Chương 1: Rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện chỉ được đăng ở Wattpad hoặc Facebook
.---/../-.//-.--/.-/.

Bây giờ, Cố Hiểu Mộng ngay cả quyền được mơ thấy Lý Ninh Ngọc cũng không còn nữa. Chính nàng đã tự tước đoạt đi quyền lợi này, từ sau cái lần thất thần ngay trước mặt của Washizu. Hôm đó, Washizu kêu Cố Hiểu Mộng đến để hỏi về chuyện của một bức mật điện. Quá trình giải mã bức mật điện kia cứ chậm chạp, không chút tiến triển. Washizu cau mày, có chút tức giận, mà trong lúc ông ta đang hỏi một số vấn đề thì nàng lại thất thần.

"Không nghỉ ngơi tốt à?" Lúc Cố Hiểu Mộng hồi thần thì có chút hoảng hốt, Washizu chủ động đưa cho nàng một bậc thang. Chuyện này rốt cuộc cũng giải quyết xong, nhưng lại khiến cho cả người của Cố Hiểu Mộng đổ mồ hôi lạnh.
Không thể cứ tiếp tục như vậy.

Ra khỏi Cầu trang bao lâu rồi? Bốn tháng? Hay là năm tháng? Cố Hiểu Mộng chưa từng nghĩ đến chuyện này. Dường như nàng vốn dĩ chưa từng ra khỏi chỗ đó. Buổi sáng, nàng sống ở Bộ Tư Lệnh. Buổi tối, nàng sống ở Cầu trang. Những giấc mộng kéo dài vô tận, không có logic. Mỗi khi nhắm mắt là lại bắt đầu xuất hiện, kéo dài cho đến khi bình mình của ngày mới ló dạng. Hình ảnh trong giấc mơ lại vô cùng đặc sắc. Người bản thân muốn gặp, mỗi ngày đều có thể gặp mặt, chỉ là quá đơn điệu. Những hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại, gắn kết với nhau nhưng không hề theo bất cứ trật tự logic nào, cũng không biết đang muốn biểu đạt điều gì, mà cũng có thể biểu đạt được điều gì chứ?

Dù sao nằm mơ cũng sẽ gây ảnh hưởng đến tinh thần. Tuy thường ngày, phần lớn mật điện Cố Hiểu Mộng chỉ cần xem lại một chút rồi ký tên là được. Nhưng công chuyện ở Sở Cơ Yếu phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, huống hồ bây giờ thân phận của nàng lại còn tăng thêm một tầng. Mỗi giây mỗi phút đều phải đề cao cảnh giác là việc mà nàng bắt buộc phải đảm bảo.

Lúc vừa ra khỏi Cầu trang, thực ra Cố Hiểu Mộng đã từng sốt cao triền miên không dứt. Nàng nằm trên giường, trong cơn mơ hồ chợt cảm giác như Lý Ninh Ngọc đang bên cạnh nàng. Thậm chí, đôi khi cô sẽ đi đến cạnh giường để xem thử nàng một chút.

Lần đó, khi Lý Ninh Ngọc đến, Cố Hiểu Mộng mơ mơ màng màng mở mắt ra. Lý Ninh Ngọc mặt bộ trang phục trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy. Cô mặc một chiếc sườn xám màu trắng, bởi vì được điểm xuyến bằng những sợi tơ bạc nên hơi hiện ra chút ánh sáng. Nơi cổ áo là một đóa hoa cũng làm từ tơ bạc.

Cố Hiểu Mộng ngơ ngác nhìn Lý Ninh Ngọc một lúc lâu, hỏi cô: "Chị Ngọc, nuốt Kaly Xyanua thì có đau không?"

Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Có hơi đau một chút."

Nàng lại hỏi Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc, chị có lạnh không?"

Gương mặt của Lý Ninh Ngọc vẫn mang theo nét cười, nói: "Có chút lạnh."

Cố Hiểu Mộng sờ lên bàn tay của Lý Ninh Ngọc, lạnh như một tảng băng.

