sức nặng của nước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thì đấy lại là tiếng cười. Và Oikawa nghe như đang chực chờ để bật ra những tiếng giòn tan, cong người mà ôm bụng cười đầy rộn ràng, vô tư như thể cậu đã luôn là như thế.

Iwaizumi mắt dõi theo bạn mình, thấy có chút hơi ấm đang nhen nhóm từ tận đáy lòng mình, lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài đằng đẵng.

"Lại đi," anh nói, thanh âm đem theo một chút run rẩy và Oikawa khẽ chớp mắt với anh trước khi nhoẻn miệng cười – nụ cười ngọt ngào nhất, dịu dàng nhất.

"Iwa-chan," cậu đáp, Iwaizumi nhắm nghiền mắt lại.

"Thêm lần nữa."

"Iwa-chan."

"Tiếp tục."

"Iwa-chan."

"Nữa đi."

"Hajime."

("Tooru.")

Iwaizumi chẳng suy nghĩ nhiều lắm cho tới khi phải rời đi, bỏ lại đằng sau Oikawa (và anh thậm chí còn không biết Oikawa sẽ biến mất đi đâu, hay làm cách nào mà cậu hiện hữu nơi đây được, nhưng chuyện chẳng còn quan trọng nữa) – Oikawa đã ở ngay đây, cách anh vài bước chân, bật cười và chân thực nhưng không phải là thực.

Và Iwaizumi cũng chẳng nghĩ suy nhiều lắm cho tới khi về nhà, chìm trong không gian u tối lặng người của một căn hộ nhỏ bé, cất tiếng: tớ về rồi và không một ai trả lời.

Iwaizumi đứng trầm ngâm trước lối vào, hô hấp trong thổn thức, và rồi, tất cả ùa về làm một trong Iwaizumi – nỗi nhớ Oikawa da diết và thật tuyệt vời biết bao khi được gặp cậu rồi nghe thấy giọng cậu, rằng anh đã luôn khát khao điều đấy, khát khao mọi thứ ấy. Anh nhắm mắt, hơi thở phập phồng trong lồng ngực, bên tai vẫn còn nghe được giọng nói của Oikawa, ngọt ngào thủ thỉ Iwa-chan.

(Suốt từng ấy thời gian, ở điểm đầu của mọi mất mát, anh ngồi thừ trong yên tĩnh và mong muốn được nghe thấy Oikawa cất tiếng gọi cái biệt danh ngớ ngẩn của mình một lần nữa.)

Khi nỗi buồn dần buông xuống, Iwaizumi ấn lòng bàn tay mình trước ngực, nhấn một tay vào cố dè nén lại nhịp đập của con tim. Dẫu vậy, sự thật rằng Oikawa đã hiện hữu – cho dù đó có phải là lời hồi đáp cho lời thỉnh cầu của anh hay không, hay đó là một ảo giác xuất phát từ sự mất mát đau lòng, hoặc đó có thể là sức mạnh của một thế lực khác, biệt lập. Thì nếu Iwaizumi có thể giữ được cậu bên mình thêm một lúc nữa, chỉ một lúc nữa thôi, anh sẽ nhận lấy cơ hội đó.

Khi nỗi buồn dần buông xuôi, Iwaizumi đẩy cửa và bước vào trong căn hộ nhỏ tí hịn. Đặt cặp táp xuống và pha một cốc cà phê, Iwaizumi suy nghĩ mình sẽ ăn tối như thế nào khi anh đã trót quên mua đồ trên đường về.

Khi đặt cốc mình xuống, những ngón tay anh khẽ chạm vào hộp trà còn đang dùng dở.

Sau cùng, Iwaizumi mất gần một tuần mới có thể quay lại ngôi đền được.

