sức nặng của nước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ảnh minh họa của dahliadenoire. 
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả. 

___

Iwaizumi mất Oikawa vào một sáng thứ tư.

Anh đã không có mặt ở đó. Anh hay tin khi Hanamaki cứ gọi mãi vào số mình, khá là phiền bởi lúc đó Iwaizumi đang cố học bài trong thư viện. Anh cuối cùng cũng nghe máy sau cuộc gọi thứ 8; nếu Hanamaki gấp gáp như vậy thì có khi vì chuyện gì đó nghiêm trọng cũng nên.

Iwaizumi không để ý thấy tông giọng Hanamaki nghe lạ như thế nào, kể cả việc bạn anh đã gọi thẳng cái tên Hajime. Anh chỉ nghe điện thoại một cách nửa vời khi Hanamaki bắt đầu nói, giọng ngắt quãng nhiều lần bởi anh vốn đang tập trung hơn vào việc tìm ra trang mình cần trong mớ tài liệu tham khảo.

Rồi Hanamaki bật ra từ Tooru, và tim Iwaizumi như ngừng đập.

Anh tháo chạy dưới cơn mưa tầm tã, quên mất đồ đạc mình đã ướt chèm bẹp hết cả lên. Trong tâm trí mình, Iwaizumi chỉ còn lại một điều duy nhất. Không phải Oikawa, làm ơn không phải là cậu ấy.

Kể từ khi Oikawa mất, tháng ngày của Iwaizumi dần trầm lặng hơn.

Lạ thật. Iwaizumi luôn đọc được rằng âm thanh của một trái tim tan vỡ sẽ ồn ào dữ lắm, bao nhiêu là nước mắt và thét gào và đớn đau cơ mà. Anh ngỡ chuyện ấy sẽ tựa như một cơn bão, một trận cuồng phong; sự vụn vỡ đi tất tần tật từ trong ra ngoài cho đến khi những gì còn lại là trăm ngàn mảnh nhỏ.

Sau khi Oikawa mất, Iwaizumi mới nhận ra rằng khi con tim tan vỡ, nó sẽ không ồn ã như vậy. Anh cuốc bộ về nhà từ tang lễ, dừng chân lại trước góc phố, đứng trước máy bán nước tự động nơi mà Oikawa hay mua một bịch sữa dâu hồi cấp ba. Nhìn vào tủ kính, Iwaizumi biết được rằng âm thanh của một trái tim dần tan vỡ đơn giản là hệt như âm thanh của những mảnh hồn nhỏ bị buộc chặt lại chắp vá, xong được tháo rời và tuôn thành những mảng vụn lả tả. Anh đứng đấy và thấy mình mình câm lặng, cố gỡ bỏ những rối bời trong tâm trí cho đến khi cảm nhận được giữa lồng ngực mình là một khoảng không rỗng toác.

Bắt một chuyến tàu về Tokyo, Iwaizumi chìm vào không gian tối hủ chật hẹp của căn hộ mình. Tháo giày trước khi bước vào nhà, vứt bừa cặp sách ngay cạnh đó, anh thả mình xuống nền nhà lạnh lẽo. Ngoài trời, tiếng xe cộ giao thông hòa vào nhau náo nhiệt, nhưng tại đây, ở nơi này, chỉ một mình Iwaizumi cùng vẻ lặng thinh chết tiệt.

"Tớ về rồi," Iwaizumi nói, giọng khản đặc.

Anh đợi. Nhưng không ai trả lời.

Sau cùng thì Iwaizumi cũng đã quen với sự im ắng rồi.

Anh thức dậy mỗi ngày, ăn sáng, đến trường. Ba ngày một tuần, anh đi làm thêm, một công việc bán thời gian. Khi tháng ngày dần lắng xuống, anh đi bộ tới nhà ga. Anh về với căn hộ mà mình với Oikawa cùng san sẻ. Iwaizumi ngồi xuống cái bàn ăn nhỏ và ăn tối, cố không nghĩ tới dáng hình của một người nhẽ ra lúc này phải ngồi trước mặt mình, chôm mất miếng karaage (gà chiên) từ phần ăn của anh.

