Chương 8: Trận chiến cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Trận chiến cuối cùng

Dịch: Yoyo

Naruto rất tức giận. Ồ không, đấy là nói giảm nói tránh thôi – Anh phát điên rồi.

Giận điên lên vì Sasuke lại biến mất lần nữa, dù mới chỉ một tiếng cũng đủ điên rồi.

Giận điên lên một cách nguy hiểm với Suigetsu và Juugo vì đã giữ chân họ quá lâu.

Và hơn hết, anh vô cùng thức giận, phẫn nộ vì rất nhiều thứ khác – vì Madara đã dụ Sasuke đi và cướp đi gia đình mà anh sắp có được.

Anh đã mất nhiều người quan trọng lắm rồi.

Vào thời điểm đó – anh tiếp tục phá hủy mọi thứ còn sót lại trong căn phòng mà Sasuke và anh còn ở đó vài ngày trước – anh thậm chí còn chẳng thèm bận tâm đến danh tiếng của Madara hay cái gì cũng được. Anh chỉ muốn nghiền nát thằng khốn đó như một con bọ. Và nếu thằng đó dám làm hại Sasuke hay đứa bé...

-

Một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên khiến anh giật bắn người dù đang điên lên. "Cậu đã đủ chưa?" Giọng Sakura mang theo thật nhiều cảm xúc từ bực bội đến buồn bã, khi mà cuối cùng anh cũng quay sang nhìn cô.

Ngực anh phật phồng bất thường – và không giống như thường lệ - nhìn thấy cô bạn tóc hồng chẳng thể làm anh bình tĩnh lại. "Chưa", anh càu nhàu, hơi nheo mắt. anh quay sang nhìn không gian xung quanh, đột nhiên cảm thấy xấu hổ khi thấy mọi thứ hỗn độn. Tuy nhiên, còn lâu thì anh mới giải tỏa được hết – dù là thứ duy nhất kìm hãm được anh là sự thực anh đã chẳng còn cái gì để ném.

Có vẻ như Sakura chẳng ngạc nhiên nào. "Vậy đã thấy khá hơn chưa?"

Anh biết là mình cư xử như một đứa trẻ, nhưng vẫn khoanh tay và bĩu môi. "Chưa." Câu trả lời đó dường như đã thành thói quen. Anh đá vào cái gối vô tri trước mặt, nghĩ rằng nó xứng đáng bị vậy. (Ủa rồi cái gối làm gì nên tội? – Dịch giả said) "Chỉ là... Tớ mong muốn chuyện này kết thúc, cậu hiểu không?" Tớ muốn cậu ấy trở lại, suýt nữa anh đã buột miệng. Ngay sau đó anh ngáp một cái, rõ ràng nhận ra là anh đã kiệt sức sau tất cả những rắc rối. "Sáng mai chúng ta sẽ đuổi theo cậu ấy, đúng không?"

Sakura thở dài, dường như trợn trừng mắt. "Naruto, đã là sáng hôm sau rồi đấy."

Anh chớp mắt bối rối trước thông tin mới nhận này. "Ờ", thì cũng chỉ nói được vậy thôi.

Cô khẽ cười. "Đi ngủ một lúc đi, Naruto. Đừng lo về mớ lộn xộn này – tớ sẽ xử lý hộ cậu, chỉ lần này thôi đấy."

Dù cơn ác mộng vẫn tiếp diễn thì anh cũng hơi mỉm cười. "Cám ơn, Sakura-chan. Gặp lại cậu sau." Nói rồi anh rời khỏi phòng, chìm vào suy nghĩ.

Anh sẽ đi. Nhưng chắc chắn là làm thế quái nào mà ngủ được.

-

Ngay sau khi Naruto rời khỏi, Sai xuất hiện, khẽ chớp mắt khi thấy mớ hỗn độn mà cậu bạn tóc vàng gây ra. "Cậu ấy thấy khá hơn chút nào chưa?"

