13-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/13

Lưu Diệu Văn nằm mơ một giấc mơ.

Mở đầu là Liên Minh Huyền Thoại, kết thúc là CrossFire. Một mình vượt qua mưa bom bão đạn, bùn lầy nước đọng, trải qua vô vàn gian nan trắc trở, cuối cùng hắn cũng đạt được hạng nhất. Khi mọi thứ xung quanh đã bình thường trở lại, một bóng người mờ ảo bước đến, vỗ vai hắn rồi nói: "Đại cát đại lợi, giải nhất được thưởng chơi PUBG."

Lưu Diệu Văn lắc đầu: "Tôi không muốn chơi PUBG."

Người đó hỏi: "Vậy cậu muốn cái gì?"

"Tôi muốn, tôi muốn... Ừ ha, tôi muốn cái gì? Rõ ràng là rất quan trọng mà, tôi muốn cái gì ấy nhỉ..."

Hắn nghĩ mãi không ra, gấp đến mức trong mơ cũng vò đầu bứt tai.

Bầu trời đột nhiên tối sầm như thể sắp đổ mưa to, bóng người mờ ảo đã biến mất, giữa chốn hoang vu chỉ còn lại mình hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ. Một tia sét rạch ngang trời, tiếng sấm đì đùng vang lên, từng hạt mưa phất phơ rơi xuống, hắn chẳng biết phải trốn đi đâu. Đợi đến khi nước mưa đáp xuống mặt, hắn đưa tay lên sờ thử, vậy mà lại thấy nóng hổi.

Lưu Diệu Văn mở choàng mắt, trông thấy Nghiêm Hạo Tường đang ngồi trước mặt lại giật cả mình, nhảy dựng lên: "Sao anh lại ở đây!"

Nghiêm Hạo Tường thở dài, vứt gói giấy ăn trên mặt bàn vào lòng hắn: "Anh còn chưa hỏi cậu đâu, ngủ thì ngủ đi sao lại còn khóc thế này..."

"Sao anh lại ở nhà em." Lưu Diệu Văn sụt sịt bò dậy khỏi sô pha, lấy tay áo quẹt qua loa lên mặt.

Nghiêm Hạo Tường ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn chai nước ngọt đang uống dở và bát mì ăn liền đã trương phềnh trên mặt bàn, đáp: "Đến xem cậu đã chết hay chưa... Cậu biết không, lúc anh mới đến, cửa nhà cậu còn không thèm đóng. Nếu thật sự hồn xiêu phách lạc như thế thì theo đuổi người ta lại từ đầu đi."

Lưu Diệu Văn ủ rũ: "Theo đuổi kiểu gì? Giờ người ta coi em như em trai rồi."

"Không phải chứ?" Gã chau mày, "Có mỗi chuyện Tết về nhà hay không thôi mà, cãi nhau một trận là được rồi, đâu đến nỗi phải chia tay."

Bên ngoài truyền đến tiếng gió heo hút và tiếng bánh xe, Lưu Diệu Văn ngửa người nằm vật ra sô pha, cảm thấy lúc này trong phòng ầm ĩ hơn bao giờ hết.

"Em biết chứ, chút chuyện cỏn con này không đến nỗi phải như vậy." Hắn lẩm bẩm, cũng chẳng biết là đang nói với người bên cạnh hay với chính mình, "Vậy nên em nghĩ rằng... Hẳn là anh ấy đã nghĩ kĩ từ lâu rồi. Chia tay với em, thật ra hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cuộc cãi vã này cả."

Lưu Diệu Văn lại dụi mắt, nhìn vẻ mặt lo lắng của Nghiêm Hạo Tường, giả vờ cười nói: "Nhưng mà, rõ ràng tối hôm đó anh ấy còn bảo em rằng, lần này sau khi về nhà, chuyện của chúng em coi như đã chắc chắn rồi."

Hắn không nói tiếp được nữa, dứt khoát lấy gối đè lên mặt mình: "Anh nói xem... Lúc đó Tống Á Hiên nói thật ư?"


/14

Tống Á Hiên... cũng khá tốt.

Chỉ là đôi lúc hơi trẻ con, rõ ràng rất dễ khóc, lại còn thích xem phim tình cảm.

Nghiêm Hạo Tường gọi đồ đến ăn một bữa với Lưu Diệu Văn, sau khi đã cơm no rượu say bèn ôm vai bá cổ hắn mà rằng: "Hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi, cậu nghĩ cho kĩ vào, nếu không theo đuổi lại thì phải nhìn về phía trước."

Lưu Diệu Văn ném đũa, nói hùa theo: "Đúng. Nhìn về phía trước!"

