Chương 42: Nhìn chữ như nhìn người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe Khương Lê nói vậy, Khương Nguyên Bách nhất thời ngẩn người, không biết nên biểu hiện thế nào.

Cô gái trước mắt không biết từ lúc nào đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng, trông có vẻ yếu đuối mỏng manh hơn cả Khương Ấu Dao nhưng nét mặt lại giống ông hơn. Khi đưa Khương Lê đến am đường, nàng mới bảy tuổi, vẫn còn là một cô bé mũm mĩm. Tám năm trôi qua, thời gian vụt qua, biến cô bé mũm mĩm ấy thành một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng cũng làm tan biến đi những nét thân thuộc.

Khương Nguyên Bách cảm thấy xa lạ.

Ông đã bỏ lỡ tám năm trưởng thành của Khương Lê, đến nỗi trong trí nhớ của ông, Khương Lê vẫn là đứa trẻ không hiểu chuyện, bướng bỉnh và kiêu căng. Khi đứa trẻ đó đứng trước mặt ông, đôi mắt đen trắng rõ ràng, bình tĩnh đưa ra yêu cầu của mình khiến ông không biết phải phản ứng thế nào.

Ông nói: "Con có biết mình đang nói gì không? Con chưa từng học hành, làm sao theo kịp bài vở của Minh Nghĩa Đường..."

"Phụ thân, con cũng là con gái của người" Khương Lê ngắt lời ông: "Cũng là con gái của người, tam muội có thể vào Minh Nghĩa Đường, còn con chỉ có thể học qua loa với thầy ở ngoài, học những lý lẽ sơ sài, phụ thân, phụ thân làm như vậy là không công bằng."

Khương Nguyên Bách lại lần nữa á khẩu. Ông nhìn Khương Lê, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh khi Quý Thục Nhiên còn chưa gả vào đây, ông có hai đứa con gái. Đại nữ là con của thiếp, lại có phần ngốc nghếch. Khương Lê là con gái chính thất, sinh ra mập mạp dễ thương. Lúc đó ông rất thương cảm khi Diệp Trân Trân đã cố gắng sinh ra Khương Lê, còn thường xuyên bế Khương Lê, để Khương Lê cưỡi trên cổ mà chơi đùa.

Đã từng có những khoảnh khắc gia đình hạnh phúc như vậy. Nhưng sau này, Khương Lê làm ra chuyện quá đáng, tình phụ tử cũng dần bị bào mòn. Nhưng hôm nay, trước mắt, Khương Nguyên Bách nhìn Khương Lê, không biết tại sao lại nhớ về những ký ức đó. Một câu "Phụ thân, phụ thân không công bằng" khiến lòng ông dâng lên một nỗi xót xa.

Không biết từ khi nào, Khương Nguyên Bách đã quên mất rằng mình còn có một đứa con gái khác. Ông nâng niu Khương Ấu Dao như ngọc quý trên tay, còn đối với đứa con gái khác lại vô cùng xa cách. Nhưng Khương Lê không tranh giành, chỉ đứng trước mặt ông bình tĩnh nói, khiến Khương Nguyên Bách cảm thấy rất tội lỗi.

Cảm giác tội lỗi này bị Khương Lê nhìn thấy, trong lòng nàng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nàng sớm nhận ra Khương Nguyên Bách không phải hoàn toàn không có tình cảm cha con với Khương nhị tiểu thư. Ngày Khương nhị tiểu thư về phủ, ánh mắt của Khương Nguyên Bách rõ ràng còn có chút lo lắng. Thực sự Quý Thục Nhiên đã góp phần không nhỏ khiến Khương Nguyên Bách không phải là một người cha tốt. Nàng không có tình cảm với Khương Nguyên Bách, nhưng nếu có thể lợi dụng cảm giác tội lỗi của ông, duy trì mối quan hệ bên ngoài hòa thuận, nàng sẵn lòng làm.

Nếu nàng cứ dài dòng kể lể về việc Khương Nguyên Bách đối xử không tốt với nàng như thế nào, ông chưa chắc đã cảm động. Ngược lại, chính sự bình tĩnh này lại khiến Khương Nguyên Bách suy nghĩ sâu xa hơn.

"Lê Nhi, hiện tại con không thích hợp vào Minh Nghĩa Đường." Sau một lúc lâu, Khương Nguyên Bách mới nói, dù là từ chối, nhưng giọng điệu đã dịu đi nhiều.

"Phụ thân không muốn con vào Minh Nghĩa Đường là sợ người ta bàn tán, làm mất mặt Khương gia. Phụ thân có ý tốt, nhưng người có nghĩ đến Thánh thượng tán dương nữ tử đi học, phụ thân là Thừa tướng đương triều, đứng đầu văn nhân, lại để con gái chính thất ở nhà mời thầy dạy học, không cho vào Minh Nghĩa Đường, chẳng phải là làm mất mặt Hoàng thượng sao?"

Khương Nguyên Bách sững sờ.

Ông chỉ nghĩ đến việc Khương Lê có thể bị người ta bàn tán, Khương gia mất mặt, nhưng lại quên mất Hồng Hiếu Hoàng đế .

