Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ⓙⓨ

15.

"Vậy căn nhà đó tính ra là nhà cưới, lần đầu của hai ta chính là động phòng thật sự rồi."

-

Nói câu thật lòng, Trương Trạch Vũ biết rằng lần này Trương Cực về chơi chẳng bao lâu thì sẽ đi, nhưng cậu cũng không ngờ sau Trung Thu thì anh phải đi rồi.

Trương Trạch Vũ thở dài, cảm thấy từ sau khi Trương Cực đi, tần suất cậu đến sân bay cũng trở nên nhiều hơn.

"Chu Chí Hâm đâu, không đến hả?" Trương Trạch Vũ đến sân bay, phát hiện bên cạnh Tô Tân Hạo chỉ có Trương Tuấn Hào, nhìn bốn phía, vẫn là hỏi Tô Tân Hạo một câu.

Y hít một hơi sâu, hơi bất lực nói: "Bị thầy gọi đi rồi."

Trương Trạch Vũ "hả" một tiếng, sau đó hỏi: "Cậu ấy không nghỉ lễ à?"

Tô Tân Hạo lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình không rõ lắm.

Còn đang quan tâm người khác, Trương Cực không hài lòng cho lắm.

Mấy hôm nay đã vào thu rồi, cậu khoác một chiếc áo len màu ngà, nhưng gió tây buổi sáng vẫn khá là lạnh, cậu rụt tay vào trong ống tay áo, toàn bộ đều bị Trương Cực để ý thấy.

"Tiểu Bảo, em phải chú ý giữ ấm, anh phát hiện em hay bị cảm lắm đó." Trương Cực nói một câu như vậy với cậu.

Trương Trạch Vũ không lên tiếng, lè lè lưỡi, thầm đáp lúc cậu thấy lạnh thì đã bắt đầu ắt xì rồi, nhưng cậu không nói, cậu vẫn hơi sợ Trương Cực sẽ giận, cũng không bằng lòng khiến Trương Cực bực bội lúc chia xa.

Tô Tân Hạo nhìn đồng hồ một cái, còn một lúc nữa Trương Cực mới đi đăng ký, y nói đùa: "Mỗi lần cậu chỉ về có vài hôm, có đáng không chứ."

Trương Cực nhún nhún vai, nhìn Trương Trạch Vũ một cái, Trương Trạch Vũ giành bật lại Tô Tân Hạo trước anh: "Do anh ấy nhớ tớ rồi."

Tô Tân Hạo cạn lời, khoác vai Trương Tuấn Hào: "Tụi tớ đi mua ly coffee, hai cậu từ từ mà tán tỉnh."

Trương Trạch Vũ nghe y nói thế thì lại ngượng ngùng, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Trương Cực, hai người đều hiếm khi trầm lặng một lúc.

Trương Trạch Vũ lại giành nói trước: "Em vẫn là câu nói trước đó."

Trương Cực "ừm" một tiếng, gật gật đầu, ra hiệu Trương Trạch Vũ tiếp tục nói.

"Anh không được thích mấy chị xinh đẹp nước ngoài....."

Trương Cực không nói gì, kéo mạnh Trương Trạch Vũ ôm vào lòng, trông có vẻ hơi giận dỗi.

"Em còn nhớ lần đầu của chúng ta không?"

Trương Trạch Vũ không ngẩng đầu nhìn anh, chóp mũi hơi đau vì bị đụng trúng, cậu "shhh" một tiếng,  tiếp đó gật gật đầu.

"Vậy căn nhà đó tính ra là nhà cưới, lần đầu của hai ta chính là động phòng thật sự rồi."

Trương Trạch Vũ sững người, đầu óc không kiềm chế được nhớ lại tối hôm đó.

——Cậu vốn tưởng chiếc giường có chăn và ga màu đỏ là để kỷ niệm nhà mới, hoặc là mấy cảm giác nghi thức kỳ quái của cung Thủy Bình bọn họ, cậu không hề nghĩ nhiều đến vậy.

Cậu mím môi, không biết nên nói gì mới tốt.

Trương Cực nói, trong giọng điệu có hơi lực bất tòng tâm: "Tiểu Bảo, anh thật sự không biết nên làm sao mới có thể cho em cảm giác an toàn."