Iwaizumi đứng dậy để vứt hộp cơm, pha một cốc cà phê để thưởng thức. Cái cốc của anh vẫn được xếp cạnh cốc của Oikawa trong tủ kính, chúng vốn là một cặp trong set quà FMA (Fullmetal Alchemist) anh mua làm sinh nhật cho Oikawa. Hộp trà yêu thích của cậu cũng ở đó nữa. Và ngăn tủ vẫn đựng đủ bát ăn cho hai người. Vài bộ quần áo của Oikawa cũng vậy, xếp ở đâu đấy trong tủ của Iwaizumi, những quyển sách mà Oikawa hay đọc cũng yên bình trên tủ kệ. Nắm chặt cái cốc trong tay, Iwaizumi nghĩ về những thứ xung quanh mình – những gì còn đọng lại của một cuộc sống mà hai người đã từng dựng xây.

(Và anh cũng nghĩ về những gì anh còn lại nữa: mảnh tình này cùng một nửa phần đời vĩnh cửu, trôi qua trong suy tàn chậm rãi, một thứ cảm giác đắng cay râm ran dưới da thịt. Mọi thứ giờ đây như phần hậu truyện của một câu chuyện nọ, nơi mà Iwaizumi gặp rồi yêu Oikawa và sau cùng anh lại để cậu vuột mất.)

Trầm ngâm trong giây lát, Iwaizumi khép lại tủ kính.

Tiếng ấm đun điện dường như to hơn lạ kì khi nước sôi.

Và bên ngoài, trời đổ mưa.

Thức dậy có nghĩa là trở mình buổi sớm nơi căn hộ chỉ chứa mình anh trong đó.

Ký ức là một thứ tệ hại, và có lẽ sẽ bớt đớn đau hơn nếu anh để chúng trôi vào quên lãng, nhưng Iwaizumi còn lại gì nữa đâu nhỉ, bởi giờ đây chúng là thứ mà anh dựa vào mà xem là lẽ sống. Với mất mát này, lưng chừng giữa mọi thứ, anh cần thứ gì đó của Oikawa để níu kéo, để tồn tại.

Nên Iwaizumi đứng giữa gian bếp vào sáng sớm, nhớ về cách mà Oikawa ngủ dậy xong vấp ngã trong phòng ngủ thứ hai, tóc rối như tổ quạ, mắt nheo lại trước ánh mắt trời buổi tinh mơ, mặc một cái áo thun mà cậu chôm được từ Iwaizumi. Và rồi Oikawa sẽ ngồi đối diện anh ở bàn cà phê trong phòng khách, những nếp nhăn trên vầng trán xô lại vào nhau khi cậu đọc qua sách vở. Sau đó hai người sẽ cùng đi ăn tối vào một đêm thứ bảy, nơi muôn ngàn ánh đèn của phố phường về đêm sẽ là muôn ngàn sắc màu rực rỡ hiện trên khuôn mặt cậu. Rồi Oikawa trong một trận bóng chuyền, sừng sững và khí thế như thể cậu là Quân đội một người, đầu ngẩng cao khi cất bước vào sân.

(Và cũng là Oikawa nằm trong phòng Iwaizumi, trên giường của anh, vào một đêm mất ngủ. Đầu tựa lên ngực của người nọ và lắng tai nghe từng nhịp đập thình thịnh trong lồng ngực. Khiến Iwaizumi trên dưới một ngàn lần muốn trao cậu những nụ hôn lên môi.)

Iwaizumi nhớ tới lần đầu tiên anh do dự gọi tên cậu, Tooru, và Oikawa ngẩng đầu lên, mặt nghiêm trọng như kiểu cậu chuẩn bị san bằng một thành phố. Anh cũng nhớ nữa, lần cuối cùng kéo cậu lại để ôm trong vội vã, trước khi cậu chạy ùa ra cửa, nóng lòng luyện tập.

Bảo trọng, Tooru, anh thỏ thẻ vào mái tóc mềm. Những ngón tay sượt qua gáy người nọ.

Bảo trọng, và trở về với tớ.

Nhưng Oikawa đã không về.

