Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Niệm Cửu nhìn gần trăm nhãn cầu to có nhỏ có, nồng nặc tử khí trong lòng Đàm Phong Nguyệt, trầm mặc hồi lâu.

Đàm Phong Nguyệt thấy hắn trầm mặc như có chút nghi ngờ: "Sao vậy? Phát hiện ra chỗ nào có vấn đề rồi ư?"

Chỗ này đâu đâu cũng có vấn đề, nhưng có vấn đề nhất là ngài đó, Phong Nguyệt lão tổ tông ạ!

Lời này đương nhiên Đàm Phong Nguyệt không nói thẳng ra được, vậy nên hắn chỉ nhìn đống nhãn cầu chằm chằm, tiếp tục trầm mặc, đồng thời bỗng sinh lòng hoài nghi mình với y, rốt cuộc ai mới là thân oán sát.

Đàm Phong Nguyệt ngẫm nghĩ trong phút chốc, tự đoán ra Tần Niệm Cửu đang trầm mặc cái gì, bèn thanh minh: "Ta biết ta hơi chậm tay, nhưng trên nhãn cầu này có sáp, ta không muốn chạm vào lắm, nên mới mất một lúc để tẩy—"

"..." Tầm Niệm Cửu đưa bàn tay đỡ trán, ngắt lời hắn, "Không, không phải là vấn đề này... Kiểm tra thì kiểm tra, ngươi nhổ nhãn cầu người ta xuống làm gì?"

Đàm Phong Nguyệt nhíu nhẹ mày: "Để tiện so sánh?"

Tần Niệm Cửu hít một hơi khí lạnh: "... Cần gì phải thế."

Cho rằng hắn sợ nhìn thấy thứ này, Đàm Phong Nguyệt gấp vải lại để hắn khỏi thấy, rồi lại thật thà một cách khó hiểu: "Màng mắt này trông có điều ẩn giấu, không nhổ xuống so sánh, sao có thể đưa ra kết luận chính xác?"

Tần Niệm Cửu mấp máy miệng, cuối cùng cũng chỉ thốt ra được: "... Có lý."

Thôi vậy thôi vậy, thi thể chẳng qua chỉ là cái vỏ rỗng, nhổ cũng nhổ rồi, đắn đo việc này có thích hợp không thêm nữa thì có ích gì. Tần Niệm Cửu đứng dậy, vươn tay mở tấm vải trắng trong lòng Đàm Phong Nguyệt ra, đảo mắt nhìn, quả như y nói, màng trắng trong mỗi nhãn cầu đều giống hệt nhau. Hắn không khỏi cau mày: "Vừa rồi ngươi nói 'có lẽ là' chú thuật... Sao vậy, ngươi không dò ra dấu vết chú thích trên đây ư?"

Đàm Phong Nguyệt gật đầu: "Không dò ra. Đoán chừng có thể là chú thuật gì đó ta chưa từng tiếp xúc, nên muốn để ngươi dò thử."

Với tu vi của Đàm Phong Nguyệt mà còn chẳng dò ra được, Tần Niệm Cửu càng không tự tin gì về mình, song vẫn nghe lời đặt tay lên trên nhãn cầu, tĩnh tâm ngưng thần. Hồi lâu sau, hắn thu tay về, lắc đầu: "Chỉ có tử khí và oán khí."

Đàm Phong Nguyệt không hề lấy làm lạ, quay người ấn lại từng nhãn cầu trong lòng về chỗ cũ, vừa ấn vừa nói: "Vậy thì càng kỳ quái rồi. Con nhạn bay qua cũng để lại dấu, trên thế gian nào có thứ chú thuật không để lại vết gì?"

Tần Niệm Cửu bấm thanh quyết, rửa tay xong tiện thể làm sạch cả người, rồi mới lại gần Đàm Phong Nguyệt: "Vào thôn tìm thử, xem có manh mối nào khác không."

Thôn trang này không lớn lắm, tổng cộng cũng chỉ ba bốn mươi hộ dân, nhà cửa san sát, trên ruộng đồng màu mỡ trồng cây trồng xanh tốt um tùm, có điều đã lâu không được ai chăm nom nên cỏ dại mọc dài cả tấc khắp các khe hở.

Hàng ngọn nhân đăng rọi sáng ngời ngợi khắp nơi trong thôn như thể đang ban ngày, mùi sáp người mỡ người cháy gay mũi, Tần Niệm Cửu lấy tay bịt mũi, bước vào một căn nhà trống, Đàm Phong Nguyệt theo sát sau.

Trong nhà là khung cảnh nhà nông hết sức bình thường, sàng nia giỏ rá chất đống một chỗ, hàng chum đất xếp ở góc nhà, bát đũa trên bàn vẫn chưa được dọn, cơm canh còn thừa giờ đã đầy ruồi bâu vo ve. Đếm số bát đũa trên bàn, hẳn là một gia đình bốn người.

Gia đình bốn người...

Tần Niệm Cửu bỗng cảm thấy hơi khó chịu, rời mắt khỏi chiếc bàn, tới chỗ bàn thờ dựng ở góc tường.

Trên bàn thờ sơn son thờ một bức tượng Thần Nông, nhang cắm trong lư hương, trong bát phúc thọ đặt hoa quả đã thối rữa. Tần Niệm Cửu cụp mắt, thấy dưới bát phúc thọ chặn mấy tấm hoàng phù, bèn vươn tay rút ra.

Hắn nhìn tấm phù, chưa kịp nhíu mày thì Đàm Phong Nguyệt đi kiểm tra phòng trong vén rèm, bưng một cái bát sứ bước ra, trầm giọng nói: "Có vấn đề."

