Chương 9: Tư tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng sau Liễu phu nhân là một đám phu nhân và các vị quan, ban đầu bị những lời của Liễu phu nhân làm cho bất ngờ. Dù rằng Khương nhị tiểu là người đã phạm tội ác hại mẹ kế, nhưng nhìn nàng ấy thật đáng thương. Tuy nhiên, nếu công khai giúp đỡ thì sẽ đứng về phía đối lập với Quý Thục Nhi. Gia đình của phó đô ngự sử hiện đang là được Hồng Hiếu Hoàng đế ưu ái, chuyện nhà của Thủ phụ cũng không phải ai cũng có thể can thiệp, nên tất cả đều dự định khoanh tay đứng nhìn.

Không ngờ, sau khi Khương nhị tiểu thư chỉ trò chuyện với Liễu phu nhân vài câu, Liễu phu nhân liền đề nghị đưa nàng ấy trở về Yên Kinh, thậm chí không ngại vì một cô gái xa lạ mà đối địch với nhà họ Quý.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn là Khương nhị tiểu thư lại từ chối.

Mọi người đều rất đỗi ngạc nhiên với câu trả lời của Khương Lê, Đồng Nhi cũng âm thầm lo lắng. Liễu phu nhân nhìn nàng dò hỏi, "Khương nhị tiểu thư, vì sao lại như vậy?"

Khương Lê mỉm cười, "Phụ thân gửi con đến nhà chùa là để tu tâm dưỡng tính, dù có khó khăn nhưng có thể cầu phúc cho cả gia đình. Nếu bỏ dở giữa chừng thì sẽ bất kính với Bồ Tát. Hơn nữa, cha cũng chưa cho người đến đón con, làm sao con có thể tự ý quyết định?"

Lời nàng nói hoàn toàn không nhắc đến việc phạm tội hại mẹ kế mà chỉ nói mình được đưa đến để tu tâm dưỡng tính và cầu phúc cho gia đình. Nghe qua thì dường như Khương nhị tiểu thư đang tránh nặng tìm nhẹ, nhưng trong tai Liễu phu nhân thì lại có ý nghĩa khác.

Liễu phu nhân đã từng là bạn thân của Diệp Trân Trân, mẹ ruột của Khương Lê, biết rõ Diệp Trân Trân là người hiền lành, lương thiện. Tự nhiên không tin rằng con gái của Diệp Trân Trân lại là người ác độc như vậy. Nhưng khi sự việc xảy ra, Liễu phu nhân và nhà họ Khương đã lâu không qua lại, Khương Lê lại phạm tội trước mặt nhiều phu nhân, bằng chứng rõ ràng. Liễu phu nhân dù không tin nhưng cũng đành bất lực.

Bây giờ, khi nhìn thấy con gái của bạn cũ bị ức hiếp ở đây, lại sinh ra vẻ ngoài dịu dàng, lương thiện, Liễu phu nhân càng thêm nghi ngờ. Có lẽ Khương nhị tiểu thư vốn không phạm lỗi, việc hại mẹ kế chỉ là cái cớ để người ta đẩy cô ra khỏi nhà và mặc sức hành hạ.

Nghe lời cuối cùng của Khương Lê, tất cả đều tuân theo ý của Khương Nguyên Bách, nhưng Khương Nguyên Bách chắc chưa từng nghĩ đến cô con gái này bao giờ!

Liễu phu nhân bỗng cảm thấy tức giận, chỉ thấy Khương Lê ngước lên nhìn bà với vẻ thắc mắc, "Nói đến đây, con còn không biết vì sao phu nhân lại có mặt ở đây? Và những người này..." Nàng nhìn đám người đứng sau Lưu phu nhân và hỏi, "Chẳng lẽ cũng đến để dâng hương? Thường ngày, người đến dâng hương ở đây không nhiều, đa phần đi đến chùa Hạc Lâm bên cạnh, hơn nữa giờ cũng đã khuya rồi, các vị phu nhân và đại nhân chắc không đến để dâng hương?"

Lời này khiến mọi người đều có biểu hiện khác nhau. Liễu phu nhân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, suy nghĩ một lúc rồi nói với Khương Lê, "Chùa này không phải chùa tốt. Cha con đã gửi con đến đây thì cũng nên chọn một chùa đàng hoàng. Thôi thì, con không muốn đi cùng ta thì ngày mai ta sẽ lên đường về Yên Kinh. Nhưng ta nghĩ, cha con sẽ sớm cho người đón con về."

Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.

Khương Lê dường như hiểu, lại như không hiểu, chỉ mỉm cười, "Vậy thì con cảm ơn phu nhân."

Lưu phu nhân lại nói, "Con không cần quá khắc khổ, nửa đêm quỳ trong Phật đường, lòng thành tự khắc Phật sẽ thấy. Ngọc Hương," bà quay sang nói với nha hoàn bên cạnh, "Mấy ngày này ngươi ở lại đây chăm sóc Khương nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư chỉ có một nha hoàn, e rằng không đủ chăm sóc." Bà lại nhìn Khương Lê, "Khương nhị tiểu thư không cần từ chối. Ta và mẹ con là bạn cũ. Ngọc Hương là người hầu thân cận của ta, có biết chút võ nghệ. Ở bên cạnh con, ta cũng yên tâm hơn. Khi con về đến Yên Kinh, thì để Ngọc Hương quay về bên ta."

