Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ngồi lâu rồi chân cứ tê

Dịch: Duật Lam


Sáng sớm ngày hôm sau Mộc Vũ rời khỏi Ninh Thành, bay đến thành phố A, cậu đứng dưới tầng phòng làm việc của Tần Hàn, lẳng lặng đợi hắn tan làm.

Ngày hôm ấy Tần Hàn vốn không ở công ty, chỉ là lúc sắp tan làm trở về lấy tài liệu, sau đó nhìn thấy Mộc Vũ đứng trước cửa công ty.

Cho dù Mộc Vũ đội mũ đeo khẩu trang, cũng gầy đi nhiều, nhưng Tần Hàn vừa nhìn liền nhận ra cậu.

Mộc Vũ xoay người, cậu nhìn thấy xe của Tần Hàn.

Tần Hàn hạ kính xe, Mộc Vũ mỉm cười chạy qua.

"Sao lại đến đây thế?" Gương mặt Tần Hàn thoáng kinh ngạc: "Lên xe trước."

Mộc Vũ gật đầu, kéo cửa xe bước vào, tháo khẩu trang, nét mặt rõ vẻ mệt nhọc nhưng ý cười cũng không hề giảm bớt: "Giai đoạn đầu đã quay xong rồi, đạo diễn cho nghỉ ngơi."

Tần Hàn gật gật đầu, để lái xe lên lấy tài liệu, sau khi lái xe đi Mộc Vũ mới tủi thân nói: "Tần Hàn, sao anh không đến thăm em?"

Nghe vậy Tần Hàn hơi ngây người, quay đầu nhìn dáng vẻ uất ức của cậu, vươn tay sờ hai má: "Dạo gần đây bận quá, quay phim có mệt không? Gầy đi rồi này."

"Vẫn ổn," Mộc Vũ cũng không gây sự vô cớ, cậu cười khẽ, giấu sự tủi thân trong mắt đi: "Em biết là anh bận, vậy nên em về gặp anh đây. Hôm nay anh còn bận không?"

Đối diện với ánh mắt mong chờ của Mộc Vũ, Tần Hàn lắc đầu, chốc nữa đúng thật là hắn còn một buổi tiệc, nhưng đột nhiên không muốn đi nữa: "Không, chẳng còn việc gì, muốn đi đâu? Đi ăn nhé?"

"Đồ ăn bên ngoài thì có gì ngon chứ," Mộc Vũ ôm tay Tần Hàn: "Chúng ta mua đồ về nhà tự nấu được không? Anh muốn ăn gì thì em làm cái đó."

Tần Hàn mỉm cười, thuận tiện nắm tay Mộc Vũ: "Được."

Lái xe đưa bọn họ đến cửa siêu thị gần khu Mộc Vũ sống, Tần Hàn bảo anh ta đi về, Mộc Vũ đeo khẩu trang đẩy xe đi bên cạnh Tần Hàn.

"Anh muốn ăn gì?" Mộc Vũ ngẩng đầu hỏi hắn.

"Món nhạt chút," Tần Hàn suy nghĩ: "Hầm canh?"

"Chốt," Mộc Vũ đẩy xe hàng thẳng đến khu rau củ, vừa đi vừa quay đầu gọi Tần Hàn: "Nhanh theo nào."

Tần Hàn rất ít đi siêu thị, đi cùng Mộc Vũ lại càng là lần đầu tiên, nhưng hắn cảm thấy không tệ, nhanh bước đi theo, đến cạnh Mộc Vũ nhìn dáng vẻ cậu chăm chú chọn rau củ, tóc hơi dài chấm ngang khóe mắt. Mộc Vũ hơi toát mồ hôi, trên trán có những giọt nước li ti.

Nhìn vừa dịu dàng vừa quyến rũ.

Bản thân Tần Hàn cũng không nhận ra khóe môi mình đang cong lên, đứng phía sau Mộc Vũ, tầm nhìn chưa từng chuyển đi nơi khác ngoài bóng hình cậu.

Xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi siêu thị, Tần Hàn trông thấy dáng vẻ mệt mỏi trên mặt Mộc Vũ, tự mình nhận gần hết các túi lớn, Mộc Vũ nhìn hành động của hắn, dưới khẩu trang nở một nụ cười thật tươi.

Tiếc rằng Tần Hàn không nhìn thấy.

