53-56 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/53

"Hôm nay có phải một ngày tốt đẹp không?"

Lúc nghe thấy Lưu Diệu Văn hỏi như vậy, Tống Á Hiên chẳng hề muốn trả lời hắn tí nào (anh thề rằng hoàn toàn không phải là vì đêm qua Lưu Diệu Văn vẫn không chịu xin anh), chỉ đảo mắt một cái, đáp đúng một chữ cụt lủn: "Tùy."

Đêm qua trời đổ tuyết, cả thành phố chìm trong một màu trắng xóa, bầu trời bị che lấp bởi làn sương mù dày đặc, tựa như đang nằm trong một quả cầu thủy tinh khổng lồ vậy. Lưu Diệu Văn bảo phải đi làm, mới ra khỏi cửa được mười lăm phút đã lại gọi điện cho Tống Á Hiên.

"Anh mau nhìn đi! Đến bên cửa sổ nhìn thẳng xuống dưới ấy!"

Tống Á Hiên đang đánh răng, nghe tiếng Lưu Diệu Văn hét lên trong tai nghe bèn ngậm bàn chải đi tới bên cửa sổ.

Dưới lầu có một người đang đứng đó như kẻ ngốc, rụt cổ vào trong áo khoác lông vũ ấm áp mà cười toe toét với anh. Bên chân hắn còn có hai quả cầu tuyết nhỏ đến mức gần như không thấy rõ, đang được xếp chồng lên nhau.

Trong miệng Tống Á Hiên toàn là bọt kem đánh răng, anh cằn nhằn hỏi hắn: "Lưu Diệu Văn? Em gọi cái thứ với quy mô như thế này là người —— tuyết —— ấy hả?"

"Em vội đi làm, chỉ có thể đắp cho anh cái này thôi." Hắn vẫy tay với người đang đứng trên tầng, "Hôm đó chẳng phải anh hỏi em là, em không đứng bên cửa sổ, sao lại biết anh bị ngã à?"

Tống Á Hiên sửng sốt, trả lời rằng đúng vậy.

"Em mới nghĩ mãi, rèm cửa nhà em dày đến thế ư? Hay là do anh cố ý không muốn gặp em?" Lưu Diệu Văn cười, "Thôi, em nói lung tung đấy. Em thật sự sắp trễ giờ làm rồi."

Tống Á Hiên lắc lắc tấm rèm cửa ra hiệu cho người bên dưới, vừa tiếp tục đánh răng vừa đuổi hắn bảo, sắp đến muộn rồi thì mau đi đi, lề mà lề mề, cẩn thận bị sếp trừ lương đấy.

Lưu Diệu Văn lại cười, cuối cùng cũng chịu cất bước đi về phía bến tàu điện ngầm. Cuộc điện thoại vẫn chưa kết thúc, hắn nghe thấy ở đầu bên kia, Tống Á Hiên đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, đang mở tủ lạnh kiếm cái gì đó bỏ vào bụng.

Hai người cứ tiếp tục trò chuyện câu được câu mất, mãi đến khi hoàn toàn mất tín hiệu rồi mới kết thúc buổi sáng tốt lành này bằng một cái sticker "kiếm tiền nuôi gia đình" trên WeChat.

Nhưng chẳng ai ngờ được rằng, cuộc va chạm nho nhỏ sau khi hai người "làm lành" lại đến nhanh như thế. Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì tối đó lúc về đến nhà, Lưu Diệu Văn phát hiện ra lọ ớt chưng trong bếp sáng nay Tống Á Hiên mở ra ăn mà lại không đóng chặt nắp.

"Laoganma" đổ hết cả ra tủ lạnh, mà vì tối qua vừa mua thức ăn nên trong tủ lạnh hẵng còn đang đầy ắp. Tống Á Hiên tiện tay nhét cái lọ vào một khe trống, đợi đến lúc Lưu Diệu Văn về nhà mở tủ lấy nước uống thì trông thấy nắp lọ đã trượt ra từ bao giờ, ớt chưng cũng đã chảy đầy xuống tầng dưới, "ăn mòn" cả rau cải thảo, cà chua lẫn thanh long. Mà những thứ đồ ăn vặt để cùng tầng với lọ ớt chưng cũng chẳng khá hơn là bao, hộp bánh gato làm bằng giấy đã ướt đẫm, tương ớt thấm qua mép hộp chảy vào trong, lúc lấy ra, đế hộp suýt thì dính luôn vào ngăn tủ lạnh, cảnh tượng lúc này vô cùng hỗn loạn.

