Chương 76: Từ hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc thi ở Minh Nghĩa Đường, ba môn thi trước và ba môn thi sau cuối cùng cũng đã kết thúc.

Cuộc thi này đến rầm rộ và kết thúc cũng rầm rộ không kém, có một cái tên đã trở nên nổi tiếng trong cuộc thi này, đó chính là Khương nhị tiểu thư Khương Lê của Khương gia.

Thư, Số, Lễ, Nhạc, Ngự, Xạ, cả sáu môn đều giành quán quân, đây là lần đầu tiên có người đạt được thành tích này kể từ khi Minh Nghĩa Đường bắt đầu tổ chức cuộc thi. Nếu Khương Nhị tiểu thư này là một thần đồng nổi tiếng từ nhỏ thì đã đành, nhưng đằng này Khương Nhị tiểu thư lại là một cô gái vừa mới bắt đầu học đã bị đưa đi ở một mình trong am đạo suốt tám năm, điều này còn gây chấn động lòng người hơn cả thần đồng.

Các sòng bạc lớn nhỏ trong thành Yên Kinh đều thu được một khoản lợi nhuận lớn. Vì trong cuộc cá cược với Mạnh Hồng Cẩm, phần lớn mọi người đều đặt cược cho Mạnh Hồng Cẩm thắng, rất ít người đặt cược cho Khương Lê thắng, dù có đặt cược cho Khương Lê thắng thì cũng chỉ đặt một chút. Do đó, người được lợi chính là chủ sòng bạc. Vì vậy, các chủ sòng bạc rất thích Khương Lê, mỗi khi gặp người đều phải nói vài lời tốt đẹp về Khương Lê - vì nhờ có nàng mà họ đã thu được lợi nhuận, nên phải đáp lại chút ít. Nhờ vậy, danh tiếng của Khương Nhị tiểu thư bỗng chốc trở nên tốt hơn nhiều nhờ cuộc thi này.

Cũng có được có mất, Khương nhị tiểu thư đã gây tiếng vang lớn trên trường thi, đặc biệt là ở các môn cầm và xạ. Có rất nhiều đôi mắt đã chứng kiến bản lĩnh thực sự của Khương Nhị tiểu thư, khiến các tiểu thư nhà khác trở nên vô dụng. Do đó, cuộc thi năm nay chỉ có một mình Khương Nhị tiểu thư tỏa sáng, không còn cảnh trăm hoa đua nở như mọi năm nữa.

Người ta nhớ đến Khương Lê, những người từng khiến người khác kinh ngạc như Khương Ấu Dao đã sớm bị lãng quên. Dù người ta nhớ đến Mạnh Hồng Cẩm, cũng chỉ vì cô ta đã bắn trúng Vĩnh Ninh công chúa trên trường thi và cuộc cá cược đáng cười với Khương Lê, chứ không phải vì phong thái của cô ta.

Có người nhớ đến Khương tam tiểu thư, người ngọt ngào, đáng yêu, cũng có người nhớ đến Khương nhị tiểu thư người thanh tú, thông minh. Trên đời có ba nghìn dòng nước, mỗi người đều có sở thích riêng của mình, nhưng liệu có thể uống được dòng nước mình thích hay không, thì hoàn toàn phụ thuộc vào duyên phận.

Ở phủ Ninh Viễn Hầu, Châu Ngạn Bang đang ngồi thẫn thờ. Những trang sách trên bàn bị gió lật qua nhưng Châu Ngạn Bang không để ý.

Trước mắt hiện lên hình ảnh thiếu nữ mặc áo xanh, dáng vẻ thanh thoát, bay nhảy như gió.

Châu Ngạn Bang có phần ngẩn ngơ, trong những năm qua, hắn chưa bao giờ để tâm đến nữ nhi như vậy. Dù là vị hôn thê Khương Ấu Dao mà hắn rất hài lòng, trong lòng Châu Ngạn Bang, nữ nhi không phải là điều quan trọng nhất. Cưới một tiểu thư, cho nàng áo gấm lụa là, giao phủ đệ cho nàng quản lý, đó chính là thê tử.

Nhưng lúc này, Châu Ngạn Bang hiểu rằng, người hắn muốn cưới làm thê tử, chỉ có Khương Lê.