Từ từ và chậm rãi, từng phút và từng ngày trôi qua, Iwaizumi dần bình ổn trở lại.

Anh thỉnh thoảng vẫn pha cà phê lẫn trà, quay sang nói gì đó với một người mà đã chẳng còn ở đây. Anh vẫn thấy hơi thở của mình dường như đang hòa vào cùng một thinh không trống rỗng.

Nhưng anh ổn rồi.

Từng chút một

từng chút một

từng chút một,

anh sẽ ổn thôi.

Chiều trời cũng yên tĩnh lắm khi Iwaizumi lê bước đến đền thờ.

Oikawa yêu Tokyo khi trời mưa lắm; cậu nói rằng mưa rào khiến những ánh đèn trở nên sáng hơn, phủ lên thành phố một vẻ như đang lấp liếm một bí mật. Iwaizumi nhớ khi đi bộ về nhà cùng cậu thì trời bỗng đổ mưa phùn. Anh liền trú mưa dưới một mái hiên, còn Oikawa thì bỗng dưng lại quẳng ô xuống rồi hướng mặt lên trời.

(Trông Oikawa như thể vừa được ban phước, mắt nhắm nghiền và tóc ướt bết vào trán, môi hé mở rồi khẽ nở nụ cười. Iwaizumi hối hận quá, sao lúc đó anh không hôn cậu nhỉ.)

Bầu trời giờ đây chỉ là một màu xám đen buồn tẻ, chực chờ một trận mưa rào ào ào xuống cả thành phố. Cảm thấy hơi lạnh, nên Iwaizumi vùi mình trong cái áo khoác sâu hơn, đấu tranh nội tâm xem nên mua đồ ăn ngoài hay tự nấu nướng trước khi bị những cơn mưa nặng hạt đáp xuống người. Rồi thêm vài hạt nữa, vài hạt nữa, mưa rào rào đổ xuống. Iwaizumi buột miệng chửi thề, áp cặp sách vào người rồi chạy đi kiếm một chỗ trú.

Một ánh đó chợt lóe lên từ ngoài điểm nhìn của Iwaizumi, thôi thúc anh chạy theo nó, thầm mong rằng mình sẽ tìm được ít nhất là một chỗ khô ráo cho đến khi mưa ngừng. Vội vã, anh vấp phải vài bậc đá, nhưng thật may mắn thay khi có một mái hiên phía cuối đường. Vỗ nhẹ đi những giọt mưa ướt trên đồ đạc, yên tâm kiểm tra xem có thứ gì hỏng hóc không, anh vô ý va phải thứ gì đó.

Anh quay đầu, giật mình tìm thấy một chiếc hộp đựng tiền xu. Một sợi dây bện hai màu vàng, đỏ thả xuống từ trần nhà. Phía xa xa, một cánh cửa gỗ dẫn đến nơi chắc chắn là—

Một ngôi đền. Iwaizumi chăm mắt nhìn những cột gỗ sơn đỏ ướt át và nhòe đi bởi cơn mưa, có một cái Chozubachi nơi xa xăm, và khi nheo mắt anh nhìn thấy rõ một cặp tượng đá đứng sừng sững ở lối vào hai bên cổng.

Anh đang đứng ở một ngôi đền Inari.

Bất thình lình, Iwaizumi đưa tay lên bép miệng một cái, có hơi muộn màng nhưng ngại quá, lúc nãy anh lỡ buông câu chửi thề. Đảo mắt một vòng, Iwaizumi thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra xung quanh đây không có ai ngoài anh đến tá túc. Đôi bàn tay anh thoăn thoắt trở lại với việc sắp xếp mấy món đồ đem theo.

Mưa rơi như trút nước, chẳng có vẻ gì là sắp tạnh, anh bèn lục trong túi áo và bọc quần mình kiếm vài đồng xu. Nếu phải dừng chân ở đây thêm ít nữa, có lẽ anh nên gửi lời cảm ơn tới thánh thần.

Iwaizumi khẽ cúi chào rồi đứng thẳng, hai tay vỗ vào nhau nghiêm chỉnh, để ý thấy tiếng đồng 100 yên rơi xuống nghe thật nhỏ bé trong cơn mưa.

