Chương 64: Song khôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nhị tiểu thư là thủ khoa, lần này thi đứng đầu bảng, chúc mừng lão phu nhân!"

Nụ cười của Quý Thục Nhiên cứng đờ trên mặt.

Khương Ấu Dao há hốc miệng, không kìm được thốt lên: "Ngươi nói gì cơ?"

Giọng nói có vài phần hoảng sợ và sắc bén.

"Có lẽ ngươi nghe nhầm rồi," Khương Ngọc Nga đầy vẻ không tin, lắc đầu, dường như chỉ có cách đó mới có thể thuyết phục bản thân, "Chắc chắn ngươi nhầm rồi..."

Vẫn là Lư thị phản ứng nhanh, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, nói: "Nếu ta không nghe nhầm, Lê nhi đã đỗ đầu?" Bà liếc nhìn nụ cười cứng đờ trên mặt Quý Thục Nhiên, trong lòng thoáng hiện lên một tia hài lòng.

Bà đã có thành kiến với Quý Thục Nhiên từ lâu. Quý Thục Nhiên dựa vào việc Phó đô ngự sử Qúy Ngạn Lâm thăng chức trong vài năm qua, ngày càng kiêu ngạo trong Khương phủ. Lư thị vốn là người kiêu ngạo, thường không ưa Quý Thục Nhiên. Hơn nữa,  kỳ thi mỗi năm, thành tích của Khương Ấu Dao càng tốt, thì càng khiến hai vị thiếu gia của Nhị phòng trông thật tầm thường. Giờ đây, Khương Lê xuất hiện và giáng một đòn mạnh vào sự kiêu ngạo của Quý Thục Nhiên, Lư thị đương nhiên vui mừng.

"Không ngờ Lê nhi lại là người tài giỏi như vậy." Lư thị không chút do dự đâm một nhát vào tim Quý Thục Nhiên, "Mới vào Minh Nghĩa Đường chưa lâu, trước đây dường như chưa từng học qua. Phải nói, quả không hổ là dòng máu của đại ca, đều có tài văn chương, thông minh từ trong bụng mẹ..."

Mỗi câu bà nói ra, sự oán hận trong lòng Khương Ấu Dao lại tăng thêm một phần. Nỗi tức giận khi bị Khương Ngọc Nga vượt qua, giờ đã hoàn toàn chuyển sang Khương Lê. Khương Ngọc Nga thì thôi đi, Khương Lê là cái gì chứ? Ngay cả một người mới vào Minh Nghĩa Đường vài ngày mà cô còn không thể vượt qua, chẳng phải nói cô còn không bằng một kẻ vô dụng sao?

Khương Ngọc Nga lúc này cũng siết chặt khăn tay trong tay, móng tay suýt nữa đã cắm vào lòng bàn tay. Niềm vui chờ đợi trước đó, giờ như bị dội một gáo nước lạnh, khiến cô lạnh buốt tận xương trong ngày hè, đầu ngón tay đều cảm thấy lạnh lẽo, ngoài ra còn có cảm giác bất mãn đến tận xương tủy.

Thứ duy nhất cô tự hào, thứ duy nhất có thể đè bẹp Khương Lê, giờ cũng không còn nữa! Tại sao lại như vậy?!

Khương lão phu nhân chỉ lướt qua một lượt, tất cả biểu cảm của mọi người đều lọt vào mắt bà. Bà lạnh nhạt nói: "Ngươi đã nhìn kỹ chưa, quả thật là Nhị nha đầu đứng đầu sao?"

"Đúng vậy," tiểu đồng kia nói, "Lão phu nhân hãy xem bảng danh sách, nhị tiểu thư đứng đầu cả ba môn Thư, Số, Lễ,  đứng đầu bảng không có gì phải nghi ngờ!"

Khương Ấu Dao mềm nhũn cả người, suýt nữa ngã quỵ xuống.

...

Trong Phương Phi uyển, Khương Lê ngắm nhìn Đồng nhi chăm sóc hoa.

"Ngươi thật sự không đi?" Khương Cảnh Duệ ngồi trên ghế, vừa uống trà vừa không ngừng khuyên nhủ: "Bây giờ chạy trốn còn kịp, chạy trốn cùng lắm chỉ bị người ta cười nhạo là thất hứa, nếu chờ đến khi không muốn trốn cũng không còn đường trốn, quỳ xuống xin lỗi Mạnh Hồng Cẩm, thì cuộc đời ngươi coi như xong. Theo ta nói, ngươi lại không phải là nam tử hán đại trượng phu, hơn nữa nam tử hán đại trượng phu cũng phải biết lựa tình huống mà hành xử. Miễn là núi còn xanh thì không sợ thiếu củi đốt, ngươi hà tất phải làm khó mình?"

Đừng nhìn Khương Cảnh Duệ trông như một tên công tử ăn chơi, nhưng khi nói những lời an ủi người khác cũng rất có lý, suýt nữa Khương Lê đã bị hắn ta thuyết phục. Nhưng nàng chỉ liếc nhìn Khương Cảnh Duệ một cái, rồi nói: "Đây là trà Quân Sơn Ngân Châm, hôm nay ta chỉ pha một ấm này thôi, huynh uống như bò gặm mẫu đơn*, từ nay đừng đến đây uống trà nữa."
"Ăn uống một cách phung phí, không biết quý trọng.

