Chương 16: Đệ Đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người bàn tán tuy nghe không rõ ràng, nhưng không cần nghe thấy rõ, Quý Thục Nhiên cũng biết bọn họ đang nói cái gì. Bà ta nhìn về phía Khương Lê, người đang mỉm cười nhìn bà ta, vẻ mặt dịu ngoan, dáng vẻ chân thành.

Tuy nhiên đã có cái gì đó khác với trước đây.

Khương Lê không đợi Quý Thục Nhiên tiếp tục nói chuyện, nhìn về phía Khương Nguyên Bách còn đang ngây người, nói: "Phụ thân, chúng ta vào thôi."

Lúc này Khương Nguyên Bách mới lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Quý Thục Nhiên, gật đầu với Khương Lê nói: "Được." Rồi dẫn đầu đi vào.

Trong ống tay áo móng tay Quý Thục Nhiên đâm vào lòng bàn tay, cái liếc mắt kia của Khương Nguyên Bách, thể hiện rõ là không hài lòng bà ta. Nhưng không đợi bà ta nói cái gì, Khương Nguyên Bách và Khương Lê đã đi vào trong phủ. Đành phải kìm nén cảm xúc ở trong lòng, cười cười đi theo.

Khương Ấu Dao vội vàng nói: "Mẫu thân, người xem nàng ta......"

"Câm miệng." Quý Thục Nhiên thấp giọng quát, dừng một chút, bà ta mới mở miệng nói: "Vừa rồi phụ thân con đã tức giận, chờ vào tới trong sảnh, một câu con cũng đừng nói."

Thấy vẻ mặt Quý Thục Nhiên không giống như giả bộ, Khương Ấu Dao cũng có chút sợ hãi, dù cho trong lòng ấm ức không hài lòng, trên mặt cũng không dám lộ ra.

Tôn ma ma ở ngoài cửa hoang mang bất an vặn khăn trong tay, ngược lại Ngọc Hương ở bên cạnh, tảng đá ở trong lòng rơi xuống.

Vốn dĩ Liễu phu nhân để nàng lại bên cạnh Khương Lê, không chỉ để chăm sóc nàng, mà còn để tránh cho Khương Lê bị đám đày tớ điêu ngoa, xảo trá trong phủ bắt nạt khi nàng trở về. Nghĩ đến một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi đã nhiều năm không về phủ, tình cảm với phụ thân cũng không sâu lắm, sống dưới sự nuôi dưỡng của mẹ kế, khó khăn là điều không thể tránh khỏi.

Ngọc Hương nghĩ, nếu Quý Thục Nhiên muốn làm khó Khương Lê cũng sẽ không đơn giản như vậy.

Ở một bên khác, Khương Lê đi với Khương Nguyên Bách đến phủ đệ Khương gia.

Có lẽ bởi vì Khương phủ có một vị đương triều thủ phụ là Khương Nguyên Bách, để thể hiện phần nào phong cách tao nhã của một học giả nên Khương Phủ cũng không bày trí xa hoa một cách mù quáng, ngược lại rất phong nhã. Hành lang, sân, đình, cầu, hoa cỏ, mái hiên, lấy màu trắng đen làm chủ, tao nhã thuần khiết mộc mạc, nhưng lại tinh tế, khéo léo. Độc đáo như vậy đương nhiên cũng phải tiêu phí không ít tiền bạc, so với tùy tiện sơn vàng mạ bạc, thì như này trông có vẻ cao quý hơn nhiều.

Khương Lê thậm chí còn nhìn thấy những cây trúc xanh được trồng ở một góc hoa viên, thoạt nhìn thật giống như phong thái ẩn sĩ.

Dù sao nàng cũng không phải Khương nhị tiểu thư thật, vừa vào Khương phủ, trước mắt đều là xa lạ. Khương Lê cũng không có ý định che dấu sự xa lạ của mình với Khương phủ, nhìn trái nhìn phải, ngắm nghía hai bên đường đi. Khi dáng vẻ này bị mấy vú già, sai vặt trong viện nhìn thấy, liền cảm thấy vị nhị tiểu thư này ở trong sơn dã quá lâu rồi, không quen nhìn thấy phú quý.