Con sẽ ở đây tới khi mưa tạnh, anh nghĩ, nên xin cảm ơn Người vì đã cho con tá túc.

Một suy nghĩ chợt cắt ngang. Chà, thường thường, đây sẽ là khi mà anh cầu cho Oikawa chơi thật tốt trong trận đấu tới, cầu cho kết quả học tập của cả hai khá khẩm một tẹo, cầu cho bình yên của Oikawa. Nhưng giờ, anh chẳng có gì để cầu nguyện cả, bởi lẽ—

Hai tay Iwaizumi buông thõng xuống, lê bước nặng trích khỏi hộp đựng tiền xu, cố nghĩ đến những thứ khác trước khi anh tự làm đau chính mình. Lắc lắc đầu để lấy lại tỉnh táo, anh đưa mắt nhìn xung quanh nghiên cứu kĩ ngôi đền: khá nhỏ, ẩn mình kín đáo giữa hai tòa nhà khác nhưng được trông coi rất cẩn thận, lấp ló sau những cây cổ thụ lớn với hai hàng rào đá chạy dọc hai bên. Anh chưa từng để ý nơi này bao giờ, mặc dù khu đền lại nằm trên con đường tới nhà ga. Iwaizumi khẽ vươn tay, chạm vào cột gỗ lớn chống đỡ mái đền.

Anh nhớ ra, một cách lặng lẽ: lễ hội Năm mới ở Miyagi, năm cuối cấp ba. Bốn người họ cùng đi chơi hội, thỏm lấy đồ ăn của nhau, phá đám nhau mỗi khi có đứa chơi trò gì đó và tặng nhau những món quà lưu niệm dở hơi nhất có thể. Oikawa mặc một chiếc yukata, đón xem pháo hoa rực rỡ trên nền trời.

(Iwaizumi mắt dõi theo người bạn thuở nhỏ của mình để rồi nhận ra một lần nữa, rằng anh lại yêu chàng trai xinh đẹp này thêm chút nữa rồi.)

Anh lại lắc đầu, cố thoát khỏi những suy nghĩ ủ dột của bản thân. Chớp mắt nhìn ra phố phường, Iwaizumi nhận ra mưa đã tạnh – hẳn là khi anh bận chững lại trong những miền ký ức. Anh thấy mình thật ngu ngốc, lãng phí thời gian của thánh thần khi đã nán lại quá lâu. Làm như thể bọn họ sẽ thèm bận tâm đến việc hồi tưởng của một gã trai trẻ chẳng thể nào thở nổi vì buồn bã.

Iwaizumi thở hắt ra trong nặng nhọc, tỉnh táo trở lại rồi nhặt lấy cặp sách, choàng lên vai và rời đi.

Anh đã không ngoái lại khi cất bước.

(Dẫu vậy, anh phải thừa nhận rằng mình cảm thấy – bằng cách nào đó, ổn hơn. Hoài niệm không khiến anh thấy đớn đau như nó vẫn thường làm, khi Iwaizumi lại bị cái sự thật phũ phàng rằng anh đã mất đi tất cả ùa về trong tâm trí. Nghĩ về Oikawa đã luôn—

Không vui vẻ gì, đúng vậy. Nhưng Iwaizumi thấy lòng mình nhẹ hơn khi trở về căn hộ hai người ấy, thầm thì với màn đêm cô quạnh "Tớ về rồi.")

Bẵng một lúc sau anh tìm thấy những tấm ảnh, sau khi đào bới kiếm tìm trên bàn mình. Chúng bị lấp đi bởi quyển manga mà Iwaizumi tin rằng là của Hanamaki. Có hai bức ảnh; một chụp cả bốn đứa, cười to, khi đang vật nhau đùa nghịch rộn ràng. Oikawa là đứa duy nhất mặc yukata; cậu bị Matsukawa đẩy trong khi Iwaizumi thì cố giúp cậu khỏi ngã dập mặt.

