Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐺🐟

Lớp 11/2 chuyển đến một Omega xinh đẹp, chuyện này rất nhanh lan ra khắp trường. Hôm sau lúc Tống Á Hiên đeo balo bước vào trường, đã nhận được sự chú ý của rất nhiều người. Tống Á Hiên vô cùng ghét những ánh mắt đánh giá này, khiến cậu cảm thấy bản thân rất giống mấy chú khỉ được mọi người tham quan trong sở thú.

Cậu nắm lấy quai balo, cúi đầu bước về lớp thật nhanh. Kết quả vừa đi hai bước đã bị ai đó kéo lại, sau đó nắm mũ len của mình. Tống Á Hiên sững sờ quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Lưu Diệu Văn. Hắn ta có vẻ ngủ không ngon, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt.

"Đi chung đi."

Sau khi Lưu Diệu Văn bước đến bên cạnh cậu, những ánh mắt đáng ghét đó liền nhanh chóng biến mất. Cậu len lén nhìn Lưu Diệu Văn tay đút túi quần thản nhiên đi bên cạnh, trông có vẻ không dễ dây vào. Hôm qua rõ ràng có vẻ ghét cậu, bây giờ lại chạy đến vờ vĩnh làm người tốt, thật sự không hiểu đám Alpha này đều đang nghĩ gì.

"Tống Á Hiên, cậu, tín tức tố của cậu, là hương hoa nhài phải không?" Lưu Diệu Văn cúi đầu, ấp ấp úng úng hỏi. Tống Á Hiên nghe đến vấn đề này thì cắn trúng lưỡi, cậu hung dữ trừng mắt với Lưu Diệu Văn.

"Không phải hôm qua cậu ngửi thấy rồi à?"

"Ồ."

Tống Á Hiên ngày càng cảm thấy bạn cùng bàn mới đầu óc có vấn đề.

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên cùng nhau về lớp, điều này không chỉ khiến Alpha náo động, mà còn khiến Omega toàn trường bùng nổ một phen. Lúc vừa lên lớp 10, Lưu Diệu Văn tiếng thơm xa gần, chiều cao 185, đẹp trai toả sáng, biết chơi bóng rổ, mỗi khi tham gia trận đấu trên sân bóng, lượng người cổ vũ trên sân lại tăng lên.

Khi hoa khôi lớp bên bẽn lẽn gửi thư tình và chocolate cho hắn. Lưu Diệu Văn không rút tay khỏi túi quần, đưa mắt nhìn nữ sinh đang đỏ mặt.

"Tôi không thích con gái."

"Cũng không thích Omega."

Hai câu này nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng gần như loại bỏ tất cả những người theo đuổi hắn. Tôi không thích con gái, cũng không thích Omega, Alpha kiểu này trên đời dưới đất cũng chỉ có mỗi hắn.

Nhưng hôm nay lại trước sự chăm chú của đám người đó, kéo áo Tống Á Hiên, còn cùng cậu đi về lớp.

"Cây khô gặp mùa xuân rồi?" Trương Chân Nguyên vốn dĩ đang chăm chỉ làm bài tập tiếng Anh. Kết quả ngẩng đầu lên thì thấy Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên cùng nhau bước vào lớp ở cửa sau, hai mắt ngạc nhiên muốn rơi ra ngoài. Cậu bạn dùng cùi chỏ chọc chọc Nghiêm Hạo Tường đang chơi Anipop bên cạnh.

"Ồ, Văn ca nói, cậu ấy có thể ngửi được tín tức tố của Tống Á Hiên."

"Hả? Tớ có ngửi được gì đâu?" Tiếng của Trương Chân Nguyên có hơi lớn, quấy rầy đến Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn vừa ngồi xuống.

Lưu Diệu Văn quay đầu trừng mắt đe doạ bạn học một cái, Trương Chân Nguyên đưa tay làm động tác kéo khóa, sau đó cúi đầu tiếp tục chép bài tập tiếng Anh.

Hôm qua Lưu Diệu Văn ngủ không ngon, vừa vào lớp liền nằm xuống bàn chợp mắt. Tống Á Hiên lấy sách bài tập ra làm câu hỏi. Bên ngoài mặt trời vừa ló dạng, tia nắng có hơi chói, Lưu Diệu Văn ngủ không yên. Tống Á Hiên tiện thể xoay người sang một bên giúp hắn chặn ánh sáng, sau đó lấy một cuốn sách chắn ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào.

Lưu Diệu Văn ngủ bù cả buổi sáng cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Khi tiết học cuối cùng sắp kết thúc, hắn nhàn nhã thức dậy, ngáp dài xem đồng hồ, định đến căn tin ăn cơm. Hơi nghiêng đầu phát hiện Tống Á Hiên vẫn đang yên lặng cúi đầu ghi chép. Lưu Diệu Văn thật sự nghi ngờ Tống Á Hiên là người máy, trên đời này làm gì có ai học bảy tiết một ngày mà vẫn chăm chỉ ghi chép, cẩn thận nghe giảng chứ?