Cô cố nén tiếng thở dài khi lắc đầu và nghiến răng. "Không. Cậu ấy còn chẳng bao giờ bình tĩnh lại được trước khi chúng ta đưa Sasuke về đâu."

"Tớ không hiểu", Sai thú nhận, vẻ mặt cực kỳ đăm chiêu. "Nếu Sasuke tổn thương cậu ấy nhiều đến vậy... tại sao cậu ấy cứ đâm đầu vào?"

Đột nhiên một nụ cười buồn bã lộ ra trên môi Sakura khi nhìn theo bóng lưng Naruto xa dần. Cô nén lại tiếng thở dài. "Hi vọng là... Một ngày nào đó cậu sẽ hiểu được." Rồi cô buộc bản thân quay lưng đi. "Giờ thì bắt tay vào làm thôi. Còn nhiều việc phải làm lắm."

---------------------------------------

Naruto không biết đã đứng ngoài hang động bao lâu – cố đấu tranh làm gì đó đơn giản như thở, hay nhớ đến hình ảnh của những cơn ác mộng gần đây lướt qua tâm trí – thì đột nhiên tai cậu vểnh lên khi nghe âm thanh từ khu rừng gần đó.

Ai đó – thậm chí là nhiều người, có lẽ là – đang tới đây.

Mắt anh lóe sáng khi giữ tư thế phòng thủ, chuẩn bị cho mọi thứ. "Ai?" Anh lớn tiếng, nóng ran lên. "Ta thề là nếu các ngươi..."

Tuy nhiên, bài phát biểu hùng hồn của anh đã bị cắt ngang bởi thứ gì đó vừa mới nhảy chồm lên anh theo đúng nghĩa đen, vật anh xuống đất và... liếm anh?

Anh chớp mắt khi nhận ra thứ đó. "Akamaru...?!" Chuyện quái gì...?

"Giỏi lắm nhóc! Tao biết mày sẽ tìm được cậu ấy mà!" Rõ ràng là anh nhận biết giọng nói đó. Từ trong rừng cây, Kiba xuất hiện, một nụ cười nhẹ nhõm và có gì đó khác lộ ra trên mặt cậu ta. "Dù là cũng chẳng khó để tìm ra cái tên to mồm như vậy."

Một lần nữa anh lại chớp mắt, cố bắt kịp chuyện gì đang diễn ra. "Cậu làm gì ở đây?"

Kiba hơi nghiêm nghị hơn một chút. "Bọn tớ biết là cậu đang gặp rắc rối, vậy nên quyết định đến đây để đảm bảo là cậu sẽ không đi tìm chết."

Anh nhướng mày.

Bọn tớ á?

"Sai đã gửi tin cho chúng tôi." Anh thấy nhẹ nhõm khi đội tưởng Yamato cũng xuất hiện từ trong rừng – và lại thắt lại khi thấy Neji đi theo bên cạnh. Vẻ mặt của Hyuuga thật khó dò, dù có cố đến đâu. "Chúng tôi biết về Sasuke, và cả... đứa trẻ. Chúng tôi sẽ giúp cậu tìm cậu ấy."

Đôi mắt anh sáng lên thứ không thể là gì khác ngoài hi vọng. Vậy là... Thật sự có cơ hội...! "Cám ơn", đó là tất cả những gì anh có thể nói khi đứng dậy.

Kiba đặt tay lên vai anh, cười tươi. "Không có gì – dù sao thì cũng bình tĩnh được một chút rồi." Rồi vòng tay ôm lấy bản thân. "Giờ thì vào trong nhé? Ngoài này lạnh kinh lên được."

-

Khi mọi người đều đã vào trong động, anh thấy có chút không vui khi nhận thấy Neji dừng lại phía sau anh.

Có gì đó họ đã tránh né một thời gian khá lâu rồi, nhưng giờ thì... Thời gian là thứ mà rồi cũng sẽ đến.

