Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1

Những gặp gỡ trong đời người thực sự khiến người ta khó lòng liệu trước, ví dụ như Thẩm Đại hoàn toàn không ngờ được rằng sẽ có một ngày mình được mời vào ngôi nhà này, bởi vì anh đã từng bị vứt ra ngoài như rác rưởi.

Trong ấn tượng thời thơ ấu của anh, đó là một "cung điện" tráng lệ huy hoàng, rất lớn, rất sáng, có một cầu thang xoắn ốc với những đường cong khoa trương không hề lo về việc lãng phí không gian. Lần đầu tiên anh biết rằng, hóa ra cầu thang có thể đặt trong nhà. Đứng trong căn nhà như thế, ngẩng đầu lên, lo lắng chùm đèn treo pha lê khổng lồ ấy sẽ rơi từ trên đỉnh đầu xuống, cúi đầu rồi, lại sợ mình làm bẩn sàn nhà bóng loáng đến có thể soi gương.

Hai mươi năm rồi, lại bước chân đến đây, nó vẫn tọa lạc trong khu nội thành, nơi mà giá nhà đất cao đến đáng ngạc nhiên. Nhưng khu này đã có tuổi rồi, phong cách tạo hình và ý tưởng thiết kế của tòa biệt thự này đã lỗi thời từ lâu. Tường ngoài của nó đã được tu bổ lại, sửa thành sơn giả đá mang hơi hướng Pháp đang là mốt trong những năm gần đây, hoa cỏ cũng trong trạng thái phải chăm sóc kỹ càng mới có thể giữ được. Nhưng hồ cá khô cạn, bậc thềm, bồn hoa đều đã có dấu vết mưa dập gió vùi, nhìn sơ qua thì vẫn cao sang và quý phái, nhưng đã không còn được chăm chút kỹ từng chi tiết nữa.

Những tin đồn trên mạng kia không có lửa làm sao có khói, giá cổ phiếu ảm đạm càng không lừa nổi ai, có lẽ nhà họ Vưu thực sự không ổn rồi.

Hai lần đến nơi này, hai lần đều không phải tự nguyện, hôm nay anh được vệ sĩ "mời" lên xe.

Vì ấn tượng năm xưa đối với tòa nhà này quá sâu sắc, người bố ruột về mặt huyết thống kia lại khiến ký ức trong anh mờ đi, nhưng chắc chắn không già như bây giờ. Người đàn ông này đã từng là người thừa kế của nhà tài phiệt rất được chú ý, là Alpha có chất dẫn dụ cấp A, tốt nghiệp trường danh giá, tuổi trẻ anh tuấn, cưới được người vợ môn đăng hộ đối, năm xưa nở mày nở mặt như thế, nhưng thoáng cái cũng bị giới tư bản vứt bỏ một cách vô tình.

Sự sa cơ sẽ hòa vào tinh thần của một người, khắc lên từng nếp nhăn trên mặt, không giấu nổi.

Thẩm Đại đứng trước mặt Vưu Hưng Hải, im lặng quan sát ông ta, ứng phó với sự quan sát của Vưu Hưng Hải đối với anh.

Vưu Hưng Hải nghiêm mặt, sự uy nghiêm của một Alpha và một người bố khiến ông ta cảm thấy khó chịu với ánh mắt bình thản của Thẩm Đại. Ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng, tưởng tượng Thẩm Đại sẽ chửi rủa mình thậm tệ, kể lể nỗi bất hạnh hoặc ít nhất sẽ thể hiện sự thù hận rõ ràng, nhưng cậu thanh niên trước mặt ông ta lại quá bình thản.

Sau khi ông ta buộc phải ra quyết định đó không lâu, toàn bộ thông tin về đứa trẻ này đã xuất hiện trên bàn làm việc. Thẩm Đại, hai mươi bảy tuổi, nam giới Omega, chưa kết hôn, thạc sĩ Khoa học và Kỹ thuật vật liệu của trường Đại học Khoa học Công nghệ, làm việc trong Viện nghiên cứu đất hiếm của tập đoàn Tinh Chu, các thành viên trong gia đình gồm có người bố Omega và bà ngoại.

