Chương 8: Người Tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai cũng không nói chuyện.

Dưới rừng hoa đào, trên mái nhà, một nam tử dung mạo diễm lệ được gió trăng nhuộm màu, rũ mắt nhìn Khương Lê.

Ý cười của hắn cũng mang chút tà mị, lại không rõ hắn là địch hay bạn, chính hay tà.
Đồng Nhi vẫn luôn phát ngốc, lúc này lại nhịn không được nghi hoặc hỏi lại: "...... Hoa tiên sao?"

Người nam nhân này tuấn mỹ tựa yêu tựa tiên, phong thái hào hoa, phong nhã đến chói mắt, thực sự khiến người ta hoảng hốt

Khương Lê còn chưa kịp nói chuyện, thì nghe thấy bên ngoài đột nhiên truyền tiếng động, trong lòng Khương Lê run sợ, lại ngước mắt nhìn mái nhà, đã thấy thiếu niên xinh đẹp trên đó biến mất, chỉ còn lại cành hoa đào khẽ đong đưa, tựa như vừa trải qua một giấc mơ xuân dài.

Đồng Nhi cũng kinh ngạc không kém, xoa xoa hai mắt, nói: "Nô tỳ là đang nằm mơ à?"

Khương Lê nói: "Không phải nằm mơ, mà là hiện thực......" Nàng nghe âm thanh càng ngày càng gần, khóe miệng hơi cong, cũng không để ý đến nghi ngờ gì nữa, nói: "Chúng ta đến Phật đường quỳ thôi."

Hiện giờ có rất nhiều chuyện làm Đồng Nhi kinh ngạc, nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, trong Phật đường cùng Khương Lê quỳ trước mặt tượng Bồ Tát, đĩa trái cây cúng cũng đặt trở về. Hai người vừa mới quỳ xuống thì nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến, lại có người đang dùng sức đập cửa am ni cô.

Tiếng gõ cửa đánh thức các ni cô trong am, có người đi mở cửa, những chiếc đèn lồng trong am ni cô lần lượt sáng lên, tiếng nói bên ngoài càng lúc càng lớn, Khương Lê cùng Đồng Nhi trấn tĩnh quỳ.

Đột nhiên, có người xông vào Phật đường, dẫn đầu là một ma ma tay cầm đèn lồng, bà ta dường như cũng không dự đoán được trễ như vậy rồi trong Phật đường vẫn còn hai người đang quỳ, bà ta chạy lại phía sau nói: "Phu nhân, ở đây còn có ni cô nữa."

Từ phía sau người này, một nhóm người lần lượt tiến tới, bao gồm cả nam nữ, đều mặc trang phục sang trọng, phú quý. "Phu nhân" mà ma ma gọi là một phụ nhân dáng người yểu điệu dịu dàng, làn da trắng nõn. Nàng tiến lên thấy Khương Lê đầu tiên là sững sờ một chút, ngay sau đó lắc đầu với ma ma kia nói: "Nàng không phải ni cô, nàng vẫn còn để tóc, bên cạnh có lẽ là nha hoàn."

Khương Lê kinh ngạc nhìn nhóm người xông vào, tóc nàng đen dài khiến khuôn mặt càng thêm tái nhợt hơn, thân thể gầy yếu được bọc trong truy y màu xám, gương mặt bình thản ôn hòa, dù trông có vẻ suy yếu, nhưng đứng dưới Bồ Tát lại càng đẹp đẽ không gì sánh bằng, trông thật dịu dàng, trong sáng, khiến người ta dễ dàng yêu mến.

Có lẽ là thương nàng tuổi còn nhỏ, ngay cả giọng nói của phu nhân kia cũng nhỏ nhẹ hơn, hỏi: "Tiểu cô nương, đã trễ thế này, làm sao ngươi lại ở chỗ này?"

Khương Lê nói: "Ta phạm sai lầm, sư thái bảo ta quỳ gối ở đây tĩnh tâm."