Vì vậy hai người bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, vứt rác, thay ga giường, giặt sạch đống quần áo tích trữ suốt một tuần nay.

Trong lúc dọn dẹp bàn làm việc, Lưu Diệu Văn tìm thấy rất nhiều cuống vé xem phim trong ống bút, từ "Đại chiến thế giới" đến "Chiến tranh giữa các vì sao", những cảnh kinh điển trong mười mấy bộ phim thương mại hiện lên trước mắt, gần đây nhất là đợt nghỉ Quốc khánh, cả hai đều ở lại Bắc Kinh, hắn bèn lôi Tống Á Hiên đi xem một bộ phim kì bí mới ra rạp.

Rõ ràng có nhiều thời gian như vậy, tại sao lại chưa bao giờ đi xem một bộ phim tình cảm nào với anh nhỉ? Chẳng lẽ là vì chê anh vừa nhạy cảm lại mít ướt, đến lúc dỗ dành rất phiền phức ư.

Lưu Diệu Văn cảm thấy trên người mình có rất nhiều tật xấu vừa đáng ghét vừa phiền phức của lũ con trai. Còn Tống Á Hiên lại rất tốt, cứ như thể từ lúc sinh ra anh đã luôn tốt như vậy.

Ngày kết thúc kì thực tập, được trở thành nhân viên chính thức, Lưu Diệu Văn muốn đưa Tống Á Hiên đi hẹn hò lãng mạn một phen. Trên xe buýt về nhà, hai người họ ngồi cùng một hàng, ghé sát vào nhau. Điện thoại trong túi áo Lưu Diệu Văn chốc chốc lại rung lên một lần, mở ra mới biết là hóa ra trong nhóm thực tập có một cô gái không thể trở thành nhân viên chính thức, vì vậy lấy hết can đảm tỏ tình với Lưu Diệu Văn.

Hắn dùng vai huých nhẹ Tống Á Hiên, đưa điện thoại cho anh, nhướng mày một cái.

Đọc xong đối phương lại có vẻ rất u sầu, chau mày hỏi Lưu Diệu Văn: "Thế cô ấy phải làm sao bây giờ... Có còn cơ hội nào khác không?"

"Em đang hỏi anh phải trả lời cô ấy thế nào cơ mà." Lưu Diệu Văn bất mãn lẩm bẩm, "Anh không ghen tí nào à? Có người tỏ tình với bạn trai anh đấy."

Bấy giờ Tống Á Hiên mới đỏ mặt, nghiêng đầu về phía cửa xe: "Sao anh biết được, anh cũng đâu thể trả lời hộ em."

"Anh muốn trả lời thế nào, bạn trai cho anh quyền trả lời."

"Đâu thể như vậy được." Anh lại quay sang, nghiêm túc nói, "Anh không thể làm chuyện như thế được, đây gọi là cậy thế ức hiếp người khác."

Lưu Diệu Văn vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bèn hỏi anh sao đây lại là ức hiếp người khác, mà anh cậy thế gì cơ?

Tống Á Hiên bị hắn hỏi trúng tim đen, biểu cảm trên mặt càng phức tạp hơn, vừa có vẻ quẫn bách lại mang cả ý trốn tránh, không thích câu hỏi này chút nào, đến cả lông mày cũng nhăn tít lại, như thể trong đầu đang đánh nhau loạn xạ, lại chẳng cách nào kiềm chế được sự huênh hoang đắc chí đang dần đánh bại tấm lòng đồng cảm lớn lao của mình.

Anh đánh nhẹ một cái vào người Lưu Diệu Văn, trừng mắt nhìn khóe miệng không thể che giấu nổi niềm yêu thích của tên xấu xa này: "Con gái nhà người ta giờ đã thất nghiệp rồi, em an ủi cho tử tế vào. Tóm lại anh, anh không thể... không thể cậy em thích anh được."

Hắn mỉm cười, thầm nghĩ đây chính là bạn trai hắn Tống Á Hiên, kể cả với những người lạ mặt chẳng hề quen biết, anh cũng sẽ dành cho họ tấm lòng lương thiện ngốc nghếch đến mức đáng yêu.

Lưu Diệu Văn rút điện thoại ra, nhìn nụ cười ngốc nghếch của bạn trai (giờ là bạn trai cũ) trên màn hình khóa, hai mắt cay xè vô cùng khó chịu.

Mấy ngày sau đó, công việc bỗng ít đi. Tám giờ đã về đến nhà, Lưu Diệu Văn ngồi vào sô pha, đối mặt với căn phòng khách trống vắng, hắn cứ thế ngẩn người đến khi ngủ quên. Một hôm hắn chợt nảy ra ý tưởng, tải một loạt những bộ phim tình cảm thịnh hành trong mấy năm gần đây về xem, trong đó có vài bộ nói về việc chia tay. Trên màn hình, nam nữ chính nói lời chia tay hết sức hùng hồn, sau đó lại chạm mặt trong nhà hàng, khi đang làm việc, thậm chí là ở trên phố, rồi tiếp tục đấu đá qua lại, thi nhau buông lời cay đắng.