Thậm chí còn để lại người hầu thân cận, đủ thấy Liễu phu nhân coi trọng Khương Lê thế nào, cũng ngầm nói rằng không lâu nữa Khương Lê sẽ trở về Yên Kinh làm tiểu thư nhà họ Khương.

Khương Lê cảm ơn Liễu phu nhân. Liễu phu nhân cùng một nhóm phu nhân và tiểu thư ở lại nghỉ ngơi trong chùa. Ngọc Hương thực sự ở lại với Khương Lê, còn Khương Lê và Đồng Nhi chuyển sang một phòng tiện nghi mà các ni cô thường ở. Còn các ni cô khác thì không thấy đâu.

Trong lúc Ngọc Hương ra ngoài lấy nước, Đồng Nhi nhỏ giọng hỏi Khương Lê, "Tiểu thư, chuyện này là thế nào? Các ni cô đâu hết rồi? Sao ở đây lại có nhiều người đến thế?"

Đồng Nhi có thể đoán chuyện này liên quan đến Khương Lê, nhưng không rõ Khương Lê đã làm gì. Dạo gần đây, Khương Lê chỉ bảo cô đi cho khỉ ăn, nhưng cho khỉ ăn cũng không thể gây ra chuyện lớn như vậy!

"Ta không bảo ngươi đi cho khỉ ăn sao?" Khương Lê bình tĩnh đáp, "Trụ trì chùa Hạc Lâm, Thông Minh đại sư, có một đệ tử lớn tên là Liễu Ngộ, có quan hệ với tĩnh An sư thái của chùa chúng ta. Mỗi tháng vào ngày mười chín, họ hẹn gặp nhau ở rừng sau chùa Hạc Lâm. Đám khỉ trên núi được ngươi cho ăn bánh ngọt hơn nửa tháng nay, mỗi tối đều đến đó chờ ngươi. Tối nay là ngày mười chín, khỉ đến chờ ngươi như thường lệ, thấy tĩnh An và Liễu Ngộ, bèn chạy đến đòi thức ăn. Hai người vốn đang làm điều khuất tất, thấy vậy sợ hãi, gây ra tiếng động, khiến các phu nhân phát hiện. Các phu nhân đều là người quyền quý, không thể chịu nổi việc ô uế trong chốn thanh tịnh, nên bắt hết các ni cô trong chùa."

Đồng Nhi nghe mà kinh ngạc, lẩm bẩm, "Sao có thể..." Rồi cô lại lo lắng, "Làm sao người biết được chuyện này?"

"Ta nghe được." Khương Lê nhấp một ngụm trà, "Nghe hai tiểu ni cô nói chuyện phiếm, ta nghe lén được."

Đồng Nhi vẫn không thể tin nổi, "Thật đáng sợ."

Khương Lê mỉm cười. Nàng nhớ lại khi còn là Tiết Phương Phi, mỗi ngày Vĩnh Ninh công chúa đều cho người dùng thang thuốc muốn nàng cạn kiệt sức lực. Nàng bị giam cầm trong nhà, không thể ra ngoài, những người hầu nói chuyện không kiêng kị, coi nang như đã chết, vì thế nàng biết được rằng Vĩnh Ninh công chúa và Thẩm Ngọc Dung thường hẹn hò tại một ngôi chùa gần Yên Kinh.

Những người hầu còn kể một chuyện bí mật, rằng Liễu Ngộ ở chùa Hạc Lâm thực chất là một nhà sư đồi bại, đã lạm dụng không ít phụ nữ, thậm chí cả các ni cô ở chùa gần đó cũng không tha. Vĩnh Ninh công chúa cũng từ Liễu Ngộ mà có ý định gặp gỡ Thẩm Ngọc Dung tại chùa.

Khi nàng trở thành Khương nhị tiểu thư và biết rằng gần đó là chùa Hạc Lâm, điều đầu tiên nàng nhớ đến là chuyện bí mật đó. Nhìn thấy tĩnh An sư thái, nàng lập tức biết rằng tĩnh An sư thái chắc chắn có tình nhân. Một người xuất gia, sinh đẹp và trẻ trung, nếu không có tình nhân, thì làm sao phải dùng dầu gội, phấn thơm để làm đẹp cho ai?

Quả là để làm đẹp cho người mình yêu.

Trong đầu Khương Lê đã xuất hiện một kế hoạch hoàn chỉnh. Tất nhiên, kế hoạch này không nhất thiết phải thành công. Có thể những gì những người hầu nói không phải sự thật, có thể tình nhân của tĩnh An sư thái không phải là Liễu Ngộ, hoặc có thể họ gặp gỡ mà không gây ra tiếng động, thì kế hoạch này sẽ thất bại.

Lúc đó, Khương Lê sẽ phải tìm cách khác.

Nhưng, vận may của nàng không phải lúc nào cũng xấu. Chỉ là lần này, mọi thứ đều thành công.

Đồng Nhi chắp tay cảm tạ, "May mà tiểu thư nghe được chuyện phiếm của họ, may mà tiểu thư nghĩ ra cách này. Nếu không, làm sao có thể gặp được Liễu phu nhân, có lẽ đó là do hoa tiên chúng ta gặp tối nay đã phù hộ, khiến kẻ ác nhận quả báo!"

Hoa tiên? Khương Lê lập tức nhớ đến gương mặt của người nam nhân trẻ trên mái nhà.

"Hắn ta không phải hoa tiên." Khương Lê mỉm cười.

"Hắn ta là Túc Quốc Công."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net