Chương đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện là... Aoko không biết được làm thế nào mà cô ấy lại đến được đây. Aoko vừa kết thúc việc cầu nguyện tại một ngôi đền xinh đẹp mà cô ấy tìm được ngay trung tâm thành phố Osaka và đang di chuyển ra con đường chính để bắt xe bus trở về nhà trọ, nơi cô ấy thuê cho chuyến du lịch một mình trong 2 ngày . Nhưng trong vòng 10 phút tản bộ tiếp theo ,  mải mê ngắm nhìn hoa anh đào và những chú chó vui vẻ chạy nhảy tự do trong công viên, cô chợt nhận ra mình đang đứng giữa một khu vườn xinh đẹp, nơi có hàng trăm người đang đứng xung quanh, cười và nói chuyện với nhau .

Sự xuất hiện đột ngột của những người ăn mặc bảnh bao ngẫu nhiên đứng quanh sân thật kỳ lạ, nhưng cô lại quá bận với một thứ khác.

Đó là cái dĩa lấp đầy những loại bánh ngọt trên tay họ.

Không gì khác có thể thu hút Aoko tốt hơn bánh ngọt, đến một thời điểm cha cô cảm thấy nhẹ nhõm rằng cô sẽ ít có khả năng đi theo kẻ bắt cóc vì theo truyền thống, chúng thường mời dụ kẹo hơn là bánh ngọt.

Cái bụng đang réo lên cũng là một dấu hiệu từ thiên đường, và khi người phục vụ đến gần và hỏi liệu cô có muốn uống chút sâm panh không, cô biết mình đã được định sẵn ở đây, ngay cả khi cô không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bằng một cách nào đó nhưng chiếc váy suông màu trắng mà cô đang mặc lại rất phù hợp với bầu không khí, và không ai thực sự chú ý đến sự tồn tại của cô khi cô nán lại bên bàn tiệc buffet khổng lồ và bắt đầu khoảnh khắc nhồi nhét số bánh ngọt  vào bụng  . Chỉ cho đến khi cô cảm thấy có ai đó đứng cạnh mình, gần đến mức ngăn được cảm giác thích thú với những chiếc bánh của mình cũng như ghi lại hậu quả của việc cô đang làm hiện tại.

Nhiều thứ đập vào đầu cô cùng một lúc. Như việc tính toán xem cô ấy có đủ tiền để trả tiền ăn trong trường hợp cô ấy phải trả , hoặc cô hy vọng rằng đó không phải là một trong những người bảo vệ sẽ hỏi về thư mời không tồn tại của cô , hay cầu nguyện rằng cô ấy đã không xâm phạm vào một số cuộc họp giáo phái bí mật-

Cô thấy đám cưới thế nào ?

Aoko cảm thấy mắc nghẹn trong cổ họng (Cô chắc chắn rằng có vài mẩu vụn bánh đã rơi ra khỏi miệng mình hết sức thiếu duyên dáng khi cô cố gắng ngăn mình khỏi cơn ho )

Đ..đám cưới sao ?

Xét từ giọng nói, cô biết đó là một chàng trai trước khi quay lại nhìn, nhưng một khi cô làm vậy, cô nhận ra anh ta không phải bất kỳ một chàng trai nào mà cô mong đợi gặp trên đường . Điều khiến cô chú ý đầu tiên chính là đôi mắt của anh. Cô đoán là nhiều người khác, nếu họ thực sự để ý, sẽ tò mò về màu mắt xanh độc đáo của anh, nhưng cô bị thu hút hơn bởi cách đôi mắt anh ăn khớp hoàn hảo với hình dáng lông mày nhướng lên và nụ cười nửa miệng của anh-

Cô không thể tin rằng mình đã dành toàn bộ thời gian để nhìn chằm chằm và bị mê hoặc một cách ngu ngốc bởi đôi mắt của anh nếu anh ta không nghiêng đầu, điều mà sau đó cô nhận ra rất đúng, cô thực sự bị mê hoặc bởi đôi mắt chết tiệt của anh và chưa kể cô vẫn chưa hề đáp lại câu hỏi trước đó. Cô hắng giọng và nhìn ra chỗ khác theo bản năng, như thể điều đó sẽ che giấu sự thật rằng cô đã nhìn chằm chằm vào mặt anh năm giây trước mà không biết xấu hổ.

" Cũng không tệ " . Aoko áp lại một cách vui vẻ, mặc dù cô chắc chắn rằng đôi mắt cô trông còn đau đớn hơn đôi má đau nhức đang cố gắng để giữ nụ cười giả tạo của mình.

Anh tủm tỉm cười , điều đó khiến anh trẻ hơn mười tuổi so với độ tuổi hiện tại. Anh nhét hai tay vào trong túi quần và gật đầu nhẹ trong khi liếc nhìn qua vai. "Không tệ ?" Anh lặp lại.

Vậy... cô nên làm gì bây giờ? Xin lỗi ? Ăn thêm bánh? Cười với anh ta? Ý tưởng cuối cùng là một ý tưởng tồi, có vẻ như sự rực rỡ trong tiếng cười đầy chân thành ấy sẽ bị phá tan nếu như cô ấy tham gia vào với những lời càu nhàu tệ hại của cô.

