Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ⓙⓨ

13.

"Đến thăm cậu."

"Muốn ôm ôm cậu."

"Còn muốn hôn hôn cậu."

-

Đồng Vũ Khôn mặc dù không quen thuộc với tính cách của Trương Trạch Vũ, nhưng y lại rất rõ Trương Trạch Vũ đang giận dỗi, suốt ngày tranh luận với y thì thôi đi, trong lòng còn không hòa hợp nổi với Trương Cực. 

Cậu bĩu môi, thấy Đồng Vũ Khôn lười quan tâm mình, cậu cũng không nói chuyện nữa, dựa vào giường lật sách chuyên ngành.

Đồng Vũ Khôn hồi lâu mới nói một câu: "Cậu cũng nên add lại Trương Cực đi chứ."

Trương Trạch Vũ không nói chuyện, tiếp tục giả câm.

"Cậu ấy lo cho cậu lắm đó." Đồng Vũ Khôn lại nói một câu, thực ra y còn muốn bổ sung thêm một câu nữa.

"Nếu không thì cậu ấy cũng chẳng nhắn tin cho tớ." Câu này của y nghẹn trong cổ họng, cuối cùng cũng không nói ra, y chỉ cảm thấy nếu nói ra thì e rằng Trương Trạch Vũ sẽ càng thêm khó chịu.

Cậu thở dài, rõ ràng buổi tối hai ngày trước còn sến sẩm nói chuyện, thậm chí còn đút một mồm cơm chó cho y, bây giờ đến nói cũng chẳng muốn nói với đối phương.

-

Một tuần sau, Trương Cực mới biết tin tối hôm qua Trương Trạch Vũ bị ốm nằm viện rồi, vẫn là lúc nghe ngóng tình huống từ Tô Tân Hạo, người này bất cẩn lỡ mồm nói ra.

Trương Cực tay phải cầm điện thoại, trong lòng hơi phiền muộn: "Sao mấy cậu cũng không nói với tớ."

Tô Tân Hạo ho khan vài tiếng: "Chẳng phải hai cậu cãi nhau sao, ai lại cam tâm dây vào rắc rối này chứ."

Chu Chí Hâm nghe thấy thì giành điện thoại trong tay Tô Tân Hạo, còn chưa đợi Trương Cực lên tiếng thì đã nói trước: "Đã nói rồi không sao cả, ốm nhẹ mà thôi, sáng nay hai bọn tớ đến còn chơi game với Trương Tuấn Hào nữa kìa."

Tay cầm điện thoại của Trương Cực ngập ngừng, hơi hé miệng, sau đó hỏi Chu Chí Hâm: "Trương Tuấn Hào đến thăm cậu ấy à?"

Tô Tân Hạo nghe ra mùi giấm chua trong lời của anh, vội dùng khuỷu tay huých Chu Chí Hâm, cầm lấy điện thoại nói với anh: "Trương Tuấn Hào bận hơn cậu, làm gì có thời gian thăm người của cậu."

"Người ta chơi game online mà thôi." Chu Chí Hâm lại nói.

Sau đó Trương Cực hỏi hai người số phòng bệnh, đặt vé máy bay trở về.

Thực ra Chu Chí Hâm nói cũng không sai gì, chỉ ốm nhẹ thôi, lúc này đang nằm trên giường truyền nước biển, vẫn có thể dùng một tay để chơi Anipop.

Anipop cậu đã chơi hơn 800 ải rồi, tự cậu cũng không dám tin, lúc bình thường nhàm chán thì chơi vài ván, lúc không tìm thấy ai để nối mic chơi game thì chơi vài ván, lúc nhớ Trương Cực thì chơi vài ván.

Trương Cực thở dài, lệch múi giờ còn chưa thích ứng, dưới mắt là quầng thâm nhạt, thấy Trương Trạch Vũ trước mặt vẫn tưng bừng chơi game được thì cũng yên tâm hơn nhiều.

Đã một tuần rồi, Trương Trạch Vũ vẫn chưa thả anh từ danh sách đen ra ngoài.

Trương Trạch Vũ nhìn thấy anh vẫn hơi kinh ngạc, có lẽ cũng đoán được là Đồng Vũ Khôn không giữ được mồm rồi.