"Coi này, Neji..." Gần như là nực cười khi thật khó biết bao. Anh gần như không thể nhìn về phía cậu bạn. "Cám ơn cậu đã đến."

Trong khoảnh khắc Neji nhìn anh với biểu hiện có phần kỳ lạ, rồi nhún vai với vẻ thở ơ. "Hi vọng là cậu sẽ đưa được cậu ấy trở lại – cả hai người họ." Nói rồi cậu bước vào hang động, không hề nhìn lại.

Thật chậm, một nụ cười nhỏ xíu, có phần yếu ớt hiện lên trên môi anh.

Rạn nứt do cái chết của Hinata vẫn còn đó. Nhưng có lẽ mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.

---------------------------------------

Một tuần sau

Bảy ngày, Sasuke nhăn nhó đếm khi đo sàn căn phòng mới bằng những bước chân dài, thiếu kiên nhẫn, cảm thấy buồn nôn khủng khiếp chẳng biết là do 'đợt điều trị' mới nhất hay do tình trạng của cậu. Bảy ngày kể từ khi cậu rời xa Naruto lần nữa, quay lưng với mọi thứ cậu biết một lần nữa.

Cậu cố nói với bản thân rằng chia ly chẳng thể tác động gì lên cậu, rằng cậu không hối hận về quyết định mà cậu buộc phải đưa ra. Nhưng những giấc mơ đáng ghét hàng đêm – vang đầy tiếng khóc, tiếng gào thét của Naruto – cứ vang lên bên tai thì cậu chẳng chắc chắn lắm.

Cậu gầm gừ kìm lại nỗi khao khát muốn đấm vào tường.

Hối hận thì có ích gì? Chẳng có cách nào làm lại từ đầu. Mà còn, dù cho có ghét suy nghĩ của mình đến đâu, thì cũng có khả năng rất lớn là lần này cậu không thể cố làm lành với Naruto.

Đúng lúc đó, đứa bé đá một cách tuyệt vọng bên trong cậu, cố thu hút sự chú ý của cậu, cậu đặt một tay lên cái bụng đã nhô lên khá rõ, rồi nghiến chặt răng để không nói ra.

Ba biết. Ba cũng rất ghét chuyện này.

Những suy nghĩ u ám của cậu bị cắt ngang bởi tiếng gõ. Lông mày cậu giật giật khó chịu. Lúc này thì cậu chẳng muốn được Madara viếng thăm chút nào. Hắn thấy chọc cậu chưa đủ sao, mà có xét nghiệm hay làm gì có thể tưởng tượng ra thì cũng xong rồi chứ? "Có chuyện gì?"

Tuy nhiên, lần này không phải Madara phá bĩnh sự bình yên của cậu. Thay vào đó là Kisane đứng trước mặt cậu. Cậu ta mang theo biểu cảm mà cậu chẳng hiểu được. "Chào, Sasuke."

Cậu cau mày, theo bản năng vươn tay lấy vũ khí. "Cậu muốn gì?"

Tay Sasuke đã gần rút vũ khí ra thì Kisane bước vào, đóng cửa. "Không có nhiều thời gian đâu, nên cậu hãy nghe tôi nói thật kỹ." Mắt cậu ta lóe lên không để cho người khác chối từ. "Là vì anh trai cậu."

Kisame có thể nói là mắt Sasuke lóe lên đầy nguy hiểm, vì Sharigan của cậu ta cũng gần như hoạt động.

Tuy nhiên Kisame vẫn không để cho cậu tranh luận. "Madara đang lợi dụng cậu đấy, Sasuke – Tôi dám chắc là cậu đủ thông minh để nghi ngờ chuyện đó nếu không nhận ra." Mắt cậu ta nhìn về phía bụng cậu. "Hắn sẽ không từ bỏ cho đến khi hắn có được thứ hắn muốn."