-

Cậu nghe lời Trương Cực, trong balo luôn cất một chiếc chìa khóa dự phòng, tiễn Trương Cực xong thì về nơi đó nằm lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà ngơ ngác một lúc lâu.

Hình như hồi sáng cậu không muốn làm gì buồn bực, nhưng sau cùng cậu cảm thấy Trương Cực chẳng vui vẻ gì. Cũng chẳng phải không vui, mà là cảm giác bất lực không thể nói thành lời.

Cậu lấy điện thoại từ trong túi quần ra, quen tay ấn mở người liên hệ trên cùng, gửi tin nhắn cho anh.

[Áo gió của anh hình như để quên ở nhà rồi.]

Cậu gửi tin nhắn xong thì vỗ vỗ đầu, aiya, lúc này Trương Cực đang tắt điện thoại mà, chắc sẽ không nhận được tin của cậu.

Cậu bắt đầu hơi nghi ngờ áo gió này của Trương Cực có phải cố tình để quên hay không, tối hôm qua lúc mời Đồng Vũ Khôn ăn cơm, hình như anh đã mặc cái áo này mà.

Cậu còn mang máng nhớ lại trên đường về nhà cậu còn nói một câu với Trương Cực "Anh mặc cái áo này đẹp thật đó" hay là câu nào khác nữa.

Cậu suy nghĩ, lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh gửi cho Đồng Vũ Khôn, còn định tiện thể hỏi y.

[Đây là áo của Trươnng Cực hả?]

Quả nhiên, lúc cậu gửi tin đi xém chút nhận được một hàng dấu chấm hỏi và một trận mắng của Đồng Vũ Khôn.

[Trương Trạch Vũ cậu có vấn đề gì sao]

[Sao tớ biết đây có phải áo của Trương Cực hay không]

[Tớ cũng có phải người yêu của cậu ấy đâu]

Sau khi Trương Trạch Vũ nhìn thấy câu trả lời của Đồng Vũ Khôn thì hậm hực cất điện thoại đi, ngượng ngùng sờ sờ mũi, nói như thế thì cậu thực sự cảm thấy không đúng rồi.

Buổi tối, khi cậu ăn cơm cùng Đồng Vũ Khôn mới nhận được tin nhắn của Trương Cực.

[Là anh để lại đó]

[Vừa mới xuống máy bay, không phải em nói áo này rất đẹp à?]

Lúc ăn tối, Đồng Vũ Khôn ngó màn hình điện thoại của cậu một cái, liếc mắt nhìn Trương Trạch Vũ, bày ra biểu cảm vừa bị khoe khoang.

"Cậu nói xem hồi sáng đang yên lành đi hỏi tớ làm gì? Sao tớ biết có phải của Trương Cực hay không?"

Trương Trạch Vũ lấy lòng cười cười với y, gắp một cái cánh gà bỏ vào bát Đồng Vũ Khôn: "Do não tớ nhất thời không dùng được thôi."

Đồng Vũ Khôn miễn cưỡng gật gật đầu, muốn nói Từ lúc Trương Cực đi thì não cậu thường xuyên không dùng được đó.

Trương Trạch Vũ còn đang nghĩ, cậu nói thích gì thì Trương Cực sẽ để thứ đó lại sao?

Cậu nghĩ chắc chắn anh biết mà, cậu rất thích rất thích Trương Cực luôn.

-

Cậu hẹn Trương Tuấn Hào chiều hôm sau cùng đến khu chơi game, hôm nay Chu Chí Hâm vẫn bị thầy giữ lại, sót một mình Tô Tân Hạo trông vô cùng lẻ loi hiu quanh đến gặp mặt họ.

Tô Tân Hạo "trông vô cùng lẻ loi hiu quanh" không hài lòng với cách dùng từ của cậu, còn nghiêm nghị phê bình Trương Trạch Vũ: "Cậu không thể nói thế, nếu bắt buộc là vô cùng lẻ loi hiu quạnh, người này nên là Trương Tuấn Hào mới đúng."

Trương Tuấn Hào nghe  xong thì lộ ra nụ cười giả, cảm thấy trường hợp này có vài phần quen thuộc. Hình như lần đầu lúc hắn và Tô Tân Hạo gặp mặt, Trương Trạch Vũ đã kỳ quái giới thiệu mình rằng "cái đứa quen biết Chu Chí Hâm", nghe có vẻ không cao sang cũng chẳng đáng giá cho lắm.