"Lát nữa cậu sẽ cùng ai ăn trưa?" Lưu Diệu Văn gõ gõ mặt bàn Tống Á Hiên.

"Hả?" Tống Á Hiên vẫn chưa phản ứng kịp, ngẩng đầu nhìn vào mắt Lưu Diệu Văn.

"Nếu như ăn một mình, thì đi với bọn tôi này. Chúng ta bốn người, còn có đối tượng của Nghiêm Hạo Tường." Lưu Diệu Văn nghiêng người sang, một tay còn đặt trên lưng ghế của Tống Á Hiên. Nhìn từ phía sau, thật giống đang ôm cậu vào lòng, Trương Chân Nguyên đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ cũng không kịp phòng bị mà bất ngờ ngây ra.

Tống Á Hiên ngơ ra một lát, sau đó gật gật đầu.

"Ôi, Lưu Diệu Văn, trò ngủ dậy thì cứ dậy đi, đừng làm phiền bạn học mới chứ!" Giáo viên dậy Toán đang giảng bài trên bục ho nhẹ một tiếng, sau đó ngước mắt liếc nhìn hai trò tựa rất gần nhau. Đột nhiên cả lớp đều quay lại nhìn hai con người gần như muốn ôm nhau đó.

Lưu Diệu Văn nhanh chóng ngồi thẳng lại, sau đó ngay ngắn đáp: "Nào có! Còn không phải do em ngồi một mình quen rồi sao?"

Giáo viên dạy Toán vừa định trêu vào câu, kết quả chuông báo hết giờ vang lên. Thế là cô ấy thả viên phấn màu hồng xuống và tan học. Học sinh nối tiếp nhau rời khỏi lớp.

Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên rời đi trước, Lưu Diệu Văn đứng dậy đợi Tống Á Hiên mặc áo khoác vào.

"À, cái mũ." Tống Á Hiên không với được mũ len nối liền với áo bị kẹt sau lưng, Lưu Diệu Văn đưa tay giúp cậu kéo mũ ra chỉnh lại gọn gàng, sau đó tiện thể giúp cậu chỉnh lý cổ áo.

"Đi thôi."

Vài người chậm rãi lắc lư đi về phía nhà ăn, Tống Á Hiên kéo tay áo Lưu Diệu Văn: "Bây giờ mới đi không phải hết cơm rồi à?"

"Không sợ, chúng ta có Tường ca."

Nghiêm Hạo Tường trực tiếp đưa họ đến nhà ăn của giáo viên gọi một bàn thịnh soạn. Họ vừa ngồi xuống chưa lâu, một cậu trai có đôi mắt tròn xoe chạy đến, miệng liên tục gọi Nghiêm Hạo Tường Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường mặt không biểu cảm thoáng chốc cười lên, quay sang cậu trai nọ mà cười.

"Mệt chết tớ rồi, rót cho tớ ly nước." Sau khi Hạ Tuấn Lâm đến trực tiếp ngồi lên chân Nghiêm Hạo Tường, Tống Á Hiên bị doạ giật mình, Lưu Diệu Văn kịp thời nghiêng đầu sang giải thích: "Đây là con dâu nuôi từ bé của Nghiêm Hạo Tường."

"Cậu nói ai là con dâu nuôi từ bé hả?" Hạ Tuấn Lâm hung dữ trừng mắt với Lưu Diệu Văn.

"Đùa thôi đùa thôi, là đối tượng của Nghiêm Hạo Tường."

"À, cậu chính là học sinh chuyển trường xinh đẹp đó nhỉ? Tớ là Hạ Tuấn Lâm." Hạ Tuấn Lâm sớm nghe nói đến học sinh chuyển trường xinh đẹp này, vừa chuyển đến một ngày đã khiến Lưu Diệu Văn mê muội đến thất điên bát đảo, kết quả hôm nay vừa gặp đã bị sự xinh đẹp làm kinh ngạc, Tống Á Hiên rất an tĩnh, vì thế lúc cậu ngẩng đầu cười với Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy bản thân cũng muốn gục ngã rồi.

Hạ Tuấn Lâm trong lòng tổng kết: Lưu Diệu Văn, cậu không xứng!

"Xin chào, tớ là Tống Á Hiên."

🐺🐟

Vote + Bình luận trên wattpad hoặc wordpress đều sẽ thúc đẩy tiến độ ra chương mới, cảm ơn ạ!

/Hôm may tui đăng hai chương vì 03 ngắn quá =)))/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net