Thiếu nữ ấy như một bí ẩn, càng không để tâm đến hắn, Châu Ngạn Bang lại càng cố chấp. Đặc biệt là khi Khương Lê từng là vị hôn thê của hắn, vốn dĩ đã thuộc về hắn, nếu không phải giữa chừng nhà họ Khương xảy ra biến cố, thì giờ đã chẳng phiền phức như vậy. Hôm nay, trên trường đua ngựa, ngoài hắn ra còn có nhiều người nhìn Khương Lê, Châu Ngạn Bang không thích ánh mắt của người bên cạnh nhìn Khương Lê.

Đó là người của hắn, làm sao có thể để người khác tùy tiện nhìn được?

Trước đây danh tiếng của Khương Lê không tốt, sau này khó mà tìm được nhà chồng. Nhưng cuộc thi này, tài danh của Khương Lê đã nổi tiếng khắp kinh thành Yên Kinh, nàng lại còn xinh đẹp như vậy, là đích nữ của Khương Nguyên Bách, Khương Lê đã đến tuổi cập kê, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có người đến cầu hôn... Với điều kiện của Khương Lê, người muốn lấy nàng sợ rằng không ít.

Châu Ngạn Bang cảm thấy không vui, đứng ngồi không yên, chỉ nghĩ đến việc Khương Lê lấy người khác, liền thấy như thê tử của mình bị người khác cướp mất, vừa phẫn nộ lại vừa hối hận.

Đang lúc phiền muộn, tiểu đồng bước vào phòng nói: "Thế tử gia, phu nhân đến rồi."

Ninh Viễn Hầu phu nhân bước vào.

Châu Ngạn Bang vội đứng dậy: "Mẹ."

Ninh Viễn Hầu phu nhân cười nói: "Ta bảo nhà bếp làm cho con ít bánh mai, mấy ngày nay thời tiết nóng nực, con ăn chút cho mát." Thấy những quyển sách trên bàn Châu Ngạn Bang có phần lộn xộn, Hầu phu nhân ngập ngừng nhìn Châu Ngạn Bang, hỏi: "Ngạn Bang, gần đây con có tâm sự gì không?"

Gần đây Châu Ngạn Bang làm việc thường hay ngẩn ngơ, khi giao việc cho hắn cũng thường không tập trung. Hầu phu nhân nghĩ có lẽ vì kết quả kỳ thi ở Quốc Tử Giám, Châu Ngạn Bang đứng thứ ba nên buồn bã, liền an ủi: "Con đừng buồn vì chuyện Quốc Tử Giám, Ngạn Bang, cha con đã nói rồi, chuyện này không trách con được. Trước đây chưa từng nghe đến cái tên Diệp Thế Kiệt, nhưng hắn đã có thể vượt qua đại thiếu gia nhà họ Lý là Lý Cảnh, chắc hẳn là có thực tài, con không cần quá bận lòng. Con đứng thứ ba cũng rất tốt rồi."

Năm nay Quốc Tử Giám công bố kết quả thi, Châu Ngạn Bang vốn nghĩ mình sẽ đứng thứ hai, trong Quốc Tử Giám chỉ có đại thiếu gia nhà Hữu tướng là Lý Cảnh vượt qua hắn, nhưng lần này Lý Cảnh đứng thứ hai, hắn đứng thứ ba, còn người đứng đầu là Diệp Thế Kiệt, một cái tên trước đây chưa từng nghe, chắc không phải người Yên Kinh.

"Mẹ, con không phải vì chuyện này..." Châu Ngạn Bang có chút khó nói. Phủ Ninh Viễn Hầu chỉ có mình hắn là con trai, Hầu phu nhân và Hầu gia đều rất yêu thương hắn, nhưng lúc này đưa ra yêu cầu như vậy, Châu Ngạn Bang cũng cảm thấy có phần hoang đường.

"Vậy là vì chuyện gì?" Hầu phu nhân ngạc nhiên hỏi.

"Con..." Châu Ngạn Bang cắn răng, nói: "Con không muốn cưới Tam tiểu thư nhà Nguyên Phụ, người con yêu là Nhị tiểu thư Khương Lê!"