Cậu hừ lạnh, cảm thấy nút thắt trong bụng càng thắt chặt và lớn hơn. "Hắn là người duy nhất có thể giữ cho vụ này không biến thành thảm họa. Vậy nên đó là tình huống được hoặc mất. Bên cạnh đó..." Mắt cậu nghiêm lại khi một lần nữa đưa tay bảo vệ đứa trẻ. "Tôi sẽ tìm ra cách ngăn cản hắn."

"Bằng cách nào?" Giọng Kisame vừa hứng thú vừa bực bội. "Đối mặt với nó đi, Sasuke. Cậu đâu còn kiểm soát được Charka trong tình trạng này nữa, mà cậu cũng chẳng thể chiến đấu mà không phải trả một cái giá đắt. Hơn nữa Madara trước đây còn có nhiều điểm yếu hơn, mà có lâm vào thế bí đâu."

Cậu nhướn mày. "Vậy ai sẽ giúp tôi? Cậu sao?" Thấy gương mặt cậu ta, cậu nói thêm. "Sao cậu lại làm thế?"

Trong khoảnh khắc, Kisame nở một nụ cười có phần nguy hiểm và khoanh tay. "Hừm."

-

Cậu chưa kịp hỏi thêm – nghi ngờ và các loại cảm xúc đang dấy lên trong cậu – thì cửa phòng lại mở ra lần nữa, lần này không hề gõ cửa. Madara giấu mặt dưới mặt nạ, nhưng cử chỉ của hắn đã nói lên mọi thứ. "Có... chuyện đây." Hắn nhìn cậu một lúc rồi mới nhìn sang Kisame. "Nhiều ninja Làng Lá đang tiến về đây. Ta đã cử Konan đi chào đón họ rồi, nhưng ta muốn ngươi cũng cùng tới đó. Cô ta đang đợi ngươi."

Kisame cử động sau chút ngập ngừng. "Được." Cậu ta lại cười. "Sẽ vui lắm đây."

Sasuke gần như không nhận thấy cậu ta rời khỏi, vì đầu cậu đang quay cuồng chất chứa những vấn đề khác.

Họ... thực sự đang đến sao? Naruto đi cùng họ chứ?

Tên ngốc đó...!

"Giờ thì đến cậu, Sasuke-kun." Không hiểu sao giọng Madara nguy hiểm hơn bình thường. "Có lẽ vẫn còn khá sớm, nhưng chẳng có lựa chọn nào khác. Có vẻ như hết thời gian rồi."

Rõ ràng là mấy lời đó nghe chẳng hứa hẹn tí nào. Sasuke nhíu mày khi đấu tranh tư tưởng lùi xa khỏi hắn. "Thời gian gì cơ?" Cậu hỏi bằng giọng nguy hiểm.

Madara không trả lời mà hành động, nhanh hơn bất kỳ ai mà cậu từng thấy.

Mặc dù cậu hơi giật khi thấy thứ gì đó bén nhọn gần cổ, trong thoáng chốc – theo phản xạ - cậu đã túm lấy cổ họng tên kia, mắt nheo lại. "Ngươi đang làm gi vậy hả?"

Cậu thề là Madara đang cười xảo trá. "Ồ, phản ứng nhanh đấy." Rồi đầu cậu chếnh choáng, cậu không thể ngăn mình ngã thẳng vào vòng tay của tên kia, đột nhiên mất đi ý thức. "Ngủ ngon nhé, Sasuke-kun."

---------------------------------------

So với Sasuke tưởng tượng còn nhanh hơn, một nhóm quen thuộc đang tiến về nơi trú ẩn mới của Akatsuki.

Juugo cau mày khi nhìn vào bước tường bằng đá như bị bỏ rơi từ lâu. "Các cậu có chắc là đúng chỗ không đấy?" cậu thắc mắc.

Lập tức Akamaru sủa váng lên – nghe gần như bị sỉ nhục – Naruto gật đầu lia lịa, ánh mắt không dao động khỏi điểm đến của họ. "Chắc chắn", anh khẳng định bằng giọng nói với những cảm xúc kìm nén. "Tôi có thể cảm nhận được."