Trên đường về nhà Mộc Vũ nhìn thấy một tiệm bánh ngọt, bước chân dừng lại, Tần Hàn nhìn theo ánh mắt cậu, mỉm cười, dứt khoát dừng theo.

Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn chờ mong: "Đã lâu rồi chúng ta chưa ăn đồ ngọt."

"Cậu đứng đây trông đồ," Tần Hàn đặt túi xuống, đi về hướng tiệm bánh ngọt.

Cô gái nhân viên nhìn thấy có khách đến, cười tươi chào mừng, Tần Hàn nhìn quanh một lượt, dặn nhân viên gói mấy phần mang về, như vậy Mộc Vũ có thể chọn muốn ăn gì.

Bữa cơm này ăn hơi muộn, lúc Mộc Vũ chuẩn bị đi tắm mới bắt đầu hầm canh, vừa làm vừa ngó chỗ bánh Tần Hàn mua về. Tần Hàn bật cười, đi đến cạnh cậu, vừa rửa rau vừa đút cậu ăn.

Đôi mắt Mộc Vũ vui mừng nhìn hắn đáng yêu vô cùng.

Ăn xong Tần Hàn không nhịn được, đến phòng cũng không thèm vào, ăn luôn người ở sofa.

Xong việc, hai người quấn một chiếc chăn mỏng ôm lấy nhau nói chuyện, sau đó Mộc Vũ mệt rồi, ngáp liên tục, Tần Hàn xả nước bế cậu vào bồn tắm rửa sạch sẽ. Tần Hàn muốn giúp nhưng Mộc Vũ từ chối, hắn chỉ đành nghe cậu, ngồi bên ngoài phòng khách đợi.

Tần Hàn không buồn ngủ, dứt khoát mở ti vi bật tạm một kênh, vừa hay là tiếp mục phỏng vấn của một chương trình trước đó Mộc Vũ tham gia.

Tần Hàn thích thú xem.

Người dẫn chương trình hỏi Mộc Vũ có ước mơ gì.

"Tôi muốn đợi sau này tôi không cần làm việc nữa, có thể xây một căn nhà ở nơi có khung cảnh vô cùng đẹp, giống như kiểu nhà nông vui vẻ ấy, một cái sân to to, trong đó trồng đầy hoa, nuôi rất nhiều con vật, gà vịt cá ngỗng cừu chó mèo gì cũng có, trồng rau chăm vườn, tự cung tự cấp, ngày ngày ở bên cạnh người mà mình thương, nhóm lửa nấu cơm."

Người chủ trì trêu đùa Mộc Vũ, nói cậu như thế giống trở về thời xưa quá, Mộc Vũ chỉ cười.

Kì nghỉ của Mộc Vũ rất ngắn, chập tối ngày thứ hai đã phải đi, Tần Hàn tự mình tiễn cậu ra sân bay, lúc trong xe Mộc Vũ vẫn còn đang ôm lấy chiếc bánh Tần Hàn mua cho cậu từ hôm qua để ăn, Tần Hàn kêu cậu bỏ đi, nói rằng để qua đêm không ngon nữa.

Mộc Vũ ăn vài miếng đã hết, cười híp mắt, nói: "Không sao, đây là anh mua cho em, em phải ăn hết."

Lòng Tần Hàn rung động, bỗng thấy hơi tê dại, vươn tay vò mái tóc Mộc Vũ: "Sau này cậu muốn ăn gì thì nói với tôi, tôi mua cho cậu."

Thời gian quay phim về sau đều ở trong thành phố, hoàn cảnh tốt lên nhiều, Đoạn Úy Dân thấy Mộc Vũ sau khi xin nghỉ phép hai ngày trở lại không âm trầm như hồi ở Ninh Thành, cậu ta cũng yên tâm phần nào.

Dù vẫn ngồi yên lặng hút thuốc ở một góc nào đó trong đoàn phim, nhưng trong ánh mắt không còn trống rỗng như trước nữa.

Lần này quay liên tục cho đến khi kết thúc, thời gian đó Mộc Vũ thường nhắn tin cho Tần Hàn, hắn thi thoảng cũng đến thăm, nụ cười trên mặt Mộc Vũ cũng nhiều lên.