Chiếc đĩa bánh trong tay Ninh Viễn Hầu phu nhân rơi xuống đất, "bộp" một tiếng.

...

"Lão gia gửi tặng bạc đến."

Trong Phương Phi uyển, Đồng nhi hớn hở bưng một chiếc hộp gỗ nhỏ, đặt lên bàn.

Khương Lê mở nắp hộp, thấy bên trong là từng thỏi bạc xếp ngay ngắn. Nghe nói trước đây Khương Nguyên Bách thường thưởng bạc khi Khương Ấu Dao có thành tích tốt trong các kỳ thi. Không biết có phải vì muốn công bằng hay không, lần này cũng gửi bạc đến cho nàng.

Nhưng Khương Lê hiểu rằng, nếu lần này là Khương Ấu Dao đạt thành tích đứng đầu tất cả các môn thi, ít nhất Khương Nguyên Bách ngoài bạc ra còn sẽ chúc mừng cô ấy rất nhiệt tình, chứ không phải chỉ nói vài lời khen ngợi đơn giản rồi rời đi.

Khương Lê không ngạc nhiên, Khương Nguyên Bách với một người con gái đã rời nhà tám năm, ngoài cảm giác áy náy ra, thực sự rất khó có tình cảm sâu sắc, tất nhiên sẽ thương yêu Khương Ấu Dao lớn lên bên cạnh mình hơn. Giờ Khương Ấu Dao đạt kết quả thấp hơn, Khương Nguyên Bách đương nhiên sẽ không nhiệt tình chúc mừng Khương Lê.

Tình thân sơ khác biệt, nhìn là biết.

Nàng nói: "Cất bạc đi, sau này sẽ dùng đến."

Đồng nhi nghe lời cất bạc đi, Minh Nguyệt từ bên ngoài gõ cửa.

Khương Lê nói: "Vào đi."

Minh Nguyệt bước vào, khép cửa lại, tiến lên và khẽ nói: "Tiểu thư, nô tỳ đã nghe ngóng rồi. Mạnh tiểu thư hiện vẫn chưa về phủ, Mạnh phu nhân vẫn đang chờ ở phủ, Mạnh lão gia đã ra mặt để dàn xếp. Hình như lần này Vĩnh Ninh công chúa không chịu buông tha."

Khương Lê gật đầu: "Biết rồi." Đây là điều nàng đoán được, Mạnh Hồng Cẩm chắc chắn sẽ không thoát khỏi, phương pháp hành hạ người của Vĩnh Ninh công chúa, Khương Lê đã từng chứng kiến. Lần này Mạnh Hồng Cẩm có lẽ sẽ bị Vĩnh Ninh công chúa để lại vết sẹo mãi mãi, Mạnh Hồng Cẩm có yên ổn mới lạ.

Nếu không có gì sai sót, ngày mai Mạnh Hồng Cẩm sẽ được thả về, nhưng trong thời gian này Mạnh Hồng Cẩm đã phải chịu những gì thì không ai biết, có thể là bị khủng hoảng tinh thần nặng nề, hoặc cũng có thể Vĩnh Ninh công chúa sẽ để lại vài vết sẹo trên người Mạnh Hồng Cẩm.

Nhà họ Mạnh thật đúng là câm nín nuốt hoàng liên, có khổ mà không nói ra được.

Bạch Tuyết nghe vậy, hỏi Khương Lê: "Vậy tiểu thư có muốn giữ lời cá cược với Mạnh tiểu thư không?"

"Muốn giữ lời, nhưng đáng tiếc là không thể. Ngày mai Mạnh Hồng Cẩm chắc chắn sẽ không ra ngoài, lúc đó các ngươi tìm vài người đến trước cổng Quốc Tử Giám loan tin, ta hiểu và thông cảm cho Mạnh tiểu thư bị hoảng sợ, cuộc cá cược đó vốn chỉ là đùa giỡn, bỏ qua không nhắc lại nữa."

Đồng nhi có chút thất vọng, nói: "Thật là hời cho cô ta."

