22-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/22

Ngày hôm sau, Lưu Diệu Văn xốc lại tinh thần, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Hắn muốn biết Tống Á Hiên đã đem những gì đi, bởi hôm đó anh mang một chiếc vali rất lớn đến, lúc rời đi bên trong đã đầy ắp toàn đồ là đồ, thậm chí nếu Lưu Diệu Văn chỉ dùng một tay có khi cũng chẳng nhấc lên nổi.

Rốt cuộc anh đã đem những gì đi?

Căn phòng vẫn hệt như cũ, khắp nơi đều là những dấu vết chứng minh bọn họ đã từng yêu nhau sâu đậm. Cốc uống nước, bàn chải, khăn lông, bát đũa, đồ ngủ đều đi thành đôi, xem ra chẳng thiếu thứ gì.

Dường như tất cả vẫn y hệt buổi tối hôm đó lúc hắn về nhà. Nồi lẩu đã sôi sùng sục, hắn vào nhà cởi áo khoác thay dép, Tống Á Hiên thì đứng trong bếp pha đĩa nước tương dầu mè mà hắn thích. Ánh đèn cây đã được chỉnh sang màu vàng nhàn nhạt, chiếc loa nhỏ đang phát ra giai điệu du dương:

Em là chú chim bị anh cầm tù, tình yêu nhận được mỗi lúc một ít đi;

Em tựa như chiếc bóng mà anh có cũng được, không có cũng chẳng sao;

Đứng trước tình yêu chẳng có cách nào, ngày tháng trôi qua đều trở nên vô vị.

Ngày tháng trôi qua đều trở nên vô vị, Lưu Diệu Văn âm thầm lặp đi lặp lại, như thể có ai đang dí nòng súng lạnh lẽo vào trái tim hắn.

Anh Tiểu Mã gọi điện đến bảo, tất cả những lời hắn muốn nói với Tống Á Hiên lúc say, lúc tỉnh, lúc hồ đồ, mình đều đã truyền đạt đầy đủ cả rồi. Đối phương nghe xong cũng chẳng có phản ứng gì. Chỉ đến khi nghe nói Lưu Diệu Văn uống say rồi, vừa khóc vừa đổi hình nền điện thoại từ ảnh của anh sang một màu đen kịt... Lông mi anh mới khẽ rung lên, cũng cố gắng rút gọn lời nhắn nhất có thể, nói với anh Tiểu Mã: "Đổi rồi thì tốt. Đổi hết cả rồi, hai chúng em mới có thể đều bình tĩnh lại."

Lưu Diệu Văn rất nghe lời anh, sau màn hình điện thoại còn đổi thêm cả mật khẩu máy tính và hình nền WeChat nữa. Chỉ có điều hắn không tài nào nhớ nổi mật khẩu mới, lúc bật máy, mười ngón tay vẫn rất không nghe lời mà nhập mật khẩu cũ, khiến mỗi ngày quãng thời gian chăm chỉ làm việc của hắn đều mất đi hơn một trăm giây.

Có điều... Sau khi quay trở lại trạng thái độc thân, có lẽ là vì không muốn về nhà, quả thực hắn đã chú tâm vào công việc hơn rất nhiều. Bởi vậy Tiểu Hạ càng lo lắng hơn, cứ cảm thấy ánh mắt hôm ấy của Lưu Diệu Văn ẩn chứa ý tứ sâu xa nào đó, ít nhất cũng là phản ứng chỉ có thể xuất hiện sau khi hắn trông thấy tên mình nằm trong danh sách cắt giảm nhân viên. Vì chuyện này, cậu ta bứt rứt cả ngày trời, răm rắp nghe theo mọi lời sai bảo của tổ trưởng, tối nào cũng xung phong chiến đấu ở tiền tuyến thức đêm tăng ca với Lưu Diệu Văn, tình đồng chí cách mạng cũng theo đó tăng lên từng ngày.

Đêm Giáng Sinh, hai người họ lại ở công ty đến gần bốn giờ sáng, đến lúc tắt máy chuẩn bị cùng nhau ra về, Tiểu Hạ mệt đến mức nằm vật ra ghế xoay, nói thế nào cũng không chịu đứng lên.