Khi anh thức dậy vào sáng thứ bảy, anh đã thấy ngờ vực rằng chuyện đó đã xảy ra – rằng có khi anh đã hiến dâng điều gì đó để khi mở mắt ra, Oikawa xuất hiện. Hôm chủ nhật, anh đã sẵn sàng để viết chúng ra như thể đấy là thứ xuất phát từ việc tưởng tượng quá nhiều – một ảo giác hay mơ tưởng không có thật. Sau đó, sự hoài nghi bị thế chỗ bởi nỗi sợ, rằng nhỡ đâu, nếu anh quay lại ngôi đền thì Oikawa sẽ không còn đó nữa, và Iwaizumi sẽ lại vuột mất cậu khỏi tầm tay như anh đã từng.

Vì thế, Iwaizumi mất gần một tuần trước khi có thể cứng rắn trở lại, trước đó phải đi đường vòng tới chỗ sân ga. Những bước chân anh nặng trịch như đeo phải gông cùm. Khi anh tới được nơi cánh cổng tori quen thuộc, không một ai ở đó.

Tiếng lảng xảng của hộp đựng tiền xu và tiếng chuông kêu ồn ào lạ thường. Iwaizumi nhắm mắt lại và tất cả những gì anh nghĩ được là làm ơn, bởi nếu anh mở mắt ra và Oikawa không ở đó—

"Tớ tưởng Iwa-chan sẽ không bao giờ tới nữa."

(Ồ.)

Iwaizumi nhìn, nhận ra Oikawa đứng ngay đây.

Bạn anh vẫn mặc bộ trang phục như lần trước, bộ yukata mà xám đen, đôi guốc zori, cái mặt nạ cáo che đi nửa khuôn mặt. Oikawa mỉm cười, vẫn là nụ cười hợm hĩnh mà Iwaizumi trưởng thành cùng rồi và yêu lấy nó, thứ làm cho đôi mắt của Oikawa hiện những nếp nhăn.

Iwaizumi nín thở nói, "Tooru."

"Iwa-chan thật thô lỗ khi nói để tớ đợi," Oikawa nói, bĩu môi, và Iwaizumi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình thấy vui như thế khi nhìn thấy biểu cảm đó của Oikawa. Anh cười khúc khích, khẽ lắc đầu.

"Đừng có trẻ con nữa," anh bật lại, nhưng giọng thật hiền. Vẻ mặt Oikawa trông rất thích thú khi cậu ngồi xuống bên rìa của hàng rào, gót chân đá vào tảng đá.

"Tớ nói thật mà!" Oikawa quả quyết, và Iwaizumi càu nhàu, búng trán cậu một cái trước khi cậu kịp né đi, chun mũi cáu giận.

"Cậu làm gì đó?" cậu hỏi, nhưng Iwaizumi lơ đãng vẫn bị cuốn vào sự thật rằng Oikawa đang ở cạnh mình. Tới giờ, anh vẫn sợ hãi khi tin rằng Oikawa là có thật. Quả là một điều kỳ lạ để an ủi ai đó, không hẳn.

Không hẳn,

Iwaizumi muộn màng nhận ra rằng Oikawa đang nhìn anh với vẻ thù địch hằn học, bởi cậu đã làm thế được một lúc lâu. Nhanh chóng, anh lắc đầu lại cho tỉnh táo rồi cũng ngồi xuống cạnh Oikawa, thả cặp xuống nền đất.

Khoảnh khắc mà họ ngồi đó, đối diện nhau, chỉ nhìn nhau. Oikawa trông vẫn như cũ. Ở đây, tại ngôi đền, đằng sau những tán cây, cảm giác như họ đã lẩn trốn được một lúc rồi.

"Iwa-chan," Oikawa nói, nghe như thuở cả hai lên sáu và gặp nhau lần đầu tiên;

nghe như khi cậu nài nỉ Iwaizumi chơi bóng chuyền với mình;

nghe như khi họ thua đội Shiratorizawa lần đầu tiên và Oikawa chỉ khóc và khóc;

Nghe như khi lần cuối mà cậu gọi tên Iwaizumi, giọng khái ngủ và ngọt ngào, trước khi rời đi đến buổi tập.

Iwaizumi dõi mắt theo Oikawa, đâu đó trong anh thấy lắng xuống, có những mảnh vụn và băng trôi trong phổi mình.