Cố Hiểu Mộng sốt cao, tay của nàng vốn dĩ đã rất lạnh, nhưng khi nàng chạm vào bàn tay của Lý Ninh Ngọc, nước mắt lại từ khóe mắt lăn dài xuống má. Cho dù cô cứ đứng trước mặt nàng như vậy, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt đều vô cùng sinh động, nhưng sự lạnh lẽo này lại trực tiếp nhắc nhở Cố Hiểu Mộng. Chị Ngọc của nàng, đã chết rồi.

Trái tim của nàng rất đau, cực kỳ đau, lại cũng rất hận, nắm chặt lấy tay của Lý Ninh Ngọc, không chịu buông ra.
Nàng hỏi Lý Ninh Ngọc: "Tại sao chị lại cứu em?"

Lý Ninh Ngọc chỉ mỉm cười nhìn nàng, không nói lời nào.
Cố Hiểu Mộng lại hỏi tiếp: "Chị Ngọc, em nên làm thế nào đây?"

Thực ra hỏi ra những câu hỏi tưởng như rất nhẹ nhàng này chính là những lời nàng muốn hỏi nhất nhưng lại không hề muốn nhận được đáp án. Bởi vì giải đáp hay trả lời, trong lúc này mà nói, đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi.

Điều cần thiết nhất bây giờ, là phải dùng hành động thực tế đi làm một số chuyện gì đó.
Cố Hiểu Mộng lầm bầm, giống như đang thề độc: "Chị Ngọc, em sẽ bào thù cho chị, giải quyết từng chuyện một."
Vừa dứt lời, Cố Hiểu Mộng chợt bừng tỉnh. Lý Ninh Ngọc cứ như vậy mà biến mất.Cố Hiểu Mộng dùng tay chống đỡ cơ thể, vùng vẫy muốn ngồi dậy.

Nàng cất cao giọng hướng về nơi Lý Ninh Ngọc vừa đứng, hỏi: "Chị Ngọc, chị nói xem. Cái mạng này, em phải trả lại cho chị bằng cách nào đây?"

Lời vừa nói ra, nơi đó vẫn là một mảnh trống rỗng. Bóng dáng của Lý Ninh Ngọc cũng không còn xuất hiện nữa.

Đoạn đối thoại của hai người dừng lại ở lời hứa của Cố Hiểu Mộng.

Cảm giác đau nhói truyền đến, Cố Hiểu Mộng mở mắt ra. Lần này mới thực sự đã tỉnh mộng. Bác sĩ đang tiêm thuốc cho nàng. Lần đầu tiên Cố Hiểu Mộng cảm thấy căn phòng của nàng rộng lớn đến đáng sợ, giống như cho dù có bỏ thêm bao nhiêu đồ vật vào thì cũng không thể lấp đầy, trống không, rỗng tuếch. Nàng muốn mở miệng, lại phát hiện cố họng của mình không thể phát ra âm thanh. Nàng dứt khoát khép miệng lại. Bây giờ cũng không còn điều gì cần nói nữa.

Đối với việc báo thù, Cố Hiểu Mộng xem nó như là chuyện cuối cùng mà nàng phải làm trong sinh mệnh của mình. Nàng bất chấp hậu quả, không nghĩ đến sống chết.

Khoảng thời gian đó, ý chí của nàng luôn trong trạng thái tập trung cao độ, trái tim lại vô cùng lạnh lẽo. Nàng chỉ muốn áp dụng phương pháp gọn gàng, dứt khoát để báo thù một cách sảng khoái nhất. Nàng chỉ một lòng muốn chết. Tâm trạng lúc đó thậm chí còn kích thích đầu óc của nàng hơn cả những lần đi săn sư tử ở Châu Phi. Nàng nghĩ, chi bằng cứ chết ngay giây phút báo thù xong cho rồi. Chết ở thời khắc vui sướng, chói lọi nhất, trả cái mạng này cho Lý Ninh Ngọc.

Sau này Cố Hiểu Mộng nhớ lại. Nàng ở thời điểm đó, so với lúc ở trong Cầu trang, cũng không khác biệt lắm, cứ cắm đầu về phía trước, đúng là quá trẻ con.

Sự thành thục của nàng, bắt đầu từ khi nàng một lòng muốn chết nhưng vẫn bình yên sống sót.

