05-08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/05

Lưu Diệu Văn sửa được một vài thói xấu vụn vặt (ví dụ như giờ hắn đã biết tự đặt chuông báo thức trước khi đi ngủ rồi), sau đó lại rơi vào một vòng tuần hoàn kì quặc.

Mỗi ngày lúc ngồi trên tàu điện ngầm đến công ty hay về nhà, hắn đều nghe R&B rồi bắt đầu chìm vào tâm trạng u sầu.

Rốt cuộc mình đã làm gì khiến Tống Á Hiên phải tức giận?

Là vì hôm đó rõ ràng hắn nhận ra Tống Á Hiên muốn ăn lẩu cà chua nhưng lại cố tình không trả lời, để anh phải nhượng bộ mà đổi sang gọi lẩu bò cay ư?

Hay là vì hôm đó trong lúc đói cồn cào, thái độ của hắn không tốt, không chú ý đến cách ăn nói, khiến đối phương cho rằng hắn vô tâm, lạnh nhạt, đàn ông cứ có tiền vào là hết yêu rồi?

Hay là... chuyện đợt Quốc khánh vì không muốn phải ra đường chen chúc giữa nơi đông người nên hắn chủ động xin sếp ở lại Bắc Kinh trực ca, bị bạn trai hắn phát hiện rồi?

Không thì còn có thể là lý do gì? Chỉ vì Tết năm nay hắn phải tăng ca ư? Thế thì quá là vô lý, kiếm cớ gây chuyện! Ban đầu lúc mới hẹn hò Tống Á Hiên cũng đâu có nói là làm người yêu anh thì Tết không được tăng ca đâu!

Sau đó hắn sẽ lựa chọn giữa việc đổi một thể loại nhạc khác hoặc đổi một tư thế đứng khác, bám lấy thành sắt trên tàu điện ngầm mà trầm tư:

Trong câu "Em không cần tới tìm anh đâu, ít nhất là trong mấy ngày này đừng tới." của Tống Á Hiên...

Mấy ngày này, rốt cuộc là mấy ngày?

Trong chuyện chia tay này, Lưu Diệu Văn tự thấy bản thân ít nhiều gì cũng có thêm bài học. Hắn nghiêm túc tổng kết lại một loạt lỗi lầm của chính mình, cũng như tất thảy những gì đã xảy ra trong suốt ba năm hẹn hò, cuối cùng đưa ra kết luận rằng, trước mắt, trong cuộc chia tay này, hắn là người phải chịu trách nhiệm chủ yếu.

Đợi đến khi Tống Á Hiên hết giận, hắn phải ôm một bó chín mươi chín đóa hoa hồng trắng, đặt một chiếc xe bảy chỗ đến đón anh về nhà. Hắn sẽ bày sẵn nến và thức ăn ở nhà, rồi thả đầy những viên thịt bò Triều Sán mà Tống Á Hiên thích vào nồi lẩu cà chua sôi sùng sục, thơm phưng phức.

Nếu mà vẫn không được... Nếu mà vẫn không được thì hắn sẽ sắp xếp thời gian, mua hai tấm vé concert của Đàm Duy Duy rồi đi xem cùng anh.

Dù sao Tống Á Hiên cũng là một người rất dịu dàng, lại ít khi giận dỗi với hắn. Lưu Diệu Văn được anh chiều quen rồi, bây giờ vò đầu bứt tai, nghĩ nát óc cũng chẳng nghĩ ra ngoài những thứ này, bạn trai của hắn còn muốn gì khác.

Trước khi vào cửa, hắn nhận được tin nhắn của đối phương, nội dung tường tận nhưng vô cùng súc tích. Đúng bằng độ "ngắn" tiêu chuẩn của một tin nhắn.

Đại khái Tống Á Hiên bảo rằng, mai là sinh nhật của anh Tiểu Mã, anh đã mua sẵn quà đặt trong ngăn kéo tủ trước cửa nhà rồi, muốn nhờ Lưu Diệu Văn chuyển phát nhanh đến kí túc xá trường anh.