Trương Trạch Vũ mua một giỏ xu game, sau đó đặt giữa ba người họ, ra vẻ thút thít nói với hai người: "Hôm nay ba tụi mình đều là bạn nhỏ không ai thèm....."

Trương Tuấn Hào thân là bạn cùng bàn ngày trước của cậu, đã quen với chứng động kinh của cậu. Tô Tân Hạo không chịu được, hơi ghét bỏ lẳng lặng đứng né cậu xa ra, dường như muốn giả vờ không quen biết con người này.

Trương Trạch Vũ kéo hai người lại, trong tay còn cầm chiếc rổ nhỏ đựng xu, có hơi nặng, nói: "Hôm nay chúng ta phải chơi cho đã!"

Tô Tân Hạo hơi cạn lời, gỡ cánh tay Trương Trạch Vũ ra: "Cậu tỉnh lại đi, hai chúng ta đều là người có gia đình."

Trương Tuấn Hào lại hai người chọc cười.

Trương Trạch Vũ húp một đũa mì, nuốt xuống bụng, sau đó giương mắt hỏi Trương Tuấn Hào ngồi đối diện: "Cậu định khi nào về trường?"

Tô Tân Hạo thấy Trương Trạch Vũ như thế, nhìn Trương Tuấn Hào bên cạnh một cái, không đợi Trương Tuấn Hào trả lời vấn đề của cậu, đã giành báo cáo trước: "Tớ nói cậu nghe, tối hôm cậu đi cậu ấy uống rượu đến high luôn, kết quả sau đó còn chiến tranh lạnh với Trương Cực hơn cả tuần."

Tay đang gắp mì của Trương Tuấn Hào ngưng lại, sợi mì từ trên đũa rơi xuống trong bát canh đỏ. Hắn hơi buồn cười, khó mà tưởng tượng Trương Trạch Vũ và Trương Cực chiến tranh lạnh là cục diện ra sao, hắn dám cược chắc chắn là Trương Trạch Vũ đơn phương block Trương Cực rồi không quan tâm người ta.

"Cậu đoán chính xác, không hổ là Tiểu Moore đáng thương chứng kiến tình yêu của hai người họ." Tô Tân Hạo nói xong thì mím môi bày tỏ tán thưởng gật gật đầu.

Trương Tuấn Hào "haizz" một tiếng, sau đó Trương Trạch Vũ phồng miệng trừng Tô Tân Hạo một cái, không hài lòng với câu này của y, phản bác lại: "Rõ ràng là cậu mời mọi người uống rượu, tớ cùng lắm là đang giữ mặt mũi cho cậu, còn nữa, Chu Chí Hâm nhà cậu cũng say đó sao không nói đi."

Trương Tuấn Hào nghe thế thì hứng thú, bắt đầu đứng về chiến tuyến của Trương Trạch Vũ: "Tô Tân Hạo, sao cậu lại mời mọi người uống rượu vào đúng đêm tớ đi Bắc Kinh thế?"

Trương Trạch Vũ đặt đũa xuống, vỗ vỗ tay: "Cãi nhau đi cãi nhau đi!"

Cậu lại bị Tô Tân Hạo gõ gõ đầu: "Mau ăn mì của cậu đi, thật là, Trương Cực không ở đây thì không ai quản được cậu à."

Trương Trạch Vũ cười hehe, hơi đắc ý hất cằm nói chuyện: "Trương Cực ở đây cũng không quản được tớ."

Tô Tân Hạo giơ điện thoại cao lên: "Ghi âm rồi tớ ghi âm rồi!"

"Tô ca! Gửi cho tớ một phần! Sau này có cái uy hiếp cậu ấy!" Trương Tuấn Hào nói xong còn giơ điện thoại của mình lên.

Trương Trạch Vũ trừng hắn, không phục gõ đầu y một cái: "Tô Tân Hạo, tớ bảo nhé Chu Chí Hâm không ở đây thì không ai quản được cậu đúng không?"

ⓙⓨ

Chúng ta có Song Bích Phủ Đồng Nguyệt và Tam Kiếm Khách Thanh Hòa Uyển.

Vậy thì vấn đề đây rồi, ba đứa trên thì gọi là gì??

ⓙⓨ



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net