29-32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/29

Bảy giờ rưỡi bước ra khỏi công ty, trong lúc đứng trước cửa thang máy vô thức mở Weibo (chứ không phải khung chat với bạn trai) lên, Lưu Diệu Văn hoảng hốt nhận ra, bản thân hắn dường như đã trở nên quen thuộc với trạng thái tình cảm ở giai đoạn "độc thân trở lại sau khi chia tay" rồi.

Trước cửa thang máy đã thay một tấm thảm mới, hai màu xám đậm và vàng tươi chia đôi mặt đất dưới chân hắn thành hai phần rõ rệt. Lưu Diệu Văn đút điện thoại vào trong túi, nhìn hình ảnh đôi chân mình đứng giữa ranh giới hai màu trên cánh cửa thang máy làm bằng kính phản quang, cả người nghiêng về bên phải, như thể bên trái chỉ là cái bóng phản chiếu của quá khứ, còn bên phải mới càng gần hơn với tương lai.

Hắn bất giác sờ điện thoại, thực ra là muốn mở tấm vé điện tử mã vạch rõ ràng đã được tài khoản công cộng gửi qua WeChat ra.

Thế nhưng hắn thật sự cần mở ra sao?

Có còn cần thiết phải đi nữa không?

Đã đi đến tận đây rồi...

"Tống Á Hiên", Lưu Diệu Văn nghĩ. Người này, vừa không có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cũng chẳng có tài năng vượt trội hơn người.

Không đúng, nói vậy hình như không được chính xác cho lắm, dù sao hắn cũng phải thừa nhận rằng đối phương là một người từ nhỏ nhảy lớp thành quen, hai mươi tư tuổi đã tốt nghiệp tiến sĩ, trở thành một nhà khoa học dự bị, nếu chỉ xét đến IQ thì tất nhiên là anh vẫn có thể dễ dàng bỏ xa người bình thường mười con phố Trường An có thừa.

Nhưng IQ cao thì có gì ghê gớm đâu? Vẫn có lúc ngốc nghếch không chịu được. Có thể cùng lúc mất cả ví tiền và chứng minh thư; quên béng ngày tháng chính xác của lễ kỉ niệm hàng năm; không lãng mạn, nhát gan, lại còn dễ cười.

Hắn còn nhớ như in lần đầu tiên dẫn Tống Á Hiên đi chơi làm quen với bạn bè, trong quán đồ nướng ở chợ đêm, phải lúc gió xuân đắc ý, không kìm được lòng mà muốn âm thầm khoe bồ một phen. Hắn nhờ anh lấy một con hàu cho mình, miệng đã ghé sát đến tận nơi rồi, nào ngờ cái người này lại còn tạo niềm vui bất ngờ, nhẹ nhàng khẩy đũa một cái, "tặng" thẳng con hàu vào bát hắn.

Chết dở thật... Lưu Diệu Văn lại nghĩ. Rõ ràng từ đầu đến chân toàn là khuyết điểm, vậy mà tại sao mình lại thích thế cơ chứ.

Bọn họ chia tay đã gần một tháng rồi, từ tối mùng 6 tháng 12 đến giờ, vừa tròn hai mươi chín ngày. Mấy ngày đầu còn làm mình làm mẩy, thật lòng mà nói, trong lòng Lưu Diệu Văn vẫn chưa cảm thấy gì. Về sau hắn bắt đầu nhận ra chuyện không hề đơn giản như hắn nghĩ, từ sau buổi tiệc sinh nhật của anh Tiểu Mã, hắn rơi vào trạng thái mơ màng suốt khoảng hai tuần. Từ lúc nhắm mắt đến khi mở mắt, trừ phi bắt buộc phải đối phó với công việc lặp đi lặp lại để giúp hắn an thân lập nghiệp trong thành phố lớn, hắn chẳng thể chia sẻ thêm một chút tình cảm nào cho những chuyện lẻ tẻ vụn vặt khác trên thế giới này nữa.