Lưu Diệu Văn vừa kéo cậu ta, cậu ta lại kêu: "Muốn cái gì hả, hả! Lễ Giáng Sinh còn phải tăng ca, một thanh niên tử tế như tôi, cậu nói xem rốt cuộc tôi muốn cái gì cơ chứ!"

Lưu Diệu Văn buồn ngủ đến nỗi ngáp chảy cả nước mắt, khoác chiếc khăn quàng lên cổ, dọa cậu ta thích đi thì đi không đi thì thôi.

Tiểu Hạ nghe vậy, đứng phắt dậy ngay, đội mũ len vào rồi chậm rãi đi theo hắn, tắt đèn khóa cửa, vẫn kêu ca không ngừng: "Chẳng phải là muốn vững chân trong thành phố lớn, tích góp một khoản, lại kiếm thêm ít tiền cười vợ hay sao... Nhưng giờ đến cả vợ tôi cũng không có! Công ty rác rưởi này phá hỏng thanh xuân hủy hoại cuộc đời tôi! Ngày nào cũng tăng ca, tôi lấy đâu ra thời gian đi hẹn hò ngọt ngào với các cô gái xinh đẹp chứ!"

Lưu Diệu Văn liếc cậu ta một cái, bảo mình mới chia tay, đừng có nhắc đến hai chữ hẹn hò trước mặt mình.

Tiểu Hạ trợn tròn mắt: "Chia tay? Cậu á? Thằng nhóc này, cậu có người yêu từ bao giờ thế hả!"

Lưu Diệu Văn kêu cậu ta mắt mù nên mới không biết, Tiểu Hạ không phục, giơ ngón tay ra bắt đầu tính toán với hắn: "Tôi vào công ty cũng sắp được hai năm rồi. Năm thứ nhất, hai chúng ta không ở cùng một tổ, chuyện lúc đó thì tôi không dám chắc. Nhưng toàn thể công ty từ trên xuống dưới, cậu là người thức đêm liều mạng nhất, này là chuyện mọi người đều tận mắt chứng kiến, chính miệng tổng giám đốc từng công nhận đấy nhé."

Lưu Diệu Văn lảng tránh, cậu ta lại xốc balo vòng qua bên phải hắn: "Lại nói đến năm nay, năm nay hai chúng ta đều ở tổ A đúng không. Hồi đầu năm có cái hạng mục ngân hàng, thằng nhóc họ Trần kia nghỉ việc, suốt ba tháng đầu hai đứa mình chẳng làm gì khác, ngày nào cũng cắm mặt ở đây sửa code của nó. Tổ trưởng thiếu điều mua cái cáng cứu thương đặt sau lưng tụi mình, xem đứa nào gục trước thì đỡ đứa đó rồi."

"Sau đấy lại đến vụ giữa năm, cái tên khách hàng ngu ngốc ấy, chưa đến ba mươi phút trước khi hết giờ làm thì nhất quyết không chịu trả lời email. Trong mấy tháng đó, chú bảo vệ tan ca đêm thay ca sáng dưới lầu cũng sắp nhớ mặt tụi mình rồi. Đến đợt Quốc khánh, tôi về Thành Đô, cậu còn chủ động xin ở lại Bắc Kinh tăng ca thay tôi." Cậu ta vỗ một cái lên lưng Lưu Diệu Văn, "Khó khăn lắm mới đến tháng Mười Hai, còn chưa làm biếng được bao lâu đã nghe tin công ty chuẩn bị cắt giảm nhân viên. Cắt giảm thì cắt giảm đi, Lão Đinh cái tên cáo già đó, trước khi cắt giảm còn nhất quyết phải hoàn thành nốt một đợt KPI! Có thể phối hợp được với cường độ công việc như vậy, tôi còn tưởng cậu cũng là chó độc thân như tôi, giờ cậu lại bảo với tôi là từ trước đến nay vẫn luôn có người yêu? Ai mà lại đi hẹn hò với cậu? Nàng tiên ốc à? Hay thần tiên tỷ tỷ? Những buổi hẹn hò của cậu không cần người thật có mặt hay gì? Yêu qua mạng à?"

"Không phải là bạn gái gì đâu..."

"Thứ cầm thú này!" Tiểu Hạ chỉ vào mặt hắn, "Cậu, cậu danh không chính ngôn không thuận, cậu còn chơi trò tình yêu bị cấm đoán à?"