Anh dời ánh nhìn xuống nơi hai tay đang siết chặt giữa hai đầu gối, cảm thấy mới ngây ngốc làm sao. Có rất nhiều điều anh muốn nói với Oikawa, những điều mắc kẹt lại trong cổ họng mình – những như kiểu cuộc sống giờ đây lặng lẽ biết bao khi không còn cậu; như kiểu anh đã nhớ bạn mình ra sao; như kiểu Iwaizumi thỉnh thoảng vẫn còn làm bữa sáng cho cả hai, khi anh ngủ được nửa giấc rồi bị cuốn vào trong trí nhớ. Nhưng Iwaizumi mở miệng và chẳng lời nào được thốt ra.

"Tớ xin lỗi," anh nói, với một nụ cười gượng gạo. "Tớ đã tính quay trở lại sớm hơn, tớ chỉ không—"

Anh ngừng lại trong luống cuống. Tớ chỉ không nhĩ rằng cậu thật sự là thật, thật sai trái khi nói vậy với Oikawa. Nhưng từ cái cách mà vẻ mặt cậu thả lỏng dần, hẳn là cậu đã hiểu.

"Tớ biết," Oikawa nói, nhìn về phía người đối diện, khiến Iwaizumi mong mỏi biết bao được vươn lấy cậu, ôm lấy bàn tay chai sần vì chơi bóng ấy và hôn lên những ngón tay; ngả mình vào lòng cậu và lắng tai nghe những nhịp đập nơi kia. Nhưng anh không thể, anh không thể.

Nên anh khẽ lắc đầu và cười.

"Tớ có ghé qua buổi tập của đội ngày hôm trước," anh mở lời. Khuôn mặt Oikawa như sáng bừng lên.

Bầu trời trên cao là một màu ảm đạm, nhưng mưa không rơi.

Iwaizumi quyết định chỉ nói chuyện suốt buổi chiều đó, phương án tốt nhất. Anh kể Oikawa nghe về buổi đấu thử của đội, về Kuroo vẫn làm Matsukawa phát cáu, về Bokuto trở nên tích cực hơn. Anh kể Oikawa về tiệm dorayaki gần căn hộ họ đã đóng cửa 2 tháng trước. Anh kể Oikawa về nhiều thứ vụn vặt nữa, và Oikawa chăm chú nghe rồi bật cười. Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy chuyện như nhiều năm về trước. Trong một khoảnh khắc, chuyện như thể nếu Iwaizumi nhắm khẽ mắt lại, hai người họ có thể cùng nằm trên giường anh, Oikawa mặc một chiếc áo thun cậu thó được, kể nhau nghe về một ngày của mình.

Rồi chó nhà ai sủa, đâu đó bên ngoài chỗ nó độc chiếm được, và Iwaizumi phát hoảng lên. Nhận ra mình quên mất thì giờ và vẫn phải về mua đồ cho bữa tối, và Oikawa—

Bạn anh nhoẻn cười tiếc nuối, vẫy tay chào tạm biệt.

"Đi đi Iwa-chan," cậu nói, như thể họ chỉ đang chào nhau trước cổng trường. "Tớ sẽ ở đây khi cậu quay lại."

Đi với tớ, Iwaizumi suýt nói.

(Về đi, về nhà đi.)

"Nhớ giữ lời." Anh châm chọc, vác cặp lên vai.

Mưa phùn bắt đầu rơi khi anh cất bước.

Khi Iwaizumi trở lại căn hộ, anh lục lọi tìm kiếm lại những bức ảnh. Một lúc lâu, anh chỉ đơn giản là ngắm nhìn chúng. Cố nhớ xem liệu có chụp nhiều tấm hơn tối hôm đó không, và ai đã giữ chúng, và nếu anh nhìn thấy bất kì tấm ảnh nào lung tung xung quanh, anh sẽ gạt sang một bên, bởi thật đau lòng khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Anh bắt đầu sắp xếp những bức hình lại rồi do dự.

Trước khi khép lại ngăn tủ, anh quyết định đặt chúng lên quyển manga.