Không ai quan tâm đến câu hỏi đó.

Suigetsu nhún vai, có vẻ trầm tư. "Đúng là giống phong cách của Madara thật."

Họ đang định chuyển sang phần tiếp theo của kế hoạch một cách vội vàng đến bất thường thì đột nhiên Neji nâng tay, mày cau chặt. "Dừng lại", cậu hơi gay gắt.

Naruto – người mà lòng kiên nhẫn đã bị kéo căng đến cực điểm – đã phát ra một tiếng hừ. Anh nắm chặt nắm đấm, gần như sẵn sàng hành động. "Tại sao?" Anh mà dám là đã gào lủng phổi rồi đấy.

Neji chẳng thèm nhìn sang anh, mà quan sát môi trường xung quanh. "Không phải chỉ có mình chúng ta đâu." Cậu suy nghĩ một chút. "Tớ có thể thấy một tên gần đây, một tên khác hơi xa hơn. Chúng ta có nhiều nhất ba phút."

Naruto cảm giác như thể ai đó kéo đứt cậu thành từng mảnh, mà chỉ có những lý do vụn vặt mới khiến cậu không gào toáng lên.

Chúng... Chúng ở gần thế này, mà giờ thì...! Gần như là không thể!

"Naruto." Thực sự đáng ngạc nhiên khi giọng của đội trưởng Yamato vang lên làm cậu bình tĩnh lại, dù chỉ là đôi chút. Đôi mắt sẫm màu của đội trưởng âm u khi nhìn về phía anh – rõ ràng là anh ấy cũng chẳng thích thú gì khi nghĩ đến chuyện đang nói. "Chạy đi."

Anh trừng mắt khó tin và tuyệt vọng khi anh và Sakura cùng kêu lên. "Sao cơ?!" Cô bạn tóc hồng tiếp lời. "Anh không thể...!"

Yamato phớt lờ cô – không có thời gian cãi vã. "Có vẻ như những gì còn sót lại của Akatsuki đi theo hướng này, chúng ta thì vội. Còn cậu thì phải đi. Cứ..." Anh nghiến răng. "Đừng làm gì ngu ngốc đấy, hiểu chưa? Bọn tôi sẽ theo sau ngay. Hãy đợi tôi."

Anh gật đầu lia lịa, đầu óc quay cuồng khi nhận ra không thể nói gì. Trong chốc lát anh định nói lời tạm biệt, nhưng cuối cùng lại chẳng đủ can đảm. Sau khi nhìn qua bạn bè một lần nữa, anh quay người.

Chạy đi mà chẳng hề nhìn lại thật khó khăn biết bao, nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Anh không muốn thất bại lần nữa. Lần này chắc chắn anh sẽ mang Sasuke về nhà, dù phải trả bất cứ giá nào.

---------------------------------------

Đôi mắt Konan gần như thành một đường thẳng khi cô tăng tốc đến nơi có thể cảm nhận ninja làng lá. Chưa kịp tiếp cận họ thì cô đã tới rìa cây, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng một cách khác thường khi tập trung tâm trí và cơ thể.

Cô không thể sử dụng nhẫn thuật mạnh nhất của mình – nó sẽ gây nguy hiểm cho thứ đang lớn lên bên trong cô – nhưng cô muốn dùng mọi thứ mình có để chiến đấu. Cô hoàn toàn không phải người vô dụng, một người sẽ lùi bước vì chuyện này.

Cô làm thế này, là vì ký ức của Nagato.

Tai cô hơi động khi nghe tiếng bước chân gần như không thể nghe. Cho dù là mẹo dùng ánh sáng hay thứ gì bên trong cô, cô thay đổi trong chớp mắt khi nhìn thấy Kisame. "Anh làm cái quái gì mà lâu vậy?" cô nạt. "Họ sắp hành động rồi. Chúng ta đang vội."

Biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta là dấu hiệu cảnh báo mà cô nhận được. "Cô biết mà, Konan..." Cậu ta cười toe toét trong tích tắc rồi một lưỡi dao sắc nhọn cắm vào cổ họng cô. "Tôi rất lấy làm tiếc."

Mắt cô lóe sáng khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, một tiếng gầm trầm thấp vang lên. "Đồ...!"

--------------------------------------

Kisame không hề chùn bước.

Vào lúc đó cô nhận ra chỉ có thể làm một việc. Bàn tay cô nhanh chóng nâng lên.

Khi nhóm của Làng Lá đứng đủ gần để nghe thấy vụ nổ, họ cũng đã chuẩn bị cho một cuộc chiến theo bản năng. Trong giây lát, họ hiểu chuyện gì đang xảy ra khi thấy làn khói bốc lên gần đó.

Kiba cau mày. "Bom khói à?"

Chưa ai kịp trả lời, mọi người đã căng thẳng lên và Akamaru bắt đầu gầm gừ khi Kisame xuất hiện trong tầm mắt.

"Mày muốn làm gì?" Suigetsu theo bản năng cáu kỉnh hỏi.

Kisame nhún vai. "Tôi chỉ hơi vui vẻ chút thôi." Cậu ta cài lại thanh kiếm vào vị trí thuận lợi hơn. "Mà này, tôi mà là mấy cậu là biến rồi đấy. một trong những tên khốn nào đó vừa mới rời khỏi, nhưng có vẻ Madara sẽ sớm thực hiện kế hoạch nào đó thôi." Cậu ta nhìn lướt qua đám đông. "Mấy cậu nên đuổi theo Naruto đề phòng cậu ta làm mấy chuyện ngu ngốc hơn nữa đấy."

Mọi người đều tưởng là ít nhất Kisame cũng cố đập nhau một trận đã chứ. Có thể thấy rõ sự bàng hoàng trên khuôn mặt họ khi Kisame bắt đầu bỏ đi với những bước đi bất cần.

Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?!, là suy nghĩ trong đầu mọi người.

Tuy nhiên, lấy đâu ra thời gian để hỏi. Vậy nên Sakura, Yamato, Neji và Kiba bắt đầu tăng tốc để đảm bảo không có mối đe dọa nào.

Tuy nhiên, Suigetsu – cùng với Juugo – lại khựng lại phía sau. Ánh mắt cậu ta hướng về người có làn da xanh đang nhìn ra nơi xa. "Này, Fish stick (cá tẩm bột. Có trời mới biết sao gọi thế)." Cậu ta ngạc nhiên khi đối phương thực sự dừng bước. Cậu ta nhìn vào thanh kiếm của Kisame. "Chúng tôi vẫn còn vài việc chưa làm xong."

Khá chậm rãi, Kisame quay lại cười một cách nham hiểm. "Tôi cũng đang mong là vậy đây." Rồi, như thể nhớ ra gì đó, anh ta lấy ra một chiếc hộp nhỏ và phong bì ở sườn áo. "À đúng rồi, khi Sasuke sẵn sàng, hãy đưa cậu ấy cái này. Nói với cậu ấy là... Anh trai cậu ấy gửi lời chào."

Kisame vừa ném qua là Suigetsu dễ dàng tóm gọn và gật đầu, hơi bối rối. "Được."

Vẫy tay một cái thật nhanh, có chút chế giễu, Hoshigaki Kisame biến mất khỏi tầm mắt.

---------------------------------------

Khi bắt đầu có lại chút ý thức, đầu Sasuke bơi giữa bể nửa vô thức nửa tỉnh táo. Cố cử động tay mới phát hiện ra lúc này mình chẳng có tí sức nào.

Đầu cậu vẫn chếnh choáng và đau nhức, chẳng thể nào suy nghĩ đúng đắn dù có cố đến đâu. Phải mất khá lâu thì các mảnh ghép mới khớp lại với nhau.