Tống Á Hiên nghe thấy tiếng hắn lật tung tủ lạnh lên trong phòng bếp, vội rảo bước chạy ra xem thì trông thấy "chuyện tốt" mà mình đã làm. Tủ lạnh còn nguyên một đống tàn tích, anh muốn giúp nhưng lại bị Lưu Diệu Văn đuổi sang một bên, không cho phép động tay vào, cuối cùng chỉ có thể dựa vào tường đứng im thin thít như học sinh tiểu học.

Lưu Diệu Văn quả thực có chút không vui, lôi từng thứ một ra ngoài, cái gì còn giữ được thì lau sạch, không giữ được nữa thì vứt đi.

"Laoganma" được hắn đặt riêng ra cạnh bồn rửa, nhãn giấy dán trên thân lọ giờ đây đã đỏ lòm, dính đầy dầu mỡ.

Tống Á Hiên luôn miệng xin lỗi, mặc dù anh cảm thấy thực ra cũng chẳng có gì đáng áy náy cho lắm, nếu nhất định phải có thì cảm xúc ấy cũng chỉ có thể bắt nguồn từ việc bọn họ quả thực vẫn chưa chính thức thảo luận về chuyện "quay lại với nhau". Với thân phận là bạn trai cũ của đối phương, anh ở trong nhà người ta, lại còn làm bẩn tủ lạnh của người ta, theo lí mà nói thì đúng là anh phải thấy hết sức áy náy.

Lưu Diệu Văn chẳng nói câu nào, dọn dẹp sạch sẽ rồi bèn vứt hết đống khăn giấy nhà bếp bên tay mình đi.

"Anh không cố tình làm vậy đâu."

Thấy hắn sắp sửa kết thúc công việc, bấy giờ Tống Á Hiên mới dám lại gần, cầm lấy lọ ớt chưng chỉ còn một nửa vứt luôn vào thùng rác.

Ban đầu Lưu Diệu Văn vẫn chẳng ho he gì, nghe thấy tiếng động vang lên trong góc phòng bếp mới xoay người lại nhìn, phát hiện ra chiếc lọ thủy tinh được mình để riêng ra đã biến mất rồi, mà Tống Á Hiên thì đang đứng bên bồn rửa, khom người rửa đôi tay "vừa hành hung" của anh.

Lưu Diệu Văn tức bay đầu, xẵng giọng bảo anh: "Anh nhặt nó lại cho em."

Tống Á Hiên ngỡ ngàng nuốt nước bọt, vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt của Lưu Diệu Văn, nhận ra hắn thật sự tức giận rồi, thậm chí còn nhìn anh một cách đầy bất mãn và ai oán.


/54

Lưu Diệu Văn nói thì cứng nhắc thế, nhưng cũng đâu phải định bắt Tống Á Hiên đi nhặt thật.

Hắn chỉ buồn bực đứng nguyên tại chỗ một lát, rồi sải bước đến trước thùng rác, tự mình thò tay lôi lọ thủy tinh đó ra rồi đặt lên bồn rửa, im lặng cọ rửa dầu mỡ và vết bẩn bám trên thân lọ.

Rửa sạch lau khô xong, Lưu Diệu Văn vặn nắp lại thật chặt rồi kiễng chân đặt nó lên ngăn cao nhất của tủ bếp, hiển nhiên là không muốn để Tống Á Hiên chạm tay vào nó thêm một lần nào nữa.

Tống Á Hiên lầm bầm kêu hắn "ki bo", lau tay rồi lại bỏ ra phòng khách xem tiếp bộ phim ban nãy mới xem được một nửa thì phải tạm dừng.

Lúc Lưu Diệu Văn bưng bát hoa quả đã gọt sẵn ra ngồi xuống bên cạnh Tống Á Hiên, anh vẫn cắm mặt vào điện thoại, chẳng thèm ăn, hơn nữa còn tỏ vẻ rất chi là không muốn để ý đến hắn.

Lưu Diệu Văn lấy một miếng táo bỏ vào miệng nhai rôm rốp, rồi lại lấy thêm một miếng cam đã cắt sẵn. Hắn ghé sát đầu lại, muốn xem chung màn hình với Tống Á Hiên, nhưng đối phương chẳng hề có ý định đưa tai nghe cho hắn, vậy nên bộ phim trở thành kịch câm, hắn xem một hồi cũng chán, mà miệng thì vẫn ăn ngon lành.