Khương Lê cười nói: "Dù ta không nói, Mạnh Hữu Đức cũng sẽ tìm cớ để hủy bỏ cuộc cá cược này hoặc xin lỗi ta, chắc chắn sẽ không để Mạnh Hồng Cẩm mất mặt thực sự. Cũng như nếu ta thua, phụ thân cũng sẽ nghĩ cách từ chối cuộc cá cược này. Kết quả vốn đã được định trước, lúc này ta nói như vậy ngược lại còn có thể có được danh tiếng tốt, tại sao không làm?"

Người ngoài nhìn vào, chỉ có thể nói nàng rộng lượng, độ lượng, không chỉ tài giỏi mà còn có đức hạnh. Ép buộc người khác, luôn tỏ ra quá tính toán. Nói một câu cũng không hại gì, cũng không ảnh hưởng đến kết quả, tại sao lại không làm?

Kiếp trước, nàng vì quá không quan tâm đến danh tiếng, nên mới để người khác lấy danh tiếng của nàng làm lưỡi dao đâm nàng một nhát chí mạng, giờ đây nàng muốn có danh tiếng tốt khắp thiên hạ, làm việc như đeo thêm chiếc mặt nạ, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.

"Tiểu thư lần này giành được quán quân, nghe nói người giành được quán quân sẽ vào cung, Hoàng thượng đích thân ban thưởng." Đồng nhi nghĩ tới điều gì đó, "Tiểu thư chẳng phải sắp được vào cung ra mắt Hoàng thượng sao? Đây là phần thưởng do Hoàng thượng ban cho, là vinh dự lớn nhất. Sau này sẽ không ai dám bắt nạt tiểu thư nữa."

Khương Lê bật cười, nhớ lại lần trước gặp Hồng Hiếu hoàng đế, đó là sau khi Thẩm Ngọc Dung đỗ trạng nguyên, nàng với tư cách là người nhà của Thẩm Ngọc Dung cùng đi tham dự yến tiệc đêm trong cung. Vô số người ghen tị với nàng, vị tân khoa trạng nguyên phu nhân này, dù sao Thẩm Ngọc Dung cũng phong lưu tuấn tú, tiền đồ rộng mở. Lúc đó Vĩnh Ninh công chúa còn cùng nàng uống một ly rượu.

Ánh mắt nàng trầm xuống, có lẽ ngay lúc đó, Vĩnh Ninh công chúa đã nhắm đến Thẩm Ngọc Dung, bắt đầu có ý định với Thẩm Ngọc Dung. Bản thân bị coi là đá cản đường, nhưng lại ngây ngô không biết.

Giờ vào cung lần nữa, chắc chắn sẽ gặp Vĩnh Ninh công chúa, nếu là yến tiệc trong cung, có lẽ còn có cả Thẩm Ngọc Dung. Chỉ là lần này, nàng không còn là phu nhân nhà họ Thẩm, mà là nữ nhi nhà họ Khương.

Ai có thể làm gì được ai chứ?

Nàng lại tiến thêm một bước gần hơn đến hai người đó.

...

Trong một ngôi nhà không xa Quốc Tử Giám, đêm khuya trong phòng sáng đèn.

Diệp Thế Kiệt ngồi trước bàn, đang viết thư.

Lần này hắn đứng đầu trong kỳ thi của Quốc Tử Giám, vài ngày sau sẽ vào cung nhận thưởng từ Hoàng thượng, không lâu sau sẽ được bổ nhiệm quan chức. Hắn phải báo tin vui này cho người nhà họ Diệp ở Tương Dương.

Chỉ vài dòng ngắn ngủi đã nói rõ tình hình của mình. Phần còn lại, Diệp Thế Kiệt cầm bút, do dự.

Khương Lê cũng đã giành được giải nhất trong kỳ thi của Minh Nghĩa Đường.

Diệp Thế Kiệt không biết mình có nên viết về Khương Lê hay không, bao nhiêu năm qua, nhà họ Diệp chưa từng nhắc đến tên của Khương Lê. Nhiều năm trước câu nói của Khương Nhị tiểu thư đã hoàn toàn làm lạnh lòng người nhà họ Diệp, khiến Diệp lão phu nhân ốm một trận, từ đó về sau, nhà họ Diệp chỉ coi như không có đứa cháu gái này, ngay cả Diệp Trân Trân cũng không ai dám nhắc đến.