Ngày đóng máy Mộc Vũ trốn trong phòng ở khách sạn, nhìn ngây ngẩn vào chiếc chìa khóa đặt trên bàn giữa làn khói thuốc lượn lờ.

Vào lúc tiếng chuông điện thoại reo lên, Mộc Vũ rất nhanh đã bắt máy, giọng nói mang ý cười của Tần Hàn vang bên tai, hắn tỉ mỉ hỏi cậu thời gian đóng máy.

Khi đến nhà, Tần Hàn vậy mà ở đó, trên bàn đặt bánh kem hắn mua về, nói đây là chúc mừng Mộc Vũ đóng máy, Mộc Vũ vô cùng vui mừng, đòi lao đến ôm lấy hắn, trong mắt Tần Hàn cũng đầy ý vui, vỗ lưng cậu, nói: "Còn có một món quà nữa, có điều cậu phải tự đi lấy."

Mộc Vũ hiếu kì, Tần Hàn dẫn cậu ra ngoài, lúc đi còn không quên xách bánh kem đặt vào tay Mộc Vũ.

"Hơi xa, để lên xe ăn."

Tần Hàn lái xe mất hai tiếng đồng hồ, Mộc Vũ tò mò không chịu được, hỏi mấy lần là quà gì, Tần Hàn chỉ cười mà không nói.

Nhìn thấy mọi thứ trước mắt, Mộc Vũ đã không thể kiềm chế được chính mình, nước mắt cứ thế chảy dài.

"Tôi muốn đợi sau này tôi không cần làm việc nữa, có thể xây một căn nhà ở nơi có khung cảnh vô cùng đẹp, giống như kiểu nhà nông vui vẻ ấy, một cái sân to to, trong đó trồng đầy hoa, nuôi rất nhiều con vật, gà vịt cá ngỗng cừu chó mèo gì cũng có, trồng rau chăm vườn, tự cung tự cấp, ngày ngày ở bên cạnh người mà mình thương, nhóm lửa nấu cơm."

"Không biết cậu thích hoa gì, tôi bảo bọn họ mỗi loại đều trồng một ít."

"Động vật vẫn còn nhỏ, cậu phải tốn sức nuôi rồi."

"Trồng ở vườn đều là hạt giống vừa mới rắc, muốn tự cung tự cấp chắc phải đợi một thời gian."

Tần Hàn cười híp mắt, nói: "Thích không?"

Mộc Vũ khóc không ra tiếng, lao vào lòng Tần Hàn.

Ngày hôm đó bọn họ buông thả một đêm giữa đình mát trời sao, Mộc Vũ dính lấy Tần Hàn nguyên buổi tối, khi kết thúc phía chân trời đã phiếm màu trắng bạc. Mộc Vũ mệt lả nhưng lại không nỡ ngủ, lim dim mắt nằm trong lòng Tần Hàn, lắng nghe nhịp tim hắn vang lên từng tiếng an ổn.

Mộc Vũ chẳng mấy hôm đã dọn đến căn nhà gỗ nhỏ*, trồng cây, nuôi động vật, nhóm lửa nấu cơm. Cậu vốn là đứa trẻ xuất thân từ nông thôn, nhưng việc thế này quen thuộc đã lâu, thành thạo như nghề. Tần Hàn rất bận rộn, không có thời gian ngày ngày đến bầu bạn cùng cậu, một tuần thường luôn ghé qua hai ba lần, Mộc Vũ hiểu cho hắn, bằng lòng cười hì hì đợi.

*nhà gỗ nhỏ 小木屋: Tiểu Mộc Ốc – Phòng/Nhà của Tiểu Mộc.

Thoáng cái đã qua một năm, hậu kì của "Người trong lòng" đã làm xong, kế hoạch công chiếu sơ bộ cũng đã có, Đoàn Úy Dân gọi điện thoại cho cậu hỏi có muốn tham gia tuyên truyền hay không, lúc ấy Mộc Vũ đang ngồi trước bếp lò nhóm lửa, lười biếng trả lời Đoàn Úy Dân: "Tuyên truyền tôi không đi đâu, danh tiếng của tôi kém thế kia, đến lúc đó gây hiệu quả tương phản lại càng tệ, cậu xem mà tìm người khác đi đi. Thế nhé, tôi tắt đây."