Đứa bé trai rụt rè sợ người lạ của hai mươi năm trước đã biến thành một người trưởng thành chín chắn điềm đạm, nghĩ đến thân thế của anh và yêu cầu mà mình chuẩn bị đưa ra, Vưu Hưng Hải không khỏi chột dạ.

Thẩm Đại đưa mắt nhìn quanh, tự tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, anh lấy điện thoại ra trả lời vài tin nhắn công việc.

Vưu Hưng Hải cau mày rồi hắng giọng.

Thẩm Đại ngẩng đầu, trả lời đúng mực: "Sếp Vưu tìm tôi có việc gì vậy."

"... Con lớn rồi." Vưu Hưng Hải cũng đã trải qua mưa gió thăng trầm trong giới kinh doanh, lúc này ông ta chỉ có thể dùng mấy lời linh tinh để giảm sự lúng túng.

Thẩm Đại tức cười: "Sếp Vưu, ông sẽ không chủ động tìm tôi nếu không phải có việc cần xin, cứ nói thẳng đi." Tiết mục người bố khốn nạn chủ động tìm đứa con rơi tránh còn không kịp sau bao năm xa cách này, thông thường đều là tuyệt hậu rồi, nhưng nhà họ Vưu thì không phải thế nha, nếu cậu chủ nhà họ Vưu mà xảy ra chuyện gì thì không thể không lên nổi một bài báo được.

Sắc mặt Vưu Hưng Hải lay động: "Không đến mức 'xin', là muốn làm một cuộc giao dịch với con thôi."

"Nói đi." Thẩm Đại lên xe chủ yếu là vì tò mò. Xã hội pháp chế, còn không phải đóng phim, nếu anh hét ầm lên ngay trên đường thì vệ sĩ cũng chẳng dám làm gì anh, anh đến đây chỉ đơn thuần là vì muốn biết Vưu Hưng Hải tìm anh để làm gì, chưa biết chừng có thể nhận được chút khoái cảm khi trả được mối thù lớn.

Vưu Hưng Hải chỉ vào tập tài liệu trước mặt mình: "Con đang nợ tiền, bảy triệu, số tiền đó cũng không ít."

"Đúng rồi, sếp Vưu muốn trả hộ tôi à." Thẩm Đại nở nụ cười mỉa mai.

"Ta có thể trả cho con."

Con ngươi trong mắt Thẩm Đại co mạnh: "Là sao."

"Ban đầu con trai ta có một mối hôn ước rất quan trọng, bây giờ nó không thể tiến hành được, ta cần con nhập hộ khẩu nhà họ Vưu, kết hôn thay nó."

Câu nói này quá kịch, quá máu chó, quá vớ vẩn, Thẩm Đại phản ứng mất năm giây: "Ông nghiêm túc đấy à?"

"Ta có thân phận như thế nào, nói đùa với con làm gì."

"Sao nó không kết hôn?"

Mặt Vưu Hưng Hải bỗng tối đi như khó nói: "Nó bị người ta đánh dấu rồi."

Thẩm Đại im lặng, không phải anh không phân vân, cưới một người lạ là một chuyện nghe rất không ổn, nhưng có thể không ổn hơn việc gánh một món nợ khổng lồ hay sao? Cuộc đời của anh, năm tháng cuối đời của bà ngoại anh đều bị số tiền đó đè nặng đến chẳng thể nhìn thấy hi vọng, nếu phải trả giá gì đó để có thể bò ra khỏi vũng bùn này, làm sao lại không đánh cược một lần.

Thẩm Đại hít sâu một hơi: "Kết hôn, yêu cầu gì."

"Yêu cầu gì còn phải xem chồng tương lai của con, nó yêu cầu con cái gì thì con làm cái đó."

Rèm mi dài mảnh của Thẩm Đại rung lên rất nhanh, gần như không chần chừ quá lâu, anh từ từ ngước mắt lên nhìn Vưu Hưng Hải: "Tôi muốn mười triệu."

Vưu Hưng Hải nheo mắt, không bất ngờ, nhưng cũng không vui thấy rõ.