Thực ra Tống Á Hiên cũng chẳng xem nổi nữa, anh có chút không vui, bởi vì rõ ràng anh chỉ đưa ra một yêu cầu bé xíu xìu xiu là "xin anh" thôi, vậy mà Lưu Diệu Văn cứ rề rà mãi không chịu đưa ra câu trả lời, thậm chí còn giở thói giận dỗi với anh một cách hết sức vô cớ.

Liếc mắt thấy Lưu Diệu Văn cứ ăn hết miếng này đến miếng khác, phần chóp của bát hoa quả đã bị hắn ăn sạch cả rồi, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa, bèn mở miệng chất vấn hắn: "Không phải em gọt cho người bệnh ăn à?"

"Người bệnh nhà ai mà lại đi ăn Laoganma?"

Lưu Diệu Văn trả lời rất nhanh, cứ như thể trong đầu đã chuẩn bị sẵn "lời lẽ đấu khẩu" từ lâu rồi. Hắn nói xong lại tiếp tục ăn táo, một hồi lâu sau mới đưa cái bát trong tay mình sang phía Tống Á Hiên, sau khi ăn hết táo với cam xếp ở trên cùng, bên trong chỉ còn toàn là dâu tây to tròn đỏ mọng.

Tống Á Hiên đút cho hắn một quả, rồi không hề khách sáo mà giật lấy cả bát luôn.

"Anh làm đổ lọ Laogama mà anh tặng em rồi, ngày mai phải mua đền em lọ khác."

Bấy giờ Tống Á Hiên mới hiểu ra, động tác nhai dâu tây khựng lại, anh quay sang nhìn khuôn mặt Lưu Diệu Văn, nỗi đau lòng chợt dâng lên trong mắt một cách ngốc nghếch.

"Anh còn tưởng, em không vui là vì anh làm bẩn tủ lạnh."

Lưu Diệu Văn cười khẩy một cái: "Sao em lại để anh có ấn tượng như thế về mình cơ chứ... Số lần anh làm bẩn tủ lạnh còn ít hay gì? Mỗi lần để anh ở nhà nấu cơm, có lần nào em về mà phòng bếp không phải trông như vừa bị đốt đâu."

Hắn giơ tay xoa đầu Tống Á Hiên mấy cái, bảo: "Em đã quen từ lâu rồi."


/55

Sáng ba mươi Tết, Lưu Diệu Văn tiễn anh ra bến tàu hỏa. Bến Nam Bắc Kinh cách chỗ họ ở hơi xa, vì sợ buổi sáng tắc đường nên cả hai cố tình gọi xe xuất phát sớm hơn tận một tiếng có lẻ. Họ đều cho rằng, dù có phải ngủ gật trong quán cà phê 24/24 thì cũng tốt hơn là lỡ tàu.

Tống Á Hiên giục Lưu Diệu Văn mau đi về, nhưng đối phương lại bảo, dù sao chỗ này cũng sát vách bến tàu điện ngầm, kể cả đợi đến lúc chuyến tàu về nhà của anh bắt đầu lăn bánh thì hắn cũng vẫn kịp đi làm đúng giờ.

Tống Á Hiên ngáp dài một cái, lại hỏi hắn: "Công ty các em thật sự bận thế cơ à? Anh thấy dạo gần đây ngày nào em cũng tăng ca, ba mươi Tết rồi còn chưa được nghỉ ư?"

Lưu Diệu Văn nhấp một ngụm cà phê, đáp: "Vốn dĩ hôm nay không phải đi làm. Nhưng dù sao em ở Bắc Kinh một mình cũng chẳng có việc gì, chẳng bằng tranh thủ thời gian đẩy nhanh tiến độ lên một tí."

Lúc hắn về đến công ty, Tiểu Hạ đã có mặt ở đó rồi. Tết nhất đến nơi, cả tầng mười tám chỉ có tổng cộng ba bốn người của tổ A và tổ B là vẫn còn đang làm việc. Tiểu Hạ thấy hắn xuất hiện ở công ty vào ngày hôm nay thì hết sức ngạc nhiên, nói: "Không phải cậu đã xin sếp nghỉ hai ngày rồi à?"

Lưu Diệu Văn ngồi xuống, đáp rằng hắn phải đến tối mới đi, ban ngày ở nhà cũng chẳng có gì để làm.

Buổi tối hôm họ chuyển về nhà thuê, hắn từng hỏi Tống Á Hiên rằng phải làm thế nào anh mới chịu quay lại với mình, đối phương chẳng thèm nghĩ ngợi gì đã đáp luôn, "Xin anh đi".