Hiếm có ngày đẹp trời, "Người trong lòng" cũng bắt đầu báo chiếu ở các rạp phim lớn, thời gian ước hẹn cùng Tần Hàn cũng sắp đến.

Ban đầu đã nói rõ, theo đuổi được Tần Hàn trước khi chiếu "Người trong lòng", Mộc Vũ cảm thấy dường như cậu đã thành công rồi.

Hai năm qua, quan hệ của Tần Hàn và Mộc Vũ giống như người yêu thật sự, bọn họ cùng nhau trải qua những ngày lễ tết mà những người yêu nhau cùng trải qua, ngoại trừ năm mới, bởi vì Tần Hàn phải về nhà.

Bọn họ hẹn hò, sống cùng nhau, thảo luận bữa tối nay ăn gì, hoặc là chuyện trưởng thành của những động vật trong nhà gỗ nhỏ.

Chỉ có điều hai người đều chưa từng nói yêu.

Nhưng những việc này không ảnh hưởng gì cả, Mộc Vũ nghĩ, giả như những điều đã trải qua này đều không phải là yêu, vậy thì cái gì mới là yêu đây?

Mộc Vũ chuẩn bị hết mọi thứ trong nhà gỗ nhỏ.

"Hôm nay sẽ về sớm chứ?" Mộc Vũ vui vẻ gửi tin nhắn wechat cho Tần Hàn.

"Có lẽ," Tần Hàn cười nói: "Buổi tối không có cuộc họp, kết thúc tôi sẽ lái xe về kịp."

"Được, anh phải về sớm nhé, có bất ngờ tặng anh."

Tần Hàn không trả lời lại nữa.

Rạng sáng 3 giờ, Mộc Vũ ngồi trên ghế sofa trong nhà vẫn luôn không đợi được Tần Hàn về, điện thoại cũng không nhận, gửi tin nhắn cũng không trả lời.

Nến trên bàn đã cháy cạn, bít tết lạnh ngắt, hoa tươi cũng đã hơi héo rồi.

Mộc Vũ không quan tâm được những thứ này, cậu lo Tần Hàn xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên Tần Hàn không để ý đến cậu suốt hai năm qua.

Trời vừa sáng, Mộc Vũ đã vội vàng ra ngoài, lái xe từ nhà gỗ nhỏ đến thành phố phải mất hai tiếng đồng hồ, Mộc Vũ rất lo lắng, xe cũng lái rất nhanh.

Mộc Vũ dặn bản thân mình phải bình tĩnh, có thể Tần Hàn chỉ là đi ngủ rồi, quên không trả lời tin nhắn của bản thân, cậu lo mình vội vàng lại hỏng chuyện, mở radio lên để phân tán sự chú ý.

"Theo tin tức, chủ tịch tập đoàn Tần thị Tần Hàn và thiên kim An Giai Nhân của công ty bất động sản An Đạt đã đính hôn, tiệc đính hôn sẽ tổ chức vào tối hôm nay, sự việc này..."

Mộc Vũ nghi ngờ rằng bản thân nghe nhầm, trong phút chốc ngây người đã xảy ra va chạm với xe đối diện.

Xe của Mộc Vũ bị đâm va phải hàng rào bảo vệ, sau khi lấy lại tinh thần chỉ thấy vùng bụng đau đớn vô cùng.

Bên chịu trách nhiệm là xe đối diện, lái xe đi xuống khắp mặt đều là lo sợ và áy náy, kiểm tra thương tích trên người Mộc Vũ một lượt, không thấy chảy máu, nhưng nhìn sắc mặc Mộc Vũ rất đau đớn, lái xe muốn đưa Mộc Vũ đến bệnh viện. Mộc Vũ ngồi trên ghế phó lái đau đến cuộn tròn người lại, giọng nói như gắng gượng phát ra: "Không cần báo cảnh sát, tôi cũng không cần anh đền tiền, đưa tôi đến bệnh viện Huệ Dân là được."

Bệnh viện mà Mộc Vũ chỉ định bệnh viện tư nhân của tập đoàn Tần thị.

Người lái xe đó rất thành thật, đưa cậu đến nơi còn muốn ở lại cùng cậu làm kiểm tra, Mộc Vũ phải khuyên mãi để người ta đi về.

"Thế nào?"