Lưu Diệu Văn càng xem càng thấy nực cười, còn đặc biệt đăng một bài trong vòng bạn bè để chê vị biên kịch này thiếu thốn trải nghiệm đời sống, diễn viên thì khoa trương, lời thoại thì ngớ ngẩn, tóm lại bộ phim này quá là giả dối, từ đầu đến cuối toàn là chuyện tầm phào.

Thuật ẩn thân trong thành phố lớn, có đôi lúc chỉ đơn giản như vậy thôi. Chỉ cần bạn chuyển ra khỏi một tiểu khu hay ấn nút hạn chế trên WeChat, thậm chí còn chẳng cần phải chặn, bởi đối phương hoàn toàn không dám đến tìm bạn.

Hắn đang sợ cái gì?

Sợ đánh mất lòng tự trọng, sợ địa vị bị đảo ngược, sợ tính kiêu căng và ngạo mạn do được cưng chiều suốt bao nhiêu năm nay từ đây tan tành mây khói?

Không phải, tất cả những thứ này đều không phải.

Hắn biết, lúc này chắc chắn Tống Á Hiên còn buồn hơn hắn. Hắn đều biết, nhưng hắn vẫn sợ phải cắt đứt, sợ bị bỏ rơi. Sợ rằng dù cho hắn có thể đơn phương từ bỏ tất cả để níu kéo, nhưng trong lòng đối phương chỉ còn sót lại những kí ức và sự nuối tiếc đầy ắp, chứ chẳng còn chút nhiệt tình nào dành cho hắn cả.

Tình yêu của họ giống như chiếc tháp gỗ Jenga khổng lồ do chính tay hắn và Tống Á Hiên cùng nhau xây lên từng tầng một. Hắn nghĩ, chắc hẳn mình phải ngu ngốc lắm, nên mới vào thời khắc quan trọng nhất, rút mất thanh gỗ ở dưới cùng.


/15

Sau bài đăng đó, Tống Á Hiên từng gọi điện cho hắn. Nhưng lúc đó đêm đã về khuya, Lưu Diệu Văn vứt điện thoại ngoài phòng khách, còn mình thì về phòng leo tót lên gường ngủ từ lâu rồi nên vô tình không bắt máy.

Hôm sau lúc tỉnh lại hắn mới trông thấy, do dự không biết có nên gọi lại hay không, nghĩ tới nghĩ lui chần chừ hết nguyên một ngày.

Sau khi tan ca về nhà, Lưu Diệu Văn nghiêng người tựa vào đầu giường, lại giơ điện thoại lên xem. Bảo không vui thì là nói dối, nhưng hắn còn sợ là do mình nghĩ nhiều hơn.

Cuối cùng hắn quả quyết không nghĩ nữa, trực tiếp gọi lại cho Tống Á Hiên, hỏi xem vì sao anh lại gọi cho hắn.

Tiếng tút kêu một hồi lâu, đến lúc Lưu Diệu Văn chuẩn bị tắt máy rồi, đầu bên kia mới nhận điện thoại. Hai người cùng rơi vào im lặng, Lưu Diệu Văn thậm chí còn bắt đầu nghịch những chỗ rách trên quần bò của mình, rồi nghĩ đến việc Tống Á Hiên có vẻ không thích kiểu quần này lắm. Anh thích những chiếc quần ống rộng, cái kiểu rộng thùng thình ấy, mỗi mùa đông đến cổ chân thanh mảnh của anh sẽ lộ ra bên ngoài.

"Em vẫn đang nghe đấy chứ?"

Lưu Diệu Văn "ừm" một tiếng: "Anh gọi cho em à?"

Tống Á Hiên cũng "ừm" một tiếng.

Hai người tiếp tục cạn lời, sau cùng Tống Á Hiên lên tiếng: "Không có chuyện gì thì anh cúp trước nhé."

"Cuộc điện thoại này là anh muốn gọi thì gọi muốn cúp thì cúp à?"

Vừa dứt lời, trong lòng hắn đã tự chửi mình. Tống Á Hiên cũng khựng lại, sau đó ủ rũ nói: "Thế em cúp đi."

"Đồ đạc của anh..." Lưu Diệu Văn siết chặt lấy điện thoại, "Vẫn còn ở nhà em. Nhiều sách như thế, rất tốn chỗ. Còn cả đống hoa quả mà anh mua nữa, đều sắp mọc lông cả rồi anh biết không."