Người sống, thì vẫn nên gánh vác một số chuyện, giống như Cố Hiểu Mộng vậy. Người được người khác miễn cưỡng đẩy ra khỏi chốn Địa Ngục thì đã không còn cách nào giống như trước nữa.

Thế là trên lưng nàng gánh vác tín ngưỡng và khát vọng của Lý Ninh Ngọc, nhắm mắt đi theo con đường đã vạch sẵn.

Sau việc thất thần lần đó, nàng đã đến bệnh viện kê một chút thuốc an thần.
Thoát ra thôi. Hôm đó, trước khi ngủ, nàng đã uống hai viên an thần, không hề do dự. Khi nuốt vào, một ý nghĩ kỳ lạ chợt xuất hiện. Nếu như Lý Ninh Ngọc vẫn còn sống, chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui vì sự dứt khoát lúc này của nàng.
Nàng trưởng thành rồi, với tốc độ kinh người.

Washizu đã nói không dưới một lần, ít nhất Tatsukawa đã làm đúng một chuyện, chính là thúc đẩy Cố Hiểu Mộng nhanh chóng trưởng thành, biến thành một mũi dao sắc của Bộ Tư Lệnh. Đôi khi sẽ có người ở trước mặt nàng nhắc đến Tatsukawa, nhưng dường như lại không ai nhắc đến thiên tài giải mã máy Enigma - Lý Ninh Ngọc, bởi vì cô vốn dĩ chỉ là một khoa trưởng, chưa đủ tầm để đám người xốc nổi ăn không ngồi rồi của Bộ Tư Lệnh ghi nhớ.

Nhưng có một lần Vương Điền Hương từng nói. Hắn ta đùa, nói cho dù Cố Hiểu Mộng có nói năng cẩn trọng như thế nào đi nữa thì đều không trở thành băng sơn mỹ nhân giống như Lý thượng tá được: "Cô thua tại gương mặt. Chỉ mỗi đôi mắt đó đã làm giảm bớt năm phần uy nghiêm của cô rồi."

Cố Hiểu Mộng nghe xong, khẽ cười một cái, không nói gì, cũng không tức giận. Trong trò chơi "bắt quỷ" do nàng làm chủ kia, Vương Điền Hương có thể sống sót ra ngoài vì ngay thời khắc cuối cùng, đột nhiên Cố Hiểu Mộng lại muốn để hắn ta sống, không liên quan gì đến lòng thương hại. Nàng nghĩ, ít nhất cũng phải để lại một người, chứng kiến màn báo thù này của nàng, một mình nàng thôi thì vẫn chưa đủ.
Sau khi gạt bỏ tình cảm, làm việc thực sự thuận lợi hơn trước rất nhiều, rất nhiều chuyện dường như có thể tiến xa hơn trước rất nhiều. Nhưng Cố Hiểu Mộng vẫn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Lý Ninh Ngọc.

Nàng muốn hỏi cô trước khi đợi được ánh rạng đông xuất hiện, sẽ luôn chìm trong bóng tối vô tận như lúc này sao?

Ánh sáng đó sẽ phải đi đâu để tìm đây?

Chị Ngọc, ánh sáng này phải đi đâu để tìm đây?

Những vấn đề này, nàng không có ai để hỏi. Ngoài Lý Ninh Ngọc, có lẽ những người khác nghe đều sẽ không hiểu.
Nàng từng mang theo vấn đề này mỗi đêm mơ về Cầu trang, nhưng trong mơ, nàng chỉ là một người đứng xem, nhìn những khung cảnh nàng muốn xóa cũng không xóa được đang tái hiện lại. Nàng mở miệng, nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.Lúc ở Cầu trang, nàng chưa từng nhìn thấy di thể của Lý Ninh Ngọc. Cho đến khi cô bị đốt thành tro bụi, nàng vẫn không thể nhìn cô lần cuối. Không phải nàng không muốn, là nàng không có cơ hội. Cái chết, cái chết của Lý Ninh Ngọc, trong lòng của Cố Hiểu Mộng chính là một bàn tay lạnh như băng.

Hai viên thuốc an thần mỗi tối, giúp Cố Hiểu Mộng từ biệt Cầu trang, cũng từ biệt Lý Ninh Ngọc. Thế giới của nàng hoàn toàn chìm trong bóng tối vô tận.