"Chả thế nào cả," Lí Tân nói: "Va chạm mạnh dẫn đến nứt rách thận, trước mắt không có gì nghiêm trọng, nhưng cậu chỉ có một bên thận, nếu muốn sống thì chỉ còn cách thay thận."

Mộc Vũ mở miệng, nửa ngày trời không biết nên thể hiện ra nét mặt thế nào, sau cũng chợt cười lên.

"Sếp Tần," Trợ lí mở cửa phòng làm việc của Tần Hàn: "Ngài Mộc gọi đến rất nhiều cuộc điện thoại."

Tay cầm bút của Tần Hàn khựng lại: "Nhận, hỏi cậu ta có việc gì."

Trợ lí gật đầu đi ra.

Chuyện đính hôn đúng thật là Tần Hàn không có ý định nói cho Mộc Vũ biết, thứ nhất cũng chỉ là liên hôn thương nghiệp, không có gì để nói, hai là hắn không muốn thừa nhận bản thân không biết lên mở lời nói với Mộc Vũ thế nào, suy nghĩ ấy làm cho hắn cảm thấy bực bội.

Qua một lúc trợ lí chuyển điện thoại lại đây: "Sếp Tần, ngài Mộc nói, hy vọng ngài có thể nhận điện thoại, cậu ấy có điều rất quan trọng muốn nói."

"Cậu đi ra ngoài đi."

Tần Hàn nhận điện thoại, không nói gì.

Mộc Vũ rất quen thuộc với giọng nói của Tần Hàn, kể cả chỉ là một tiếng thở khẽ cũng quen thuộc như đã khắc vào tận sâu xương tủy.

"Tần Hàn, chuyện đính hôn không giải thích với em một chút sao?" Mộc Vũ hỏi, giọng điệu khó nén giận dữ.

"Cậu muốn giải thích gì." Giọng Tần Hàn cũng lành lạnh: "Ngày mai bộ phim của cậu chiếu rồi, trò chơi giữa chúng ta cũng nên kết thúc đi."

Trái tim Mộc Vũ chìm dần chìm dần, đến tận khi rơi xuống đáy vực.

Tần Hàn nói xong, đợi Mộc Vũ tiếp lời, hắn ta chẳng hề phát hiện ra bàn tay mình đang run rẩy.

"Em hiểu rồi," Mộc Vũ bình tĩnh lại, nhẹ giọng: "Nhưng sếp Tần có vẻ quên rồi nhỉ, phim ngày mai mới chiếu, hôm nay vẫn nằm trong thời gian trò chơi, em tin sếp Tần là một người giữ lời. Tối nay 9 giờ, sếp Tần đến nhà gỗ nhỏ một lần đi, em có món quà này muốn tặng anh."

"Anh yên tâm, đây là món quà cuối cùng em có thể tặng anh rồi."

9 giờ tối, Tần Hàn đúng hẹn đến nhà gỗ nhỏ, Mộc Vũ đứng trong sân cười hì hì nhìn hình ảnh Tần Hàn mở cửa bước vào.

"Anh nhìn lên trời xem."

Tần Hàn vẫn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng Mộc Vũ. Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ thấy bầu trời đen kịt bỗng sáng lên từng ánh đèn, chẳng mấy chốc đã sáng cả một vùng.

Tựa như một bầu trời đầy sao, rất đẹp.

Trong mắt Tần Hàn vụt qua chút kinh ngạc.

"Có phải rất đẹp hay không?" Mộc Vũ cười đi đến bên hắn, những "ngôi sao" kia giống như chiếu vào đáy mắt cậu: "Anh xem, ngay cả sao trời em cũng hái xuống cho anh."

Tần Hàn cười: "Đẹp."

Ngẩng đầu nhìn một lát, Tần Hàn nói: "Đây là quà cậu tặng tôi?"

"Không," Mộc Vũ lắc đầu: "Đây chỉ là một phần."

Nói xong liền nhét vào tay Tần Hàn một chiếc điều khiển từ xa nho nhỏ: "Cầm lấy, đến lúc em bảo anh ấn thì hãy ấn."

Tần Hàn cúi đầu nhìn, không hiểu Mộc Vũ muốn làm gì.

Mộc Vũ quay người chạy, sau khi cách Tần Hàn rất xa mới đứng lại.