Lưu Diệu Văn lười giải thích, chủ yếu là vì hắn cho rằng đêm hôm đầu óc cậu ta không tỉnh táo, hơi bị xúc động quá rồi.

Trên chuyến xe taxi về nhà, Lưu Diệu Văn tựa đầu vào cửa xe, ngắm những bông tuyết bay lượn bên ngoài, cả thế giới đều chìm trong sắc trắng. Không biết có phải vì bị ảnh hưởng bởi Tiểu Hạ nên thần kinh có chút hưng phấn hay không, bên tai hắn cứ văng vẳng giọng nói của cậu ta, nào là "thức đêm liều mạng nhất", "xem đứa nào gục trước thì đỡ đứa đó", "những buổi hẹn hò của cậu không cần người thật có mặt hay gì" vân vân và mây mây.

Hắn tự hỏi lòng mình, quả thật thỉnh thoảng bản thân cũng dành chút thời gian ra để hẹn hò. Chỉ là nội dung hết sức đơn điệu, hầu như đều là xem phim buổi đêm, hơn nữa tất cả đều thuộc thể loại mà Tống Á Hiên không thích. Rốt cuộc hắn là thứ bạn trai chó má gì cơ chứ, nghĩ đến cũng thấy nực cười. Nói ra cũng không biết xấu hổ, đến cuối cùng còn dám hỏi Tống Á Hiên, ba năm vừa qua có phải ba năm tốt đẹp không?


/23

Tống Á Hiên có một nguyện vọng nho nhỏ, lúc mới yêu đã từng nói với hắn, anh bảo rằng anh muốn trải qua một lễ Giáng Sinh có tuyết với Lưu Diệu Văn.

"Nhất định phải có tuyết à?" Lưu Diệu Văn hỏi anh, "Có tuyết để làm gì."

Tống Á Hiên đặt tay lên vai hắn: "Để thi đắp người tuyết với em. Tốt nhất là có thể đấu một trận ném tuyết nữa, để anh đánh bại thứ người phương Nam chưa bao giờ trông thấy tuyết như em."

Lưu Diệu Văn bị anh chọc tức, cười bảo rõ ràng mình cũng từng trông thấy tuyết rồi, nói xong lại giơ tay véo mặt anh: "Đồ ngốc này, đắp người tuyết cần gì chờ đến Giáng Sinh? Lần sau lúc nào tuyết rơi, anh Văn đây dẫn anh đi đắp."

Thế nhưng mùa đông năm ấy, Bắc Kinh chẳng rơi một trận tuyết nào. Mà từ sau đó, cho dù tuyết có rơi, dường như hắn cũng đã quên tiệt câu đùa chẳng đáng một đồng này rồi.

Hôm nay tuyết rơi rất lớn, trông có vẻ như muốn kiên trì rơi mãi thế này sang tận năm mới. Thực ra giờ cũng đã qua 12 giờ đêm ngày 26 rồi, không còn là lễ Giáng Sinh nữa. Lưu Diệu Văn nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại đen kịt, nỗi nhớ nhung lặng lẽ dấy lên trong lòng, câu hỏi mà hắn canh cánh mãi cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà xuất hiện trong tin nhắn gửi cho anh: Hôm qua, anh đã trông thấy tuyết chưa?

Gửi xong hắn bỗng nín thở, lồng ngực nghẹn lại đến mức không tài nào hít thở nổi. Vì sao cứ nghĩ đến những thứ này, hắn lại có cảm giác như thể ai đó đang đào hố lấp đất, muốn chôn vùi hắn vào lòng đất sâu thẳm. Vì sao cứ đến lúc chia tay rồi mới nhớ ra những thứ này, rõ ràng hắn đâu phải người có trí nhớ kém.

Lưu Diệu Văn cảm thấy mình sắp tắt thở đến nơi rồi. Liều mạng uống rượu hay liều mạng làm việc, những thứ này đều vô dụng, tất cả đều không cứu nổi hắn. Tống Á Hiên muốn hắn bình tĩnh lại, nhưng thành phố này, khoảng thời gian và không gian này đều bị lấp đầy bởi hình bóng của Tống Á Hiên.