Người khiến cho nàng trưởng thành, trước giờ đều không phải là Tatsukawa, mà là Lý Ninh Ngọc.

Nửa năm sau khi Cố Hiểu Mộng thăng lên chức Sở trưởng, một tờ lệnh thuyên chuyển được đặt trên bàn của nàng. Trên đó để muốn điều nàng đến chính quyền đặc biệt của thành phố Thượng Hải, nhậm chức Sở trưởng khu 3 của Sở Cơ Yếu.

Khu 3 của Sở Cơ Yếu là một nhánh mà chính quyền đặc biệt vừa lập, vẫn còn ở giai đoạn khởi đầu. Nếu vừa đến nơi đó, cho dù là về quan hệ giao tiếp hay là độ khó của công việc, không cần nghĩ cũng biết. Nhưng dù sao Hàng Châu cũng không thể so với Thượng Hải, cho nên lần thuyên chuyển này, mặc dù nhìn sơ giống như nhậm chức tương ứng nhưng trên thực tế lại là một lần lên chức.

Đối với việc rời đi, Cố Hiểu Mộng cảm thấy không quan trọng. Con người vốn dĩ luôn di chuyển, có thể nàng sẽ thích hợp ở Thượng Hải hơn cũng không chừng. Chỉ là lần thuyên chuyển này, phía sau nàng có rất nhiều công việc cần phải bàn giao.

Chuyện khiến cho Cố Hiểu Mộng không ngờ đến chính là, người thực sự cảm thấy đáng tiếc với chuyện nàng rời đi, lại là Washizu. Dù sao một thiên tài giải mã như thế này, vừa mới đi vào trạng thái thì lại phải rời đi rồi. Đồng nghiệp hoặc cấp dưới của Bộ Tư Lệnh mặc dù ngoài mặt đều tỏ ý chúc mừng, nói là không nỡ này nọ, nhưng trên thực tế đều ước Cố Hiểu Mộng có thể mau chóng rời khỏi đây. Cũng đúng. Sau khi nàng đến, mỗi ngày Sở Cơ Yếu đều bận tối mắt tối mũi. Những phòng ban khác thì ban ngày làm việc nhàn hạ, đêm xuống thì đi ca múa vui chơi. Chỉ có Sở Cơ Yếu, ban ngày như đánh trận, buổi tối thì tiếp tục tăng ca đánh trận.

Một ngày trước khi rời đi, Cố Hiểu Mộng vẫn không kiềm được đi đến văn phòng của Lý Ninh Ngọc nhìn thử một chút. Chậu quân tử lan nàng từng đưa đến đây, giờ đã được khoa trưởng mới của khoa tình báo chăm sóc vô cùng xanh tốt, um tùm.

Lúc trước, khi khoa trưởng mới vừa chuyển về chỗ này, nhãn lực của Triệu Tiểu Mạn vô cùng tốt chạy, tới hỏi Cố HIểu Mộng có muốn đưa chậu quân tử lan kia về đây không.

Sau khi làm lãnh đạo, Cố Hiểu Mộng phát hiện, Triệu Tiểu Mạn từng khiến nàng vô cùng chán ghét kia, bây giờ giống như một tập tài liệu trên bàn làm việc của nàng vậy. Đến, thì nhìn một chút, đi, thì cứ đi thôi, sẽ không để lại bất cứ vết tích gì trong lòng nàng. Không có chán ghét, đương nhiên lại không cần nói đến yêu thích.

Cố Hiểu Mộng cũng không thèm nhìn Triệu Tiểu Mạn. Đôi mắt luôn đặt trên tập tài liệu, tay lại ngừng bút.

Chậu hoa kia nàng chưa từng động vào. Lúc Lý Ninh Ngọc rời đi nó ở chỗ nào thì bây giờ nó vẫn nằm nguyên chỗ đó, bao gồm tất cả những thứ trong văn phòng kia, ngay cả nắp chén trà vẫn chưa kịp úp lại, đặt ở một bên, vẫn còn nguyên phong nằm bất động ở đó. Văn phòng kia, Cố Hiểu Mộng chưa từng cho người ta quét dọn. Ngay cả khi nàng là khoa trưởng, cũng chỉ giống như một vị khách qua đường, đối đãi với bất cứ món đồ nào cũng đều cẩn thận từng li từng tí.