"Tần Hàn, có nghe thấy em nói gì không?" Mộc Vũ lớn tiếng hỏi.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, tuy rằng cách rất xa nhưng Tần Hàn vẫn nghe thấy.

"Nghe được."

"Sếp Tần, món quà to lớn này anh nhận nhé," Mộc Vũ dùng tay làm thành cái loa đặt bên miệng:
"Sau này, chúng ta đừng gặp mặt nữa, lần này em nói được làm được."

"Anh ấn đi," Mộc Vũ hét to: "Ấn xong thì giữa hai ta sẽ kết thúc."

Tần Hàn đứng nguyên tại chỗ, bỗng dưng muốn ném chiếc điều khiển trong tay đi.

"Sau khi ấn sẽ có gì?" Tần Hàn nhíu mày hỏi.

"Pháo hoa," Mộc Vũ hít một hơi: "Pháo hoa đầy trời."

"Ngôi sao" không người chỉnh chu ở trên trời vì lượng điện quá yếu, đã bắt đầu rơi dần xuống.

Tựa như mưa sao băng, ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ.

"Anh không nỡ à?" Mộc Vũ đợi rất lâu, cười nhạo nói: "Hay là không dám thế?"

Tần Hàn mím chặt môi, ấn nút.

Bùm!

Tiếng nổ vang lên.

Không có pháo hoa.

Chỉ có máu người đối diện tung lên.

Khóe mắt Tần Hàn như muốn rạn ra, lao đến ôm lấy cơ thể ngã xuống của Mộc Vũ.

Thuốc nổ được cậu buộc trước ngực, người rơi xuống, đã nhìn không rõ hình dạng, cả người đầy máu.

Không còn cơ hội cứu sống.

Tần Hàn không dám tin hình ảnh diễn ra trước mắt, ôm thi thể của Mộc Vũ như một đứa trẻ không biết phải làm gì.

Dường như hắn không biết khóc, cũng chẳng biết cười.

Lại càng không tin vào cảnh này.

Đột nhiên, trong căn nhà vang lên tiếng của Mộc Vũ, Tần Hàn ngẩng đầu nhìn xung quanh tìm kiếm, nhìn thấy trên tường là hình chiếu của Mộc Vũ.

Đó là một đoạn phim cậu đã quay từ trước, Mộc Vũ trong đoạn phim không mỉm cười, chỉ nhìn được dáng vẻ tàn nhẫn cùng dứt khoát.

"Sếp Tần, có hài lòng với món quà này của tôi không?"

"Thời gian gấp gáp, tôi chỉ chuẩn bị được đến thế thôi, hy vọng anh có thể thích," Mộc Vũ vuốt tóc, híp mắt nói: "Hì hì, thật ra ngay từ đầu tôi không tính hi sinh bản thân mình đâu, nhưng cũng không còn cách nào, ai bảo anh giấu Tần Khê kĩ thế làm gì, ai bảo anh diễn tốt đến vậy đây?"

"Chắc chắn anh còn có rất nhiều điều nghi ngờ, vừa đúng, bây giờ tôi có thời gian, để tôi giải đáp cho anh nhé."

"Kế hoạch này tôi chuẩn bị hai năm, bắt đầu từ ngày thay thận. Có điều, lúc đầu người mà tôi muốn buộc thuốc nổ là Tần Khê. Tôi hận các người, tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ anh tự tay giết chết Tần Khê. Nét mặt khi ấy nhất định rất kích thích."

Khóe môi Mộc Vũ giương lên, trên mặt lại hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

"Nhưng sếp Tần đáng sợ quá, kĩ thuật diễn tốt như vậy, khiến cho tôi hiểu nhầm rằng anh yêu tôi. Chưa đầy hai năm, kế hoạch của tôi vốn dĩ đã muốn từ bỏ, cho đến tận khi biết anh đính hôn, tôi còn chuẩn bị muốn cùng anh bên nhau về sau này."

"Bây giờ nhìn lại, là tôi quá ngu."

"Anh tự do rồi."

"Từ giờ trở đi, trên thế giới này không còn người tên Mộc Vũ, tuy nhiên vẫn phải làm khó anh một chút rồi, trong ác mộng có lẽ không thiếu được tôi đâu."

"Đúng, tôi muốn khiến anh ghê tởm, bất kể là còn sống hay đã chết."

"Cuối cùng, chúc anh tân hôn vui vẻ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net