Đọc xong tin nhắn, Lưu Diệu Văn có chút tức giận.

Thứ nhất, hắn ghét sự vờ vịt khách sáo trong câu chữ, thứ hai, hắn nhận ra ẩn ý của Tống Á Hiên là mong ngày mai hắn đừng xuất hiện. Cuối cùng, hắn để tâm đến việc suốt bốn ngày nay, tất cả những gì hai người nói với nhau chỉ là một tin nhắn vòng vo ẩn ý còn hết sức kì lạ như vậy.

Vì vậy tin nhắn trả lời của hắn còn ngang ngược hơn, chí ít cũng phải thẳng thắn từ chối cái biện pháp "chuyển phát nhanh" quỷ quái này.

Hắn gõ phím nhập văn bản: Không cần đâu, ngày mai em sẽ đích thân mang đến.

Sau rồi hắn cảm thấy nói thế này có vẻ làm màu quá, lại xóa sạch sành sanh. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn mới chậm chạp đưa ra câu trả lời: Ngày mai tụ họp, em mang thẳng đến đó là được.


/06

Ánh trăng đổ vào phòng qua tấm cửa kính sát trần, rèm cửa khẽ lay động, một mình Lưu Diệu Văn dang cả hai tay hai chân nằm dài trên chiếc giường đôi, chẳng hề buồn ngủ chút nào.

Tiêu chuẩn về cuộc sống lý tưởng của hắn thấp đến mức đáng sợ, nói trắng ra thì chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên văn phòng cỏn con, đủ sức để chăm sóc gia đình, vì đẹp trai nên thỉnh thoảng lại được các đồng nghiệp ở các phòng ban khác nhau mời đi ăn một bữa mà thôi.

Kể cả khi đã làm quen với Tống Á Hiên, lý tưởng của Lưu Diệu Văn cũng chưa từng lay chuyển dù chỉ là một chút.

Hắn tăng ca, đi xã giao, đôi lúc chạy deadline cả đêm không về nhà. Nhưng hắn biết, hắn, là một chàng trai tốt.

Lưu Diệu Văn nghĩ, lúc này chắc chắn Tống Á Hiên cũng đang giống hắn, một mình nằm trên chiếc giường nhỏ vừa lạnh vừa cứng của kí túc xá giáo viên, trằn trọc không sao ngủ nổi, tất cả những gì hai người họ từng trải qua kể từ lúc mới gặp cho đến nay sẽ lướt qua trong đầu như đèn kéo quân. Lưu Diệu Văn lúc nào cũng kêu Tống Á Hiên là đồ mít ướt, nhưng thực ra chính hắn cũng chẳng hơn người ta là bao, ít nhất là trong lúc này, nghĩ đến cảnh giờ đây chăn đơn gối chiếc, hắn suýt nữa thì bật khóc.

Từ lúc bắt đầu hẹn hò đến giờ, hai người họ từng cãi nhau không ít lần. Có lần chỉ vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà cả hai đều giận dỗi, hắn làm lơ Tống Á Hiên suốt một buổi tối, đến lúc đi ngủ lại thấy anh lon ton chạy đến bên mình, leo tót lên giường, dụi đầu vào người mình nhận lỗi.

Lưu Diệu Văn còn muốn đùa anh thêm một lát, giả vờ không để ý tiếp tục nhìn màn hình điện thoại, nhưng ngón tay chẳng kiềm chế được đã bắt đầu véo cánh tay anh đùa nghịch rồi, còn cố ý ra vẻ chững chạc mà nói: "Anh ấy à, lúc nào cũng như đứa trẻ mãi chẳng chịu lớn ấy, chỉ thích kiếm cớ gây chuyện thôi."

Rõ ràng hắn còn nhỏ tuổi hơn Tống Á Hiên một chút.