Bức còn lại thì chụp riêng Iwaizumi và Oikawa. Hanamaki tóm được khoảnh khắc ấy một cách ngẫu nhiên, trao lại cho Iwaizumi trên đường về nhà. Iwaizumi vẫn còn nhớ rõ lắm: anh, bị phân tâm bởi những lời của Matsukawa về cái gì đó, giữ xiên takoyaki ở trên cao; Oikawa thì nhoài người tới chộp lấy một miếng. Trong bức ảnh, Oikawa vừa mới chôm được đồ ăn và đang bận nhai nhồm nhoàm còn Iwaizumi thì xoay lại kiểm tra cậu xem sao.

Anh nhìn vào tấm ảnh – theo đuôi mắt nheo lại của Oikawa đầy thích thú; theo bàn tay đặt trên đùi mình của cậu. Theo cái cách mà ánh sáng của lễ hội điểm tô lên Oikawa những màu hồng và vàng ánh kim đầy choáng ngợp.

Anh kẹp những bức ảnh vào quyển manga, đóng lại ngăn kéo.

Dù không cố ý, nhưng Iwaizumi lại vô tình lạc chân đến ngôi đền.

Anh thấy như thể được dẫn dụ tới đây, một cách khó hiểu. Như thể cái gì đó cứ đẩy anh về phía trước. Anh về nhà sớm, dự định mua đồ ăn trên đường đi đến đâu đó, cuối cùng thì bị lạc. Những bước chân của anh đi chậm rãi trên làn đường, Iwaizumi ngước mặt lên, trông thấy hai bức tượng cáo đá nằm hai bên cổng gỗ tori, dõi theo anh với vẻ tức bực.

Anh thoáng do dự. Cảm thấy có hơi khiếm nhã khi đến đây mà không để cầu nguyện hay ao ước. Nhưng có lẽ – có lẽ thôi, là thần linh sẽ không phiền lòng cho anh nán lại một lát.

Iwaizumi cất bước lên con đường lớp đá. Khẽ dừng lại ở chỗ cái Chozubachi để đổ một ít nước lên tay mình, hơi lạnh đủ để khiến anh thoáng nhăn mặt. Anh mò ra một đồng 100 yên trong túi quần jean rồi bỏ vào thùng, kéo dây rung cái chuông nhỏ, giữ mắt nhắm nghiền khi hai tay vỗ vào nhau.

Anh vẫn không có gì để cầu nguyện cả, nên thay vào đó anh thả mình vào trong tâm tưởng. Iwaizumi nhớ về một Oikawa kéo áo anh tới ngôi đền gần Seijoh cho bằng được lúc sớm tinh mơ, trước trận đấu với trường Shiratorizawa vào năm cuối cấp. Mông anh cóng chết đi được trước cái lạnh sáng sớm, bởi Oikawa cứ hối thúc mãi khiến anh chẳng thể ăn bận tử tế khi ra ngoài. Về phần người kia, hiển nhiên, vùi mình trong cái áo khoác và chiếc khăn quàng cổ, kính mờ đi trong hơi sương của tiết trời một sáng mát mẻ.

Oikawa đã đứng trước ngôi đền một lúc lâu, ngón tay ép vào nhau thật chặt và áp trước môi mình, mắt nhắm nghiền. Khi trông thấy mái tóc đốm những màu vàng dưới nắng trời của bạn mình, những lời cầu nguyện của Iwaizumi dường như dần nhỏ đi. Kể cả vậy, chúng vẫn không hề thay đổi.

Giúp đội của con luôn an toàn. Giúp cho cậu ấy luôn an toàn. Hãy cho cậu ấy có thể mãi chơi bóng chuyền.

Rồi Oikawa thở phào, chậm rãi bước những bước dài lùi lại về sau. Trước sự bất ngờ của Iwaizumi, người bạn nọ vươn tay ra toan nắm lấy, nhìn vào khoảng cách giữa hai người. Khi Iwaizumi nhìn kĩ, anh thấy hiện trên đôi mắt của Oikawa là một màu hồng nhàn nhạt, một màu mà anh muốn chạm lên rồi làm nó ửng lên thêm rạng rỡ.

Nhưng anh đã không làm vậy. Thay vào đó, anh nắm lấy tay của Oikawa, siết một cái thật chặt.