Lần kế tiếp, chỉ cách ba ngày khi Iwaizumi trở lại.

Anh đặt đồng 100 yên vào chỗ cũ, rung chuông. Thầm lặng nói một lời nguyện cầu.

"Có phải là áo tớ không đấy?" một giọng nói thích thú vang lên phía bên trái.

Iwaizumi mở mắt ra và nhìn thấy Oikawa lại ngồi bên rìa hàng rào, dõi theo anh. Cậu nhếch một bên chân mày, đầu nghiêng nghiêng, nhìn chằm chằm vào cái áo sơ mi Iwaizumi đang mặc. Iwaizumi khịt mũi, cười đáp lại.

"Không," anh nói, dời bước khỏi hộp đựng tiền xu rồi ngồi bên hàng rào. "Cậu chôm nó nhiều quá rồi nghĩ đấy là của mình thôi."

Oikawa tự động nhăn mũi rồi bĩu môi hờ hững. "Dù sao thì tớ mặc vẫn hợp hơn." Cậu đáp lại ngạo nghễ, hai bên gò má phớt lên sắc hồng.

"Cậu nghĩ thế thôi." Iwaizumi bác bỏ, tính nén cười rồi lại thôi khi trong thấy vẻ mặt của Oikawa.

"Iwa-chan là đồ keo kiệt," bạn anh nói, nhưng lén lút nhoẻn miệng cười.

Họ đã ngồi với nhau, như thế này – đối diện nhau dưới mái đền nhỏ, trò chuyện. Hoặc có khi chỉ là Iwaizumi nói, còn Oikawa thì cứ hỏi han đủ chuyện. Cậu hỏi về Hanamaki và Matsukawa, rồi sau đấy lại là Kuroo và Bokuto và Yaku. Cậu hỏi Iwaizumi dạo này sao rồi, về tiệm ăn mà anh yêu thích mới đây cùng những tình tiết tiếp theo của bộ manga hai người cùng theo đọc.

Sau nhiều tuần dài, đây là lần mà Iwaizumi mở miệng nhiều nhất, sau rất nhiều im lặng. Cảm giác giống như việc gặp lại Oikawa một lần nữa đã bẻ đi thứ gì đó trong anh, và anh thì chẳng thể ngăn lời tràn ra như thác rũ.

Nhưng cũng có những chuyện họ tránh nói về; cụ thể là chuyện của tháng đầu tiên sau khi Oikawa mất, và chuyện Iwaizumi trở nên lặng câm như thế nào. Mất bao lâu để Iwaizumi ngừng lấy hai cốc nước thay vì một. Biết bao ngày đặt chân đến ngôi đền, ngồi đấy và chỉ hồi tưởng với bản thân. Nỗi thống khổ mà Iwaizumi vẫn còn giữ lấy đến tận bây giờ, tựa như những mảnh vụn đơm hoa trong hai lá phổi anh hễ khi Iwaizumi về với căn hộ rỗng không ấy, chẳng có bóng hình của Oikawa bởi cậu đã không còn.

Oikawa không hỏi gì về những việc đó, nên khi đến lượt mình, Iwaizumi cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra khi cậu đi. Không hỏi về nơi mà Oikawa đến, hay nơi mà cậu đi ra từ, hoặc làm thế nào mà cậu lại ở đây. Nếu đây là do thần linh rủ lòng thương thì anh sẽ không hỏi gì nữa. Oikawa về lại là đã đủ rồi, kể cả khi cậu chỉ nán lại trong chốc lát, kể cả khi chỉ như thế này.

(Nhưng có thật vậy không?)

Họ ngồi với nhau. Iwaizumi nói, Oikawa nghe. Cảm giác như hồi trước nhưng cũng không hẳn là như hồi trước.

Trời đổ mưa nhiều hơn rồi, mỗi khi anh đi.

"Tớ yêu cậu, cậu biết đấy," Iwaizumi nói vào một ngày thứ hai.