Nếu sự thật đúng như những gì Vưu Hưng Hải nói, vậy thì chắc chắn ông ta sẽ chấp nhận anh trả giá cao hơn. Hôn ước rất quan trọng mà người nhà họ Vưu nói chắc chắn có liên quan đến vận mệnh của tập đoàn và sự hưng suy của gia tộc, nên mới phải hi sinh cậu con trai Omega yêu quý duy nhất. Kết quả Vưu Bách Duyệt lại bị người ta đánh dấu, cho dù là đối với nhà họ Vưu hay là đối với nhà thông gia, đây đều là một nỗi nhục vô cùng to lớn. Dấu có thể tẩy đi, nhưng y học hiện giờ không thể xóa đi vết vắn để lại trên tuyến mùi, gia tộc có danh dự nào có thể chấp nhận sự nhục nhã như thế, chuyện kết hôn chắc chắn sẽ tan vỡ.

Thẩm Đại nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Vưu Bách Duyệt nổi tiếng trên mạng xã hội, rõ ràng là trông cũng sáng láng, sao lại vấp phải chuyện như thế. Một trong những sai lầm hoang đường nhất mà một Omega có thể phạm phải khi còn trẻ chính là bị đánh dấu trước khi kết hôn. Có điều, đổi hướng suy nghĩ khác, lỡ Vưu Bách Duyệt cố tình dùng cách này để chống cự lại cuộc hôn nhân này thì sao, ví dụ như người kia già, xấu, tàn tật, có sở thích kỳ lạ, có khuynh hướng bạo lực, những nguy cơ này hoàn toàn có thể tồn tại.

Anh bị bắt đến để cứu trợ, nhà họ Vưu có tụt giá cổ phiếu thì cũng không đến mức không bỏ ra nổi mười triệu.

Quả nhiên, Vưu Hưng Hải dứt khoát trả lời: "Được."

Thẩm Đại rất hối hận, hối hận vì đòi ít quá, anh vẫn thiếu một chút gan. Nhưng trong lòng anh vẫn còn một chút nghi vấn về độ tin cậy của chuyện này, nhưng anh mong là thật, trả nợ là mong muốn bức thiết nhất của anh lúc này.

Anh đứng dậy: "Vậy thì quyết định như thế đi, tiếp theo nên làm thế nào thì các người cứ việc sắp xếp, tôi còn phải về đi làm, đi trước đây."

Vưu Hưng Hải ngạc nhiên nhìn anh: "Con không còn câu hỏi nào nữa à?"

"Hết rồi, chỉ cần ông thực sự cho tôi tiền."

"... Con không hỏi người chồng Alpha tương lai của con là ai sao?"

Thẩm Đại cúi đầu liếc nhìn điện thoại, chỉ mới một lúc mà đã có một đống tin nhắn, anh nói mà không hề quay đầu lại: "Chẳng quan tâm."

Anh còn trẻ mà đã nợ ngập đầu, tương lai mờ mịt, anh đã không còn bất cứ mong đợi và ảo tưởng gì về chuyện yêu đương kết hôn rồi. Thế nên, cho dù có lẽ người kia sẽ chán đời đến mức Vưu Bách Duyệt muốn dùng cách thức cực đoan nhất để chống lại cuộc hôn nhân này, chỉ cần có thể lấy lại nhà, để bà ngoại có ăn có mặc, bán thân thôi mà, anh chấp nhận.

Là ai, anh chẳng quan tâm.

Sau khi rời khỏi nhà họ Vưu, Thẩm Đại đi thẳng đến Viện nghiên cứu. Tuy Viện nghiên cứu nơi anh làm việc khá tự do về mặt thời gian, không cần chấm công, nhưng sáng ngày ra tự nhiên bỏ làm thì cũng không tốt.

Anh vừa tốt nghiệp đại học thì được tuyển vào tập đoàn Tinh Chu qua kế hoạch nhân tài, vì giáo viên hướng dẫn của anh là người phụ trách một dự án trong Viện nghiên cứu đất hiếm, cơ bản các bài học chương trình nghiên cứu sinh đều được hoàn thành trong phòng thí nghiệm. Thực ra mức lương của anh có thể coi là cao trong số những người cùng lứa tuổi, nhưng đối mặt với khoản nợ bảy triệu, anh chỉ cảm thấy xa vôi và vô vọng.