"Dạo này anh không có thời gian đến dọn, sắp cuối kỳ rồi, anh phải hướng dẫn lớp ôn tập, còn phải chuẩn bị rất nhiều đề nữa."

Lưu Diệu Văn vẫn cứng đầu: "Em mặc kệ. Không phải anh bảo muốn chia tay à... Thế thì chia cho dứt khoát. Thứ bảy này anh đến dọn đi."

Bầu không khí giữa hai người lại bắt đầu trở nên căng thẳng, lúc này Lưu Diệu Văn mới thấy những bộ phim tình cảm kia thật đúng. Bất kể là ai xem cũng đều sẽ cảm thấy ngớ ngẩn, nhưng ngay lúc này đây, thân là nam chính trong kịch bản, hắn vẫn chỉ biết ngẩng cao cái đầu kiêu ngạo của bản thân, rồi trong lòng lại cầu mong đối phương có thể nhìn thấu lớp vỏ bọc sắc nhọn để trông thấy sự yếu đuối bên trong mình.

Kết thúc cuộc gọi, điện thoại quay về màn hình chính, im lặng mà thông minh để chừa lại cho Lưu Diệu Văn một dòng ghi chép lịch sử cuộc gọi dài năm phút bốn mươi mốt giây.

Lưu Diệu Văn ngả ra giường, trong đầu trống trơn, bên tai vẫn đang phát lại sự im lặng ban nãy. Hắn cảm thấy bản thân chẳng khác gì một tên hề đã tẩy đi một nửa lớp trang điểm —— không đáng sợ, cũng chẳng đáng yêu. Thế mà bao nhiêu cái xấu lại cứ bày hết ra trước mặt Tống Á Hiên.

Trong "Liêu trai chí dị" có một câu chuyện như thế này.

Mùa hạ năm Đinh Hợi, Tô Châu bỗng dưng đổ tuyết lớn. Nông trường chết cóng, đường thủy không thông, tuyết rơi ngập thành. Bách tính Tô Châu sợ chết khiếp, không biết là đã làm gì đắc tội thần linh, bèn thi nhau ra phố, chạy đến miếu Long Vương cầu phúc.

Bách tính quỳ la liệt dưới đất, cụ già cầm đầu cất tiếng: "Long Vương lão gia rủ lòng từ bi, chúng tôi nào có làm chuyện gì thương thiên hại lý."

Bách tính cầu xin hết sức khẩn thiết, cuối cùng Long Vương cũng hiển linh, nhập vào thân xác một đứa nhóc, bảo: "Hiện giờ trong thành Tô Châu, bất luận quan chức, gọi ai cũng phải thêm một chữ 'đại' vào trước lão gia. Các ngươi đã có việc cần cầu xin ta, vậy tại sao lại chỉ gọi ta là 'Long Vương' thôi. Sao, lẽ nào các người thấy miếu Long Vương của ta nhỏ, không gánh nổi một chữ 'đại' của Tô Châu ư?"

Người dân thi nhau sửa sai, quỳ xuống hô to: "Long Vương đại lão gia rủ lòng từ bi."

Sau đó Long Vương biến mất, tuyết thành Tô Châu cũng dần dần ngưng rơi.

Lưu Diệu Văn vẫn nhớ, đầu năm có một lần chạy deadline, hắn ở lại công ty thức đêm tăng ca, đồng cam cộng khổ với Tiểu Hạ, viết code nguyên một đêm. Đến thứ sáu giao nộp hạng mục, cuối cùng hắn cũng có thể về nhà nghỉ ngơi, nhưng có lẽ vì mấy ngày nay dùng não nhiều quá, khó khăn lắm mới được nằm xuống, thế mà lại đau đầu đến mức không ngủ được.

Tống Á Hiên để hắn gối đầu lên chân mình, vừa nhẹ nhàng vỗ vai hắn, vừa kể hắn nghe những câu chuyện mà anh đọc được trên mấy quyển sách tạp nham khi ở nhà một mình.

Lưu Diệu Văn nghĩ rằng, lúc đó Tống Á Hiên kể những câu chuyện này, có lẽ cũng chỉ là mong cậu bạn trai vất vả suốt mấy ngày nay có thể mau chóng đi vào giấc ngủ mà thôi.

Thế nhưng lúc này trong đêm khuya thanh vắng, một mình hắn nằm trên giường lại nghĩ tới câu chuyện kia, nghĩ tới: đến cả bách tính Tô Châu còn biết rằng, dù Long Vương có đang nổi giận, thực ra chỉ cần đổi một cách gọi khác là mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Lưu Diệu Văn.

Mày là heo à.

-TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net