"Không cần." Cố Hiểu Mộng nói, sau đó tiếp tục động tác trên tay, từ đầu đến cuối đều không nhìn đến Triệu Tiểu Mạn.

Sau đó, nàng lại bổ sung thêm một câu: "Nói với khoa trưởng của mấy người không nên tùy tiện di chuyển đồ đạc."

Chờ khi Triệu Tiểu Mạn hậm hực bỏ đi, Cố Hiểu Mộng mới ngẩng đầu, nhìn của gỗ được đóng lại vô cùng nhẹ nhàng, ngồi ngẩn người.

Chỉ cần những đồ vật kia nằm bất động ở chỗ cũ thì nàng sẽ cảm thấy Lý Ninh Ngọc vẫn đang ở đây. Hoặc là nói, Lý Ninh Ngọc sẽ còn quay trở về, giống như mãi mãi chừa lại một căn phòng cho người thân đang xa nhà.

Chuyến viếng thăm lần này, thực ra lại là lần đầu tiên Cố Hiểu Mộng quay về sau khi nàng rời khỏi căn phòng này. Khoa trưởng thấy Cố Hiểu Mộng đến, cuống quýt đứng dậy.

"Không có gì, chỉ đến xem thử thôi." Cố Hiểu Mộng gật đầu với khoa trưởng, tùy tiện nói.

Bởi vì chưa từng thấy Cố Hiểu Mộng nói chuyện phiếm với mình cho nên khoa trưởng nhất thời không nói nên lời, đứng chết trân ở đó. Người làm tình báo và giải mã, trong phương diện giao tiếp, dường như đều không quá am hiểu.

"Khi tôi vừa đến Bộ Tư Lệnh thì đã được điều đến khoa này. Khi đó..." Nhìn cảnh nhớ người, Cố Hiểu Mộng không kìm được nói nhiều hơn, dường như nó từ trong lồng ngực chạy vọt ra. Nó không thèm quan tâm người nghe là ai, nếu như không có người nào nghe thì có thể nó cũng sẽ vẫn thoát ra.

"Khi đó vẫn là Khoa trưởng Lý nhỉ." Khoa trưởng đương nhiệm nói tiếp câu cuối cùng.
Đến lượt Cố Hiểu Mộng trầm mặc.

Nơi này thực sự chưa từng thay đổi một chút nào cả. Tất cả đều giữ nguyên dáng vẻ trước đây. Thậm chí vị trí bày chiếc điện thoại kia cũng không hề thay đổi. Nhưng dường như tất cả đều đã đổi thay. Khí tức đã từng có, theo ô cửa sổ mở ra phân nửa kia, biến mất không một dấu tích. Ngay cả nàng, cũng phải rời khỏi nơi này rồi.

Chậu quân tử lan kia, cứ để nó ở đây đi, thay nàng, thay Lý Ninh Ngọc, bảo vệ nơi này.
Cố Hiểu Mộng ra ngoài, đi đến cuối hành lang, nhịn không được quay đầu nhìn lại, giống như vô số lần quay đầu nhìn lại khác. Chỉ là, lần này Lý Ninh Ngọc không hề bước ra, ngay cả ảo giác về cô cũng không xuất hiện, giống như không đành lòng từ biệt.
Tạm biệt, chị Ngọc. Cố Hiểu Mộng khẽ nói trong lòng, đối diện là hành lang trống rỗng.

__________________________________________

2021520521 vui vẻ. 

Truyện mới lên sàn rồi đây. 

Đây là truyện thứ hai về Ngọc Mộng mà mình rất thích, chỉ sau bộ Tiên cơ <<先手>>. Văn phong của tác giả rất hay, hi vọng mình thể truyền tải trọn vẹn cảm xúc của bộ truyện này đến cho mọi người.

Và vì để có thể trau chuốt câu văn nên thời gian cập nhật sẽ lâu 1 chút, hi vọng mọi người kiên nhẫn chờ đợi nha ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net