Trong tình huống này, đột nhiên nhắc đến tình hình của Khương Lê, chắc hẳn sẽ rất đột ngột. Diệp Thế Kiệt thật sự định không viết nữa, nhưng mỗi khi muốn đặt bút xuống, lại nhớ đến lời Khương Lê nói với anh.

"Lúc đó ta còn nhỏ, ngoại tổ mẫu lại ở xa Tương Dương. Mẫu thân ta mất sớm, phụ thân bận rộn công việc, phần lớn là do kế mẫu quản lý. Ta nói gì, chưa chắc không phải là có người dạy, hoặc là có người uy hiếp ta nói những lời đó."

Khương Lê nói nhà họ Diệp là thương nhân, muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Diệp, có phải thật sự có người đứng sau chỉ đạo? Chỉ để chia cắt Khương Lê và nhà họ Diệp không còn qua lại?

Diệp Thế Kiệt nhận ra, mình đã vô tình thiên về tin tưởng Khương Lê. Thực ra hắn và Khương Lê gặp nhau cũng không nhiều, chỉ nói chuyện được hai lần ngắn ngủi, nhưng đã vậy mà mình lại tin tưởng nàng như vậy sao?

Diệp Thế Kiệt có chút không thể tin nổi.

Nhưng hắn cảm thấy Khương Lê cũng rất khó tin, trong tình huống bị nhà họ Khương lãng quên như vậy, nàng vẫn khiến cả thành Yên Kinh nhớ đến tên của nàng, hơn nữa cái tên này không phải là biểu tượng của tội ác, mà khi nhắc đến Khương Nhị tiểu thư người ta chỉ cảm thấy nàng rất tài giỏi.

Đó là người con gái đã đoạt quán quân cả sáu môn của Minh Nghĩa Đường.

Nhấc bút lên lại đặt bút xuống, đặt bút xuống lại nhấc bút lên, lặp đi lặp lại nhiều lần, khi Diệp Thế Kiệt bắt đầu cảm thấy bực bội, tiểu đồng thân cận của hắn là Nguyên Bảo bước vào.

Nguyên Bảo từ trong ngực lấy ra một bức thư, vui vẻ nói: "Đại thiếu gia, bên Tương Dương gửi thư đến."

"Gửi thư đến?" Diệp Thế Kiệt ngạc nhiên: "Chẳng phải vẫn chưa đến ngày nhận thư." Hắn và nhà họ Diệp thường viết thư mỗi nửa tháng, đi về mất một tháng. Thời gian này lẽ ra chưa đến ngày nhận thư.

"Chắc là phu nhân và mọi người lo lắng cho đại thiếu gia trong kỳ thi lần này," Nguyên Bảo đắc ý nói: "Lão phu nhân mà biết đại thiếu gia đứng đầu, nhất định sẽ mở tiệc ba ngày ba đêm ở Tương Dương."

Diệp Thế Kiệt không để ý đến hắn, tự mình mở thư ra xem, lướt qua một lượt.

Nguyên Bảo thấy Diệp Thế Kiệt có vẻ ngạc nhiên, liền hỏi: "Đại thiếu gia, sao vậy?"

"Phụ thân và nhị thúc muốn đến Yến Kinh giao hàng." Diệp Thế Kiệt nói: "Đã đang trên đường, khoảng bảy ngày ngữa là tới."

"Hả" Nguyên Bảo sửng sốt, ngốc nghếch nói "vậy chúng ta còn viết thư gửi về không?"

"Viết" Diệp Thế Kiệt nói. Nhưng chỉ viết chuyện của bản thân là được rồi, hắn nghĩ, nếu cha và nhị thúc tới Yên Kinh cũng coi như là bàn bạc với người nhà về những nghi ngờ của Khương Lê, đến lúc đó có thể gọi mọi ngưới tới nói chuyện, hơn là giờ ngồi đây đau đầu một mình.

Nghĩ đến đây, Diệp Thế Kiệt cảm thấy nhẹ nhõm, nhanh chóng gấp lá thư lại, bỏ vào phong bì, đưa cho Nguyên Bảo, nói: "Gửi về nhà."