Tớ yêu cậu, cậu biết đấy, rất tình cờ, như thể Iwaizumi đã giữ lại điều đó quá lâu rồi giấu chúng vào khoảng trống giữa lồng ngực. Anh không dám thốt thành lời, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy cần phải nói. Anh nhận ra rằng thay vào đó, xuyên suốt nhiều năm, họ đã trao nhau những lời ấy bằng một trăm cách riêng biệt, như là

Cái siết chặt hai lòng bàn tay trước một trận đấu,

Cái cách mà nhà đều là một trong suy nghĩ của cả hai.

Cái cách mà họ theo bản năng, không chút ngại ngần dựa vào nhau trên sàn đấu.

Nên anh cất tiếng bây giờ, một cách thẳng thắn nhất, vào một chiều lặng yên. Cả hai ngồi kề nhau bên hàng rào, chỉ cách đối phương một cánh tay. Iwaizumi không nhìn thẳng vào Oikawa khi nói; anh để mắt mình trông lên bầu trời xám màu trên cao. Tự nhắc nhở bản thân mình làm thế nào để thở.

Anh có thể thấy được Oikawa đang dõi theo mình. Rồi người nọ đáp lại, dịu dàng quá đỗi, "Tớ cũng đã yêu cậu."

Đã yêu, thì quá khứ. Bởi Oikawa đang ở đây nhưng đâu phải, bởi Iwaizumi chỉ có thể cướp lấy cậu vài giờ vào mỗi chiều nhưng chẳng thể giữ lấy cậu mãi mãi. Bởi Oikawa không thể ở lại được.

Tớ cũng đã yêu cậu, Oikawa nói, và Iwaizumi khép hàng mi.

"Được rồi," anh đáp, giọng chắc chắn. "Được rồi."

Đủ rồi, anh tự nhủ khi đứng giữa căn bếp nhỏ và đợi ấm nước sôi. Đủ rồi, những gì anh đang có ngay bây giờ, một Oikawa ngồi đối diện và mỉm cười mình. Thế là quá đủ rồi và anh không dám đòi hỏi thêm gì nữa, khi mà thứ anh phải đổi trả là không một Oikawa trong đời. Đủ cả rồi, nên là vậy, nhưng mỗi khi Iwaizumi trở về với căn hộ im ắng, anh lại thấy đau.

Anh đã thấy đau được một thời gian rồi.

(Và thỉnh thoảng, khi Iwaizumi bắt gặp Oikawa cười lớn, khá khó khăn để anh ngăn mình vươn tay, vuốt ve gò má người nọ, bởi cậu ở ngay đó và Iwaizumi muốn được cảm nhận thấy Oikawa. Nhưng anh luôn do dự, luôn không chắc chắn, và thế là tay anh giữ trên hàng rào đá, nắm lại trong bất lực.

Anh tự hỏi liệu Oikawa có nhận ra không.)

Iwaizumi mở ngăn tủ ra khi nước bắt đầu sôi ục ịch. Anh lấy cốc của mình ra, khẽ khựng lại trước hộp trà vẫn-đang dùng dở.

Anh đẩy nó khuất về sau và đóng tủ lại.

Ngày thứ sáu tới, Iwaizumi dõi theo Oikawa vừa ngân ngưa vừa đi gom những bông hoa nhỏ xung quanh ngôi đền, và anh nhận ra không có gì là đủ cả, không đủ, không đủ.

Chuyện kết thúc vào một chiều thứ bảy.

Oikawa giờ đây lại là người nói nhiều hơn, về một trận bóng chuyền của những tháng ngày trước. Iwaizumi không tập trung nghe theo lắm khi trông thấy những vệt nắng hiện lên lốm đốm những màu vàng trên mái tóc cậu, làm đôi má cậu ửng sắc hồng. Nó lại ập đến lần nữa, cái cảm giác khó chịu không thể lấp đầy, về nỗi nhớ Oikawa đã bám theo Iwaizumi từ quá khứ cho tới hiện tại, và bạn anh ở ngay đây, cậu ấy là có thật, cậu ấy phải là thật. Iwaizumi không muốn sống với hai từ suýt nữa hay có thể.