Lý do khiến Lưu Diệu Văn mãi chẳng ho he gì là vì sau khi nhận được câu trả lời này, trong lòng hắn thấy rất khó chịu. Hắn sợ rằng tên ngốc Tống Á Hiên kia sẽ thật sự dùng cái yêu cầu đơn giản mà tầm thường này để tha thứ cho hắn. Nhưng rồi đợi mấy ngày liền, hắn nhận ra Tống Á Hiên quả thực chẳng còn yêu cầu gì khác, vậy nên hắn quyết định hòa giải với chính mình.

Đúng vậy, bạn trai hắn lúc nào cũng dịu dàng như thế.

Chín giờ tối, trong sảnh chờ ở sân bay, Lưu Diệu Văn xách theo một chiếc vali khổng lồ, bên trong rất ít quần áo, đa số đều là quà chuẩn bị sẵn cho người nhà của Tống Á Hiên.

Trước buổi tiệc cuối năm hắn đã xin nghỉ với Lão Đinh rồi, mặc dù chỉ có hai ngày, nhưng tính ra cũng đủ để hắn sắp xếp một buổi gặp mặt chính thức với người nhà của anh.

Đêm nay Sơn Đông có tuyết, may mà sau khi lùi giờ bay một tiếng, hắn vẫn có thể thuận lợi đặt chân lên máy bay. Tìm thấy chỗ ngồi sát bên cửa sổ rồi, rất nhanh trong khoang đã chật ních người. Mỗi người đều sắp đặt chân lên con đường về nhà, tiếp viên hàng không đang gửi lời chúc mừng xuân mới tới các hành khách qua loa phát thanh.

Lưu Diệu Văn nhắm mắt lại, nghe thấy âm thanh phát ra từ động cơ máy bay, tiếng rung chuyển ổn định khiến hắn bình tĩnh hơn. Theo độ cao không ngừng tăng lên, thành phố bên ngoài cửa sổ dần dần bé lại, từ trên cao nhìn xuống, hắn thậm chí còn chẳng thể tìm ra được ngay khu vực nơi mình ở. Không hiểu vì sao, sau khi biết rằng hiện tại Tống Á Hiên đã bình an về đến nhà, nỗi vấn vương thành phố này trong lòng hắn cũng nhanh chóng giảm bớt phần nào.

Mà cuộc sống trong thành phố này vừa đắt đỏ lại hỗn loạn. Hầu như mỗi ngày đều phải dựa vào việc tiêu hao tiền bạc, tình yêu, tình bạn, sức khỏe và rất nhiều thứ khác mới có thể duy trì được cuộc sống cơ bản. Trên gương mặt những con người sắp sửa hồi hương lộ ra nét mừng vui hoàn toàn khác biệt. Lưu Diệu Văn cũng cười theo, nhưng chẳng hay trên chuyến tàu hỏa đưa Tống Á Hiên về nhà ấy, liệu anh có khác với mọi người, vì hắn mà dấy lên nỗi niềm quyến luyến thành phố Bắc Kinh rộng lớn một cách quá đáng này hay không.


/56

Máy bay hạ cánh, Lưu Diệu Văn đặt chân vào tiệm hoa ở gần sân bay, mua một bó hoa. Hắn đã chọn xong hoa hồng trắng rồi, nhưng cô nhân viên của tiệm hoa lại bảo, nếu nhất định muốn đủ chín mươi chín đóa thì ý nghĩa của hoa hồng đỏ mới là tình yêu thiên trường địa cửu.

Gọi xe đến dưới tiểu khu nhà Tống Á Hiên, đã gần mười hai giờ rồi, trong sân có người đang đốt pháo hoa mừng năm mới, từng ngọn một bắn ra, ánh lửa rạch ngang đường chân trời, thắp sáng lên dòng chảy của những vì sao lấp lánh trên cao.

Mười hai giờ sắp điểm, Tống Á Hiên gọi điện cho hắn để chúc mừng năm mới.

Lưu Diệu Văn tìm một góc tránh gió, ngồi lên chiếc vali khổng lồ của mình mà ngắm nhìn lũ trẻ trong sân đang cầm cây pháo sáng ve vẩy vẽ hình tròn trong không trung.

Hắn nói: "Tống Á Hiên, Tết đến rồi, năm mới có nguyện vọng gì mới không?"

