Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ⓙⓨ

34

Chuyện Trương Cực đổ bệnh truyền đến tai của hai bị trưởng bối lại có phản ứng khác nhau.

Trương Nghệ Mai nghi ngờ: "Sức khỏe của Tiểu Cực tệ lắm sao?"

Trương Trạch Vũ cạn lời, trong mắt bà Trương Cực đã là một con ma bệnh gió thổi là ngã rồi.

Bên kia, Tư Mã Như úp úp mở mở trong tin nhắn, muốn nói lại thôi, sau cùng chỉ gửi ba chữ: Tiết chế lại.

Mũi của Trương Cực xém chút tức đến vẹo luôn.

Anh vừa đổ "bệnh", kế hoạch phụ huynh gặp mặt hồi đầu lại tan tành, Trương Nghệ Mai và Tư Mã Như đều bày tỏ thông cảm, dặn dò hai đứa chú ý sức khỏe, gặp mặt thì hẹn lần sau.

Gọi xong hai cuộc, Trương Cực lại nhốt mình vào phòng ngủ phụ ở trên tầng, nghiêm ngặt phòng thủ.

Tín tức tố không lọt ra ngoài, nhưng Trương Trạch Vũ lo cún sẽ bị ảnh hưởng, sau khi nấu cháo thì đưa Bobo ra vườn hoa hít thở không khí trong lành.

Ánh nắng ban mai xán lạn, sương bám lên nhánh dây leo ngoài vườn hoa. Làn sương mịn uốn thành cầu vồng mơ mộng dưới ánh mặt trời, nhỏ giọt từ tán lá đáp xuống bàn tay mình, như khu rừng sau mưa. Trương Trạch Vũ nhất thời ngây người, đến sơ mi bị thấm ướt cũng không phát hiện.

Lúc tưới nước, Bobo vui đến nhảy lung tung, lần đầu nó thấy nước bắn dài như thế, hận không thể xông lên trước vòi tắm thêm lần nữa.

Trên tầng, Trương Cực đứng trước cửa sổ kính chạm đất, trong điện thoại truyền đến giọng của Ôn Hoa: "Lại tới rồi?"

"Không có thuốc ức chế loại đặc trị sao?" Anh mất kiên nhẫn.

Chỉ trốn sau rèm cửa, từ xa nhìn xuống thân hình màu trắng trong vườn hoa dưới tầng như thế này, cũng khiến anh bồn chồn không thôi, anh cần gấp một vài thứ có thể tiêm vào và khỏe suốt đời.

"Cậu biết rõ hậu quả khi lạm dụng thuốc riêng hơn tôi," Ôn Hoa cảnh cáo, "Đừng quên lí do khiến cậu rơi vào tình cảnh này đấy."

Kỳ dịch cảm giả tính có cường độ thấp, nhưng cũng đủ để hành hạ người khác: Lí trí tỉnh táo, nhưng không kiểm soát được ham muốn.

Đối diện với ham muốn điên cuồng trong tâm trí còn đau khổ hơn kỳ dịch cảm nhiều, Trương Cực muốn xé nát tuyến thể.

"Trai đẹp, cậu có từng nghĩ rằng, đừng kiềm nén bản thân như thế."

Ôn Hoa không nhịn được khuyên nhủ: "Cậu đã kết hôn rồi không phải sao?"

"Thế nên?"

"Thế nên...."

Lời phía sau Ôn Hoa không dám nói: "Bản năng của Alpha giống chiếc lò xo, đè càng nặng, sức bật càng mạnh, cậu hà tất phải so đo với chính mình chứ?"

Trương Cực nhíu mày, rủ mắt nhìn xuống dưới tầng.

Ánh nắng đầu ngày mềm mại rực rỡ, Trương Trạch Vũ đang nhặt lá cây bị Bobo nghịch rơi xuống. Dáng người của cậu thanh tú và tràn ngập sức sống, lúc cong người, sóng lưng uốn thành một đường cong giống cây xanh bị gió thổi, sơ mi ướt đẫm dán vào làn da cậu, màu sắc bên trong vô cùng bắt mắt.....

