Chương 3. Cảm xúc của anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy cô gái (Y/n) đó như nào? Cô ấy có dễ thương không?" Thatch vừa hỏi vừa rửa bát đĩa.

Ace đang lau bát đĩa, anh hơi nhíu mày. Tại sao anh lại cảm thấy khó chịu khi Thatch hỏi như vậy? Có chuyện gì với anh vậy? Anh không còn cảm thấy là chính mình kể từ khi cứu (Y/n) khỏi tên điên tóc xanh kia.

"Ừ, cô ấy dễ thương lắm." Ace lầm bầm.

Thatch dừng lại nhìn anh. "Chú mày ổn đấy chứ? Sao yên lặng thế."

Ace lắc đầu. "Tôi ổn. Chỉ là... tôi cứ có cảm giác kì lạ từ khi gặp cô gái đó."

Thatch nhướn mày. "Cảm giác kiểu gì cơ?"

Ace đặt khăn xuống. "Khi tôi nắm tay cô ấy, cảm giác như có một làn sóng... kiểu như điện chạy khắp cơ thể mình. Nó không đau, nó hơi... dễ chịu, tôi đoán vậy?" Ace lùa những ngón tay vào tóc mình. "Bây giờ mỗi khi nhìn thấy cô ấy, tôi chỉ muốn... bảo vệ cô ấy, và ôm, hoặc gì đó tương tự vậy..."

Thatch chớp mắt rồi cười lớn. Anh ôm bụng và đập tay vào bàn, cười lớn hơn khiến Ace đỏ mặt vì xấu hổ.

"Sao anh lại cười hả!? Có gì đáng cười chứ!?"

Thatch lau nước mắt. "Cậu... Cậu đang yêu đấy!!" Anh ấy hét lên, chỉ tay vào anh chàng tóc đen.

Ace càng đỏ mặt hơn. "L... Làm thế quái nào mà tôi có thể yêu được chứ!? Tôi vừa mới gặp cô ấy!"

Thatch càng cười to hơn. "Tôi... tôi không biết anh bạn... nhưng mà, cậu đang rất thích cô ấy!!!"

"Nếu anh gặp cô ấy thì anh sẽ hiểu thôi!!"

"VẬY LÀ CHÚ MÀY THỪA NHẬN NHÉ!!" Thatch kêu lên, chỉ trỏ và cười nhạo Ace khiến anh chàng càng thêm khó chịu.

"Anh có thể nghiêm túc được không!?" Ace hét lên.

Thatch nhanh chóng bình tĩnh lại, đặt tay lên vai Ace.

"Đừng lo, hạt đậu mầm bé nhỏ—"

"Đậu mầm?"

"—Tôi sẽ là người hỗ trợ cậu và giúp cậu chiếm được cô ấy!" Thatch cổ vũ, giơ ngón cái lên cười toe toét.

Ace toát mồ hôi hột. "... Anh đã tán đổ cô gái nào bao giờ chưa?"

"Không quan trọng." Thatch nói, xua xua tay. "Dù sao thì, điều đầu tiên là, tán tỉnh..."

. . .

Marco mở cửa nhà kho, mắt anh nheo lại khó chịu trước đống hỗn độn.

'Không ai được giao nhiệm vụ dọn dẹp đống này sao...?'

Anh thở dài, đi vào nhà kho và nhìn xung quanh.

'Thề luôn, mấy tên ngốc đó lại trốn việc đây mà...'

Marco tiếp tục nhìn quanh những chiếc hộp để tìm cái máy cắt mà anh đã trông thấy cách đây không lâu.

"Marco?"

Marco quay lại, là một trong những y tá đang đứng trước lối vào nhà kho.

"Nina? Cô đang làm gì ở đây vậy-yoi?"

Cô gái tóc nâu bước vào phòng. "Tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ đây nên tới xem thử. Anh đang tìm gì à?"

Marco thở dài rồi lại xem qua đống hộp. "Tôi đang tìm máy cắt. Có một chiếc nhẫn kẹt trên ngón tay (Y/n)-yoi."

Nina chớp mắt bối rối. "(Y/n)?"

Marco mở một chiếc hộp khác và bắt đầu lục lọi trong đó. "Đó là cô gái mà chúng ta đã cứu tối qua-yoi."