Anh từng suy nghĩ nghiêm túc, nếu muốn đổi đời thì một là tiền rơi từ trên trời xuống, hai là lấy được bằng sáng chế. Mang giới tính không chiếm ưu thế cả về chốn công sở lẫn lĩnh vực nghiên cứu khoa học, cũng không có bộ não thiên tài hàng đầu, anh đã dự tính phấn đấu mười hai mươi năm cho vế sau, không ngờ vế đầu lại tự nhiên biến thành hiện thực. Nghĩ đến "học tập có thể thay đổi số phận" mà anh vững tin từ nhỏ đến lớn, anh bỗng thấy mỉa mai.

"Anh ạ."

"Anh sáng tốt lành."

"Chào buổi sáng."

Vừa vào Viện nghiên cứu, các đàn em nhao nhao chào anh.

"Sáng cái gì nữa, loanh quanh một tí là có thể ăn cơm trưa luôn rồi." Tiếng giễu cợt vang lên sau lưng, "Thẩm Đại, hiếm khi thấy ông đến muộn đấy."

Đây là bạn học hồi đại học của anh, Trình Tử Mẫn, một Beta nữ, hai người là bạn bè lâu năm, cũng là chiến hữu có chung lý tưởng học thuật.

"Tôi có chút việc đột xuất, hôm nay thầy có đến không?" Thẩm Đại thay đồ thí nghiệm rồi tự rót một cốc nước.

"Không, mỏ Vạn Thịnh mới đem sang một nhóm vật liệu, ông muốn xem không?"

Thẩm Đại nhìn đồng hồ: "Để chiều đi, ăn cơm trước đã."

Viện nghiên cứu đất hiếm có nhà ăn riêng, nhưng hôm nay mọi người đi xa hơn, sang ăn ở nhà ăn lớn của tòa văn phòng trụ sở chính của tập đoàn. Hai bên đều mua chung thức ăn, món ăn đều ngon, nhưng tất nhiên là bên nhà ăn lớn nhiều món hơn, mọi người hay đổi đi đổi lại.

Hai người lấy cơm rồi vừa ăn vừa nói chuyện.

Lúc này, vị trí ở cửa lớn bỗng xôn xao, Thẩm Đại ngoái đầu nhìn, một nhóm người mặc âu phục đi giày da ùa vào, bước đi rất vội. Thông thường buổi nghỉ trưa là thời điểm dân làm công ăn lương khá thả lỏng, thế nên nhìn họ trông không giống đến ăn cơm mà giống đến kiểm tra hơn.

Nhà ăn rất lớn, nhìn từ chỗ Thẩm Đại thì không thấy rõ được mặt người, nhưng anh vẫn bắt được một chiều cao nổi bật và vóc dáng đẹp đẽ một cách chuẩn xác sau một ánh mắt.

"Sao hôm nay thái tử lại đến ăn cơm ở nhà ăn nhân viên thế này?" Trình Tử Mân ngậm đũa rồi rướn cổ nhìn về phía đó.

Mắt Thẩm Đại lặng lẽ đưa theo người thanh niên cao lớn được đám người bao bọc ở giữa, cố gắng xác định vài khuôn mặt hoàn chỉnh nhưng mờ ảo từ trong vô số đầu người, đến tận khi hắn đi xuyên qua nhà ăn, bước vào phòng riêng. Cách xa như vậy thì không ngửi được mùi chất dẫn dụ của hắn, nhưng Thẩm Đại vẫn cảm nhận được chút xao động trong cơ thể.

Trình Tử Mẫn lại tự hỏi tự trả lời: "Chắc là bận nên mời khách hàng ăn cơm cơ quan rồi."

Thẩm Đại rất giỏi quan sát, anh để ý thấy những người đặc biệt chú ý đến nhóm người kia đa phần đều là Omega. Đành chịu, Omega chính là một dạng sinh vật khắc sâu sự ngưỡng mộ kẻ mạnh vào bản năng gene, anh cũng không ngoại lệ. Một Alpha cấp S đi lướt qua bên cạnh, trong không khí vẩn vương sợi dẫn dụ thoang thoảng như có như không, thực sự khiến người ta mơ tưởng hão huyền.

Huống hồ, là người thừa kế hàng đầu của tập đoàn Tinh Chu, Cù Mạt Dư là một Alpha có cơ thể đắm chìm trong vòng sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net