Tất cả nam nữ đều cực kỳ kinh ngạc, có người tức giận nói: "Đã trễ thế này, là phạm sai cái gì mà nhất định bắt một tiểu cô nương quỳ gối trong Phật đường, nếu để bị thương thì phải làm sao? Không phải nói người xuất gia từ bi à? Sao lại có thể ác độc như thế!"

Đồng Nhi đảo mắt một cái, tỉnh táo lại, lập tức thay đổi sắc mặt, buồn bã ưu sầu, nói: "Là tại nô tỳ, hôm qua lúc nô tỳ bưng đồ ăn chay cho cô nương không cẩn thận đã làm vỡ đĩa, nên Tĩnh An sư thái đã bảo cô nương và nô tỳ quỳ ở Phật đường." Nàng ấy lại lau nước mắt, "Nô tỳ ngược lại không sao cả, nhưng cô nương chúng ta, cả ngày cũng chưa được ăn cơm."

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt những người này lập tức tỏ ra phẫn nộ, lại chất vấn. Nếu đã vào chùa miếu bái phật, thì những người này đương nhiên phải có "trái tim lương thiện", khi nhìn thấy tiểu cô nương bị ức hiếp như vậy chắc chắn phải giận dữ.

Lại nghe có người nói: "Thảo nào, chẳng trách lại có thể làm ra chuyện tai tiếng như vậy, rõ ràng là yêu ni tâm địa ác độc."

"Đúng vậy."

Khương Lê nhìn chung quanh cũng không nhìn thấy các ni cô trong am, ngạc nhiên nói: "Xin hỏi, các tiểu sư phụ trong am ni cô đi đâu rồi?"

Nói xong lời này, nhóm nam nữ trước mặt đều lộ ra vẻ mặt khác nhau, dường như khó có thể mở miệng.

Vị phụ nhân dịu dàng lúc đầu nói chuyện với Khương Lê, nhìn Khương Lê ngập ngừng hỏi: "Vị cô nương này hình như không phải người của am ni cô này."

"Tiểu thư nhà ta là Khương nhị tiểu thư Khương gia ở Yến Kinh." Đồng Nhi trả lời dứt khoát.

"Khương gia ư?" Một vị tiểu thư trẻ tuổi khác nghe vậy ánh mắt dao động, hỏi: "Chính là vị thủ phụ Khương Nguyên Bách đại nhân Khương gia kia sao?"

"Đúng thế!" Đồng Nhi khẳng định đáp.

"Sao có thể chứ?" Tiểu thư trẻ tuổi kia thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn Khương Lê một ít, chần chờ nói: "Chỉ biết Khương gia có tam tiểu thư Khương Ấu Dao, lại không biết còn có nhị tiểu thư."

Khi nghe được bốn chữ "Khương nhị tiểu thư", các vị tiểu thư không có động tĩnh gì, nhưng các phu nhân lại từng người đều có suy nghĩ của mình. Chuyện tám năm trước Khương nhị tiểu thư đã đẩy ngã vợ kế của Khương đại nhân dẫn đến sảy thai, ở Yến Kinh không ai là không biết chuyện này, từ đó về sau nghe nói Khương nhị tiểu thư đã bị đưa đến từ đường dạy dỗ, nhiều năm cũng chưa từng hồi kinh, nên cũng không gặp đến, tất nhiên sẽ không ai nhớ được.

Không dự đoán được lại nhìn thấy ở đây.

Mà Khương nhị tiểu thư Khương Lê trước mắt lại không hung ác như trong lời đồn mưu hại mẹ kế, em kế của mình, dáng vẻ quỳ gối ở trong Phật đường gầy yếu, nhu mì như vậy sao có thể độc hại mẹ kế? Nói ra cũng không ai tin được!

Mọi người luôn sẵn sàng tin tưởng vào những gì họ chính mắt nhìn thấy.