Hắn để bản thân chìm vào kí ức, đắm mình trong nỗi hối hận, mỗi ngày hận rồi lại yêu, yêu rồi lại hận, cứ như một thằng nhóc chưa yêu đương bao giờ. Vài lần khóc cạn cả nước mắt, hắn biết tên khốn Nghiêm Hạo Tường còn lưu giữ không ít video quay hắn đâu. Thế nhưng... Ngoài những chuyện này ra, hắn đâu còn cách nào khác? Thời gian có thể thay đổi mọi thứ, hắn không còn bừng bừng chí khí như lúc mới bước chân ra xã hội nữa, mà Tống Á Hiên cũng đã chẳng còn là chàng sinh viên có thể dễ dàng bị hắn chặn lại giữa hàng cây trong sân trường từ lâu rồi.

Sau khi chia tay, hắn biết rằng bạn bè đều đang giúp mình. Nghiêm Hạo Tường hiến kế cho hắn, anh Tiểu Mã giúp hắn truyền tin, đến cả Tiểu Hạ, ngày hôm đó sau khi nghe hắn kêu ca xong cũng lặng lẽ chia sẻ một đường link trong vòng bạn bè, tiêu đề đơn giản dễ hiểu, mang theo ám hiệu rất rõ ràng, "Làm thế nào để níu kéo trái tim người ấy". (Đồng thời trong lúc chia sẻ còn đặc biệt nhắc tới Lưu Diệu Văn.)

Những lời khuyên, những gợi ý, những sự thật, những chi tiết đã bị hắn bỏ qua trong khoảng thời gian ở bên nhau, những thói quen xấu mà "nếu như hắn sửa đổi có khi sẽ khiến Tống Á Hiên hồi tâm chuyển ý"... Tất cả đều giống như những lời chỉ trích sắc bén, quay thẳng mũi nhọn về phía hắn, vạch trần mọi lỗi lầm của hắn trong quá khứ.

Nhưng mỗi người rồi đều sẽ mắc phải sai lầm mà.

Những lúc anh cảm thấy em thực sự rất quá đáng, vì sao anh không nhắc nhở em? Những lúc anh cần em, vì sao anh không nói cho em biết? Vì sao lại phán xét em, vì sao lại không tin tưởng em, vì sao lại đợi đến khi mọi thứ đều không thể cứu vãn được nữa rồi, mới mang theo sự không đành lòng của anh, quả quyết rời bỏ em.

Không phải hắn không muốn sửa sai, thế nhưng mỗi một lần thử sức, mỗi một lần đụng tường, mỗi lần trông thấy vô số những tin nhắn chất chứa sự ăn năn xếp hàng dài chờ phủi bụi trong hòm thư đã gửi, những lời nói tốt bụng cổ vũ hắn thay đổi một góc độ khác để tìm "cơ hội" tấn công sẽ hệt như những con dao vừa ngắn lại vừa cùn, khoét vào miệng vết thương vừa kết vảy trong trái tim hắn.

Mà hiện tại, Lưu Diệu Văn bật cười. Hiện tại, đã là ngày thứ hai mươi chín rồi.

Hai mươi chín ngày hắn trải qua một mình, tựa như một trận viêm dạ dày cấp tính ập đến dữ dội, ra sức tiêu hóa sạch những thứ mà trước giờ vốn rất khó tiêu hóa —— những trắc trở mà tình yêu đem đến cho người thường.

Hắn nhịn đau đi đến tận đây, trong lòng không khỏi cảm thấy tự hào. Người ta thường nói chia tay sẽ khiến một con người mau chóng trưởng thành, vậy thì trong màn lột xác này, hắn nhất định sẽ thương tích đầy mình, đồng thời cũng sẽ gột bỏ được sự phản nghịch của bản thân.