Nina nhếch mép cười. "Ồ, cô gái đó. Là người mà anh cứ nhìn chằm chằm trong lúc điều trị nhỉ?"

Marco đỏ mặt, quay phắt lại.

"Tôi KHÔNG nhìn chằm chằm cô ấy-yoi!"

Cô y tá cười khúc khích. "Đừng nói dối! Tất cả y tá đều trông thấy mà! Anh cứ bị phân tâm và nhìn chằm chằm vào cơ thể cô ấy thay vì băng bó cho cổ!"

"Do cô tưởng tượng thôi-yoi..." Marco càu nhàu rồi quay lại tìm máy cắt dây.

Nina nhếch mép, bước lại gần anh. "Ồ? Vậy là anh đã không nhìn chằm chằm cô ấy? Hay chạm vào cơ thể cô ấy nhiều hơn mức cần thiết? Hay là nhìn cô ấy gần như quá thường xuyên?"

"Tôi nghĩ cô ấy đã ăn một trái ác quỷ-yoi." Marco nói, cố chuyển chủ đề.

"Này này! Đừng có đánh trống lảng! À mà, tại sao anh lại nghĩ cô ấy đã ăn trái ác quỷ?"

Marco thở dài, rồi bắt đầu lục lọi một trong những cái kệ trên cùng. "Mỗi khi tôi chạm vào làn da của cô ấy, có một cảm giác... kì lạ kiểu như điện giật, giống như chạy khắp cơ thể tôi vậy-yoi. Giống như... tĩnh điện, nhưng không gây sốc hoặc đau đớn-yoi."

Nina đột nhiên cười ngặt nghẽo, khiến Marco giật nảy mình và làm rơi chiếc bát xuống đầu. Anh vừa càu nhàu vừa xoa đầu, quay sang Nina.

"Có gì buồn cười thế-yoi?"

Nina ôm bụng bằng một tay và dùng tay kia để bám vào kệ chống người khi cười.

"BWAHAHA! Ôi... Trời ơi! Chuyện này... Khó tin thật!!" Nina kêu lên giữa những tràng cười, chỉ vào Marco. "Anh yêu cô ấy rồi!"

Marco càng đỏ mặt hơn.

"Đừng lố bịch thế-yoi! Tôi vừa gặp cô ấy! Làm sao tôi có thể yêu một cô gái mà mình vừa mới gặp được chứ-yoi!?"

Nina tiếp tục cười. "Tôi... tôi không biết, nhưng không có y tá nào cảm nhận được những điều như anh mô tả, tôi chắc chắn đấy!"

Mắt Marco giật giật khó chịu, anh lại quay lại và lục lọi các kệ lần nữa. "Cô có thể ngừng đùa giỡn và giúp tôi tìm cái máy cắt không-yoi!?"

Nina nhanh chóng bình tĩnh lại, mặc dù vẫn bật cười vài tiếng. Sau đó, cô ấy bắt đầu giúp đỡ bằng cách xem qua vài cái hộp.

"Anh đã bao giờ thích một cô gái kể từ khi... anh biết đấy?"

"Tôi không thích cô ấy-yoi." Marco trả lời, càu nhàu. "Nhưng để trả lời thì, chưa."

"Aw, không thể 'move on' sao?" Nina trêu chọc.

"Cô cũng như tôi đều biết rằng 'move on' không dễ dàng." Marco trả lời. "Hơn nữa, tôi vẫn chưa tìm được cô gái nào ứng ý cả-yoi."

Anh chàng tóc vàng không hề hay biết, Nina đang nở một nụ cười buồn. Sau đó, cô ấy lắc đầu, cố gắng chối bỏ mọi cảm xúc tiêu cực và tiếp tục kiểm tra các hộp.

"Anh đã kiểm tra hộp dụng cụ chưa?" Nina hỏi, đổi chủ đề.

"Kiểm tra rồi-yoi. Nghiêm túc đấy, phải có người nào đó sắp xếp đống này chứ-yoi?"

"Tôi nghĩ là, anh biết đấy, một vài tên trốn việc ý mà." Nina trả lời khi cô ấy kiểm tra các kệ bên dưới.

"Lũ ngốc đó..." Marco lầm bầm. "Mà cô có thể chuẩn bị một phòng cho khách không-yoi?"

"Hử? Cho cô gái đó à? Cô ấy có gia nhập với chúng ta không?"