Đây là bản năng Alpha trong lời đồn, mọi tán thưởng và yêu mến đều sẽ trở lại thành ham muốn và xác thịt.

Lúc này Trương Cực bắt đầu hối hận, anh không thể bình tĩnh để nhìn Trương Trạch Vũ một cách hoàn toàn trong sạch. Giống như kèm theo gông xiềng của tội ác, mỗi một ánh mắt của anh đều nhuốm đầy tà niệm.

Sau đó, Ôn Hoa nói: "Dù cậu theo chủ nghĩa Plato, cũng nên hỏi thử cậu ấy chứ?"

"Được rồi, tôi biết rồi." Trương Cực ngắt máy.

Anh sợ mình mà nghe tiếp, thật sự sẽ gọi Trương Trạch Vũ lên đây mất.

Một cơn gió thổi đến, Trương Trạch Vũ cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn lên tầng.

Cậu cảm thấy hình như Trương Cực đang nhìn mình.

Nhưng tấm rèm của cửa sổ kính vẫn khép kín mít, không nhìn được tình trạng bên trong, nhìn nửa ngày vẫn không phát hiện gì cả.

"Gâu!" Bobo sủa một tiếng.

Trương Trạch Vũ quay đầu, vặn tắt nước: "Đi, vào trong ăn cơm."

Cháo đã nấu nhừ vừa mềm vừa thơm, sôi ùng ục bốc khói.

Bobo không sợ người nữa, lè lưỡi chạy vòng vòng trong bếp, Trương Trạch Vũ bê bát đũa ra bàn ăn, nó hưng phấn co chân trước lên rồi nhảy nhảy.

Sợ tín tức tố ảnh hưởng đến cún, Trương Trạch Vũ không gọi Trương Cực xuống tầng, đợi cháo hơi nguội rồi tự tay bê bữa sáng lên tầng hai, gõ gõ cửa phòng ngủ phụ: "Trương Cực."

"Hmm?"

"Ăn sáng."

Chắc Trương Cực đang ngủ, giọng nói mơ màng: "Nhanh thế."

Không lâu, cửa mở ra, tín tức tố bên trong đã nhạt dần, có điều sắc mặt Trương Cực vẫn rất kém, tóc tai rũ rượi, gò má ửng đỏ, lúc nhận bát, tay còn không vững.

"Đỡ hơn chưa?" Trương Trạch Vũ lo lắng anh nuốt không trôi.

Trương Cực uể oải đưa cháo đến bên miệng: "Khó chịu."

Nhõng nhẽo một cách rất tự nhiên, Trương Trạch Vũ thấy anh ăn hết cháo rồi, còn nấc cục một cái, đáng yêu đến mức muốn ôm vào lòng vò thành một nhúm.

"Trưa nay muốn ăn gì?"

Trương Cực thành thực: "Cháo."

"Chả có dinh dưỡng gì."

"Không dinh dưỡng vừa hay không có sức."

Trương Trạch Vũ nghẹn lời, hiểu câu ám chỉ của anh, không vui lấy bát về: "Thế anh nhịn đói đi."

Đáng đời khó chịu.

Nói xong cậu quay người xuống tầng, chỉ để lại bóng lưng.

Trương Cực nhìn cậu, đợi cậu hoàn toàn biến mất nơi góc rẽ mới thu nụ cười về, chống lên tường, mồ hôi lạnh toát ra.

Đã tiêm hai ống thuốc ức chế, các cơ quan chức năng trên người bị ép kiềm nén hết mức, anh hết sức đứng vững. Không khí hít vào lướt qua toàn thân như cơn gió, chẳng để lại gì cả, cũng không đưa theo thứ gì.

Ôn Hoa mà thấy dáng vẻ tàn tạ của anh, nhất định sẽ mắng anh đang tìm chết.

