Chương 18: Nghe Ngóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân mẫu của Khương nhị tiểu thư, Diệp Trân Trân gả vào Khương gia ba năm chưa có con, mãi đến sau khi thông phòng của Khương Nguyên Bách cũng đã sinh ra thứ trưởng nữ, Diệp Trân Trân mới có Khương Lê. Đáng tiếc Diệp Trân Trân bạc mệnh, sinh Khương Lê xong sức khỏe ngày càng sa sút, nửa năm sau thì ra đi. Khương Nguyên Bách đúng là có suy xét đến việc con gái nhỏ cần người chăm sóc, nên mới không lâu sau thì cưới Quý Thục Nhiên vào cửa.

Viện lúc trước Diệp Trân Trân dưỡng bệnh, là Phương Phỉ Uyển này.

Khương Nguyên Bách là một văn nhân, tuy rằng là một văn nhân vô cùng có dã tâm với quyền thế, một lòng muốn trèo lên vị trí cao, nhưng tính cách cổ hủ của văn nhân ít nhiều cũng bị lây nhiễm. Chẳng hạn Khương Nguyên Bách thích thể hiện sự thanh cao, không thích diễm tục. Diệp Trân Trân xuất thân thương gia, luôn thích sự thịnh vượng, giàu sang, thích sự huyên náo, ngay cả trồng hoa cũng muốn trồng loại kiều diễm, rực rỡ, Khương Nguyên Bách lại thích loại thanh khiết như sen, thanh cao như trúc.

Quý Thục Nhiên hiểu được tâm tư ấy, nên đã ở Thục Tú Viên của mình sắp xếp bày trí theo sở thích của Khương Nguyên Bách, làm cho Phương Phỉ Uyển này không ai thèm bước vào. Hiện giờ Khương Lê hồi phủ, là vô tình hay cố ý lại cho nàng viện tử mà thân mẫu dưỡng bệnh.

Nghĩ theo chiều hướng xấu, trong đại phòng, viện này là viện xa nhất, cách các tỷ muội huynh đệ khác đều xa, càng đừng nói đến Khương lão phu nhân và Khương Nguyên Bách, dĩ nhiên là không gần rồi. Mà ở viện thân mẫu mình dưỡng bệnh, Khương nhị tiểu thư liệu có thấy vật mà nhớ thương hay không, có thể bị kích động, thậm chí sẽ nổi cáu lên hay không?

Đồng Nhi đang lo lắng nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của Khương Lê thì hoàn toàn tan thành mây khói.

Khương Lê không ưu thương, cũng không phẫn nộ, ngoại trừ lúc ban đầu khi nhìn thấy ba chữ Phương Phỉ Uyển có chút giật mình, về sau biểu hiện vẫn luôn rất bình tĩnh. Làm cho Tôn ma ma cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng dặn dò vài câu, rồi Tôn ma ma rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Khương Lê và Đồng Nhi. Hiện tại nàng đã trở lại Khương phủ, Ngọc Hương cũng đã trở về bên cạnh Liễu phu nhân phủ Thừa Đức lang, lúc gần đi, Khương Lê nhờ Ngọc Hương bày tỏ lòng cảm tạ với Liễu phu nhân, ngày khác chắc chắn đích thân tới cửa nói lời cảm tạ.

Trong phòng dọn dẹp cũng coi như sạch sẽ, các loại hoa cỏ trước kia Diệp Trân Trân sai hạ nhân trồng ở Phương Phỉ Uyển, hiện giờ đã bị bỏ hoang nhiều năm, trừ cỏ dại được dọn dẹp sạch sẽ, thì nơi này chính là một vùng hoang vắng, lại bởi vì sân quá lớn, càng hiện rõ sự quạnh quẽ.

Đồng Nhi nhìn về phía Khương Lê, do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi: "Cô nương, trong lòng người không cảm thấy khó chịu sao?

"Viện này khá tốt." Khương Lê nhìn khắp nơi, "Rất lớn rất thanh tịnh."

Dường như nàng không để băn khoăn của Đồng Nhi ở trong lòng, mà nhìn bồn hoa hoang sơ nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nói: "Chỉ là không có hoa cỏ nên thấy hoang vu chút, nhưng mà không sao, em và ta nhiều năm ở núi Thanh Thành, đã quen chăm sóc hoa cỏ, ngày khác em đi tìm chút hạt giống hoa, chúng ta trồng trong sân, qua một thời gian, thì tươi đẹp rồi."