"Không chắc, nhưng dù sao thì cũng còn lâu nữa chúng ta mới tới một hòn đảo, và cô ấy không thể ở trong bệnh xá mãi được-yoi."

"Căn phòng trống còn lại duy nhất là căn phòng bị hỏng khóa."

"Ổn mà-yoi."

"Ồ? Tôi không biết anh là một kẻ biến thái như vậy đấy Marco. Định lẻn vào trong đó khi cô ấy đang thay đồ à?"

"TÔI THẬM CHÍ CÒN KHÔNG NGHĨ RA NÓ-YOI!!! NẾU CÓ CHUYỆN GÌ THÌ CÔ MỚI LÀ KẺ BIẾN THÁI-YOI!!!"

. . .

(Y/n) nằm ngửa, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Em nên làm gì đây? Kể cả khi những người hải tặc này rất tử tế nếu cho em mượn một chiếc thuyền nhỏ, hoặc thậm chí là thả em ở hòn đảo tiếp theo, em cũng không có tiền để mua bất cứ thứ gì. Và những người trên tàu là hải tặc, nên họ sẽ không cho em mượn tiền đâu.

Em thở dài. Thật nguy hiểm cho em khi dừng chân lâu ở một nơi, nhưng không còn lựa chọn nào khác, em sẽ phải kiếm một công việc tại hòn đảo mà họ thả em xuống.

Không có sự lựa chọn nào khác... à, có một cái...

(Y/n) lắc đầu. Không, em không thể gia nhập băng, kể cả khi họ mời. Chắc chắn em sẽ được bảo vệ dưới lá cờ của người đàn ông mạnh nhất thế giới, nhưng đây là một Tứ hoàng, có nghĩa là ông ta có rất nhiều người trong băng hải tặc của mình, và có quá nhiều rủi ro có thể xảy ra.

Và tệ hơn nữa, những người trên tàu có khả năng là những hải tặc mạnh mẽ, điều này rất nguy hiểm cho em nếu họ bị ảnh hưởng bởi trái ác quỷ của em. Em có thể sẽ không thể trốn thoát, hoặc tệ hơn, dễ dàng bị truy đuổi nếu em làm vậy.

(Y/n) thở dài. Vì thường xuyên gặp nguy cơ bị bắt cóc, em không cho phép mình mang theo bất kì vật dụng cá nhân nào, hay thứ gì đó mà em muốn giữ bên mình. Không có bộ đồ nào em nghĩ là dễ thương, không có chiếc túi nào em cho là tiện dụng, không có bức ảnh nào về gia đình hoặc bạn bè mà em gặp trong chuyến hành trình trên biển. Chết tiệt, em thậm chí còn không thể mang theo nhiều tiền, vì hoàn cảnh của em luôn khiến em làm mất chúng.

Tiếng mở cửa lạch cạch kéo em ra khỏi dòng suy nghĩ. Em từ từ ngồi dậy để xem ai vào phòng, đó là Marco, nhưng lần này không có áo khoác bác sĩ. Anh đã thay một chiếc áo len màu tím, để lộ hình xăm trên ngực.

"Xin lỗi vì mất nhiều thời gian quá. Nhà kho đúng là một mớ hỗn độn." Marco nói khi ngồi xuống cạnh giường. Anh đeo kính vào rồi chìa tay ra. "Tôi có thể em tay em không-yoi?"

(Y/n) cắn môi lo lắng. Em không muốn bị nghi ngờ, nhưng em cũng không muốn tiếp xúc da thịt với anh. Em không chắc là anh đã bị ảnh hưởng đến mức nào rồi, hoặc anh thậm chí có bị ảnh hưởng hay không.

(Y/n) kìm nén nỗi sợ hãi và đưa tay trái ra. Dù sao thì em cũng sắp rời khỏi con tàu này, và Marco dường như cũng chưa bị ảnh hưởng quá nhiều.

Marco hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay em. Anh nâng nó lên gần mặt, rồi đưa kìm cắt tới gần ngón tay em.

"Giữ yên nhé-yoi. Tôi không muốn vô tình cắt vào tay em đâu."

(Y/n) gật đầu, vô thức nín thở khi Marco đặt chiếc kìm vào chiếc nhẫn. Anh ép hai tay cầm lại với nhau, cắt thành công chiếc nhẫn chỉ trong tích tắc. Tuy nhiên, tiếng động lớn kiến (Y/n) sợ hãi, khiến em bị giật mình và bị lưỡi dao cắt làm xước da.