Không ai có thể hiểu được những gian nan mà hắn phải trải qua để làm lại từ đầu. Điều này chứng minh rằng hắn đã không còn bị đeo bám bởi cảm giác khó chịu sau khi chia tay nữa, cũng đã trở nên tê dại trước những tin nhắn ngày một tăng lên mà vẫn không nhận được lời hồi đáp rồi. Lại bắt đầu quan tâm đến cơm áo gạo tiền, mỗi ngày sau khi mở mắt ra, thứ chào đón hắn sẽ không còn là một ngày chẳng hề tốt đẹp bất ngờ đánh úp, khiến người ta mặt ủ mày chau nữa.

Nếu như chia tay là điểm xuất phát. Lưu Diệu Văn đã nghĩ thông suốt rồi: vậy thì vạch đích của chiến dịch này, thực ra vẫn luôn nằm ngay trước mắt hắn.


/30

Lưu Diệu Văn lại quay trở về, ở bàn bên, Tiểu Hạ vẫn đang trả lời tin nhắn của khách hàng. Hắn tiến lại gần, đẩy nhẹ vai cậu ta một cái: "Tạm nghỉ trước đã, tôi hơi đói rồi, cậu muốn ăn KFC không?"

Tiểu Hạ tháo kính ra, cuối cùng cũng chịu bỏ cái thái độ lạnh như băng với hắn đi. Trong tầm nhìn mờ ảo, cậu ta trông thấy Lưu Diệu Văn lần lượt rút laptop, điện thoại và tai nghe ra khỏi cặp, không kìm được cất tiếng hỏi thăm dò đầy lạnh nhạt: "Không phải cậu đã quẹt thẻ ra về rồi sao? Còn vội vội vàng vàng nữa chứ."

Lưu Diệu Văn mở khóa điện thoại, bật app gọi đồ ăn lên, chọn xong phần mình bèn đưa cho Tiểu Hạ: "Không về nữa. Cố gắng đẩy nhanh tiến độ thêm một chút, tranh thủ làm xong càng sớm càng tốt, để sau Tết còn xin nghỉ việc."

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người họ, Tiểu Hạ chọn một combo rồi trả lại điện thoại cho hắn, hỏi: "Cậu thật sự muốn đi à? Sao lại thế? Sếp thích cậu như vậy, còn cho cậu đi Hàng Châu huấn luyện người mới... Chỉ vì chia tay ư?"

Lưu Diệu Văn đặt hàng thanh toán xong xuôi, lại bật máy tính lên, đáp: "Cứ coi như vậy đi. Chia tay xong mới nhận ra hình như thành phố này cũng chẳng tốt đến thế. Không khí thì ô nhiễm, giao thông thì bất tiện. Vật giá tất nhiên cũng chẳng tốt hơn là bao. Nói trắng ra thì là muốn đổi sang một môi trường khác. Dù sao trên thế giới này, thứ thiếu nhất và cũng không thiếu nhất chính là nhân viên văn phòng."

"Vậy cậu đã nghĩ ra muốn đi đâu chưa?"

Lưu Diệu Văn sững sờ trước câu hỏi này. Phải ha, không phải ở đây, vậy thì hắn nên đi về đâu.

"Chưa nghĩ ra." Hắn thành thật trả lời, "Đi đến đâu hay đến đó vậy. Có thể tìm nơi nào đó làm chuyến du lịch trước đã, chờ đến khi điều chỉnh lại trạng thái rồi mới tính đến chuyện tìm việc làm."

Tiểu Hạ chớp chớp mắt, nói một cách trào phúng với vị quán quân thức đêm này rằng, trạng thái của cậu mà còn chưa tốt thì tôi là cái gì?

Lưu Diệu Văn bật cười, nói với cậu ta: "Ừ. Lúc nào cũng không ngủ được, thi thoảng chợp mắt thì lại nằm mơ. Mấy ngày gần đây mới đỡ hơn một chút, khoảng thời gian trước đó thì... Không biết có phải ảo giác của tôi không, suốt cả tháng Mười Hai, đêm ở Bắc Kinh dường như đặc biệt dài."