Họ đi bộ về nhà, tay trong tay không buông rời.

Thật là một ký ức đẹp.

Ở thực tại nơi này, Iwaizumi khẽ thở dài rồi mở mắt. Anh chăm chăm vào bàn tay trái của mình, ngoe nguẩy những ngón tay, mở ra – nắm lại, mở ra – nắm lại. Những vết chai sần trên đốt tay và lòng bàn tay anh đã dần mờ đi, nhưng cái cảm giác về bàn tay của Oikawa vẫn luôn ở đó, rõ ràng và chân thực.

Iwaizumi buông thõng hai tay, vùi chúng sâu trong túi áo khoác, khẽ nhún vai.

Anh quay người, và bước đi.

Ba ngày sau anh ghé lại.

Dường như đã trở thành – không hẳn là một lề thói thường ngày, nó giống như một thói quen hơn. Mỗi khi có thể, Iwaizumi luôn dừng chân ở ngôi đền. Gửi đến những người bảo vệ đền thờ những lời cảm ơn và cầu nguyện nhỏ bé vì đã cho anh nán lại ít phút, để anh trầm mặc trong tĩnh lặng. Có gì đó ở ngôi đền khiến Iwaizumi thấy thế giới ngoài kia như đang muốn bóp nghẹt lấy anh, bằng cách nào đó mà bản thân anh không rõ; như thể thực tại có chút xa vời so với tầm với. Như thể anh có thể trốn tránh nó ở nơi đây.

Vậy nên Iwaizumi thường ghé lại một lúc lâu. Đứng dưới mái đền và để mình chững lại trong tâm tưởng. Anh nghĩ về Oikawa, về những điều lớn lao hơn – cái cách mà Oikawa nhìn anh trước khi bắt đầu mỗi trận đấu, khẽ siết tay anh trong tay cậu, một lời nhắc nhở rằng hai người họ chỉ có thể dựa vào nhau. Anh cũng nghĩ về những điều nhỏ bé nữa, những điều mà anh không hề nhận ra là mình đã nhận thấy: khi Oikawa thường hay nhăn mũi khi đang tập trung hoặc đang thưởng trà, hay khi Oikawa thường hé ra một âm thanh nhỏ trước khi tỉnh giấc.

Sau một thời gian, khi anh đã dần dựng nên thói quen ghé thăm ngôi đền, khi anh bắt đầu ngồi thừ ra ở bục thờ để thả mình trôi qua dòng thời gian – Iwaizumi bắt đầu cất tiếng. Anh nói không gì nhiều, không nói với ai cụ thể, dẫu xung quanh chẳng có một bóng người. Thỉnh thoảng, đấy sẽ là những điều mà anh nhớ, về những ngày và những sự kiện bật lên trong đầu anh. Lúc khác, anh sẽ nói như thể rằng Oikawa đang ở đó, lắng tai nghe anh thủ thỉ. Anh nói về ngày hôm đó của mình, về trường học, về công việc.

(Một buổi chiều, chỉ buổi chiều đó thôi, anh ngồi trên rìa của ngôi đền và nhìn lên bầu trời cao xám xịt. Một cơn mưa phùn, những giọt mưa nho nhỏ như sương rơi trên mái thật dễ chịu.

"Ước gì tớ đã nói với cậu," anh nói, giọng thì thào, nở một nụ cười giòn tan. "ước gì tớ đã để chuyện hai ta trở thành – là nhiều hơn, là ta thành một cái gì đó. Nhưng tớ cứ tưởng rằng mình sẽ luôn có nhiều thời gian hơn, rằng tớ sẽ ở thật lâu với cậu."

Iwaizumi cắn môi rồi cúi đầu, ép hai mắt mình nhắm chặt lại.

Ngày hôm đó, anh ngồi lại ngôi đền lâu hơn mọi khi, không có nhiều nhặn gì ngoài tĩnh lặng.)

Ngày ngày trôi qua. Iwaizumi cứ lặp lại thói quen ghé thăm ngôi đền.

Anh đã quen.