(Y/n) nhăn mặt, rút tay khỏi tay Marco. Em tháo chiếc nhẫn ra, cảm ơn Marco vì đã nới lỏng nó, nhưng anh nhanh chóng nhận ra có một vết cắt nhỏ trên ngón tay em.

"Ôi chết, anh làm em đau à-yoi?" Anh vội vàng hỏi khi nắm lấy tay em và đưa nó lại gần mặt mình. Đôi mắt anh hơi mở lớn trước vết cắt trên ngón tay em.

Mình làm đau em ấy.

Mình làm đau em ấy.

Mình làm đau em ấy.

MÌNH. LÀM ĐAU. EM ẤY.

Tại sao? Tại sao anh lại cảm thấy kinh khủng khi làm đau em? Nó chỉ là một vết cắt nhỏ, nó không phải một vấn đề lớn mà?

Nhưng vậy đấy.

"X... Xin lỗi, cái máy cắt làm tôi sợ, nên tôi đã di chuyển..."

Giọng nói của (Y/n) làm Marco sực tỉnh. "Không, không, không sao đâu-yoi. Đây." anh giơ tay lên, khiến (Y/n) bối rối. Nhưng rồi em mở to mắt ngạc nhiên khi một ngọn lửa xanh bùng lên trong lòng bàn tay anh. Em nhìn anh đưa ngọn lửa vào tay mình, khiến em càng bối rối hơn. Em rất ngạc nhiên khi thấy nó không hề bỏng hay đau chút nào. Thực ra thì, nỗi đau còn đang dần biến mất ý chứ.

'Một... năng lực trái ác quỷ...?'

Chẳng mấy chốc, ngọn lửa trên tay Marco vụt tắt. Anh lật tay của (Y/n), kiểm tra xem có vết thương nào khác không. "Được rồi." Anh nâng tay em lên môi và đặt một nụ hôn nhẹ lên các đốt ngón tay của em. "Tốt hơn rồi-yoi."

Kì lạ thật. Bình thường, khi anh chạm vào em, anh sẽ có cảm giác ngứa ran nho nhỏ rất dễ chịu. Nhưng bây giờ, khi anh đặt môi mình lên tay em, một cơn sốc khủng khiếp lan khắp cơ thể. Đó là... sự hưng phấn. Gây nghiện.

Anh muốn nhiều hơn nữa.

"Ah... Cảm ơn..." (Y/n) lo lắng lầm bầm.

Marco mỉm cười, buông tay em rồi đứng dậy.

"Em nghỉ ngơi đi-yoi. Nếu đói thì gọi y tá nhé, họ sẽ mang cho em ít thức ăn. Sáng mai em sẽ ổn hơn và chúng tôi có thể giới thiệu em với những người khác-yoi."

(Y/n) gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt Marco. Em nằm ngửa, nhìn chằm chằm trần nhà.

Đó là lúc em nhận ra một điều khủng khiếp.

Marco hôn tay em.

(Y/n) nắm chặt chăn. Tiếp xúc da thịt đã không ổn rồi, nhưng môi kề da? Nó còn tồi tệ hơn gấp vạn lần.

Anh ta đã đi quá xa rồi. Em không thể ở lại lâu. Em phải nhanh chóng rời đi. Họ có những thuyền nhỏ trên tàu phải không? Nếu họ không cho em mượn một cái, em sẽ ăn cắp nó.

(Y/n) nắm chặt tay. Nếu em làm vậy, liệu em có chọc giận Tứ hoàng không? Nó chỉ là một chiếc thuyền thôi mà, chắc chắn nó sẽ không phải là vấn đề lớn với họ đâu nhỉ?

Em lắc đầu. Họ là hải tặc, và hải tặc thì không thể đoán trước được. Em có thể phải ở lại, tùy thuộc vào... loại... của Marco là gì.

