Chương 23: Người Quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp Khương Ấu Dao, rồi lại gặp Khương Cảnh Duệ, Khương Lê lúc này mới có thời gian đi tìm hiểu đường xá Khương phủ.

Căn cơ Khương gia thâm hậu, phủ đệ cũng cực lớn, may mắn thay trí nhớ Khương Lê không tồi. Hơn nữa khi ở Đồng Hương, tuy phủ đệ nhỏ, nhưng nàng lại thích đi theo Tiết Hoài Viễn ra ngoài xử lý công vụ, nàng đã chạy khắp mọi ngóc ngách của Đồng Hương, nên thật sự rất giỏi tìm đường.

Mấy ngày kế tiếp yên bình đến lạ. Ngoại trừ hàng ngày thấy Hương Xảo trước mặt xu nịnh, khen ngợi nàng và Vân Song hất hàm sai khiến bên ngoài, cũng không có xảy ra chuyện gì đặc biệt. Kỳ lạ chính là, dù Khương lão phu nhân, hay là nhị phòng, tam phòng, ngoại trừ ngày đó tình cờ gặp mặt, thì không có người nào chủ động tới tìm Khương Lê, dù là phụ thân Khương Nguyên Bách của Khương Lê, cũng không thèm giữ thể diện mà tới nhìn qua một chút. Khương Lê ở trong Khương gia, giống như có hay không cũng không quan trọng, như thể mang cô về là để đối xử lạnh nhạt, sau một thời gian, liền bị quên lãng.

Không, không cần mấy ngày, hiện tại cũng đã vậy rồi.

Người khác không nể mặt nàng, Khương Lê cũng không mặt nóng dán mông lạnh, cứ vờ như không có chuyện này, không chủ động đi gặp lão phu nhân, hàng này sẽ bảo Đồng Nhi mang đồ ăn về Phương Phỉ Uyển cho nàng, nhắm mắt làm ngơ mọi chuyện.

Nhưng xung đột cũng sẽ không tự mình biến mất chỉ bằng cách phớt lờ chúng, sự bình lặng lúc này cũng là sự chuẩn bị cho những bất ổn trong tương lai.

Sáng sớm một ngày nọ, qua cơn mưa trời lại sáng, mát mẻ hiếm có, khác hẳn với cái nóng trước đó, Khương Lê ăn sáng xong, thì nói với Hương Xảo nàng định ra ngoài một chuyến.
Vân Song đứng xa xa, yên lặng nghe thấy Hương Xảo hỏi Khương Lê: "Nhị tiểu thư, sao đột nhiên lại muốn ra ngoài?"

"Ta hồi phủ đã nửa tháng, cả ngày đều ở đây, thật sự buồn chán. Không biết Thành Yến Kinh mấy năm nay như thế nào rồi, ta chỉ muốn ra ngoài đi dạo chút thôi." Không đợi Hương Xảo nói chuyện, nàng lại nói: "Hơn nữa mấy ngày nữa là lễ cập kê của Tam muội, ta cũng không thể đi tay không được."

Hương Xảo đảo tròng mắt, hỏi: "Cô nương muốn đi chọn lễ vật cho tam tiểu thư sao?"

"Đúng vậy." Khương Lê cười nói: "Thuận tiện nhìn xem có cái gì khác mới mẻ thú vị không?."

Lòng Hương Xảo tức khắc ngứa ngáy, Khương Lê đi ra ngoài mua đồ, nếu mình đi theo, nói không chừng cũng sẽ được ban thưởng chút gì đó. Lại nói, vị nhị tiểu thư này mặc dù lớn lên ở am ni cô, nhưng ra tay lại vô cùng rộng rãi. Cũng không biết có phải là do ngu ngốc hay là giống tính tình của cố phu nhân Diệp Trân Trân tiêu tiền như nước hay không. Chỉ cần ở cùng Khương lê nửa tháng, trang sức được thưởng đã bằng trong một năm cộng lại.

Nàng cố ý hỏi: "Nhị tiểu thư, mấy ngày nay ngài chi tiêu cũng không ít......"

"Tổ mẫu cho ta bạc còn chưa tiêu mà." Khương Lê ngắt lời nàng, cười nói: "Cũng đủ mua chút đồ tốt."

Hương Xảo nghĩ một chút, cũng phải, Khương Lê ban thưởng cho nàng đều là trang sức, bạc vẫn còn nguyên. Thật ra bạc sao so được với đồ trang sức? Nhưng tất nhiên Hương Xảo sẽ không chủ động cắt đứt đường tiền tài của mình, nghĩ đến hôm nay nói không chừng có thể kiếm được chút bạc, lập tức nuốt lại lời đang định khuyên Khương Lê đừng ra ngoài, chỉ nói: "Đã như vậy, nô tỳ đi cùng nhị tiểu thư ra ngoài nhìn một chút, trước kia nô tỳ đã từng đi theo tam tiểu thư đến mấy cửa hàng tốt ở Yến Kinh."

Vân Song có chút bất mãn với phản ứng của Hương Xảo, Khương Lê đã mở miệng, nói: "Vậy được, Đồng Nhi ngươi cũng đi cùng ta, phiền Hương Xảo tỷ tỷ rồi."

Lại cố tình hay vô ý phớt lờ Vân Song.

Hai nha hoàn là đủ rồi, dĩ nhiên Vân Song sẽ không đi theo. Tuy rằng ngay từ đầu Vân Song cũng không định chiều theo vị nhị tiểu thư này, nhưng hành vi lúc này của Khương Lê dường như thể hiện rõ ràng một điều: Khương Lê nàng cũng không thích Vân Song.