Nguyên Bảo vui vẻ nhận lấy: "Vâng!"

...

Sau kỳ thi, Minh Nghĩa Đường tạm thời không phải đi học, học sinh đều ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.

Ngày hôm sau, người của Khương Lê đã đến cổng Quốc Tử Giám, làm theo lời nàng, tuyên bố hủy bỏ cuộc cá cược với Mạnh Hồng Cẩm, không cần phải để bụng.

Lời này vừa nói ra, người trong thành Yên Kinh lại càng đánh giá cao Khương Lê, bản thân dốc hết sức cho cuộc cá cược, sau khi thắng lại không giữ trong lòng, lòng dạ rộng rãi, nhân hậu, thật đáng quý.

Như vậy, ngược lại khiến Mạnh Hồng Cẩm trở thành trò cười.

Không chỉ vậy, vì Khương Lê tỏ ra quá ư hòa nhã, có người bắt đầu nghi ngờ chuyện Khương Lê hại mẹ giết em liệu có ẩn tình gì khác hay không, vì một cô gái dịu dàng dễ thương như vậy, nhìn thế nào cũng không giống người có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.

Mà Quý Thục Nhiên lại là mẹ kế, mối quan hệ này rất tế nhị, khiến người ta đồn đoán đủ điều.

Những lời này truyền đến tai Quý Thục Nhiên, khiến bà ta giận không để đâu cho hết, nhưng vì vậy mà đối xử với Khương Lê càng giả bộ hiền thục từ ái hơn, làm Khương Lê cảm thấy rất không thoải mái.

Trong Thục Tú viên, đám nha hoàn bên trong bên ngoài đều đang làm việc cẩn thận, ai cũng biết rằng mấy ngày nay tâm tình của Quý Thục Nhiên không tốt, bọn họ sợ rằng mình sẽ trở thành vật hi sinh, làm việc còn cẩn thận hơn ngày thường.

Ngoài cửa có hai nha hoàn nữ đứng canh, trong nhà, khối băng trong chum đồng cũng không thể làm dịu đi cái nóng của mùa hè, những ngày cuối hè càng thêm oi bức, khiến tâm tình con người ta cũng phiền muộn không yên.

Quý Thục Nhiên đang trò chuyện với chị gái của mình là Quý Trần Thị.

Quý Trần Thị từ sáng sớm đã đến tìm Quý Thục Nhiên, Khương Nguyên Bách không có ở phủ, Quý Trần Thị nói: "Mấy ngày nay em làm gì thế? Em có biết người ngoài bây giờ nói em thế nào không? Những lời đồn đó ngay cả chị cũng nghe thấy, họ nói chuyện Khương Lê hại mẹ giết em lúc trước chưa chắc đã không phải là màn kịch do em dựng lên."

Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này, Quý Thục Nhiên cũng đầy bụng tức giận, nói: "Chị à, chị trách em làm gì? Chuyện này là người ngoài đồn đại, trong nhà này trên dưới không ai dám nhắc đến chuyện đó."

"Không cần biết ai nhắc đến, tin đồn lan truyền càng nhiều thì không có lợi gì cho em." Quý Trần Thị nói: "Tất cả đều là do con bé đó gây ra, tại sao ngay cả một đứa bé, em cũng không đối phó nổi?"

Quý Trần Thị và Quý Thục Nhiên từ khi chưa xuất giá đã rất thân thiết, so với Quý Thục Nhiên thường tỏ vẻ dịu dàng, Quý Trần Thị mạnh mẽ hơn nhiều.

Quý Thục Nhiên không vui nói: "Con bé đó trơn như lươn, mưu kế đầy mình, không phải chỉ có em, ngay cả chị cũng phải đau đầu. Lần này Mạnh gia không phải đã thấy rõ rồi sao, Mạnh Hồng Cẩm rõ ràng là mất cả chì lẫn chài, em vốn nghĩ rằng Mạnh Hồng Cẩm đã muốn đối phó với nó, em sẽ làm ngư ông đắc lợi, ai ngờ Mạnh Hồng Cẩm không ra gì, không chỉ không thành công, còn làm liên lụy đến bản thân."

"Sao lại như vậy?" Quý Trần thị kinh ngạc: "Chuyện của Mạnh Hồng Cẩm cũng liên quan đến nó à?"

Quý Thục Nhiên liền kể chi tiết chuyện của Mạnh Hồng Cẩm và Khương Lê cho Quý Trần Thị nghe, cuối cùng nói: "Khương Lê từ khi trở lại Yên Kinh, chưa bao giờ chịu thiệt lần nào. Nó với Tiểu Dao tuổi cũng xấp xỉ, nhưng chị xem tâm cơ nó hơn Tiểu Dao nhiều lắm. Nếu sau này để nó ở trong phủ, Tiểu Dao sao có thể là đối thủ của nó?"

"Nghe em nói vậy," Quý Trần Thị suy nghĩ: "Khương Lê không thể giữ lại được, chỉ sợ rằng sau này nó còn lợi hại hơn, tốt nhất nên sớm đuổi nó ra ngoài."

"Chị nói là... gả nó đi?" Quý Thục Nhiên nói: "Cũng không phải không được, nhưng lão gia chắc chắn sẽ hỏi đến."

"Chuyện đó đơn giản thôi," Quý Trần Thị cười lạnh: "Người ngoài vàng ngọc, bên trong mục nát nhiều vô kể, cứ tìm một người nghe có vẻ tốt, thực ra không ra gì, em gả nó đi, hai ba năm là xong, người ngoài cũng không nhìn ra, chẳng phải đơn giản sao?"

"Chị à, chị giúp em để ý xem." Quý Thục Nhiên nói: "Nếu có người như vậy, em sẽ tìm cách nói với lão gia, để lão gia thành toàn hôn sự này."

Quý Trần Thị gật đầu, hai người đang nói chuyện, bỗng thấy Khương Ấu Dao từ ngoài chạy vào, chạy gấp đến mức ngay cả Quý Trần Thị cũng không nhìn thấy, chỉ gọi một tiếng "Mẹ", giọng đã nghẹn ngào.

Quý Thục Nhiên giật mình, vội vàng bước lên kéo tay Khương Ấu Dao, thấy Khương Ấu Dao mặt đầy nước mắt, lo lắng nói: "Ấu Dao, con làm sao vậy?" rồi quở trách nha hoàn của Khương Ấu Dao là Kim Hoa và Ngân Hoa: "Các ngươi chăm sóc chủ nhân thế nào mà để xảy ra như vậy?"

"Mẹ," không đợi Quý Thục Nhiên nói tiếp, Khương Ấu Dao đã lao vào lòng bà, nức nở nói: " Châu Thế tử, Châu Thế tử muốn hủy hôn ước với con..."

"Cái gì?" Quý Trần thị đứng bật dậy: "Ấu Dao, con nói gì?"

Lúc này Khương Ấu Dao mới nhìn thấy Quý Trần Thị cũng ở đây, kêu một tiếng "Dì", rồi tiếp tục khóc không ngừng.

Quý Thục Nhiên để nha hoàn đóng cửa lại, hỏi Khương Ấu Dao: "Ấu Dao, con nói gì vậy, Châu Ngạn Bang sao lại muốn hủy hôn với con, có phải là con nghe nhầm tin đồn ở đâu không..."

"Đó là sự thật, chị gái của Kim Hoa làm việc ở phủ Ninh Viễn hầu, đêm qua phu nhân hầu gia và thế tử cãi nhau, nha hoàn đó mua chuộc tiểu đồng trong viện của thế tử, mới hỏi rõ, thế tử nói, thế tử nói muốn hủy hôn với con, muốn cưới Khương Lê!"

"Kim Hoa!" Quý Thục Nhiên nói: "Ấu Dao nói có thật không?"

Kim Hoa lập tức quỳ xuống, nói: "Nô tỳ xin thề, mọi chuyện đều là thật. Đó là sự thật." Kim Hoa trong lòng cũng rất hoảng sợ, người trong thành Yên Kinh đều biết chuyện Khương Ấu Dao và Châu Ngạn Bang là chuyện ván đóng thuyền, dù Khương Lê có trở về cũng không thể thay đổi. Nhưng đúng vào lúc này,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net