(Y/n) khá giỏi trong việc dự đoán người ta sẽ trở nên như thế nào sau khi bị ảnh hưởng bởi trái ác quỷ của mình. Nên là bây giờ em cần nghĩ ra một kế hoạch tùy thuộc vào việc Marco sẽ ra sao. Em nhắm mắt lại, cố nghĩ xem Marco sẽ trở nên như nào và em phải làm gì. Em không biết rõ về anh, nhưng ấn tượng đầu tiên về anh là một người tốt bụng và chu đáo. Anh ấy cũng là một bác sĩ, có nghĩa là anh phải khá thông minh.

'Thao túng, có thể đấy?' em nghĩ. Anh ấy dường như phù hợp với nó, nhờ trí thông minh và cách ứng xử như cha mẹ của anh, như khi em đã chứng kiến sự linh hoạt của anh đối với Ace.

Nói về Ace, anh ấy sẽ trở nên như nào nhỉ? (Y/n) không cảm nhận được sự thông minh từ anh- thực ra thì, anh ấy có vẻ như là một tên ngốc quá khích, điều này sẽ loại trừ loại người thao túng. Em nhớ lại lúc gặp anh trong rừng- có lẽ anh là kiểu người bảo vệ?

(Y/n) chống tay lên mặt. Không, lúc này em cần lo lắng về Marco hơn. Anh ấy có thể bị ảnh hưởng nhiều hơn Ace, khi hôn lên tay em. Và nếu anh là kiểu người thao túng, anh có thể sẽ cố gắng thuyết phục em ở lại.

Em nên làm gì đây? Giả vờ muốn ở lại, sau đó trốn đi ở hòn đảo tiếp theo? Không, họ sẽ đi tìm em. Sẽ tốt hơn nếu em nói thẳng là muốn rời đi? Không, Marco sẽ biết ý định của em, và em không chắc chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ấy biết.

(Y/n) vẫn chưa biết cách chính xác để đối phó với những người thuộc loại thao túng. Em chưa gặp họ nhiều, và em còn quá trẻ, nên em đã bị lừa bởi sự thao túng của họ.

Có lẽ, em sẽ phải thử và vượt qua kẻ thao túng. Khiến anh ta nghĩ là em muốn ở lại và sự thao túng của anh ta đang có tác dụng.

(Y/n) nghiến răng. Em cần phải cảnh giác hơn và nghi ngờ hành động của người khác, đặc biệt là những người dưới quyền của Marco.

(Y/n) chỉnh tư thế để thấy thoải mái hơn. Vẫn còn quá sớm để lên một kế hoạch chính xác, nhất là khi em không biết nhiều về Râu Trắng— nhân tố bí ẩn lớn nhất. Em sẽ phải đợi đến sáng mai, khi gặp ông ta. Hy vọng sẽ có được một ấn tượng đủ lớn để em đoán được cách ông ta nghĩ và hành động.

(Y/n) cũng phải cảnh giác với ông ta. Em không thể tiếp xúc da thịt với ông. Nếu ông ta bị ảnh hưởng, thì khả năng trốn thoát của em sẽ gần như bằng không.

Em thở dài. Lại suy nghĩ nhiều quá rồi, không ngủ nổi. Nhưng em không làm gì khác được vì tính mạng cứ liên tục gặp nguy hiểm, nhưng lúc này, em cần đảm bảo bản thân được nghỉ ngơi đầy đủ.

. . .

THANG ĐO TÌNH YÊU:

Ace: 36% (+6) — Sau khi nhận ra mình yêu bạn, cảm xúc của anh ấy có tăng lên một chút. Và anh ấy cũng trở nên ám ảnh hơn với suy nghĩ mình là người khiến bạn hạnh phúc.

Marco: 35% (+25) — Môi kề da thực sự là điều khiến cảm xúc của anh tăng lên. Làn da của bạn... thật sự gây nghiện... n̵g̵h̵i̵ệ̵n̵ ̵đ̵ế̵n̵ ̵m̵ứ̵c̵ ̵a̵n̵h̵ ̵ấ̵y̵ ̵c̵ó̵ ̵t̵h̵ể̵ ̵ă̵n̵ ̵t̵ư̵ơ̵i̵ ̵n̵u̵ố̵t̵ ̵s̵ố̵n̵g̵ ̵b̵ạ̵n̵.̵

A/N: Hi vọng các bạn thích chương này, nó nói về cảm xúc của Ace và Marco, cũng như một chút về trái ác quỷ của (Y/n). Hãy sẵn sàng cho các chương tiếp theo, vì nó sẽ rất ngớ ngẩn;)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net