Nhưng ở trong mắt Khương Nguyên Bách, lại cảm thấy vô cùng hụt hẫng, đích nữ trong phủ của mình, có không tốt thế nào, đi ra ngoài lại không có phép tắc như vậy, như là đánh vào mặt Khương gia.

Khương Lê không chút che dấu, Đồng Nhi lại cực kỳ quy củ đâu ra đấy, trong lòng nghĩ không thể làm chủ tử mất mặt được, cố ý làm ra vẻ rất quen thuộc, Khương Lê thấy vậy có chút buồn cười.

Khi đến "Vãn Phượng Đường", đứng ở cửa là hai nha hoàn dáng người mảnh mai, một trái một phải, mặc váy thủy tiên màu vàng, bộ dáng xinh đẹp, thấy đoàn người Khương Lê đi tới, chưa tới trước mặt, người bên trái đã tươi cười trước, nói: "Lão gia, phu nhân, lão phu nhân đang chờ nhị tiểu thư về, cuối cùng đã trở về rồi."

Khương Lê liếc nhìn hai người bọn họ, hai nha hoàn này ăn mặc đều quý giá, nói chuyện cũng thân thiết, chắc hẳn là người có mặt mũi bên cạnh Khương lão phu nhân, lập tức cũng thoải mái hào phóng cười lại với hai người.

Hai nha hoàn đồng thời sửng sốt, nhiều năm không thấy nhị tiểu thư, hiện giờ hồi phủ, trong phủ tự nhiên cũng có các loại tin đồn. Nhưng gặp nhị tiểu thư rồi, lại cảm thấy vô cùng trong sáng, dịu ngoan, thậm chí thoạt nhìn còn thoải mái hơn tam tiểu thư một chút.

Cũng không phải nha đầu thô tục.

Trong lòng có suy tính, hai nha hoàn không nữa, cười đón đoàn người đi vào.

Ngày hè nóng bức, Khương phủ lại không nóng chút nào, tuy là bởi vì đình viện có không ít cây cối hoa cỏ, nhưng cũng không thiếu công lao của khối băng. Mà ở "Vãn Phượng Đường", mát mẻ hơn bên ngoài Khương phủ mấy phần, vừa bước vào, cảm thấy như trời tháng ba tháng tư, nóng lạnh vừa vặn, vô cùng dễ chịu.

Đại sảnh đang ngồi rất nhiều người, thấy đám người Khương Lê tiến vào, ngoài người ngồi ở ghế mềm phía trước ra, những người còn lại đều đứng dậy.

"Nương, Lê Nhi đã trở lại." Khương Nguyên Bách chắp tay với người đang ngồi.

Người đang ngồi mở miệng, tiếng trầm ổn, nhất thời không nghe ra vui giận, bà nói: "Đã trở lại thì tốt rồi, nhị nha đầu, tiến lên đây để ta nhìn xem."

Khương Lê theo lời tiến lên, chậm rãi ngẩng đầu.

Lão phu nhân ngồi trên ghế, khoảng hơn bảy mươi tuổi, tóc bạc đầy đầu được búi cẩn thận ở sau đầu, được trông nom sạch sẽ. Bà ấy mặc áo khoác dài bằng lụa mỏng màu xanh biếc, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, khuy áo bằng ngọc thoạt nhìn làm cho bà càng thêm sang trọng. Một khuôn mặt đầy nếp nhăn, có chút già nua, nhưng cặp mắt kia lại rất có thần, uy nghiêm.

Đây là một vị lão phu nhân nhanh nhẹn linh hoạt, mặc dù lớn tuổi, ăn mặc cũng chỉnh chu, có lẽ với mình hay với người khác đều bắt bẻ nghiêm khắc, không có vẻ từ ái, nhưng cũng có khả năng để gánh vác một phủ đệ. Là một phụ nhân thông minh, có quyết đoán.