Oikawa vươn ra ngắt một đóa hoa nhỏ và

Không mảy may suy nghĩ, Iwaizumi vòng tay mình qua cổ tay người nọ

Bởi vì anh muốn thế,

Anh muốn thế,

Anh muốn thế.

(Làm ơn.)

Khi chạm vào, anh thấy làn da Oikawa thật ấm.

Khi anh ngước mắt lên, bạn anh nhìn anh với một nụ cười nhỏ nhẹ, buồn bã. Cậu trông thật nhẹ nhõm, nhưng cũng thật đầy thương tổn, và hối tiếc.

Iwaizumi thấy tim mình như quặn lại khi anh cầu xin, "Tooru, làm ơn."

Những ngón tay chai sần của Oikawa dịu dàng một cách đáng ghét khi chạm vào tay của Iwaizumi, nán lại một chút trước khi buông lơi tháo rời. Và rồi, cậu đưa tay lên, chạm vào khuôn mặt người nọ chỉ bằng đầu ngón tay. Khẽ cúi xuống hôn Iwaizumi, chỉ một lần, trên gò má, cẩn thận và nhẹ nhàng và ngọt ngào quá đỗi.

"Cảm ơn, Iwa-chan," cậu thủ thỉ, và không hề nói tớ xin lỗi nhưng Iwaizumi vẫn đọc ra trong từng ấy câu từ.

Iwaizumi gắng vươn người, trao Oikawa một nụ hôn thật sự, chỉ lần này thôi, lần này thôi. Nhưng chỉ có những lời thầm thì của gió và cái chạm còn vương trên da thịt.

Oikawa đi rồi.

Iwaizumi ngồi trên bãi cỏ gần ngôi đền, dưới bầu trời xám xịt u ám, một mình. Tay anh vẫn giữ giữa không trung. Cảm tưởng như có gì đó bên trong bị đập tan thành trăm ngản mảnh vỡ.

Một lúc sau, trời đổ mưa.

Anh gần như đã không quay lại, nhưng Iwaizumi vẫn quyết định ghé thăm ngôi đền ngày kế tiếp. Anh biết anh không nên ở đây, bởi vì chẳng còn lại gì ngoài những thương tổn thêm chồng chất, nhưng anh phải thử, anh phải thử.

(Sau tất cả, anh còn gì để mất nữa?)

Hai bức tượng đôi Inari như lén nhìn theo Iwaizumi khi anh bước qua cánh cổng. Làn nước trong veo từ cái Chozubachi thật lạnh khi len lỏi qua những ngón tay anh. Bàn tay anh run rẩy khi đặt đồng xu vào, âm thanh leng xeng ấy dường như ồn ào hơn khi xung quanh chỉ toàn là tĩnh lặng. Anh rung chuông, cúi người và vỗ tay hai cái.

Anh nín thở khi dần hé mở đôi mắt.

Oikawa không xuất hiện.

Làm ơn đi mà, Iwaizumi nghĩ, nhưng anh biết sẽ không có tác dụng.

Trời lại đổ mưa khi anh đi.

Khi về tới nhà, người anh gần như ướt đẫm. Từ từ, Iwaizumi chìm vào không gian tối hủ chật hẹp của căn hộ mình. Tháo giày trước khi bước vào nhà, vứt bừa cặp sách ngay cạnh đó, anh đứng trầm ngâm giữa hành lang lờ mờ những đốm sáng bé nhỏ.

"Tớ về rồi," anh nói. Giọng khản đặc.

Không ai trả lời.

___

A/N: Cảm ơn vì đã đọc nhá!! Mong là bạn đừng ghét ui ;u; Ngôi đền trong fic dựa trên một ngôi đền Inari đâu đó ở Chuo. Tui có tự chế vài thứ vì lợi ích của câu chuyện.

Ghé chào nhau trên MXH nhá – bạn có thể tìm thấy tui hò hét quá trời về Voltron trên twitter – @redluxite. Bạn cũng có thể làm zậy để ủng hộ sự nghiệp viết vời của tui nữa đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net