Khương Cảnh Duệ giận dữ ném chén trà xuống: "Nghe ngươi nói gì , ngươi đúng là thiên kim tiểu thư của Khương gia sao? Cần kiệm đến mức này, chúng ta là nhà giàu có, phải hưởng thụ xa hoa, ngươi thế này, thật là không thú vị gì cả!"

Sự khác biệt giữa gia đình nghèo khó và gia đình giàu có quá lớn, được rồi, Khương Lê cũng lười tranh luận với hắn ta, mỗi người có cách sống của riêng mình, không cần phải ép buộc.

Đang nói chuyện, Thanh Phong và Minh Nguyệt đột nhiên từ bên ngoài bước nhanh vào. Hai người mặt đỏ bừng, mang theo vẻ kích động, Thanh Phong vừa bước vào cửa đã nói: "Tiểu thư, bảng danh sách của Minh Nghĩa Đường đã dán lên rồi!"

Khương Lê còn chưa kịp nói gì, Khương Cảnh Duệ đã đặt chén trà xuống, nói: "Thế nào thế nào? Tiểu thư nhà các người có phải đứng cuối không?"

Khương Lê nhìn bộ dạng của hắn ta, cảm thấy lời hắn ta nói hy vọng mình thắng, e rằng là giả.

Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Khương Cảnh Duệ, nói: "Nói bậy bạ gì đấy, tiểu thư nhà chúng ta thông minh tuyệt đỉnh, trời sinh đã là người học hành giỏi..."

Lời chưa dứt, Khương Cảnh Duệ đã cười lớn: "Nói dối cũng không cần nói quá mức như thế."

Khương Lê bình tĩnh nhìn hắn ta.

Minh Nguyệt sốt ruột: "Tiểu thư nhà chúng ta quả thật không nói dối, bây giờ trong phủ trên dưới đều biết rồi, tiểu thư nhà chúng ta lần này đứng đầu kỳ thi của Minh Nghĩa Đường, đứng đầu bảng!"

Cô ta nhấn mạnh hai chữ "đầu bảng".

Khương Cảnh Duệ nói: "Ngươi này, nói chuyện sao không biết suy nghĩ. Dù có an ủi chủ tử ngươi, cũng không nên nói quá như thế."

Thanh Phong nói: "Đó là sự thật!"

Khương Cảnh Duệ còn muốn nói, thấy mấy tiểu nha hoàn thực sự sốt ruột đến đỏ cả mắt, mới nhận ra điều gì, dần dần không cười nữa, thử nhìn Khương Lê, hỏi: "Thật sao?"

Khương Lê lười nói chuyện với hắn ta, chỉ hỏi: "Quốc Tử Giám thì sao? Đầu bảng Quốc Tử Giám là ai?"

"Hình như là một cái tên lạ, họ Diệp... tên Diệp Thế Kiệt!"

Khương Lê trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Khương Cảnh Duệ phản ứng lại, bất chợt hét lên: "Chuyện gì vậy? Ngươi đứng đầu bảng kỳ thi Minh Nghĩa Đường, biểu ca của ngươi đứng đầu bảng kỳ thi Quốc Tử Giám." Hắn ta rướn người gần Khương Lê, thì thầm: "Nói thật đi, các người có phải đã mua chuộc quan khảo thí, phải biết nhà biểu ca của ngươi không thiếu tiền, nhưng Quốc Tử Giám bây giờ dễ bị mua chuộc như vậy sao..."

Hắn ta lại lẩm bẩm tự nói.

Thanh Phong nói: "Lão phu nhân bảo Nhị tiểu thư mau chóng đến Vãn Phượng Đường."

"Được." Khương Lê đứng dậy: "Ta đi ngay đây."

"Ta cũng đi!" Khương Cảnh Duệ cũng đứng dậy theo, nói: "Lần này ngươi coi như đã làm rạng danh cho Khương gia, tổ mẫu nhất định sẽ thưởng lớn cho ngươi."

Khương Lê thấy hắn ta phấn khích vô cùng, không biết còn tưởng hắn ta là người đứng đầu bảng. Nàng ngừng một chút, nói: "Huynh chắc chắn muốn đi bây giờ chứ?"

"Tại sao ta lại không đi?" Khương Cảnh Duệ khó hiểu.

Khương Lê thở dài: "Huynh không sợ bị luận điểm thành tích của mình à."

"Ta không sợ." Khương Cảnh Duệ không lấy làm xấu hổ, thậm chí còn tự hào, nói: "Mọi người đều quen rồi."

Khương Lê cũng lười nói chuyện, Khương Cảnh Duệ đã không quan tâm, nàng cần gì phải là kẻ nhiều lời. Bèn dẫn theo Đồng nhi và Bạch Tuyết đi đến Vãn Phượng Đường.

Khi đến Vãn Phượng Đường, tiểu nha hoàn đứng bên ngoài đều tươi cười chào đón nàng, còn mang theo vài phần dò xét, có lẽ cũng rất ngạc nhiên về việc nàng đỗ đầu bảng.

Khương Lê mặc kệ những ánh mắt ấy, tự nhiên bước vào, khi vào trong phát hiện Khương Nguyên Bách cũng ở đó.

Không chỉ Khương Nguyên Bách, hai anh em  Khương Nguyên Hưng và Khương Nguyên Bình cũng có mặt, Dương thị đang nói chuyện gì đó với Lư thị. Người ba phòng của Khương gia, đều tụ họp một chỗ.

Điều này đúng là hiếm thấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net