/31

Mười lăm phút sau điện thoại rung lên, Lưu Diệu Văn tưởng rằng KFC đã đến nơi rồi bèn nhận điện thoại, đến khi bên kia bảo phải đi ra ngoài, hắn mới nhận ra hình như không phải là bên đồ ăn gọi đến.

Đối phương "alo alo" hai tiếng, xác nhận rằng vẫn đang có người nghe bèn lớn tiếng hét vào loa: "Anh đẹp trai, chín mươi chín đóa hoa hồng trắng mà anh đặt đã đến rồi, anh ra cửa nhận giùm cái."

Liếc thấy Tiểu Hạ ngồi bên cạnh đã lại dỏng tai lên hóng hớt rồi, Lưu Diệu Văn bèn quay sang chỗ khác, nói: "Giờ cậu đang ở đâu?"

"Tôi đứng ở cửa lớn của hội trường trong Đại học Khoa học Tự nhiên á, ngay dưới bậc thang đây thôi, mặc áo vàng còn lái xe máy, anh ra một cái là thấy tôi ngay."

Lưu Diệu Văn ừm một tiếng, tiếp tục nói: "Cậu trông thấy thùng rác bên cạnh bậc thang không? Cứ đặt ở đó đi, tôi đã xác nhận hàng đến trên app rồi."

Nói xong hắn cúp điện thoại, tiếp tục làm việc, Tiểu Hạ đánh liều hỏi với theo: "Đều là tiền cả đấy... Cứ thế vứt đi à? Chín mươi chín đóa... hoa hồng trắng?

Những ngón tay của Lưu Diệu Văn vẫn lướt như bay, nhìn chăm chăm vào những hàng code trên màn hình, không đáp lại cậu ta. Thế nhưng dưới ánh đèn tuýp sáng ngời trong văn phòng, Tiểu Hạ vẫn có thể thấy rõ hai mắt anh chàng đã đỏ lên rồi, một tầng sương mỏng che khuất đôi đồng tử đen nhánh, không chịu lên tiếng, vậy mà khóe miệng vẫn không kìm được khe khẽ run lên.


/32

Trên chuyến tàu cuối về nhà, hắn trông thấy những tấm ảnh được đăng lên bởi tài khoản của trường, tiết mục của Tống Á Hiên diễn ra rất tốt đẹp, người trong ảnh tỏa sáng rực rỡ, nụ cười trên môi ấm áp như mặt trời ngày đông ở phương Bắc.

Trên khoang tàu điện ngầm, thi thoảng lại vang lên những tiếng va chạm "lạch cạch, lạch cạch", trong sự ồn ào lại mang theo tác dụng an thần, như thể đang réo lên tiếng chuông tan học lảnh lót nơi đô thị cho những người đã vất vả lao động suốt một ngày.

Vì lơ đãng, hiếm lắm Lưu Diệu Văn mới lại ngồi quá bến, đành phải túm chặt lấy áo khoác, bước đi trên phố vào lúc gần mười hai giờ đêm. Trong lòng hắn thầm nghĩ, thực ra thế này cũng tốt, dù gì về nhà cũng không ngủ được, còn chẳng bằng nhân lúc đêm hôm khuya khoắt, ngắm nhìn cảnh đêm Bắc Kinh thêm một lát.

Cuối cùng chẳng biết có phải là vì hôm nay đi thêm hai bến so với ngày thường hay không, sau khi về đến nhà tắm rửa sạch sẽ xong, hắn nằm vật ra sô pha, đột nhiên cảm thấy trong bụng trống rỗng, cơ thể điên cuồng thăm dò ranh giới giữa đói và không đói, chính là cái cảm giác rõ ràng rất muốn ăn gì đó, nhưng lại không muốn ăn bữa chính.

