat lại im lặng một hồi lâu, đây là biểu hiện quen thuộc khi anh ấy không muốn trả lời. Hai chúng tôi cũng một thời gian rồi chưa trò chuyện, tôi hoàn toàn không biết đây là người bạn mọc từ đâu ra, con trai hay con gái, sao anh ấy lại đồng ý đi. Chỉ cần là có liên quan đến anh ấy, những chi tiết nằm ngoài tầm kiểm soát này đều sẽ khiến tôi bồn chồn lo lắng.

Tôi cố kìm nén cơn giận, nói: "Anh có lái xe đi không, em bảo trợ lí đến đón anh nhé."

Tống Á Hiên bảo, tại sao. Bảo, chỉ mình em được tụ tập ôm vai bá cổ với bạn bè đến nửa đêm, chỉ mình em lịch thiệp lúc tan cuộc còn gọi xe cho người ta, giở trò ám muội cho cả thế giới đều biết, đến cả anh cũng nghe chuyện từ miệng của người khác. Bảo, dựa vào đâu, anh không chịu đấy.

Anh ấy rất ít khi nói thẳng một cách kích động như vậy, mặc dù về cơ bản toàn là những lời vớ vẩn cố tình chọc ngoáy tôi, đọc đến câu cuối cùng cả người tôi như muốn nổ tung. Sau đó tôi trực tiếp gọi trợ lí đến đón anh ấy, cậu ta bảo anh ấy có uống chút rượu, chắc là cũng hơi xỉn rồi. Tôi chỉ thấy vừa tức vừa buồn cười.


-


Từ nhỏ tới lớn chúng tôi cũng cãi nhau không ít lần, cãi to thì nằm quay lưng vào nhau mà ngủ, lần nghiêm trọng nhất là tôi ôm gối ra sô pha ngủ, anh ấy chuyển về giường của mình, suốt mấy ngày chẳng thèm ngó ngàng gì tới đối phương. Sau vô số lần hờn dỗi, cuối cùng tôi cũng coi như hiểu ra rồi, cãi vã không phải khổ ở chỗ tức giận, mà khổ ở chỗ liếc mắt trông thấy gương mặt của anh ấy, lại không nhịn được mà thấy thương trước.

Tôi cắn răng quay về chiếc giường bé tẹo đó, nghiêng đầu gọi anh ấy: "Tống Á Hiên, anh sang đây ngủ đi."

Vẫn là giọng điệu ra lệnh quen thuộc chẳng chút khom lưng nhún nhường nào, nhưng trong lòng tôi biết rõ, là vì mình không thể chịu được nỗi khổ ấy nên mới đầu hàng trước.

Anh ấy ngoan ngoãn nằm về bên cạnh tôi, lí nhí hỏi: "Em còn giận không."

Tôi ngờ rằng anh ấy hoàn toàn chẳng hiểu lý do cãi nhau là gì, chỉ ra sức vuốt ve khuôn mặt của anh ấy, hết cách mà bảo: "Không giận nữa, anh cười một cái đi."

Tống Á Hiên kêu trông dở hơi lắm, nhưng lại tựa vào hõm vai tôi nở nụ cười ngốc nghếch như một chú mèo con.

Làn da chạm vào nhau, mái đầu kề sát nhau, chúng tôi tựa như hai con thú nhỏ sẽ không bao giờ tranh đấu vậy.


Sau này quản lí từng khuyên tôi, cũng không nhắc đến sự tùy hứng và ham muốn kiểm soát đi quá giới hạn của tôi, mà chỉ bảo, tìm một cô bạn gái thử hẹn hò cho thật tử tế đi, thích người khác cũng cần phải học tập đấy.

Lúc đó có rất nhiều thứ tôi vẫn chưa hiểu, cũng chẳng lắc đầu từ chối, còn đùa rằng: "Được thôi, chỉ cần không ngại đến lúc lộ ra lại tăng thêm số lượng công việc cho chị là được."

Chị ấy đáp trả bằng những thứ đạo lý gì thì tôi cũng quên béng mất rồi, chỉ nhớ mỗi ánh mắt vừa phức tạp lại thương hại ấy, giống như đã dự kiến được những vấp váp sau này của chúng tôi từ lâu rồi.