Bây giờ, tháng ngày của Iwaizumi đã chẳng còn trầm lặng như trước nữa.

Chuyện đổi thay vào một chiều thứ sáu lạnh và mây mù.

Iwaizumi bị phân tâm khi anh bước đến đền thờ, cau mày chẳng vì một thứ gì cụ thể. Anh đã tự hỏi rằng mình có nên kể Hanamaki và Matsukawa về chỗ này không, về cách mà nơi đây... bằng cách nào đó, giúp anh nhẹ lòng hơn đôi chút. Anh thấy biết ơn làm sao khi vẫn có hai người đó bên mình, trao cho anh một không gian riêng mỗi khi anh cần, nhưng anh cũng cảm thấy có chút do dự khi nhỡ đâu họ biết được. Mà anh cũng không biết bắt đầu về nơi này như thế nào, dùng từ ngữ kiểu gì, ra sao.

Đôi chân anh tự động dừng bước trước hộp đựng tiền xu, thò tay mò mẫm một đồng 100 yên trong người mình.

Iwaizumi đã tới đây được 100 lần, nghĩ rồi anh ném đồng xu vào trong hộp.

Anh nhắm mắt và bắt đầu cảm tạ tới thần linh. Thêm vào một lời ước mong cho kì thi giữa kì, và sau ít phút cất nhắc, anh ước cho những người bạn mình sống tốt.

Khi anh mở mắt ra,

Oikawa đang đứng đó.

Trong khoảng khắc – trong rất nhiều khoảnh khắc, Iwaizumi quên mất làm thế nào để thở. Anh nhìn Oikawa trong sững sờ, bởi người bạn này đây chẳng thể là thật, cậu ấy không thể, cậu—

"Xin chào, Iwa-chan," Oikawa nói, bình tĩnh và ấm áp, và Iwaizumi thấy đớn đau khủng khiếp.

Oikawa đứng đó, cách xa anh chỉ vài bước chân. Cậu mặc cùng một chiếc yukata như hôm Lễ đầu năm đó, đeo cái mặt nạ cáo mình đã nằng nặc đòi Iwaizumi mua cho, khuất đi một nửa khuôn mặt. Cậu ở đây, trông thật dịu dàng, thật chân thực và nếu như Iwaizumi vươn tay chạm đến—

Nhưng Oikawa khẽ lắc đầu, khóe môi nở một nụ cười buồn bã.

"Tớ không," Cậu nói rồi ngừng lại. "Tớ không thực sự ở đây," cậu chậm rãi thừa nhận. Cậu ở đây nhưng không ở đây, một kiểu mà Oikawa không thể giải thích được. Nhưng Iwaizumi không thể chạm vào cậu, mà Oikawa cũng chỉ được nán lại được một chút ít, nhưng cậu vẫn là cậu và cậu vẫn ở đây – và Iwaizumi sẽ đánh cược tất cả để có được điều này, thật đấy, bởi anh đang quá đỗi hạnh phúc khi được trông thấy bạn mình và cũng là tình yêu của đời mình thêm lần nữa.

Nên anh rút tay lại, thấy trong lòng mình như đang giãn ra nở một nụ cười, vì Oikawa đang ở đây thật rõ rệt, vẫn là mọi điều mà Iwaizumi hằng ao ước.

"Làm thế nào mà—" Iwaizumi thoáng do dự, rồi anh lắc đầu. "Tớ—"

Khóe môi Oikawa nhếch lên, cậu khoanh tay lại đầy ngạo nghễ. "Sao thế, Iwa-chan," cậu kéo dài giọng, "tớ khiến cậu không nói nổi chứ gì?"

Iwaizumi nhìn chằm chằm vào bạn mình, thấy khó tin và có chút ngờ vực, bởi Oikawa vẫn là Oikawa. Nhưng càng nhìn kĩ hơn, thì Iwaizumi càng nhận ra rằng cái nhếch môi của Oikawa đang đè nén tiếng cười lớn của cậu, càng cảm nhận được rõ ràng hơn cái cảm giác nhộn nhạo bên trong cổ họng mình. Khi anh cố mở miệng ra để đáp lại gì đó, thay vì là tiếng nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net