Chờ sau khi hai người Khương Lê và Hương Xảo cùng nhau rời khỏi phủ, Vân Song oán hận phỉ nhổ, xoay người đi đến Thục Tú Viên của Quý Thục Nhiên.

Lúc Khương Lê ra cửa, người gác cổng có chút khẩn trương, may mà Hương Xảo vô cùng quen thuộc, nói qua vài câu với người gác cổng, rồi kêu hai hộ vệ đi theo sau xe ngựa Khương gia ra ngoài.

Có lẽ là cảm thấy Khương Lê cũng không được coi trọng, cho nên hộ vệ ít đến đáng thương, lại đúng vừa ý Khương Lê không muốn nhiều người đi theo.

Ra khỏi cổng Khương phủ, Đồng Nhi nhẹ nhàng thở ra. Mấy ngày này nàng ở trong Khương phủ cũng ngột ngạt không chịu nổi, sợ gây phiền toái cho Khương Lê, nên mỗi ngày càng cẩn thận hơn, cuộc sống như đi trên băng mỏng vậy. Vừa ra khỏi, nhất thời cảm thấy đến Hương Xảo thường này nhìn không thuận mắt cũng không đáng ghét đến vậy.

Hương Xảo cũng không do dự, ra cửa đã nói: "Nhị tiểu thư, nô tỳ biết cửa hàng châu báu tốt nhất Yến Kinh chính là Cát Tường Lâu."

"Vậy đi Cát Tường đi." Khương Lê rất dễ nói chuyện.

Thật ra nhà tổ mẫu Diệp gia của Khương Lê, lập nghiệp bằng nghề làm đồ châu báu, tuy rằng không đắt bằng Cát Tường Lâu, nhưng lại hơn ở số lượng. Sau này sản nghiệp của Diệp gia càng ngày càng phát triển, mảng châu báu cũng trở nên ít được coi trọng.

Đến khi tới Cát Tường lâu, tiểu nhị của Cát Tường Lâu vừa thấy Hương Xảo tới đã thân thiện chào hỏi Hương Xảo, nhưng khi nhìn đến Khương Lê bên cạnh nàng ta, ngẩn người, buột miệng thốt ra: "Vị quý nhân này ......"

Trước kia Hương Xảo luôn đi cùng Quý Thục Nhiên và Khương Ấu Dao, hôm nay một mình Hương Xảo lại đi theo một người vị tiểu thư khác. Vị cô nương này rõ ràng ngồi xe ngựa của Khương gia, nhưng trông rất xa lạ, trong lòng tiểu nhị nghĩ thầm, không phải thứ nữ Khương gia, chẳng lẽ là họ hàng nào của Khương gia.

Đang nghĩ như vậy, lại thấy trên mặt Hương Xảo lộ ra một vẻ kỳ quái, do dự một chút sau đó lúng túng mở miệng: "Đây là nhị tiểu thư trong phủ chúng ta."

Tiểu nhị mới vừa nghe thấy cái tên nhị tiểu thư, còn chưa phản ứng kịp, trên mặt vẫn cười nhiệt tình, tự hỏi từ khi nào mà Khương gia có nhị tiểu thư. Đến khi nhìn mặt Khương Lê, đột nhiên phản ứng lại, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm nghẹn.

Nhị tiểu thư sao? Vị nhị tiểu thư Khương gia độc hại mẹ kế, em kế, bị đưa vào am ni cô tu thân dưỡng tính ấy hả!

Đây không phải khuôn mặt dữ tợn, hung thần áp sát, cũng không phải chanh chua, hiếu chiến như trong tưởng tượng. Nữ hài tử trước mặt, váy lụa trắng, áo xanh ngọc, trang điểm đơn giản mộc mạc, đang hơi nghiêng đầu nhìn hắn, dường như cảm thấy hắn rất thú vị, khóe môi còn hơi mỉm cười.

Trong sáng và dịu dàng, mặt mày xinh đẹp, rõ ràng là Ngọc đồng tiên nữ theo hầu Bồ Tát.

Má ơi, đây sao có thể là nhị tiểu thư của Khương gia chứ?

Tiểu nhị chỉ cảm thấy đầu choáng váng mơ hồ, cái gì cũng không nghĩ được. Đồng Nhi nhíu mày, tức giận nói: "Vị tiểu ca này, không định đón khách sao?"

Tiểu nhị lập tức lấy lại tinh thần, liên tục nói xin lỗi, lại nhìn trộm Khương Lê, thấy Khương Lê vẫn dịu dàng tươi cười, không có vẻ tức giận, đầu óc vốn đã tỉnh táo, trong nháy mắt lại có chút ngơ ngẩn.

Trong khi chào đón vài người vào tiệm, hắn đã nghĩ, tại sao hôm nay lại không có nhiều khách đến vậy? Nếu không, để những người khách đó nhìn một chút dáng vẻ này của vị Khương nhị tiểu thư ác độc, khẳng định không chỉ mình hắn giật mình.

Đoàn người Khương Lê tiến vào, đối diện Cát Tường Lâu không xa, đứng sừng sững một tòa lầu hoa lệ, lộng lẫy, rực rỡ huy hoàng, tiên nhạc liêu phiêu.

Trên lầu hai người ngồi ở cạnh cửa sổ, một người mở miệng nói: "Ngươi xem, người Khương gia."

Đối diện, một bàn tay cầm ấm trà nhẹ nhàng rót một tách trà, khớp xương tay rõ ràng vậy mà còn trắng hơn ấm trà sứ kia vài phần.

"Ồ." Trong giọng nói cũng mang theo vài phần lười nhác hứng thú, "Người quen."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net