Chín.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười năm trước vào mùa đông ở Bắc Kinh, chúng tôi nằm trên chiếc giường đơn, bên ngoài cửa sổ trời bắt đầu đổ tuyết.

Tôi mở to mắt nhìn những bông hoa trắng ngần bay lượn đầy trời, nói: "Đợi vài năm nữa, đến sinh nhật anh chúng mình đi Nam Cực đi, ở đó có ngôi sao sáng nhất thế giới."

Lưu Diệu Văn bảo: "Đừng ngốc nghếch nữa Tống Á Hiên, em vừa học Địa lý xong, tháng Ba là ban ngày vùng cực, trời còn chẳng tối thì lấy đâu ra ngôi sao sáng nhất."

Em ấy còn bổ sung thêm như thể đang khoe khoang kiến thức, rằng Đông chí Hạ chí mới là hai cột mốc, ngoài ra những lúc khác hoàn toàn không thể trông thấy mặt trời mọc được.

Tôi tựa vào hõm vai em ấy, chẳng nói năng gì, thế nhưng trong lòng vẫn không phục mà chạy về phía Nam Cực.


Mười năm sau, chiếc du thuyền quay về Ushuaia trong sóng yên biển lặng.

Lúc xuống thuyền, cô gái xinh đẹp mặc váy hoa nhí bảo tôi rằng, hẹn mùa hè gặp lại.

Ngày hôm đó, mặt trời và mặt trăng đồng thời xuất hiện trên bầu trời, tôi gửi một tấm bưu thiếp ở nơi tận cùng thế giới, địa chỉ đến là kí túc xá cũ ở Bắc Kinh.


A Văn:

Ở Nam Cực có thể trông thấy mặt trời đấy.

Chúng ta sẽ luôn tốt đẹp như thế này.


-


(Muốn dừng chân ở kết cục này có thể không xem) Phần sau HE - Góc nhìn của Lưu Diệu Văn: Khoảnh khắc dũng cảm nhất trong đời (Đã lên sóng, xin mời tìm trong danh sách tác phẩm của tôi).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net