Lưu Diệu Văn vớ lấy đôi dép, thân hình cao to lừ đừ tạt qua phòng bếp. Không muốn nấu mì, không muốn ăn sủi cảo với bánh trôi, thôi thì ăn ít bánh ngọt với snack khoai tây vậy, vị truyền thống hay vị dưa chuột đều được.

Hắn tìm tận ba lượt quanh phòng bếp, trong tủ lạnh trống huơ trống hoác, đến quả trứng cũng không còn. Lưu Diệu Văn chống tay lên thành bếp thở dài một hơi, thầm nghĩ, bất kể hắn có tự an ủi bản thân rằng hiện tại mình đã thích ứng được rồi như thế nào đi chăng nữa, thì cái cuộc sống chó má này vẫn sẽ luôn chọn lúc bạn trở tay không kịp nhất để nói cho bạn biết là —— Trong nhà không có bóng dáng người đàn ông, đúng là không xong thật.

Hắn lại quay về ngả người ra sô pha, đầu vừa chạm đến thành ghế thì chợt nhớ ra, nếu hắn nhớ không nhầm thì nửa tháng trước khi chia tay, có một hôm cuối tuần bọn họ từng đi siêu thị với nhau, "bệnh hamster" của Tống Á Hiên lại phát tác, lấy hết cái này đến cái khác trên giá xuống, cái gì cũng muốn ăn, cuối cùng phải bắt cả xe để vác hai thùng sữa tươi Vượng Tử về nhà.

Lưu Diệu Văn ngồi phắt dậy, đi đến mấy chỗ Tống Á Hiên thường hay giấu đồ ăn trong nhà một cách hết sức không tình nguyện.

Ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc trống huơ trống hoác, hắn lại lượn qua phòng ngủ, đằng sau hộp đựng đồ trong tủ quần áo cũng chẳng mò thấy snack khoai tây đâu. Lưu Diệu Văn không tin, lại quay đầu vén tầm rèm hoa nhí chắn trước ngăn kéo tủ đầu giường lên... Bình thường, chỗ đó rõ ràng lúc nào cũng bị cái con người kia nhét đầy những thứ bánh mì, bánh ngọt mà.

Lưu Diệu Văn có chút hoảng hốt, vậy nên hắn lại lần theo tuyến đường hoạt động hằng ngày của Tống Á Hiên, rà soát lại một lượt thật kĩ càng tất cả những nơi có thể giấu đồ ăn vặt trong nhà. Cuối cùng hắn lại nằm vật ra, giống như nhà gặp trộm vậy, ngoài hai viên kẹo hoa quả mà hắn không thích ăn cho lắm đang nằm trong góc tủ sách, tất cả những "kho lương thực" khác đều trống trơn. Đến cả hai thùng sữa Vượng Tử vẫn luôn nằm lì ngoài ban công, nửa tháng giời chẳng thấy anh mở ra lần nào, giờ cũng không thấy đâu nữa.

Chẳng trách hôm đó cái vali của nợ kia lại nặng như thế.

Hắn nhớ tới dáng vẻ khệ nệ kéo theo chiếc vali to đùng rồi ngã uỵch một cái của tên ngốc Tống Á Hiên kia —— Em bảo anh đến dọn đồ, thế mà anh lại đến nhà em nhập hàng.

Phí cả công ngày hôm đó hắn vội vàng đến mức quên cả đóng cửa, nhảy ba bậc một lao xuống cầu thang để đỡ người kia dậy.

Tự khiến mình ngã đau ngã đớn như thế, hóa ra là vì không nhấc nổi hai thùng sữa tươi Vượng Tử giấu trong đó ấy hả?

Nghĩ đến đây, Lưu Diệu Văn tức đến mức bật cười.

-TBC

Chiếc fic này còn có một cái tên khác là "Chia tay ba mươi ba ngày", thế nên tác giả mong tôi và các bạn đều tin tưởng tình yêu, tin tưởng ngòi bút của chị, kiểu gì cũng HE nhé. :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net