Khương Lê nhìn chằm chằm vị phu nhân nói chuyện với nàng lúc nãy, do dự một chút, mới nói: "Phu nhân...... Là Liễu phu nhân của Liễu đại nhân phủ Thừa Đức lang sao?"

Vị phu nhân kia ngẩn người, hỏi: "Cô nương nhận ra ta sao?"

Khương Lê cúi đầu, làm như thẹn thùng, khẽ cười nói: "Nhiều năm trước vào mùa hoa mẫu đơn, phu nhân từng tới phủ ngắm mẫu đơn, tiểu nữ còn nhớ rõ."

Liễu phu nhân nghe vậy, thoáng suy nghĩ một chút, liền nói: "Không sai." Ánh mắt nhìn về phía Khương Lê càng nhu hòa hơn, "Mất công để ngươi phải nhớ rồi"

Liễu phu nhân là phu nhân của Thừa Đức lang - Liễu Nguyên Phong, từng rất thân thiết với mẹ đẻ Khương Lê - Diệp Trân Trân. Khi Diệp Trân Trân vừa mới gả đến thành Yến Kinh, đã cùng vị Liễu phu nhân này qua lại thân thiết.

Sau này Diệp Trân Trân qua đời, để lại Khương Lê, Liễu phu nhân bởi vì nhớ bạn tốt, còn thường xuyên đi thăm Khương Lê.

Chỉ là sau này Quý Thục Nhiên vào cửa, Liễu phu nhân không thể đến thăm Khương Lê, dần dần quan hệ cũng phai nhạt. Mùa hoa mẫu đơn được Khương Lê nhắc tới kia, hẳn là lần cuối Liễu phu nhân nhìn thấy Khương Lê, hiện giờ được Khương Lê nhắc đến, trước mắt Liễu phu nhân lập tức hiện lên dáng vẻ bạn tốt Diệp Trân Trân đã sớm qua đời.

Liễu phu nhân quan sát kỹ lưỡng Khương Lê, không biết có phải trong lòng có chút áy náy với người bạn của mình hay không mà Liễu phu nhân nhìn nữ hài tử trước mặt, càng cảm thấy thân thiết ôn hòa thêm. Nàng nói: "Khương đại nhân đưa ngươi đến nơi này sao?"

Khương Lê hơi hơi gật đầu.

"Ngươi là tiểu thư dòng chính của Khương gia ở Yến Kinh, là nhi nữ ruột của Khương đại nhân, làm sao có thể sống ở cái nơi như này chứ? Đầu hè ẩm ướt, quỳ suốt đêm như vậy, sinh bệnh thì phải làm sao? Rõ ràng là có người cố ý làm khó. Khương nhị cô nương, ngày mai theo ta cùng trở về Yến Kinh đi." Liễu phu nhân đột nhiên nói.

Quỳ trên mặt đất ánh mắt Đồng Nhi sáng lên, lời này của Liễu phu nhân, ý tứ chính là muốn đứng ra đảm bảo cho Khương Lê. Khương Lê bị bỏ lại ở núi Thanh Thành nhiều năm như vậy, bỏ đến không ai quan tâm. Hiện giờ dù sao Liễu phu nhân cũng là phu nhân của quan viên, Liễu phu nhân đã lên tiếng, cho dù hiện tại không được gì, thì cũng chờ khi về Yến Kinh cùng các vị phu nhân nói qua nói lại vài câu, khó mà không truyền đến tai Khương Nguyên Bách được, Khương Nguyên Bách tự nhiên sẽ nhớ tới vị nữ nhi bị bỏ rơi ở am ni cô này.

Chỉ là, Liễu phu nhân nói xong, lại không nghe được câu trả lời mình mong muốn, nữ hài tử trước mặt nghe vậy, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nàng, tựa hồ có chút vui mừng, nhưng sau đó lại lập tức do dự, kiên định lắc đầu, nói: "Đa tạ ý tốt của phu nhân, nhưng mà, như vậy sợ là không được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net