Hắn nhắn tin cho Nghiêm Hạo Tường, bảo rằng hắn không muốn đợi nữa, hắn phải đi gặp anh ấy. Hai mươi phút sau, xe taxi chạy đến dưới chân tòa nhà kí túc xá dành cho giáo viên ở Đại học Khoa học Tự nhiên. Lưu Diệu Văn bước xuống xe, đứng trước hai tòa nhà cao tầng, mấy chục ô cửa sổ khép chặt kéo rèm, hắn thậm chí còn chẳng biết hiện tại rốt cuộc Tống Á Hiên đang trốn sau ô cửa nào.

Sau trận tuyết trời lại nắng, đợi đến khi Nghiêm Hạo Tường trông thấy tin nhắn đó, chạy đến nơi thì đã là chín giờ sáng rồi. Gã dậy gấp quá, tóc tai vẫn còn bù xù, vội vàng gọi điện hỏi Lưu Diệu Văn giờ đang ở đâu. Giọng đối phương khản đặc, mệt mỏi đáp lại gã rằng mình đã về công ty rồi.

"Cậu bị điên à! Có công ty giỏi lắm đấy à, underground rapper thì không phải người hay gì! Anh em là để cậu chơi khăm như thế à!"

Lưu Diệu Văn ho vài tiếng, hỏi gã: "Anh có nhìn thấy không?"

"Cái quái gì cơ chứ..." Gã bực bội hỏi, đoạn ngẩng đầu lên nhìn.

Trên quảng trường giữa hai tòa nhà, có một người tuyết không mắt không mũi, chỉ quấn một chiếc khăn len giữa phần đầu và thân mình tròn xoe, nom vừa to vừa béo.


/24

Vượt qua chiếc deadline cuối cùng của năm 2029, Lão Đinh tốt bụng thưởng cho tổ A một món tiền thưởng cực kì hậu hĩnh, đồng thời cho phép bọn họ ăn một cái Tết Dương lịch hoàn chỉnh. Mấy ngày nay tan ca đúng giờ, về phần hạng mục mà sau Tết phải giao, ngày thường đi làm chỉ cần cố gắng đẩy nhanh tiến độ lên một tí là được.

Tiểu Hạ cầm tiền thưởng cuối năm trên tay, nửa vui nửa buồn. Vốn Lưu Diệu Văn định nói sự thật cho cậu ta biết, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị tổ trưởng gọi đi diệt virus, vậy nên vừa quay đầu hắn đã quên béng mất.

Nghỉ ở nhà cũng chán, trước hết Lưu Diệu Văn ngủ nguyên một ngày, bù giấc chán chê rồi mới gọi Nghiêm Hạo Tường ra cung thể thao đánh bóng rổ. Đánh đến lúc toát hết mồ hôi, cả người mới thấy thoải mái hơn nhiều.

Lưu Diệu Văn thở hồng hộc rời khỏi sân, gần đây hắn mới bắt đầu ngộ ra, việc "hoàn toàn chia tay với Tống Á Hiên" đang thúc đẩy con người hắn thay đổi từng ngày một. Có thể thấy rõ là cảm xúc và tâm trạng của hắn đều đã được điều chỉnh, không còn đột nhiên vui buồn quá độ, cũng không còn làm chuyện ngốc nghếch để tự khiến mình cảm động nữa. Ít nhất là những việc hoàn toàn vô nghĩa như bốn giờ sáng chạy đến dưới lầu nhà người ta đắp người tuyết nhưng chẳng ai thèm để ý (còn bị Nghiêm Hạo Tường lôi ra làm trò cười suốt ba ngày), Lưu Diệu Văn đảm bảo sau này hắn sẽ không bao giờ làm thế nữa.

Nghiêm Hạo Tường chơi mệt rồi, khát khô cả cổ, bèn hỏi Lưu Diệu Văn muốn uống gì để gã ra sạp hàng mua một thể.

Lưu Diệu Văn chẳng nghĩ gì nhiều, buột miệng đáp Mizone. Nghiêm Hạo Tường dí đầu hắn một cái: "Cậu tưởng anh là bạn trai cậu đấy à, còn chạy sang tận cửa hàng tiện lợi cách đây hai con phố để mua nước cho cậu uống."

Lưu Diệu Văn không hiểu: "Là sao?"