"Đó là thứ nhất, thứ hai, phụ thân, Khương gia chúng ta có bốn con gái, ngoại trừ tam muội, tứ muội và ngũ muội cũng đều vào Minh Nghĩa Đường. Riêng con phải ở nhà, một là không công bằng, hai là càng che giấu càng bị phát hiện. Bản tính con người là vậy, thẳng thắn công khai thì không ai bàn tán, càng che giấu người ta càng tò mò. Phụ thân nghĩ giấu con ở nhà thì người ta sẽ không bàn tán sao, ngược lại, họ sẽ càng bàn tán nhiều hơn."

Khi Khương Lê nói tất cả những điều này, vẻ mặt rất bình thản như đang nói về chuyện của người khác. Nhưng Khương Nguyên Bách nghe lại thấy rất có lý. Hơn nữa, tam phòng Khương Nguyên Hưng đã nhờ người gửi quà, đưa Khương Ngọc Nga và Khương Ngọc Yến vào Minh Nghĩa Đường, huống hồ là Đại phòng bọn họ.

"Phụ thân" Khương Lê cúi mắt: "Chuyện trước đây là con sai. Nhưng người không phải thánh hiền, ai mà không phạm sai lầm, biết sai mà không sửa mới là sai lầm lớn nhất. Con còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ lớn rồi, đương nhiên cũng hiểu lý lẽ. Con từ nhỏ không có mẹ dạy dỗ, đi sai một bước, chẳng lẽ phải dùng cả đời để trả giá? Con sẵn lòng nhưng con là con gái nhà họ Khương, con không muốn trở thành gánh nặng của Khương gia."

Câu "Con từ nhỏ không có mẹ dạy dỗ" lập tức chạm đến trái tim Khương Nguyên Bách, ông khẽ run lên, nói: "Lê Nhi, nhưng mà con..."

"Phụ thân, khi ở am đường trên núi Thanh Thành, con không phải không học chữ. Con biết phụ thân là Thừa tướng đương triều, không thể để mình trở thành trò cười, nên đã nhờ các tiểu sư phụ biết chữ trong am dạy con đọc sách viết chữ. Dù viết chưa đẹp, nhưng những sách vỡ lòng đều đã đọc qua, biết viết không ít chữ."

Nàng đột nhiên bước đến trước bàn, đẩy chữ "Tĩnh" mà Khương Nguyên Bách vừa viết sang một bên, trải giấy mới. Hành động của Khương Lê khiến Khương Nguyên Bách ngạc nhiên, vô thức nhìn nàng.

Khương Lê vén tay áo, từ từ mài mực. Cổ tay nàng mảnh mai, động tác nhẹ nhàng, tạo nên một vẻ đẹp đặc biệt khiến người ta cảm thấy dễ chiu. Hơn nữa, hành động này như thể đã làm vô số lần, tự nhiên vô cùng.

Mài xong mực, nàng cầm bút nhúng vào mực bắt đầu viết. Vừa viết, vừa nhẹ nhàng nói: "Phụ thân, Minh Nghĩa Đường tuy là học đường, nhưng cũng có thể kết giao được nhiều người. Chỉ cần con không phạm sai lầm trong đó, kết giao được nhiều người, đối với Khương gia luôn có lợi chứ không có hại. Con mang họ Khương, luôn hy vọng Khương gia ngày càng phát triển."

Nàng viết chữ khác với Khương Nguyên Bách, ông viết chậm rãi sâu sắc, mỗi nét bút rất dài. Khương Lê thì khác, trông nàng nhẹ nhàng nho nhã, viết chữ lại có chút chiến ý như có một khí thế chiến đấu bên trong . Như một binh sĩ cầm đao, chuẩn bị ra chiến trường, chiến đấu đến bình minh.

Khương Nguyên Bách nhìn bóng dáng Khương Lê, một thiếu nữ thanh nhã, phong thái như ngọc, nhưng lại đầy khí thế, khí khái hào hùng.

Một nét bút dừng lại, Khương Lê buông bút, động tác dứt khoát, đặt bút sang một bên, mới nói: "Xong rồi."

Khương Nguyên Bách nhìn lên, ngạc nhiên.
Chữ rất đẹp, lực bút mạnh mẽ, chữ viết như vậy ít nhất cần mười năm khổ luyện mới có thể đạt được. Tốt hơn rất nhiều lần so với chữ của Khương Ấu Dao. Không phải kiểu chữ nhỏ nhắn mà nữ tử thường dùng mà là kiểu chữ lớn, mở rộng, ngay ngắn, thẳng thắn .

Ngay ngắn nhưng có bút lực, thẳng thắn nhưng thấy rõ được khí phách.

Nhìn chữ như nhìn người, nét chữ này là người quang minh lỗi lạc, rộng lượng kiên cường.

Nhìn thiếu nữ trước mặt Khương Nguyên Bách như đang nhìn một người xa lạ Khương Lê mỉm cười nhìn ông, hỏi: "Bây giờ phụ thân đồng ý cho con vào Minh Nghĩa Đường rồi đúng không phụ thân?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net