Để có thời gian tham gia buổi tiệc sinh nhật của anh Tiểu Mã, chưa đến tám giờ Lưu Diệu Văn đã tới công ty, buổi trưa cũng chẳng kịp ăn cơm luôn. Năm giờ chiều, hắn hoàn thành công việc của ngày hôm đó, canh đúng giờ quẹt thẻ ra về. Lúc bước ra khỏi tòa nhà công ty, trời đã bắt đầu tối, cả thành phố Bắc Kinh chìm trong ánh hoàng hôn ấm áp dưới bầu trời chạng vạng trong giá rét ngày đông.

Tuyết rơi rồi, Lưu Diệu Văn chui vào một chiếc taxi rồi nói địa chỉ, can đảm hòa mình vào tình trạng ách tắc ở phía Đông đường Tam Hoàn giữa lúc tan tầm.

Hắn gọi cho Tống Á Hiên, bảo rằng mình có lẽ sẽ đến muộn, nên tất nhiên quà cũng sẽ đến muộn theo.

Tống Á Hiên lạnh nhạt đáp lại một chữ được, khi anh chuẩn bị cúp điện thoại, Lưu Diệu Văn chợt gọi giật anh lại, khẽ khàng lên tiếng: "Đừng làm mình làm mẩy nữa được không, em sợ một mình anh ở trường ngủ không ngon."

Tống Á Hiên chậm rãi bỏ qua lời xin làm lành đầy kiêu ngạo của hắn, thẳng thắn đáp trả: "Giờ anh ở cùng phòng với thầy Tiểu Trương, có người bầu bạn."

Rồi anh lại nói tiếp: "Anh đã hai mươi sáu tuổi rồi. Lưu Diệu Văn, thực ra giờ anh đã không còn sợ phải ngủ một mình nữa rồi."

Anh bảo: "Anh chỉ sợ rằng, đêm hôm khuya khoắt, mà em vẫn chưa về nhà."


/07

Từ đây câu chuyện bắt đầu chuyển sang "Sao lại là thầy Trương thế?", "Ý anh là gì?", "Là lỗi của em à?", "Em sai ở đâu nào?", "Em đâu có làm gì sai!".

Quá nhiều những lời biện giải lực bất tòng tâm, xem ra ai cũng ấm ức trong lòng.

Nếu không phải nể mặt chiếc đĩa than tuyệt bản này thì hắn đã trực tiếp bảo tài xế quay đầu xe về nhà rồi, cần quái gì phải quan tâm là anh Tiểu Mã hay anh Tiểu Ngưu, dù có là anh Tiểu Hổ Đông Bắc đi chăng nữa thì cũng chẳng phải anh ruột hắn. Thậm chí còn chẳng được coi là bạn hắn.

Nhưng hai người họ đã ở bên nhau ba năm rồi, trong mạng lưới quan hệ của cả hai tất nhiên sẽ xuất hiện rất nhiều những người bạn chung như vậy, chẳng thể phân rõ "rốt cuộc là bạn anh hay bạn em".

Bố mẹ Tống Á Hiên đều là người làm ăn, hồi nhỏ anh phải theo chân gia đình đi khắp trời Nam đất Bắc, từng học mấy năm cấp ba ngắn ngủi ở Trùng Khánh. Sau này anh lên Bắc Kinh học đại học, thông qua vô vàn những mối quan hệ bạn học kiêm đồng hương, cuối cùng bắt gặp Lưu Diệu Văn trong một buổi họp mặt quy mô lớn với số lượng người tham gia khá đông đảo.

Nhưng thật lòng mà nói, lần đầu tiên gặp mặt, Lưu Diệu Văn chẳng có chút ấn tượng nào về Tống Á Hiên cả. Bởi trong môi trường xa lạ, người này luôn tỏ ra rất rụt rè, lại cứ thích chui vào một góc, đến cả tên đầy đủ của anh cũng phải sau vài lần gặp mặt hắn mới nhớ được. Lần đó Nghiêm Hạo Tường cũng có mặt, sau một bữa trưa no nê ở gần khu đại học, mọi người điểm danh quân số rồi cứ nhất quyết đòi lập nhóm đi nhà ma gì đó mới khai trương ở gần đây, bỏ tiền để mua sự kích thích.