Cậu nặn ra nụ cười giả với Trương Cực, hỏi anh: "Cậu đến đây làm gì?"

Cậu vừa hỏi thế Trương Cực liền không biết nên nói gì nữa, rõ ràng hiếm khi gặp mặt một lần, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này cứ như mất tiếng rồi vậy.

Yết hầu của anh lăn một vòng, thở ra một hơi, nhìn chằm chằm vào Trương Trạch Vũ: "Đến thăm cậu."

Anh lại nói: "Muốn ôm ôm cậu."

Trương Trạch Vũ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Trương Cực một cái, lại nghe thấy người đó nói: "Còn muốn hôn hôn cậu."

-

Trương Trạch Vũ hiếm khi câm như hến, nhưng vẫn luôn nhìn anh, mặt mũi kỳ quái đỏ ửng lên vì lời nói của anh.

Trương Cực vẫn đứng đó, cũng không ngồi vào ghế bên cạnh, đặt bữa sáng mà anh đã mua lúc xuống máy bay rồi vội đến đây lên đầu tủ, lại bất lực thở dài.

Đưa tay giữ lấy cằm của cậu, cúi đầu xuống, phủ môi của mình lên, không hề tiến thêm một bước.

Môi áp vào nhau, nhưng không hôn nhiệt liệt như ngày trước, chỉ là khẽ chạm lấy, Trương Trạch Vũ chớp chớp mắt, thấy Trương Cực không động tĩnh, cậu lại học theo dáng vẻ lúc trước của anh, vươn lưỡi xuyên qua kẽ răng của đối phương.

Trương Cực ngây người đứng tại chỗ, không biết phải làm sao, lúc phản ứng lại thì Trương Trạch Vũ đã buông anh ra, ánh đèn dịu nhẹ khiến đôi môi trở nên đẹp đẽ và mềm mại.

Cậu không vui vì phản ứng của Trương Cực, một tay ôm lấy cổ anh, hỏi ngược anh: "Không phải muốn hôn hôn tớ sao?"

Cậu nói xong thì hỏi anh tiếp: "Chỉ cần tớ block cậu thì cậu sẽ về tìm tớ, có phải không?"

Lời này nói ra thực sự quá ấm ức, Trương Cực không lên tiếng, cậu tự nhủ nói: "Vậy sau này tớ block cậu hoài luôn là được, ở luôn trong danh sách đen đừng ra ngoài nữa."

Trương Cực bị cậu chọc cười.

Tư thế này có hơi khó chịu, anh gỡ tay đang ôm của cậu ra, ngồi lên ghế, đối diện với Trương Trạch Vũ: "Tiểu Bảo, không phải vậy đâu."

Anh còn muốn mở miệng giải thích gì đó, đã bị Trương Trạch Vũ hỏi cắt ngang: "Lần này khi nào đi?"

Thấy Trương Cực không nói gì, cậu dò thám hỏi anh: "Ngày mai?"

Trương Cực gật gật đầu.

Anh mở hộp nhựa ra, đưa cho Trương Trạch Vũ: "Trên đường đến có mua hai phần bánh."

Trương Trạch Vũ thấy đồ ăn thì hai mắt sáng ngời, lấy đôi đũa bên cạnh: "Lâu rồi chưa ăn màn thầu hấp."

Trương Cực há miệng, nhận lấy màn thầu hấp mà Trương Trạch Vũ đút cho, cắn một miếng, nước sốt chảy ra một ít, ngậm vào miệng.

Trương Trạch Vũ chỉ ngửi mùi thôi đã thèm, trong tích tắc lại nghĩ đến chuyện gì đó, nảy ra một câu kỳ kỳ quái quái: "Đã lâu tớ không gặp Vân Đóa rồi."

Trương Cực "ừm" nhẹ một tiếng, ánh mắt nhu hòa nhìn cậu, lên tiếng dỗ dành: "Vậy sau này chúng ta nuôi một con chó Maltese là được."

Trương Trạch Vũ lại nhớ đến gì đó, bật cười hỏi anh: "Vậy gọi là gì? Tên Trương Cực có được không? Dù sao anh cũng cún như thế..."

Trương Cực: "......"