Đồng Nhi nghe thế, vui vẻ nói: "Cô nương nói đúng, ở núi Thanh Thành chúng ta đã từng trồng lương thực, hoa cỏ cũng giống thế thôi, viện này lớn, trồng hoa rồi nhất định rất đẹp." Nàng cảm thấy từ sau lần Khương Lê gặp nguy hiểm rơi xuống nước kia, khi tỉnh lại, nàng sống càng ngày càng tốt hơn, có lẽ chuyện Ninh Viễn Hầu thật sự kích thích Khương Lê, hiện giờ Khương Lê làm việc có trình tự, tâm chí kiên cường, đây có lẽ như người xưa thường nói "phá nhi hậu lập".*

*phá nhi hậu lập (破而后立) (break to found, fail to succeed): có nghĩa vượt qua xiềng xích, các quy tắc, không sống trong quá khứ và bắt đầu lại, lập lại tương lai, quy tắc mới cho bản thân.

"Cuộc sống của chúng ta cũng sẽ như hoa nở trong viện, càng ngày càng vui vẻ, càng ngày càng tốt hơn." Đồng Nhi thật lòng thật ý nói.

Khương Lê mỉm cười, nàng trồng hoa ở trong sân, cũng không phải là vì hợp với tình hình, cũng không phải vì tỏ vẻ mình tràn ngập hy vọng với cuộc sống. Mà nàng phải làm chút chuyện gì đó để người khác chú ý, khiến người ta biết rằng Khương gia nhị tiểu thư, không phải là người có thể bị ném ở trong góc phủ đầy bụi bặm nói quên thì quên.

Trồng hoa là do vậy, về sau tương lai làm việc gì cũng như vậy.

Nàng cũng không định làm một thiên kim tiểu thư vô danh.

Tới buổi tối, Phương Phỉ Uyển náo nhiệt hẳn lên. Đầu tiên là Quý Thục Nhiên sai người may vá đến làm xiêm y cho Khương Lê, ban ngày ở cửa Khương phủ, Khương Lê nói trước mặt mọi người như thế, bất luận thế nào Quý Thục Nhiên cũng không thể mặc kệ cho qua việc đó, vì để thể hiện là một người mẹ kế rộng lượng, cứu vớt hình tượng bị phá nát, dĩ nhiên Quý Thục Nhiên phải dốc hết vốn liếng, làm cho Khương Lê vài bộ xiêm y thật đẹp đẽ quý giá.

Không chỉ có như thế, Quý Thục Nhiên còn tặng một tráp trang sức, Khương lão phu nhân cũng sai người đưa tới một ít bạc. Khương lão phu nhân đưa bạc ngược lại càng thiết thực hơn đồ trang sức, hiện giờ trong tay Khương Lê rỗng tuếch, không có bạc, ở Khương phủ này, nàng cũng không thể sai người làm việc.

Khương Nguyên Bách cũng tới một lần, nhìn thấy Phương Phỉ Uyển bày trí xem như ổn thỏa, lúc này mới gật đầu, sau khi nói mấy câu, cảm thấy giữa cha con nhiều năm không gặp, tình cảm xa cách nhạt nhẽo, Khương Nguyên Bách bèn rời đi.

Một lát sau, khi trong phòng bắt đầu châm đèn, hai nha hoàn Hương Xảo và Vân Song được Quý Thục Nhiên ban đã tới.

Hai nha hoàn "hiểu chuyện ngoan ngoãn" ở trong miệng Quý Thục Nhiên, đứng ở trước mặt Khương Lê, thỉnh an với Khương Lê.

Nha hoàn mà Quý Thục Nhiên đưa tới, chỉ có thể làm nha hoàn thiếp thân của Khương Lê. Hai người này ăn mặc còn quý giá hơn Đồng Nhi nhiều, nhất là Hương Xảo, trên cổ tay đeo một vòng tay bằng vàng ròng, màu sắc tươi sáng.

Tuy Vân Song đứng thỉnh an, ánh mắt lại lộ ra chút kiêu căng, lễ cũng làm không tử tế. Có lẽ cảm thấy Khương Lê chỉ là một tiểu thư thất thế, cho dù đã hồi phủ, nhưng hiện tại Quý Thục Nhiên đang làm đương gia, sớm hay muộn cũng không có kết cục tốt nên đến việc giả bộ cũng lười.

Hương Xảo là người khôn khéo, miệng cũng ngọt, đôi mắt đảo không ngừng, liếc nhìn tráp trang sức mà Quý Thục Nhiên đưa tới, cung kính thỉnh an Khương Lê.

Cho dù biểu hiện gì, tóm lại đều là người Quý Thục Nhiên sai tới giám sát nàng. Khương Lê chỉ cần nhìn qua thái độ cử chỉ, trong lòng cũng đã có chút hiểu biết về tính tình của hai người.

Vân Song thì ai cao quý là tâng bốc, nịnh bợ, còn ai thấp kém thì đạp xuống, không coi ai ra gì, Hương Xảo tham lam tôn thờ tiền bạc, gió chiều nào xuôi chiều ấy. Đều là tiểu nhân, nhưng tuy không phải người mình, chưa hẳn không thể lợi dụng.