Anh không cho cô đủ thời gian để cân nhắc những lựa chọn của mình khi anh đáp lại. "Nếu chú rể cuồng tín Osaka đó nghe được những gì cô nói về đám cưới của cậu ấy, cậu ta chắc sẽ cảm thấy chua chát đấy" 

" C..Cái gì ? Tại sao chứ ? " Aoko lắp bắp , đôi gò má bỗng trở nên ửng hồng " Đó là một lời khen "

"Sẽ không nếu cậu ấy lên kế hoạch cho mọi thứ như thế này." Anh ta lười biếng vẫy tay và cố gắng kìm lại một cái ngáp, điều này chỉ khiến Aoko bối rối trước hành động và lời nói mâu thuẫn của anh.

Không biết phải làm gì khác, cô nhìn xuống đĩa của mình và cầm chiếc bánh macaroon sô cô la lên đưa cho anh. "Nếu anh giữ bí mật lời bình luận của tôi, anh có thể có cái này."

Anh nhìn nó một cách nghiêm túc trong hai giây dài trước khi gật đầu. "Đồng ý" . Anh nở nụ cười rồi cẩn thận lấy bánh từ ngón tay cô, mặc dù cũng thật khó để các ngón tay của cả hai không chạm vào nhau . Anh ta nuốt nó trong vòng một nốt nhạc , và Aoko cảm thấy có lỗi cho tất cả các đầu bếp và thợ làm bánh trên thế giới. Chàng trai này hoàn toàn không có cảm giác thưởng thức thức ăn chút nào.

Ngay khi cô chuẩn bị đưa ra kế hoạch bào chữa cho bản thân, anh chỉ vào cốc bánh pudding sô cô la nhỏ trên đĩa của cô, cái bánh mà cô để dành cuối cùng cho bữa tiệc bánh ngọt. "Nếu cô cho tôi cái bánh đó, tôi sẽ không nói với ai rằng cô cũng không được mời đến dự đám cưới."

Aoko há hốc miệng trong kinh hãi. Cô cố gắng ngăn mình thốt lên vì cô cảm thấy bối rối bởi âm mưu hối lộ của anh ta vô lý như thế nào, hơn là việc anh ta đã phát hiện cô không được mời. Cô vội vàng đánh giá lại các ưu tiên của mình và hắng giọng. "Bằng chứng của anh là gì? Và không. Bánh pudding này là cái cuối cùng trên quầy nên tôi không thể đưa cái này cho anh ." Cô nói, trong khi cố gắng cân bằng giọng điệu của mình và không nghiến răng.

" Đó là một thói quen công việc khủng khiếp và tốn thời gian của tôi khi thực hiện một số kiểm tra lý lịch đối với mọi người trước khi đến một sự kiện lớn như thế này." Anh ta nhìn xung quanh và nhún vai, như thể mọi điều anh ta nói đều không phải là vấn đề lớn. "Và vì tôi không thể nhận ra cô, điều đó rõ ràng là cô không được phép ở đây "

Cô không chịu được mà giễu cợt. "Anh biết tất cả mọi người ở đây sao ? Tôi xin lỗi nhưng lời tuyên bố của anh thật là vô lý và tôi sẽ không đưa cho anh bánh pudding sô cô la của tôi.

"Cô không phải là người duy nhất không được mời." Anh chỉ đầu về phía bên kia của khu vườn, nơi có một nhóm phụ nữ đang cười đùa vì những câu chuyện cười ,vừa chia sẻ ly sâm panh trên tay . " Cô nhìn thấy người phụ nữ mặc váy hồng kia không?" Anh lười biếng nhận xét. "Cô ấy có lẽ là một phóng viên đang ở đây để thu thập tin tức trong khi giả vờ là một trong những vị khách."

"Nếu anh tự tin như vậy thì anh sẽ không ở đây rồi." Aoko cảm thấy đầu cô đang bốc khói. "Anh nên vạch trần tôi và những vị khách không mời mà đến với chú rể hoặc cô dâu."

"Nhưng tôi không quan tâm." Anh nở nụ cười trên môi. "Điều duy nhất tôi quan tâm là bánh pudding sô cô la trên đĩa của cô, chỉ có vậy thôi."

"Vậy là anh đang đối đầu với tôi... chỉ vì tôi có bánh pudding sô cô la?"

"Đúng thế ." Anh đáp lại không chút do dự.

Cô lắc đầu một cách phán xét. "Anh là loại bạn tồi tệ nhất để chơi cùng"

"Tôi không phải là bạn của cậu ta nên cũng không sao "

Aoko chớp mắt. "Cái gì ?"

Vào khi ấy, một tiếng hét lớn xé toạc bầu không khí yên bình khiến Aoko hướng tầm mắt về nơi phát ra âm thanh ấy , và cô khá ngạc nhiên về phía nguồn gốc của sự gián đoạn giữa cái gọi là cuộc trò chuyện của họ.

Một chú chó , có lẽ chạy vào đây từ công viên gần đó, đang cắn vào đuôi  váy dài của phụ nữ. Sự hỗn loạn lắng xuống trong vòng mười giây khi người chủ xấu hổ chạy tới và rối rít xin lỗi trong khi cố gắng kéo chú chó của mình ra khỏi vườn.

Khi Aoko quay lại.

Chàng trai ấy đã biến mất và chiếc bánh pudding sô cô la quý giá chết tiệt của cô ấy cũng vậy.

------------------------------------------------------------------------------------------------

Translator's note   : Kết thúc phần đầu tiên của oneshot Serendippity.

Lần đầu tiên dịch fic nên ở một số đoạn sẽ có một số biểu hiện hơi thô, cứng và chưa được mềm mại như mình mong muốn nhưng hy vọng mọi người sẽ thích. Mình sẽ cố gắng ở phần tiếp theo :* 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiao
Ẩn QC