Sau khi ăn xong màn thầu hấp, Trương Trạch Vũ mới cảm thấy, hình như nên như thế, thực ra cậu và Trương Cực chẳng ai sai hết, không ai cần phải xin lỗi.

Lỗi là do tám tiếng đồng hồ và nỗi nhớ nhung sớm tối.

Đồng Vũ Khôn đoán ra Trương Cực sẽ đến, y cố tình ăn cơm xong mới qua đây, lúc này Trương Trạch Vũ nằm trên giường ngủ rồi, y cảm thấy không nên vào trong, cũng không nên đứng bên ngoài, liền đi tới đi lui.

Y nhìn thấy Trương Cực đi ra, phá vỡ sự gượng gạo của mình.

Y lễ mạo cười cười với Trương Cực, nghe thấy Trương Cực nói với y: "Cậu là Đồng Vũ Khôn nhỉ, làm phiền cậu chăm sóc Tiểu Bảo rồi."

"Chuyện nhỏ mà, không phiền đâu."

Đồng Vũ Khôn gật gật đầu, gãi gãi mái tóc.

Hai người đứng bên giường, mặt trời sắp xuống núi rồi, hành lang của bệnh viện cũng đã mở đèn, im thin thít, Đồng Vũ Khôn nghe rõ Trương Cực đang hắng hắng cổ họng.

"Tối nay tôi phải đi rồi." Nói xong lại đưa thẻ tín dụng trong tay cho y, "Trong đây có chút tiền, mật khẩu là sinh nhật của Trương Trạch Vũ, đến lúc đó cậu có thể thanh toán tiền viện phí."

Đồng Vũ Khôn vẫy vẫy tay không định nhận lấy, cười nói một câu: "Cậu ấy bị cảm nhẹ không chăm sóc tốt cho bản thân thôi mà, chỉ truyền vài bình nước muối, không tốn bao nhiêu hết."

Trương Cực cố chấp bảo y nhận lấy: "Cậu đừng nói với cậu ấy, tôi đi trước đây."

Đồng Vũ Khôn đáp một tiếng, nhận lấy thẻ, ngẩng đầu nói với anh: "Cậu có thời gian thì trở lại, tuy rằng tôi quen biết cậu ấy chưa bao lâu, nhưng cậu ấy thật sự nhớ cậu lắm đó."

"Tôi biết mà." Anh nói xong lại ngẩng đầu, cười với Đồng Vũ Khôn, "Đi đây, có cơ hội sẽ mời mọi người ăn cơm."

-

Trương Trạch Vũ chiều hôm sau xuất viện, gọi điện thoại cho Trương Cực, lại nhàm chán hỏi anh Trung Thu có về không.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Trương Cực mới yên tâm, khoác lấy vai Đồng Vũ Khôn đang đi đằng trước giúp cậu trả phí, cười rạng rỡ: "Tối nay xiên nướng hay lẩu đây? Tớ mời khách."

Đồng Vũ Khôn kéo khóe môi, đưa thẻ tín dụng đã trả tiền xong cho cậu, bình tĩnh nói: "Đại ca, cậu vừa xuất hiện, nghỉ ngơi đi được không?"

Trương Trạch Vũ bĩu môi, nhận lấy thẻ tín dụng cũng không thấy bất ổn, hồi lâu mới phản ứng lại, bối rối: "Cậu đưa thẻ cho tớ làm gì? Muốn tớ rời xa con trai cậu à?"

Đồng Vũ Khôn không hiểu cho lắm lối tư duy nhảy vọt của Trương Trạch Vũ, bất lực giải thích với cậu: "Đây là thẻ Trương Cực đưa cậu đó, mật khẩu là sinh nhật cậu."

Trương Trạch Vũ gật gật đầu như đang nghĩ gì đó: "Hả——Vậy có phải tớ được tùy ý dùng không."

Quả thực là có thể tùy ý dùng, nhưng sau này cậu cất chiếc thẻ vào trong ngăn tủ, cuối cùng đã quên mất nó.

Mãi đến vài năm sau, cậu tốt nghiệp rồi chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, lúc thu dọn đồ đạc đổi ký túc xá thì mới bừng tỉnh phát hiện ra, mà lúc đó Trương Cực cũng đã trở về rồi.

ⓙⓨ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net