Đối phương nghĩ ngợi một hồi, trả lời hắn rằng: "Nghĩ kĩ thì thật ra những điều bao năm nay hằng ao ước đều đã thành hiện thực cả rồi. Nếu không thực hiện được thì có lẽ là vì số lượng điều ước có hạn đấy... Vậy thì năm nay đơn giản thôi, anh mong những người bên cạnh anh đều có thể hạnh phúc. Mỗi ngày đều vui vẻ."

Anh chờ một lát rồi cất tiếng hỏi: "Em thì sao?"

Lưu Diệu Văn lặng lẽ cười, bảo rằng thật ra nguyện vọng của em hơi bị nhiều đấy: "Mong rằng thầy Tiểu Tống không còn sợ bóng tối, không còn sợ độ cao, tất nhiên là mỗi ngày đều phải vui vẻ. Với cả, đừng mít ướt nữa... Anh lớn hơn em một tuổi đấy, anh có còn nhớ không hả?"

Tống Á Hiên cũng bật cười, còn trêu hắn: "Sao nghe em nói những lời này, anh lại có cảm giác em không định xin anh nữa thế."

Lưu Diệu Văn nhìn đường chân trời rồi lại ngắm bó hoa trong tay mình, bảo: "Vậy thì phải xem rốt cuộc là anh muốn em cầu xin qua điện thoại, hay là cầu xin trước mặt anh rồi."

Tống Á Hiên lưỡng lự hết nửa ngày: "Anh thấy việc chọn ngày đẹp giờ lành là rất tốt, nhưng vào những khoảnh khắc như thế này thì việc gặp tận mặt cũng rất quan trọng."

Mười hai giờ đã điểm, Lưu Diệu Văn nghe thấy ở đầu dây bên kia, tiếng đếm ngược của MC trong chương trình đêm hội mừng xuân truyền đến từ TV nhà Tống Á Hiên. Có người đang trao nhau lời chúc, tiếng pháo trong sân bỗng trở nên rộn ràng hơn.

Lưu Diệu Văn kêu anh xuống lầu. Tống Á Hiên không nghe rõ, cứ bảo rằng bên phía Lưu Diệu Văn rất ồn.

Hai người cúp điện thoại, Lưu Diệu Văn nhắn tin bảo anh xuống.

Hắn cảm thấy chuyện này có lẽ cũng chẳng đáng được coi là niềm vui bất ngờ gì, thế nhưng biểu cảm xuất hiện trên gương mặt của Tống Á Hiên lúc anh mở cửa nhà mình ra rồi trông thấy hắn, quả thực đúng là dáng vẻ mà mình đã mong chờ trong lúc chuẩn bị tất cả mọi thứ.

Lưu Diệu Văn ôm bó hoa trong tay, buột miệng nói: "Em biết là anh sẽ cảm thấy bó hoa này rất tầm thường... Nhưng mà nghĩ tới việc Tết nhất còn muốn đặt chân vào cửa nhà anh, để người lớn trông thấy hoa hồng trắng thì có vẻ không được hay cho lắm."

Tuyết rơi rồi, từng bông tuyết trắng ngần đậu lên bó hoa trong lòng hắn, chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ, kiêu sa rực rỡ.

"Vốn dĩ em định... xin anh đó."

Nhưng cuối cùng, lại không nỡ.

"Anh có gì muốn nói với em không?" Lưu Diệu Văn bỗng dưng nghẹn lời, vì vậy chỉ có thể cười nhẹ, đẩy câu hỏi sang cho anh.

Tống Á Hiên gật đầu, hai mắt sáng ngời, khóe môi dần dần cong lên.

"Sáng nay lúc dậy quên chưa nói câu này với em."

Pháo hoa nổ tung, tuyết trắng rợp trời, chiếc bóng của hai người bị ánh trăng kéo dài. Lúc này đêm đã về khuya, mười hai giờ vừa qua, lại là một thế giới mới. Mà anh cảm thấy, đêm nay sẽ đọng lại trong kí ức của cả hai người họ, rất lâu rất dài.

"Hôm nay là một ngày tốt đẹp."

-END


Vậy là "Lúc này đêm đã về khuya" cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn rồi. :))))) Lúc này đêm còn chưa về khuya lắm, nhưng mong các bạn tôi đọc xong sẽ cảm thấy buổi tối hôm nay cũng là một buổi tối tốt đẹp. Hẹn gặp lại các bạn ở fic sau, nhưng mà tôi không dám đảm bảo hiệu suất đều chằn chặn như các fic trước được đâu, tại dù gì hè cũng đã qua rồi, tôi cũng như LYW vậy, có rất nhiều deadline phải chạy. Mong quý dị hãy kiên nhẫn chờ đợi tôi nha. :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC