Chương 83: Gặp gỡ người đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải quyết xong chuyện Thẩm Như Vân, tâm trạng của Khương Lê càng trở nên tốt hơn.

Nàng bước đi với những bước chân nhẹ nhàng, dường như trở lại con đường quê Đồng Hương ở Tương Dương, không kìm được mà muốn hát một bài ca.

Cuối cùng nàng cũng đã kéo Thẩm Như Vân vào trận chiến này.

Nàng đang băn khoăn không biết làm cách nào để lôi kéo mọi người đến Dục Tú Các, thì Thẩm Như Vân lại tự mình tìm đến. Với tình yêu say đắm của Thẩm Như Vân dành cho Châu Ngạn Bang, khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu đang tư thông với người khác, Thẩm Như Vân chắc chắn sẽ không chịu nổi. Hiểu rõ tính cách nóng nảy và sự thiếu suy nghĩ của Thẩm Như Vân, Khương Lê tin rằng, ngay từ lúc phát hiện ra chuyện này, Thẩm Như Vân chắc chắn sẽ cố gắng làm ầm lên để cả buổi tiệc cung đình đều biết đến vụ bê bối này.

Như vậy, cả thế gian đều biết rằng Khương ngũ tiểu thư và vị hôn phu của Khương Nhị tiểu thư đã ngủ với nhau. Dù em gái cướp người đàn ông của chị gái đã là hành động đê hèn, nhưng Châu Ngạn Bang với tư cách là vị hôn phu, cũng đáng khinh bỉ không kém. Khương Lê nghĩ, Khương Nguyên Bách, người coi trọng danh tiếng chắc chắn sẽ không để Khương Ấu Dao cưới Châu Ngạn Bang nữa. Thế nhưng, Khương Ấu Dao lại yêu Châu Ngạn Bang say đắm, như vậy chẳng khác gì cắt một miếng thịt khỏi trái tim Khương Ấu Dao, khiến cô ta đau đớn không chịu nổi.

Còn về Khương Ngọc Nga thì sao? Cùng lắm chỉ là cưới làm thiếp của Thế tử Ninh Viễn Hầu, nhưng làm thiếp có thật sự tốt không? Chỉ riêng việc đối mặt với cặp vợ chồng Ninh Viễn Hầu, họ sẽ không có thiện cảm gì với người phụ nữ đã phá hoại danh tiếng con trai họ. Dù sau này Châu Ngạn Bang có cưới ai làm chính thất, thì người chính thất tương lai cũng sẽ không khoan dung với Khương Ngọc Nga, người phụ nữ giỏi dụ dỗ đàn ông này.

Còn Thẩm Như Vân, vì cô ta là người phát hiện ra chuyện này và vạch trần nó, nên chắc chắn sẽ gây thù oán với nhà Ninh Viễn Hầu. Châu Ngạn Bang sẽ càng không có tình cảm gì với Thẩm Như Vân, cô ta không thể nào chiếm được trái tim của Châu Ngạn Bang trong đời này.

Trong vở kịch này, mỗi người đều có phần của mình, Khương Lê rất hài lòng.

Nàng đang suy nghĩ, bỗng thấy phía trước có hai người đang nói chuyện, trong đó có một người rất nổi bật, dù trong bóng tối cũng như một chùm ánh trăng sáng nhất, thu hút ánh nhìn của người khác.

Nam nhân mặc áo đỏ rực, trong bóng đêm càng như một tinh linh tuyệt sắc, hắn ta cúi đầu nói chuyện với người đối diện, do đứng nghiêng mình về phía Khương Lê, ánh đèn mờ mờ, không thể nhìn rõ biểu cảm.

Không ngờ lại gặp Túc Quốc Công ở đây.

Khương Lê trong lòng chợt cảnh giác, tâm trạng vui vẻ sau khi xử lý Thẩm Như Vân lập tức biến mất.

Mỗi lần gặp Túc Quốc Công, Khương Lê đều có cảm giác toàn thân không thoải mái. Có lẽ là do dung mạo của Túc Quốc Công quá diễm lệ, quá có sức tấn công, hoặc có thể là đôi mắt của hắn, rõ ràng là lười biếng như đang cười mà không phải cười, nhưng lại khiến người khác cảm thấy hắn đang quan sát mình một cách rất tỉnh táo.

Khương Lê dừng bước, hai người kia cũng phát hiện có người, quay đầu nhìn nàng. Khương Lê thầm kêu không ổn, nhưng mặt vẫn không chút hoảng loạn, bình tĩnh hành lễ với Túc Quốc Công, rồi quay người đi hướng khác.

Nhìn qua, giống như là vô tình đi đến đây, gặp Túc Quốc Công một cách bình thường, không có liên hệ gì, chỉ là một chuyện bình thường.

Chỉ là trong lòng vẫn không giữ được bình tĩnh.

Nàng luôn cảm thấy người đang nói chuyện với Cơ Hành trông rất quen thuộc, khi người đó quay đầu nhìn nàng, cảm giác quen thuộc đó càng mạnh mẽ hơn. Mặc dù không biết đã gặp ở đâu, nhưng Khương Lê chắc chắn rằng mình đã từng gặp người này.

Nàng có chút không hiểu, nàng và Cơ Hành hoàn toàn xa lạ, những lần gặp nhau cũng không có quá nhiều giao tiếp, dù là kiếp trước cũng giống như người qua đường. Nàng tuyệt đối không nên biết người bên cạnh Cơ Hành, người đó chắc chắn không phải là người của Cơ Hành, rốt cuộc là ai đây?

Suy nghĩ miên man, lại không kìm được nghĩ đến tại sao Cơ Hành lại xuất hiện ở đây, trong buổi tiệc cung đình mà đi lại khắp nơi, chỉ có Túc Quốc Công khoe khoang mới làm được điều này, cũng bởi vì Hồng Hiếu hoàng đế đối xử đặc biệt khoan dung với Túc Quốc Công. Tự nhiên cũng phải vậy thôi, một bên là nhà họ Khương của mình, một bên là Hữu tướng và Thành Vương liên minh thành một phe, để chống lại những người này Hồng Hiếu hoàng đế chỉ có thể dựa vào Cơ Hành.

Ừm, Hữu tướng?

Khương Lê chợt nghĩ , đột nhiên nhớ ra vừa nãy người nói chuyện với Cơ Hành, chẳng phải là người của con trai Hữu tướng, Lý Cảnh sao?

Đại công tử nhà họ Lý đức tài song toàn, lại thích kết giao bằng hữu, khi Thẩm Ngọc Dung đỗ Trạng nguyên, Lý Cảnh không ngại thân phận con trai Hữu tướng, chủ động đến chúc mừng Thẩm Ngọc Dung. Lúc đó Khương Lê cũng cùng Thẩm Ngọc Dung tiếp khách, nhớ rằng trong số thị vệ đi theo Lý Cảnh, có người như vậy.

Nếu là người khác dù đã gặp thị vệ của Lý Cảnh, thời gian lâu như vậy cũng chỉ là có duyên gặp mặt một lần, dù gặp lại chỉ sợ cũng không nhận ra. Nhưng trí nhớ của Khương Lê siêu phàm, dáng vẻ của người đó vẫn rõ ràng như mới gặp ngày hôm qua, tuyệt đối không nhận nhầm.

Hắn là người của Hữu tướng!

Khương Lê bừng tỉnh, như thể vừa phát hiện ra một bí mật lớn, phải biết rằng Cơ Hành là người của Hồng Hiếu hoàng đế, nhưng lại lén lút nói chuyện với người của Lý Cảnh, chẳng lẽ Cơ Hành và Hữu tướng đã có liên hệ từ trước. Như vậy, chẳng phải là ngoài mặt làm bộ, bên trong lại hành động khác, Cơ Hành đã bị Hữu tướng mua chuộc rồi ư?

Không, không, Hữu tướng chưa đến mức có thể mua chuộc được Cơ Hành, vậy thì... là Cơ Hành chọn Hữu tướng, chọn Thành Vương?

Hắn là phản đồ?!

Như thể đã nhìn thấy một góc của tảng băng với thông tin kinh thiên động địa này, bước chân của Khương Lê đột nhiên dừng lại, tim đập loạn xạ.

Nhưng đúng lúc này, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói chậm rãi, như thể đã đợi từ lâu, nói: "Khương nhị tiểu thư phát hiện ra điều gì hay hay sao, sao trông lại sợ hãi như vậy?"

Khương Lê đột nhiên quay người lại!

Cơ Hành đang đứng sau lưng nàng, nàng không biết Cơ Hành đã đi theo từ lúc nào. Cơ Hành cách nàng chỉ một cánh tay, do hắn quá cao, nói chuyện với nàng phải hơi cúi người, Khương Lê quay người lại quá đột ngột, gần như đâm vào ngực hắn ta, liền bị Cơ Hành nắm lấy cổ áo sau, kéo nhẹ để đối diện với nàng.

Hắn có một đôi mắt vô cùng đẹp.

Hình dáng cực đẹp, dài và mềm mại, đuôi mắt hơi nhếch lên, mang theo sự yêu mị hua mỹ. Màu mắt cực đẹp, mang chút màu hổ phách, trong suốt như thủy tinh, có thể thấy được bóng dáng mình trong đôi mắt hắn ta. Thần thái tuyệt mỹ, khi lười biếng liếc nhìn, dường như đa tình nhưng lại dường như vô tình có một loại hương thơm như anh túc, làm cho trái tim người ta rạo rực.

Nhưng hắn rất lạnh lùng.

Dù là thần thái ôn nhu này, khuôn mặt mê hoặc chúng sinh này, Khương Lê vẫn có thể thấy sự lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy từ gương mặt hắn ta.

Hắn như là một yêu quái có thể hiểu thấu lòng người.

Từ khi trở thành Khương nhị tiểu thư, nhiều lần gặp gỡ hắn nhưng đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với hắn ta.

Khương Lê nhìn thẳng vào mắt hắn, cố gắng để bản thân trông bình tĩnh hơn, nàng nói: "Quốc công gia nói đùa rồi."

Cơ Hành không để ý buông tay, cổ áo của Khương Lê được hắn thả ra. Cơ Hành nói: "Ngươi không nhìn thấy mắt mình đâu, ngươi rất hoảng sợ đúng không?"

Khương Lê theo bản năng lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với hắn, cảm thấy an toàn hơn một chút. Nàng nói: "Ngài nhìn nhầm rồi, ta không hề hoảng sợ."

Thực ra, theo lẽ thường Khương Lê đã tỏ ra quá bình tĩnh. Nhưng nếu như giống những tiểu thư khác hoảng hốt không biết làm gì thì Khương Lê nghĩ rằng nhất định sẽ bị Cơ Hành nhận ra.

Ánh mắt của Cơ Hành rất sắc sảo.

Cơ Hành cúi đầu nhìn nàng, suy nghĩ một chút rồi bất ngờ nói: "Có lẽ, ngươi nhận ra người vừa nãy?"

"Không nhận ra." Khương Lê không chút do dự đáp lại. Từng có người nói với nàng rằng, lời nói dối phải một mạch nghe mới giống thật được. Nhưng trong lòng Khương Lê không khỏi sợ hãi, làm sao Cơ Hành lại đoán ra được điều này?

Hắn quả nhiên rất đáng sợ, là một người giấu lòng dạ rất sâu.

Cơ Hành cuối cùng cũng không truy hỏi thêm về vấn đề này, hắn chỉ nhìn Khương Lê, như thể có ý gì đó: "Mỗi lần gặp Khương nhị tiểu thư, đều có thể thấy được trò hay. Ở phủ Quốc công ta trước giờ chưa từng thấy vở kịch nào hay đến vậy." Hắn giả bộ vỗ tay, quạt lụa vàng trong tay phát ra ánh sáng lấp lánh trong đêm, "Thật tiếc."

"Quốc công gia nói sai rồi," Khương Lê nói: "Ta không phải là diễn viên, đây cũng không phải là sân khấu."

"Thật sao?" Cơ Hành nhếch môi, "Nhưng vừa nãy ngươi sắp xếp cho Khương Ngũ tiểu thư và Thế tử Ninh Viễn Hầu, thật là khéo léo."

Khương Lê tim đập mạnh, Cơ Hành lại biết chuyện này!

"Có vẻ ngươi thật sự không có ý với Thế tử Ninh Viễn Hầu, tiếc rằng Thế tử lại đặt nhầm tình cảm vào ngươi." Cơ Hành thở dài, "Còn kéo cả tiểu thư nhà họ Thẩm vào nữa." Hắn hạ giọng, "Khương nhị tiểu thư diễn trò thật không đơn giản."

Nghe một thanh niên đẹp trai nói những lời này, dù giọng hắn khàn khàn có phần quyến rũ, Khương Lê vẫn cảm thấy rùng mình.

Từ việc sắp xếp Châu Ngạn Bang và Khương Ngọc Nga, thậm chí đến việc gặp Thẩm Như Vân không lâu trước đây, mọi việc chỉ mới xảy ra trong vài khoảnh khắc. Cung đình lớn như vậy, để tìm hiểu mọi chuyện xảy ra ở mỗi góc không hề đơn giản. Nhưng Cơ Hành gần như lập tức nắm rõ tất cả, điều này cho thấy gì? Cho thấy Cơ Hành có tai mắt khắp nơi trong cung điện này!

Trong cung điện này xảy ra chuyện gì mà hắn không biết? Có lẽ, ngay cả cuộc gặp gỡ bí mật giữa Thẩm Ngọc Dung và Vĩnh Ninh công chúa, người này cũng biết rõ ràng!

Khương Lê mặt tối sầm, điều này lại khiến Cơ Hành thấy thú vị, hắn nói: "Khương nhị tiểu thư đang nghĩ gì vậy?"

Khương Lê ngẩng đầu lên, nhìn hắn, trong khoảnh khắc, nàng đã quyết định nói với Cơ Hành: "Quốc công gia thích xem kịch, vậy thì cứ xem kịch đi, nhưng xưa nay có quy tắc xem kịch thì không nói chuyện, chắc ngài cũng hiểu."

Cơ Hành nghe vậy, như thể nghe thấy chuyện cười, hắn hơi nghiêng người, giọng điệu càng thêm mập mờ, "Ta cứ muốn nói, ngươi có thể làm gì được ta?"

Khương Lê cảm thấy nghẹn lời, thật sự nàng không thể làm gì Cơ Hành. Hắn là Túc Quốc Công, dù nàng là con gái của Khương Nguyên Bách, cũng không thể làm gì hắn. Hơn nữa, người này thất thường, làm việc không theo nguyên tắc, trước đây Khương Lê đã thấy rõ lòng dạ hiểm độc và tham vọng của hắn. Hắn có nói ra chuyện này hay không, cũng chưa chắc chắn.

"Vậy ta chỉ có thể chịu thiệt thôi." Khương Lê đáp lại một cách thản nhiên.

Người ở dưới mái nhà không thể không cúi đầu, cương quyết đối đầu với Cơ Hành lúc này không có lợi gì, chỉ làm cho tình cảnh của nàng thêm rắc rối. Ít nhất tối nay nàng đã làm mọi thứ có thể, nếu điều này không thành, thì là vận may của nàng không tốt.

Người đều có lúc vận may không tốt, nhưng không phải lúc nào cũng xui xẻo.

Cơ Hành liếc nhìn Khương Lê, đột nhiên hắn cười nói: "Yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu." Hắn cầm quạt lụa vuốt nhẹ tay áo không có bụi, nói: "Nếu nói ra rồi, sau này không còn trò hay để xem, thì... tiếc quá."

Khương Lê nghe vậy, lòng nhẹ nhõm.

Dù chỉ là một câu nói tùy ý của Cơ Hành, nhưng với tính cách của hắn, có lẽ sẽ không nói dối. Nàng nói: "Vậy thì cảm ơn ngài Quốc công."

"Ngươi và Diệp Thế Kiệt có vẻ quan hệ không tệ," đột nhiên Cơ Hành nhắc đến Diệp Thế Kiệt, "Chuyện tối nay, hai người rất ăn ý, cách làm trò không hẹn mà gặp." Cơ Hành nói: "Diệp Thế Kiệt với ngươi rất thân thiết?"

Sao tự nhiên lại nhắc đến Diệp Thế Kiệt? Nhưng Khương Lê lập tức nghĩ đến người vừa nói chuyện với Cơ Hành là người của Lý Cảnh, phủ Hữu tướng trước đây từng có ý lôi kéo Diệp Thế Kiệt, bây giờ Diệp Thế Kiệt xa lánh họ... Cơ Hành không phải vì chuyện này mà đến?

Trong lòng suy nghĩ nhanh chóng Khương Lê mới nói: "Quan hệ của ta và biểu ca Diệp cũng chỉ bình thường, chưa từng nói chuyện nhiều, cũng không rõ lắm về chuyện của biểu ca. Chuyện tối nay, chỉ là một sự trùng hợp."

Cơ Hành nghe vậy, cười như có điều suy nghĩ, cũng không nói thêm gì, Khương Lê nhìn vào mắt hắn lại thấy không thoải mái. May thay người này không có ý giữ nàng ở mãi, hắn nói: "Đi thôi."

Khương Lê nói: "Gì cơ?"

"Ngươi không muốn xem kịch sao?" Hắn nói một cách đương nhiên, "Ta cũng đi cùng."

Khương Lê: "...".

Nàng không muốn đứng cùng Cơ Hành, chưa nói đến việc gia đình sẽ nghĩ gì, chỉ cần bị ánh mắt dò xét của hắn nhìn, Khương Lê đã cảm thấy cảm giác bị quan sát quá mạnh.

Dù kiếp trước đã là một người vợ, không phải là thiếu nữ ngây thơ không biết gì,đã đối phó với đủ loại người nhưng cảm giác từ Cơ Hành quá nguy hiểm, như một con thú có độc chưa giơ vuốt, chỉ nhìn thấy lông dài đẹp đẽ và thân hình duyên dáng, không thấy được vuốt sắc và tư thế săn mồi ẩn dưới vẻ ngoài tuyệt mỹ.

Nhưng dù sao, nàng cũng không thể từ chối yêu cầu của Cơ Hành.

Khương Lê đành phải đi cùng Cơ Hành.

......

Ở đình Thủy tạ, trà trên bàn đã được thêm vài lần.

Sau buổi dạ tiệc, ngắm hoa sen, Thái hậu lớn tuổi ngồi một lúc liền về cung nghỉ ngơi. Lưu Thái phi vốn thích đối nghịch với Thái hậu, Thái hậu đi rồi, cũng cảm thấy không thú vị, không lâu sau cũng rời đi.

Hồng Hiếu hoàng đế cần bàn việc quốc gia với các đại thần, các phu nhân ở đình Thủy tạ dần trở nên mệt mỏi.

Dù rượu hoa hạnh trong tiệc cung đình không say, nhưng uống nhiều, gió đêm thổi qua, làm cho người ta chỉ muốn nhắm mắt ngủ một chút.

Quý Thần thị thấy vậy, cười nói: "Cứ ngồi mãi thế này, ai cũng buồn ngủ, chi bằng đứng dậy đi dạo, nghe nói hoa sen ở cuối hành lang nở đẹp nhất, Lệ phi nương nương nói mấy ngày trước còn nở một bông sen đôi, thật hiếm có, chúng ta cũng đi xem, mở rộng tầm mắt."

Lời này vừa nói ra, các tiểu thư và phu nhân đang mệt mỏi liền tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Có người hỏi: "Sen đôi? Thật sự tôi chưa từng thấy, nghe nói trước đây ở hồ sau chùa Bạch Vân cũng bnở một bông sen đôi, nhiều người đến xem, nói rằng nhìn thấy sẽ được phúc lành, gia đình hòa thuận."

Gia đình hòa thuận, còn một câu nữa có lẽ không tiện nói ra, đó là vợ chồng thuận hòa. Các phu nhân đã lấy chồng ở đây ai không muốn vợ chồng hòa thuận, dù là con gái chưa xuất giá, cũng mong có ngày xuất giá, tìm được người chồng như ý, sống cuộc sống hạnh phúc. Điềm tốt như vậy, ai mà không muốn xem.

"Đúng là như vậy." Lệ phi cũng cười nói: "Các phu nhân muốn xem, có thể đi xem."

Các phu nhân và tiểu thư trong đình lập tức vui vẻ, đồng loạt ủng hộ lời của Quý Trần thị muốn đi xem sen đôi.

Liễu Nhứ có chút không muốn đi, cô thực sự khó hòa nhập với những tiểu thư quý tộc kia, nhưng Liễu phu nhân lại phải giao thiệp với phu nhân của các đồng nghiệp trong phủ Thừa đức đức lang, liền vỗ đầu Liễu Nhứ ra hiệu cô đi cùng.

Quý Thục Nhiên cũng cười đứng dậy, nói: "Lê nhi cũng ở phòng trà cuối hành lang, cũng đã nghỉ ngơi một lúc, chắc không còn chóng mặt nữa, nhân tiện ta sẽ đón con bé, rồi cùng nhau về cung."

Khương Ngọc Yến rụt rè nói: "Tứ tỷ cũng chưa trở lại."

Khương Lê đi nghỉ ngơi, Khương Ngọc Nga chỉ đi thay y phục, giờ cũng chưa thấy trở lại. Dương thị cũng nhận ra, trách: "Con bé này, đi đâu mà mãi chưa về?"

"Không cần lo lắng," Khương Ấu Dao nói: "Tứ tỷ đi cùng với nhị tỷ, có lẽ đang ở cùng nhau, lát nữa chúng ta đến phòng trà sẽ thấy họ."

Dương thị không dám phản bác lời của Khương Ấu Dao, trong lòng lại không tin. Con gái của mình, mình biết rõ nhất. Khương Ngọc Nga và Khương Lê xưa nay không hợp, làm sao có thể ở cùng nhau? Hơn nữa hôm nay lại là dạ tiệc cung đình, Khương Ngọc Nga sao có thể cam lòng mà ẩn mình ở phòng trà, tính cách của con bé, đáng lẽ phải ra ngoài thu hút sự chú ý từ lâu.

Dù lòng nóng ruột, cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Hơn nữa, Dương thị thực sự không biết Khương Ngọc Nga đi đâu, đành nghĩ cùng đi đến phòng trà, xem Khương Ngọc Nga có ở đó không.

Một đoàn người tiến về phía trà thất ở cuối hành lang.

Mặt trăng không biết đã biến mất từ khi nào, lẩn vào lớp mây, chỉ để lại vài tia sáng yếu ớt. Những chiếc lá sen và hoa sen trên mặt nước bị gió thổi xào xạc, cá lội thấy có người qua, liền lặn xuống dưới lá sen.

Sóng nước lấp lánh, dòng chảy ngầm mạnh mẽ.

Hành lang trông có vẻ dài, nhưng khi vừa đi vừa nói cười, thoáng chốc đã tới nơi. Đến cuối hành lang, quả nhiên thấy một bông sen đôi, nhưng bông sen đôi này không tươi đẹp rực rỡ như các hoa sen khác, chỉ có hai bông nhỏ nhỏ, trông không nổi bật.

Mọi người đều có chút thất vọng.

Nhưng vẫn vì câu chuyện về "phúc lành cho gia đình hòa thuận" mà nhìn thêm vài lần, nhưng xem qua rồi, lại cảm thấy không đẹp bằng phong cảnh ở đình Thủy tạ.

Quý Thục Nhiên cười nói: "Lê nhi đang ở trong trà thất kia, ta sẽ vào xem con bé thế nào, ai khát nước muốn vào uống trà thì cũng vào cùng."

Đi một lúc, có vài phu nhân cảm thấy khát nước, liền cùng Quý Thục Nhiên vào trà thất.

Quý Thục Nhiên đi đến trước trà thất.

Trong trà thất chỉ có một chút ánh đèn lờ mờ, trong đêm tối trông càng thêm mờ ảo. Qua cửa sổ, không thể nhìn thấy bóng người bên trong, chỉ là yên tĩnh đến lạ thường.

Khương Ấu Dao cười nói: "Nhị tỷ có phải đã ngủ rồi không, sao bên trong yên tĩnh thế? Không nghe thấy tiếng động gì."

"Có thể lắm," Quý Thục Nhiên lo lắng nói: "Vừa rồi nói là chóng mặt, giờ này ngủ đừng để bị cảm lạnh." Trong lòng lại vô cùng đắc ý, nghĩ rằng Khương Lê lúc này chắc đã cùng Diệp Thế Kiệt vừa ân ái mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, làm sao nghe thấy tiếng bên ngoài? Thuốc bây giờ chắc là đang phát huy tác dụng mạnh nhất, phía sau lại có nhiều "nhân chứng" như vậy, đêm nay giữa Khương Lê và Diệp Thế Kiệt chắc chắn sẽ là một đêm khó quên.

Do đó, Quý Thục Nhiên không chút do dự, vừa gọi khẽ "Lê nhi", vừa đẩy cửa bước vào.

Cửa trà thất dường như không khóa, đẩy nhẹ một cái là mở ra.

Ánh đèn bập bùng một chút.

Quý Thục Nhiên bước vào trong.

Vừa vào trong, Quý Thục Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng chưa kịp suy nghĩ, đã thấy trước bàn trà nhỏ, dưới ánh đèn, Diệp Thế Kiệt đang chống tay lên mặt, nhíu mày nhìn bà.

Y phục chỉnh tề, sạch sẽ gọn gàng, trên bàn là trà và điểm tâm, trong phòng không có bóng dáng của Khương Lê.

Cảnh tượng này hoàn toàn khác xa với tưởng tượng đầy mộng mơ của Quý Thục Nhiên.

Quý Thục Nhiên bỗng thấy trước mắt tối sầm lại, phía sau những phu nhân khác đã đến, trong đó có tiếng Khương Ấu Dao cố tình cao giọng: "Nhị tỷ..."

Tiếng nói ngừng lại đột ngột.

Các phu nhân bên ngoài thấy Diệp Thế Kiệt một nam nhân xuất hiện ở đây cũng giật mình, nhưng nhanh chóng có người nhận ra, đây là Diệp công tử, người đứng đầu kỳ thi Quốc tử giám năm nay, vừa được Hoàng thượng bổ nhiệm làm Hộ bộ viên ngoại lang. Có người liền hỏi: "Diệp công tử sao lại ở đây?"

Khương Ấu Dao vốn muốn vào để chứng kiến cảnh Khương Lê bẽ mặt, nhưng thấy Diệp Thế Kiệt ngồi đó đàng hoàng, liền tức giận thốt lên: "Ngươi sao lại ngồi đây? Nhị tỷ của ta đâu..."

"Nhị tỷ của cô?" Diệp Thế Kiệt nhíu mày nói: "Khương nhị tiểu thư? Ta không thấy Khương nhị tiểu thư đâu. Ta ở tiệc uống rượu, cung nữ dẫn ta vào đây nghỉ ngơi một lát, ta vừa đến không lâu, không thấy nhị tiểu thư." Hắn nhìn Khương Ấu Dao: "Có lẽ Khương nhị tiểu thư đã đi rồi."

"Không thể nào..." Khương Ấu Dao tức giận nói: "Chắc chắn cô ta đang trốn đâu đó, cô ta đâu rồi?" Cô ta liền bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Các phu nhân xung quanh liền nhìn Khương Ấu Dao với ánh mắt lạ lùng, Khương Ấu Dao như thể chắc chắn Khương Lê sẽ ở đây, thật là có chút cố chấp.

Thấy ánh mắt mọi người nhìn Khương Ấu Dao, Quý Thục Nhiên trong lòng "thình thịch" một cái, lo sợ Khương Ấu Dao sẽ lộ ra dấu vết, liền nắm chặt tay Khương Ấu Dao,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net