-


Tôi cứ nghiễm nhiên tưởng rằng, cuộc cãi vã bé tẹo bằng cái móng tay ấy sẽ chìm vào dĩ vãng chỉ bằng một câu "Cười cái đi", hệt như vô số lần trong quá khứ vậy.

Thế nên tôi nhịn suốt vài ngày chẳng thèm liên lạc, rồi mới giả vờ cáu kỉnh hỏi anh ấy một câu, này, đang làm gì đấy.

Màn đêm New York không hề đáp lại, tôi cố tình gửi thêm một loạt biểu cảm tức giận, vậy mà hiếm hoi thay, lần chủ động xuống nước này lại chẳng nhận được lời hồi đáp.

Hơi sốt ruột, tôi bèn gọi cho anh ấy, lần đầu tiên bị dập máy ngay tắp lự, sau đó thì chẳng còn ai nghe máy nữa. Trực tiếp tìm đến trợ lí của anh ấy, tôi hỏi người đâu, đối phương ấp a ấp úng đáp, chắc là ngủ rồi.

"Ngủ cái rắm." Tôi nói.

"... Thật đấy anh Văn, hôm nay học mệt lắm, chắc là đi ngủ sớm rồi."

Câu trả lời của đối phương càng lúc càng lưu loát, tôi càng nghe càng không tin.

"Một mình anh ấy ở nhà mà không nghe điện thoại, cậu không sợ xảy ra chuyện gì à?"

"..."

"Vậy bây giờ cậu lái xe qua nhà anh ấy đi, năm phút thôi. Gọi anh ấy dậy, cứ bảo tôi có chuyện cần hỏi anh ấy."

Đối phương rõ ràng có hơi hoảng loạn: "Muộn lắm rồi anh Văn ơi, thế này không hay lắm đâu."

Tôi cười khẩy một tiếng: "Muộn á? Bây giờ mới là hai giờ sáng, anh ấy thiếu gì lúc làm việc đến nửa đêm canh ba, có mỗi hôm nay là cậu không dám đi, sao lại không dám đi? Chột dạ cái gì?"

Cậu ta bị tra hỏi dữ quá, mới ngại ngùng nói ra sự thật. Thì chẳng phải là vì đêm nay có hai mình à, anh biết đấy, thật sự là không tiện, ôi anh Văn ngoài anh ra em nào dám nói cho ai khác, nhớ giữ bí mật giùm anh Hiên nha, đứa nhóc nhà ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi, tự dưng thấy có chút yên lòng, mặc dù hình như hai người không phải đang hẹn hò chính thức, nhưng không sao, ít ra cũng đỡ hơn là cứ đến nửa đêm lại nơm nớp lo sợ.

Giữa mùa thu của Bắc Kinh, tôi siết chặt điện thoại không lên tiếng, cảm giác bị bỏ rơi vào lúc này ập đến lạnh lẽo như trời long đất lở.

Trong phòng khách tối om, tôi ngồi từ lúc bờ bên kia hẵng còn là đêm khuya cho tới khi trời sáng, rồi mới hỏi anh ấy: Vì sao.

Tống Á Hiên gửi lại một biểu cảm ngơ ngác.

Một hồi lâu sau lại trả lời, đã đặt chân ra thế giới bên ngoài rồi, anh cũng thử xem có thể ngủ được bên cạnh người khác hay không.


-


Sau này tôi cũng có hai mối tình chớp nhoáng, đều là kiểu đôi bên tình nguyện đêm xuân mấy hồi điển hình của giới giải trí, trải nghiệm tiêu chuẩn của thế giới người lớn, những hành vi bị coi là tồi tệ như uống rượu hút thuốc cũng đều đã làm cả rồi.

Bảo là yêu đương, thế nhưng trên giường hay dưới giường cũng đều chỉ là một cuộc vui, tôi có chút hoang mang, dường như chẳng thể nào học được cách yêu người khác trong hoàn cảnh này.

Quản lí đặt chiếc bình giữ nhiệt lên bàn cạch một cái, nói thừa, mẹ nó mắt nhìn người của cậu kiểu gì thế, tìm bạn gái trông thì xinh xắn ngoan hiền, trong đầu toàn thứ mưu mô vòng vo tam quốc lắm chuyện rách việc.