Buổi trưa, Trương Trạch Vũ gọi cho Trần Nghiêu, bên đó đang tụ tập ăn uống, vô cùng ồn ào, còn phải tìm nơi an tĩnh mới nghe rõ được: "Không phải bận chuyển nhà hả? Sao còn rảnh rỗi gọi cho tôi thế?"

Trương Trạch Vũ dựa vào sofa xoắn quýt: "Tôi hỏi cậu một chuyện."

"Hỏi đi."

"Alpha trải qua kỳ dịch cảm kiểu gì?"

Trần Nghiêu yên lặng, hồi lâu mới hỏi: "Cậu bị thất tâm phong à, có cần phải hỏi tôi vấn đề này không?"

Trương Trạch Vũ hiếm khi thấy quẫn bách: "Tôi chưa từng gặp mà."

Lí thuyết đơn giản hơn thực tế rất nhiều, lúc này Trương Cực đang khó chịu trên tầng, cậu ở đây vắt nát óc cũng không biết nên làm gì cả.

Trần Nghiêu hỏi: "Cậu muốn tôi nói thật hay nói bậy?"

Trương Trạch Vũ: .......

"Nói bậy: Ở bên anh ta, an ủi anh ta, hoặc né xa ra, đợi anh ta bình tĩnh hẵng về. Cậu biết Alpha trong kỳ dịch cảm nguy hiểm thế nào mà nhỉ?"

Trương Trạch Vũ: "Nói thật đi."

"Ngủ với anh ta một giấc," Trần Nghiêu không sợ chuyện nhỏ xé to, nói xong còn bổ sung, "Ngủ theo kiểu không mặc đồ ấy."

Trương Trạch Vũ nghẹn lời.

"Là cậu bảo tôi nói thật nhé, hai cậu đã kết hôn rồi, còn chuyện gì không được làm hả? Ban đầu cậu một lòng muốn kết hôn với anh ta, chưa từng nghĩ đến vấn đề này sao?"

Không phải chưa từng nghĩ, mà là không ngờ cảm giác tồn tại của vấn đề này lại nặng đến thế.

Bình thường Trương Cực miệng hay tán tỉnh, nhưng hành động thực tế lại rất kiềm chế, người trong lòng ở ngay trước mặt, anh cũng không lấy kỳ dịch cảm làm cớ để vượt ranh giới. Sau khi kết hôn sống cùng một mái nhà, dưới góc nhìn của Trương Trạch Vũ, Trương Cực cứ trốn tránh như thế trông rất kì quái.

Cậu tưởng, với tính cách của Trương Cực, sớm đã đường hoàng vứt bỏ tiết chế, mặc kệ tất cả mà đuổi theo cậu làm nũng đòi thân mật.

Thấy cậu hồi lâu không nói gì, Trần Nghiêu hoài nghi: "Cậu muốn Plato?"

(*) Plato: hiểu đơn giản là quan niệm yêu đương thuần khiết

"Plato không tốt sao?" Trương Trạch Vũ hỏi ngược.

Thế nhưng dù miệng nói vậy, cậu vẫn nhìn lên cách cửa phòng khép chặt trên tầng, nhíu mày.

Cậu thấy hơi kì quái, không rõ cụ thể ở đâu, nhưng rất lạc lõng.

Trương Cực không nên yên phận như thế.

"Tôi tắt máy đây."

Điện thoại bị tắt, Trương Trạch Vũ lần nữa lên tầng, gõ cửa: "Trương Cực."

Bên trong rất yên tĩnh.

Trương Trạch Vũ do dự, tay nắm lấy vặn cửa, suy nghĩ liên tục rồi hít sâu một hơi, dùng lực vặn mở, nhưng bất ngờ phát hiện cửa bị khóa trái.

Cậu sững người.

Không lẽ sợ cậu xông vào đấm anh một trận à?

"Trương Cực."

Cậu lại gõ cửa lần nữa, lần này dùng sức hơn, có điều hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, không chắc Trương Cực sẽ nghe thấy.

Đợi trước cửa rất lâu, Trương Trạch Vũ lẳng lặng đếm từng giây, đếm đến hai mươi, cửa mới được mở ra.