Trong lúc xếp hàng, Lưu Diệu Văn chạy ra WC ở cuối hành lang đi vệ sinh, đến lúc quay lại cũng ngại chen về chỗ cũ, vì vậy đành đứng xuống cuối hàng người đang chờ vào cửa, vừa hay đứng cạnh Tống Á Hiên.

Chủ đề của nhà ma này là zombie tận thế, bên trong nồng nặc mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, ánh đèn u ám khiến cho bầu không khí chân thật đến lạ.

Hắn đã sớm qua cái tuổi mười hai mười ba vẫn còn sợ ma rồi, nhưng dù là như vậy, cảm giác có một người đột nhiên ập đến từ đằng sau vẫn khiến hắn giật mình kêu lên một tiếng trong bóng tối, Nghiêm Hạo Tường đi đằng trước còn lớn tiếng chọc hắn vài câu.

Lưu Diệu Văn chẳng thèm quan tâm đến gã, quay lại nhìn cái người mà ban nãy hắn mới nhớ được tên, cao tận một mét tám mấy mà nhát như cáy, hai mắt nhắm tịt lại gục đầu trên vai hắn.

"Đáng sợ đến thế cơ à?"

Tống Á Hiên không muốn nói chuyện, chỉ ra sức gật đầu, co rụt người lại như đà điểu, vùi mình vào tấm lưng rộng rãi của Lưu Diệu Văn.

Giữa chừng có vài lần Lưu Diệu Văn định kéo anh ra, thậm chí cố ý đi thật nhanh, kéo theo cái đuôi này xông thẳng đến bên Nghiêm Hạo Tường đang đi mở đường, định vứt cục nợ này đi. Có lẽ đó là lần thám hiểm nhà ma gian nan, đau khổ và kéo dài nhất trong cuộc đời hắn, mỗi lần nghĩ đến Lưu Diệu Văn đều cực kì hối hận, chẳng biết phải giấu mặt vào đâu.

Bất chấp không biết bao nhiêu y tá zombie quỷ quái lượn lờ trước mặt hắn, bị Tống Á Hiên ôm siết từ đằng sau, chàng thanh niên nhiệt huyết bừng bừng này cứ thế... chào cờ đi hết mười phút đồng hồ.

Bàn về "chuyện nam nữ", Khổng Tử từng dạy: "Phát hồ tình, chỉ hồ lễ(*)."

(*giải thích không sơ sơ lắm thì nghĩa là "Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong tình cảm ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh đó".)

Từ sau chuyến đi nhà ma, Lưu Diệu Văn mắc phải một chứng bệnh lạ, tên khoa học hình như là "triệu chứng phát sốt gián đoạn" hay cái gì từa tựa thế. Biểu hiện cụ thể là mặt mũi đỏ bừng, cứ nghĩ đến cảnh tượng trong nhà ma và Tống Á Hiên là bệnh tình lại trở nên cực kì nghiêm trọng.

Sau này khi hắn và Tống Á Hiên đã trở thành người yêu, trong một buổi hẹn hò, Lưu Diệu Văn tỏ vẻ bâng quơ hỏi anh: "Trước khi gặp em, anh từng đi nhà ma rồi à?"

Lúc đó đối phương đang mải ăn kem, cảm thấy rất khó hiểu trước câu hỏi không đầu không đuôi của Lưu Diệu Văn: "Đi rồi chứ, làm gì có ai hai mấy tuổi rồi còn chưa đi nhà ma bao giờ."

"Này chẳng phải anh tự làm khổ mình à?"