Đồng Nhi nhìn ngang nhìn dọc đều không vừa mắt hai người này, trên mặt cũng thẳng thắn thể hiện rõ sự không thích.

Khương Lê khoát tay, nói: "Nơi này của ta không có việc gì, Hương Xảo, ngươi ở lại nói cho ta biết tình hình hiện tại trong phủ một chút, Vân Song, ngươi đi xuống trước đi."

Vân Song còn ước gì rời đi càng sớm càng tốt, lập tức vâng lời. Hương Xảo ở lại, Khương Lê cho nàng ngồi xuống, Hương Xảo đáp không dám.

Sau khi Hương Xảo từ chối rồi ngồi xuống, Khương Lê mở tráp trang sức Quý Thục Nhiên cho nàng, lấy một cây trâm chuồn chuồn bằng hồng ngọc từ trong tráp ra, nhét vào trong tay Hương Xảo, nói: "Ta mới vừa hồi phủ không lâu, còn phải dựa vào Hương Xảo tỷ tỷ nhắc nhở chỉ bảo, Hương Xảo tỷ tỷ nói cho ta biết tình hình trong phủ đi."

Hương Xảo nuốt nuốt nước miếng, nàng vốn nên chối từ, nhưng trong tay là chiếc trâm bằng đá quý nặng trĩu, làm sao nàng có thể từ chối nó.

Khương nhị tiểu thư không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã cám dỗ người ta đến không thể cự tuyệt. Ai có thể kháng cự chứ?

Suy tư một hồi, Hương Xảo bèn nghĩ, xem ra nhị tiểu thư là người không có đầu óc, hiện giờ nàng hầu hạ bên cạnh nhị tiểu thư, chỉ cần dỗ dành nhị tiểu thư vui vẻ, chẳng phải có thể ngày ngày kiếm được rất nhiều tiền sao. Muốn nghe tình hình trong phủ, dù sao bên cạnh Khương Lê cũng không có người nào thông minh, còn không phải dựa hết vào miệng mình sao? Như vậy cũng không có phản bội phu nhân, thậm chí còn được hai phần bạc.

Nghĩ đến đây, Hương Xảo rất vui vẻ, nói: "Nhị tiểu thư không thể nói như vậy, giải đáp nghi hoặc cho người là nghĩa vụ của nô tỳ, hiện giờ trong phủ......" nàng nắm chắc cây trâm trong tay không buông ra.

Đồng Nhi gấp đến độ vò đầu bứt tai, Hương Xảo này rõ ràng có ý đồ xấu, Khương Lê còn thưởng hậu hĩnh cho nàng như vậy, phải biết lòng người không đủ. Nhưng nhìn Khương Lê trước mắt, rõ ràng rất nghiêm túc nghe Hương Xảo nói.

Hương Xảo nói đến nước miếng bay tứ tung, miệng đắng lưỡi khô. Thấy Khương Lê chăm chú nghe, trong lòng không khỏi đắc ý, những điều nàng nói nghe thì có vẻ tỉ mỉ, nhưng kỳ thực phần lớn đều là nói về nhị phòng tam phòng, còn về phu nhân đại phòng bên này, một chữ cũng không lộ ra. Nhị tiểu thư này cũng ngốc, thế nhưng lại tin tưởng không nghi ngờ, nói chút chuyện râu ria, đã có thể lấy được một cây trâm đá quý, thật là chuyện tốt khó có được.

Nói khoảng nửa canh giờ, cuối cùng không còn lời gì để nói nữa. Hương Xảo bèn nói: "Hồi nhị tiểu thư, đó là tình hình trong phủ hiện giờ."

Khương Lê nghe đến nhập thần, lúc này Hương Xảo dừng lại, nàng dường như có chút chưa đã thèm còn muốn nghe, nghĩ nghĩ, nói: "Nếu trong phủ không còn gì đáng nói nữa, vậy nói chuyện thú vị ngoài phủ đi."

"Ngoài phủ sao?" Hương Xảo sửng sốt.

"Đúng vậy, mấy năm gần đây thành Yến Kinh có chuyện gì thú vị không? Nghe nói lão thái thái của Vinh Tin Lăng ba năm trước đã qua đời, ta nhớ khi ta còn nhỏ bà ấy đã cho ta một bức Quan Âm thêu hai mặt. Còn có, ta nghe Ngọc Hương tỷ tỷ nói đến đệ nhất mỹ nhân thành Yến Kinh, phu quân nàng còn là tân khoa Trạng Nguyên, nghe nói trước đó vài ngày đã bệnh, là thật sự sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net