"Sạp hàng dưới tầng trong cung thể thao này tổng cộng chỉ bán ba loại nước: nước lọc, Coca-Cola và hồng trà đá, muốn uống thì uống không uống thì thôi." Nói đoạn gã đạp vào chân Lưu Diệu Văn, "Cậu không biết thật đấy à? Đù má, bảo sao đến giờ cậu ấy vẫn bơ cậu. Không phải anh cố ý xát muối vào vết thương lòng của cậu đâu, cơ mà... Không thì cậu tưởng lần nào cậu cũng đòi người ta mua Mizone, Sprite, trà thảo mộc JBD đủ các thể loại, chẳng lẽ cậu ấy móc từ trong túi thần kì ra nhiều thứ thức uống như thế cho cậu đấy à?"

"Em... tưởng là trong sạp hàng đều có."

"Hầy —— Lại còn cậu tưởng là?" Nghiêm Hạo Tường quay người đi, chẳng thèm để ý đến hắn nữa, "Đồ tồi."

Vậy mới nói, băng dày ba tấc, nào phải vì cái rét một ngày.

Trong lúc ăn tối, Nghiêm Hạo Tường mới lên giọng dạy dỗ hắn, yêu đương ấy mà, mọi người không sợ phải công hiến cho tình yêu, chỉ sợ mình ngốc nghếch yêu cả nửa ngày giời, hi sinh mọi thứ, quay đầu lại mới thấy đối phương chẳng hề phát hiện ra. Cậu nhìn đi, chính cậu thử vài trò vặt vãnh không thành công, sau đấy chẳng phải cũng bắt đầu thấy nản à. Có câu pháo hoa chóng tàn, lòng người chóng nguội, giữa người với người chỉ đơn giản vậy thôi.

Lưu Diệu Văn liếc gã một cái, mỉa mai bảo gã không hổ là rapper, tán nhảm trên bàn ăn còn không quên thêm một cái punchline.


/25

Trước khi ngủ, anh Tiểu Mã gửi cho hắn một chiếc link, nội dung là đặt trước vé vào cửa bữa tiệc liên hoan mừng năm mới của Đại học Khoa học Tự Nhiên.

Lưu Diệu Văn nhẩm tính ngày, hôm đó hắn phải đi làm bù ngày nghỉ lễ, bèn hỏi lại anh Tiểu Mã: "Ngày đi làm mà, sao, anh muốn đi xem à?"

Anh Tiểu Mã tức đến nỗi muốn chửi người, gửi một loạt sticker đấm hắn, bảo: "Cậu dở hơi à, đọc kĩ nội dung đi, có tiết mục của Tống Á Hiên."

Bấy giờ Lưu Diệu Văn mới hiểu ra, nhấn vào link rồi kéo xuống dưới, quả nhiên trông thấy anh có một tiết mục hợp xướng với sinh viên, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác kì lạ.

Hắn biết Tống Á Hiên hát rất hay, những lúc ru hắn ngủ hay ở nhà chỉ có hai người họ, hắn từng nghe anh hát rất nhiều lần. Điều khiến Lưu Diệu Văn ngạc nhiên là... Đó giờ hắn vẫn tưởng rằng, Tống Á Hiên không dám cất tiếng hát trước mặt nhiều người, cùng lắm cũng chỉ có lúc mấy người bạn người thân thiết tụ họp mới dám cầm mic hát cho đã ghiền mà thôi.

- Cậu muốn đi không? Muộn thêm chút nữa là không mua được vé đâu.

Anh Tiểu Mã lại nhắn thêm một tin.

Lưu Diệu Văn nhìn màn hình điện thoại, gõ đi gõ lại mấy chữ hết nửa ngày:

- Em sợ anh ấy vẫn chưa muốn gặp em.

Dù gì sau lễ Giáng Sinh hắn bị cảm lạnh, Tống Á Hiên vẫn chặn WeChat của hắn, cũng chẳng nghe điện thoại. Những tin nhắn trước đây Lưu Diệu Văn từng gửi đều biến thành đã đọc nhưng không trả lời, lâu dần hắn cũng chẳng dám cả ngày làm phiền khiến người ta ghét thêm nữa.

- Cậu đúng là đồ ngốc.

Anh Tiểu Mã mắng xong là offline, Lưu Diệu Văn nhìn chiếc link đó, do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhấn vào nút đặt mua ở dưới cùng.

-TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net