Tôi còn bật cười chẳng chút lo toan.

Chị ấy nói với tôi một cách rất nghiêm túc: "Lưu Diệu Văn cậu phải nhớ lấy, nếu không thể thích được, thì đừng cho người khác cảm giác an toàn."

Tôi bảo tôi biết rồi.

Nhớ ra tuần sau có một buổi chụp ở Mĩ, im lặng một lúc, cuối cùng tôi vẫn nói: "Nếu chụp xong sớm thì cho em xin nghỉ một hôm."

Chị ấy đảo mắt một cái: "Không thèm để ý đến người ta lâu như thế, người ta có đồng ý gặp cậu không?"

Ngoài miệng thì cấm cẳn vậy, nhưng cũng chẳng từ chối.

Hút xong một điếu thuốc, tôi đáp: "Em chỉ đi dạo thôi."


Mãi đến khi đứng trước cổng trường anh ấy rồi, tôi mới thật sự bắt đầu cảm thấy thấp thỏm, cố gắng duy trì vẻ mặt không cảm xúc, rút một điếu thuốc ra từ túi quần. Người bước ra ngoài muôn màu muôn vẻ, có người ngâm nga một bài hát, còn có cả âm thanh hợp tấu của dàn nhạc giao hưởng vang lên. Tòa nhà diễn tập rất cao, phải cố gắng ngẩng đầu hết cỡ tôi mới thấy được ngọn đèn rực rỡ trên tầng cao nhất.

Tôi đứng trong gió lạnh một hồi, dập tắt điếu thuốc mới hút được vài ngụm, vừa bỏ vào thùng rác, quay đầu lại thì đã thấy Tống Á Hiên đứng sau lưng mình. Anh ấy vẫn mặc chiếc áo khoác lông vũ màu trắng ấy, trên tay ôm một tập nhạc phổ dày cộp, ánh sáng trong mắt vừa lóe lên đã lại bị gió thổi qua, trở về bình lặng như cũ.

"Sao em lại đến đây?" Anh ấy hỏi.

Tôi vô thức xoa tay trong hoảng loạn, có hơi chột dạ mà đáp: "Tiện đường... Không phải, đến thăm anh đấy."

Tống Á Hiên im lặng vài giây, rồi khẽ hỏi: "Thế cùng nhau ăn tối nhé?"

Vốn dĩ chẳng ngờ sẽ gặp được người thật, tôi lắc đầu: "Lát nữa phải lên máy bay rồi, bây giờ đi liền đây."

Anh ấy gật đầu, cùng tôi đi đến bãi đỗ xe, chúng tôi cũng chẳng nói gì nhiều, áo lông vũ tĩnh điện ma sát với nhau. Quai đeo cặp của anh ấy cứ trượt dần theo vai, tôi giơ tay kéo lại giúp anh ấy theo thói quen. Tống Á Hiên nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt lại nổi lên một cơn gió lấp lánh.

"A Văn," Trước khi lên xe, anh ấy chợt khẽ khàng gọi tôi, "Em đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe."


Chiếc xe tiến ra sân bay, phong cảnh lướt qua từng chút một, bấy giờ nước mắt đã trì hoãn suốt một mùa của tôi mới bắt đầu rơi.

Trong mấy năm chia xa này, tôi ích kỉ mà muốn khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, muốn từ đó hóa giải sự bất lực của mình. Ích kỉ mà bảo rằng muốn để anh ấy bay đi, nhưng lại dùng sợi dây trong tay trói chặt cuộc sống của anh ấy vào với mình. Đến cả một chữ thích tôi còn chẳng thể nói thành lời, vậy mà vẫn cố chấp muốn Tống Á Hiên giậm chân tại chỗ.


Thích thì có thể tùy ý, nhưng yêu thì phải học cách thu gọn những chiếc gai trên người mình.

Tôi chẳng thể nào học được cách yêu từ người khác, bởi vì hoàn toàn chẳng hề yêu.

Nhưng tôi phải học. Bởi tôi muốn yêu anh ấy quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net