Tống Á Hiên gật đầu ra chiều bó tay: "Anh không thích những thứ kinh dị, nhưng có lẽ là... vì sợ cái gì nên mới càng muốn làm cái đó. Thực ra nhà ma mà lần trước Hạo Tường giới thiệu, lúc mới khai trương anh đã bị mấy đứa bạn kéo đi chơi thử một lần rồi. Hôm gặp em là lần thứ hai anh vào đó."

Lưu Diệu Văn lẳng lặng ôm lấy vai anh, giả vờ vô ý hỏi: "Anh sợ như thế, lần đầu tiên là ai dắt anh ra ngoài?"

"Thầy Tiểu Trương á."

"Anh cũng dính lấy người ta như hôm đó dính lấy em ấy hả?"

Dưới ánh nắng mặt trời cuối tháng Hai, Tống Á Hiên còn đang liếm dở cây kem ốc quế, trông thấy khuôn mặt bỗng dưng tối sầm của hắn, anh bật cười đến là ngây thơ vô tội.


/08

Đây cũng là lý do vì sao lúc nào Lưu Diệu Văn cũng rất chi là không khách sáo với "thầy Tiểu Trương", dù cho "thầy Tiểu Tống" nhà hắn đã giải thích không biết bao nhiêu lần rồi, có những lần còn hết sức nghiêm túc mà chỉ vào trán Lưu Diệu Văn, nhắc nhở hắn: Thế giới lớn như vậy, đâu phải ai cũng giống như em.

Tất nhiên là Lưu Diệu Văn hiểu điều đó, hắn nào phải đồ ngốc. Hắn không sợ Tiểu Tống lâu ngày sinh tình với Tiểu Trương, sợ là sợ người con trai mang tên Tiểu Tống này...

Ngọt ngào đến mức đáng hận.

Mấy tháng sau, Lưu Diệu Văn sắp sửa tốt nghiệp đại học, giai đoạn tìm việc rơi đúng vào khoảng thời gian hai người mặn nồng nhất. Tống Á Hiên đang bận chuẩn bị cho việc bảo vệ luận văn tiến sĩ của mình, không thể dành nhiều thời gian để chạy đây chạy đó với Lưu Diệu Văn được, việc duy nhất anh có thể làm là giúp hắn sắp xếp giấy tờ và thông tin, nhiều hơn một chút thì là giúp hắn sửa sơ yếu lý lịch và tự truyện.

Buổi sáng hôm Lưu Diệu Văn nhận được offer chính thức của công việc hiện tại, Tống Á Hiên vừa thức trắng một đêm ở thư viện chính trong trường. Sau khi nhận được email, hắn lập tức phi ra khỏi kí túc xá, định qua đón anh cùng đi ăn mừng. Thiếu niên chạy như bay trên con đường rợp bóng cây xanh lấm tấm những đốm nắng mùa hạ, mướt mát mồ hôi, trên đường thi thoảng lại có mấy viên đá nhỏ cùng những hạt cát li ti lọt vào đôi giày thể thao màu đen vạn năm bất biến của hắn.

Tống Á Hiên thường hay ngồi ở chỗ ngoài cùng của chiếc bàn dài trên tầng hai, mặc dù không thấy được phong cảnh, nhưng thuận tiện cho việc đi lấy nước hoặc đi vệ sinh, hơn nữa cũng không cần phải dậy sớm để tranh chỗ với những người thi nghiên cứu sinh.

Lưu Diệu Văn rón rén ngồi xuống bên cạnh anh, Tống Á Hiên ngủ rất say, cánh tay phải đang đè lên mấy tờ lý lịch bị bỏ của hắn. Khuôn mặt tuấn tú bị ai kia vẽ lung tung lên, mục sở trường bao gồm bóng rổ và street dance cũng bị gạch mất, thay vào đó là năm chữ lớn mà Tống Á Hiên chăm chú bắt chước theo font chữ Microsoft YaHei để viết từng nét một: Cực kì thích ghen tuông.

-TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net