Nghĩ đến, Khương lão thái gia qua đời sớm, Khương lão phu nhân chưa tới bốn mươi đã là góa phụ, một phụ nhân có thể nuôi dưỡng ra một đương triều thủ phụ, đương nhiên không đơn giản.

Khương Lê đã nghe được từ chỗ Đồng Nhi, tính tình vị Khương lão phu nhân này hà khắc, nhưng xử sự công bằng. Sau khi Diệp Trân Trân qua đời, Quý Thục Nhiên vào cửa, Khương lão phu nhân cũng không xem nhẹ Khương Lê. Chỉ là sau này Khương Lê làm hại Quý Thục Nhiên sảy thai, mất đi cháu đích tôn Khương gia, Khương lão phu nhân mới thất vọng về Khương Lê. Khi Khương Lê bị đưa tới núi Thanh Thành, Khương lão phu nhân cũng không nói một lời ngăn cản.

Nói tóm lại, hiện giờ tình nghĩa giữa cháu gái - Khương Lê và Khương lão phu nhân cũng ít ỏi gần như không có.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân lộn xộn của ai đó, kèm theo là tiếng gọi non nớt của đứa nhỏ: "Nương, tổ mẫu!"

Khương Lê quay đầu, từ ngoài cửa đi tới một vú già, trong tay vú già còn dắt một đứa bé mặc áo lụa tơ vàng, khoảng năm sáu tuổi, trông cũng coi như trắng trẻo đáng yêu.

Đứa bé kia vừa vào cửa, đã thoát khỏi tay vú già, chạy thẳng về phía Khương lão phu nhân, Khương lão phu nhân vội sai ma ma bên người đỡ hắn, đứa nhỏ quen cửa quen nẻo bò lên đùi Khương lão phu nhân, ôm cổ Khương lão phu nhân, đột nhiên nhìn về phía Khương Lê, sau đó, hắn nói giòn tan: "Ngươi là người xấu hại chết ca ca ta hả?"

Ca ca? Người xấu?

Lời này vừa nói ra, chung quanh đều yên tĩnh giây lát, Quý Thục Nhiên trách mắng: "Cát ca nhi, không được nói bậy!"

Cát ca nhi chu miệng, ấm ức nhìn về phía Khương lão phu nhân.

Khương lão phu nhân không nói chuyện, Khương Nguyên Bách ho nhẹ một tiếng, mới nói với Khương Lê: "Lê Nhi, đây là Bính Cát, đệ đệ con."

Khương Bính Cát? Đệ đệ?

Khương Lê nhìn về phía đứa bé trong lòng Khương lão phu nhân, lại nhìn khóe miệng Khương Ấu Dao đang vểnh lên cao, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Được Khương lão phu nhân sủng ái đến mức cho phép gọi Quý Thục Nhiên là "nương", xem ra trong chuyện Khương nhị tiểu thư mưu hại cái thai trong bụng mẹ kế lúc trước, thì việc nói bà ta không thể mang thai nữa là giả.

Người trước mặt này chính là đích tôn tử của đại phòng Khương gia, là nhi tử Quý Thục Nhiên sinh ra, đệ đệ ruột của Khương Ấu Dao, nhi tử độc nhất của Khương Nguyên Bách - Khương Bính Cát.

Trong nháy mắt, rất nhiều chuyện Khương Lê đã hiểu rõ.

Khó trách Khương Ấu Dao không chút kiêng nể cướp đi cuộc hôn nhân của Khương nhị tiểu thư, thì ra là Quý Thục Nhiên sinh hạ được nhi tử, đứng vững gót chân, Diệp Trân Trân hoàn toàn trở thành quá khứ, đại phòng hoàn toàn phiên thiên*.

*phiên thiên (翻篇): Chuyện này đã là chuyện quá khứ, sẽ không nhắc tới nữa, coi như chưa từng xảy ra.

Đây là có chỗ dựa rồi nên không sợ gì!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net