Madara... tên khốn đó dám bỏ thuốc cậu, phản bội cậu, định cướp...

Mắt cậu lóe sáng, nếu mà cậu kiểm soát được Charka thì chắc chắn đã kích hoạt Sharingan rồi.

Đứa bé...

Nếu tên khốn đó...

"Tin ta đi, Sasuke-kun", Giọng Madara dường như trôi vào tâm thức cậu từ một nơi xa xăm vô vọng. Phải mất một lúc cậu mới hơi hé mắt, rồi phát hiện tên kia đang lơ lửng trên đầu mình. "Cậu mà ngủ luôn thì chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều lắm."

Cậu nghiến răng hết sức có thể trong điều kiện của mình, và cố hết sức tập trung nhìn. "... 'khốn..."

Chẳng hề tỏ ra bị ảnh hưởng gì, Madara vuốt tóc Sasuke khiến cậu cảm thấy kinh tởm. "Shh... Cứ ngủ đi, ngủ đi... Sẽ không lâu đâu."

Cậu đã cố hết sức để phản kháng, và cuối cùng – thật may là không bị Madara thấy – tay cậu đã cử động. Hắn chưa kịp thấy thì cậu đã đẩy một cái kim nhỏ tưởng như vô hại vào chất lỏng màu xanh lá cây qua da của hắn.

Thực sự là sẽ không lâu nữa đâu; chất độc sẽ sớm hạ gục Madara. Hi vọng là vậy...

Cuối cùng – như một lẽ tất yếu – cậu thua cuộc. Cậu thở dài vì thất bại trong gang tấc khi mắt nhắm nghiền. Có lẽ còn khá bi thảm khi thậm chí cậu còn chẳng thể suy nghĩ gì trước khi rơi vào vòng xoáy đau khổ tột cùng...

Naruto...

---------------------------------------

Naruto phát hiện mình đang chạy, thậm chí chẳng buồn nghĩ xem có ai theo giúp mình không hay liệu anh có khơi dậy sự nghi ngờ ngoài ý muốn gì không. Thứ duy nhất tồn tại trong tiềm thức anh là Sasuke, cùng với những cơn ác mộng ám ảnh anh quá lâu rồi.

Anh vừa chạy vừa nghiến răng.

Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Sẽ không...!

Ngay sau đó anh – cùng với mọi thứ trong anh – sững lại khi một giọng nói vang lên trong đầu. "Ngươi muốn tìm cậu ta sao, Naruto?"

Anh càng nghiến răng chặt hơn, cảm thấy muốn giết người. Tên khốn đó...! "Cậu ấy ở đâu?!" Chẳng mảy may quan tâm Madara có nghe thấy không, anh hét muốn lủng phổi. "Ngươi đã làm gì cậu ấy rồi?!"

"Nào, nào, Naruto. Đâu cần phải nói chuyện kiểu đó." Đột nhiên anh thấy một ngọn đuốc thắp sáng một hành lang gần đó. "Chỉ cần đi theo ánh sáng thôi, sao lại không chứ? Biết đâu nó sẽ dẫn ngươi đến nơi ngươi muốn thì sao."

Anh biết làm vậy là rất điên rồ và nguy hiểm, còn có thể chết. Nhưng làm sao anh có thể ngăn được bản thân khi cậu ấy ở gần đến vậy.

-

Hít sâu, anh bắt đầu đi theo hành lang tối om nơi ngọn đuốc thắp sáng, bước chân gần như không gây ra tiếng động và rất căng thẳng. Một phần trong anh tự hỏi liệu anh có thực sự muốn thấy cuối cuộc hành trình này là gì không.

Và rồi – cũng đột ngột như khi hành lang bắt đầu – nó kết thúc. Anh phải cố lắm mới không gào lên khi thấy thứ ở đó.

Ở đó, trên cái bàn lạnh lẽo, là Sasuke đang nằm, hoàn toàn không cử động và tái nhợt đến mức khiến tim anh loạn nhịp. Có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net