Trương Cực đứng bên trong, vẻ mặt mệt mỏi nhìn cậu: "Sao thế?"

"Anh có ổn không?"

Trương Cực nghiêng đầu.

Cậu giải thích: "Sắc mặt anh không tốt cho lắm."

"Đỏ lắm à?"

"Ừm."

Nói xong cậu lên trước một bước, thiếu chút là bước vào phòng.

Trương Cực khựng người, cảnh cáo: "Trương Trạch Vũ."

Trương Trạch Vũ không quan tâm, nhìn anh chằm chằm: "Anh có chuyện gì giấu em phải không?"

Nói xong, Trương Cực lập tức dùng ánh mắt nhạy bén tương tự nhìn lại cậu.

Trong phòng không còn mùi của tín tức tố nữa, điều hòa cũng mở rất thấp, họ nhìn nhau giữa bầu không khí lạnh lẽo, tràn ngập mùi thuốc súng.

Trương Trạch Vũ không chắc trực giác của mình có chính xác hay không, cậu không chắc chắn, nhưng nhiều khi hai chữ "cảm thấy" rất có tác dụng trong trường hợp quan trọng.

Cậu cảm thấy Trương Cực đang phô trương thanh thế.

"Ra ngoài."

Giọng điệu của Trương Cực thấp đến mức không thể thấp hơn.

Trương Trạch Vũ ngẩng đầu, chăm chú nhìn anh, một chữ một câu: "Anh nói lại lần nữa xem."

Trương Cực cắn răng.

Có vài lời không thể nói ra, anh hiểu đạo lí gương vỡ khó lành hơn ai hết, nhưng anh thực sự không còn tinh thần để ứng phó Trương Trạch Vũ.

Trương Trạch Vũ quá thông minh, không gì giấu được cậu.

Trương Cực di chuyển tầm mắt: "Em không sợ sao?"

Vì vậy, Trương Trạch Vũ liền biết anh quả thực đang trốn tránh.

Cậu không chút do dự, lập tức đẩy cửa bước vào phòng.

Bên trong tối om, rèm cửa kéo kín. Sau khi bật đèn, mặt bàn bừa bộn đập vào mắt, vỉ thuốc vứt tứ tung, hai ống tiêm trống rơi dưới đất.

Trương Trạch Vũ khom người muốn nhặt lên, Trương Cực ở sau lưng gọi cậu: "Đừng đụng vào."

Cậu quay đầu.

Trương Cực dựa vào tường lắc lắc đầu: "Đừng đụng vào."

"Sao thế?"

Trương Cực nhíu mày, phí sức đi tới, nhặt ống tiêm lên, nhìn một lát, rủ mắt vứt vào thúng rác: "Bẩn."

Trương Trạch Vũ thất thần nhìn anh.

Cậu chưa bao giờ thấy Trương Cực yếu ớt như thế, giống như một cơn gió thổi là sẽ tan biến.

"Đi bệnh viện."

Trương Cực chăm chú nhìn cậu.

Trôi qua hồi lâu, khi Trương Trạch Vũ tưởng anh sắp ngã xuống, Trương Cực cười cười, dịu dàng sáp đến: "Ngoan, cho anh ôm lát."

Trương Trạch Vũ lập tức đi tới, ôm lấy anh vào lòng.

Cơ thể Trương Cực lạnh ngắt.

Cậu chưa từng biết, nhiệt độ cơ thể con người có thể thấp đến mức này.

"Anh vẫn ổn chứ?" Cậu hỏi, giọng nói hơi run.

Có chất lỏng chảy từ khóe mắt xuống, Trương Trạch Vũ không dám lau đi, nỗi sợ hãi chân thực từ đáy lòng truyền đến, bao trùm lấy cậu không kẽ hở.

"Anh không sao." Trương Cực vùi đầu vào hõm cổ cậu.

"Anh chỉ thấy ghét chính mình thôi."

ⓙⓨ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net