Tần Niệm Cửu vẫn nhìn hoàng phù trong tay, đáp mà không ngẩng đầu: "Thế nào?"

"Có một bát thuốc đặt cạnh giường trong phòng," Đàm Phong Nguyệt đưa chiếc bát sứ rỗng trong tay cho y, "Thuốc bên trong có vấn đề."

Đáy bát sứ còn sót lại một lớp bã thuốc dinh dính, Tần Niệm Cửu điềm nhiên đưa ngón tay quết, chuẩn bị đưa lên mũi ngửi thử thì đột ngột khựng lại, ngại ngùng nói: "Ta không tinh thông dược lý..."

Hắn chỉ có ký ức từ khi vào vùng giao giới về sau, tuy từng đọc không ít y thư người sống đốt xuống, cũng coi như am hiểu thuốc thang, nhưng không tài nào liên hệ được bản thân dược liệu với mùi của nó.

Nghe hắn nói vậy, Đàm Phong Nguyệt bèn lấy bát sứ về, liệt kê thành phần của phương thuốc này: "Hoa mật mông, xuyên luyện tử, xác ve sầu, xuyên khung, hoa cúc trắng, khương hoạt..."

Tần Niệm Cửu từng đọc qua những vị thuốc này trong sách, nghiêng đầu tiếp lời: "Củ ấu trắng, thân đương quy, địa cốt bì... Có thể bổ máu hoạt máu, tiêu màng sáng mắt, đâu có vấn đề gì?"

"Phải, nhưng có thêm một vị," Đàm Phong Nguyệt nhíu đôi mày mác, đặt bát sứ qua một bên với vẻ ghê tởm, "Thêm một vị 'máu thịt người'."

Tần Niệm Cửu lặng thinh, hồi lâu sau mới mắng một câu chết tiệt: "Kẻ nào làm chuyện ngu xuẩn vậy..."

Cho máu thịt người vào thuốc đã là hành động ngu muội từ thời thượng cổ, ông tổ nghề dược sư Hoàng Cốc Tử ngàn năm trước từng nói cách làm này "thâm độc vô dụng", xằng bậy nực cười", cảnh cáo người đời đừng bao giờ làm chuyện độc ác này nữa. Vả lại người tu hành đều biết, cách này nào chỉ vô dụng nực cười thôi, một khi máu thịt rời cơ thể sẽ trở thành vật âm, ăn vào chẳng những bị dính nhân quả, mà còn sẽ bị đổi mệnh số, nhẹ thì vận rủi quấn thân, vạn sự trắc trở, nặng thì tai hoạ gõ cửa, cũng có khả năng lập tức chết ngang.

Bách tính bình thường ai mà nghĩ đến chuyện bỏ máu thịt vào thuốc chứ? Đàm Phong Nguyệt cầm quạt xếp gõ loạn nhịp vào lòng bàn tay: "Ngươi thì sao, có phát hiện gì chưa?"

"Có, ngươi xem cái này đi." Tần Niệm Cửu đưa tấm hoàng phù trong tay ra.

Đàm Phong Nguyệt không nhận lấy mà chỉ quét mắt qua rồi lấy quạt đập tay hắn, quay mặt đi nó:, "Đầu thừa đuôi thiếu, chu sa không thuần, bốn cạnh đứt đoạn... Thứ bẩn thỉu gì thế này, bỏ ra, đừng làm bẩn mắt ta."

... Vừa nãy lúc nhổ nhãn cầu người ta có thấy ngươi phản ứng thái quá như này đâu? Tần Niệm Cửu nghẹn họng liếc y một cái, thu tay về: "Có thể thấy người này muốn vẽ một tấm phù phá chướng, có điều thành phẩm này... quả thực hơi thê thảm."

Nào chỉ thê thảm, hắn còn suýt đau lòng cho tờ giấy vàng bị vẽ hỏng kia kìa.

"Hừm..." Tần Niệm Cửu miết qua chu sa trên đó bằng bụng ngón tay, "Vẽ khoảng hơn nửa tháng trước. Số thuốc kia thì sao, có từ bao giờ?"

Đàm Phong Nguyệt đưa ra câu trả lời rất cụ thể: "Mười bốn ngày trước."

Tần Niệm Cửu gật đầu: "Thời gian cũng khá khớp. Xem chừng kẻ bốc phương thuốc này và kẻ vẽ tấm phù là cùng một người."

"Dùng chữa bệnh màng mắt ư..." Đàm Phong Nguyệt mang máng có một suy đoán, song không vội đưa ra kết luận mà chỉ nói, "Đi thôi, xem trong những nhà khác còn thứ nào tương tự không."

Hai người họ rất mau lẹ, không dây dưa phút nào, chia ra tra xét mười mấy căn nhà, sau đó gặp nhau ở bãi đất trống.

Quả nhiên, nhà nào cũng có hoàng phù do cùng một người vẽ, phòng nào vườn nào cũng có bã thuốc giống nhau.

Cầm xấp hoàng phù trong tay, Tần Niệm Cửu cũng láng máng đoán ra được điều gì, sắc mặt không tốt lắm: "Còn một chỗ chưa xét."

Đàm Phong Nguyệt hiểu ngay: "Phòng của La Sát Tư."

Chẳng cần nhọc lòng tìm đâu xa, trên đường vẫn còn vết sáp mà "Ôn Du" công tử để lại khi vật vã lết ra ngoài, dẫn hai người đến một tiểu viện ở cuối ngõ.

Tiểu viện không lớn, bên trong chỉ có một gian nhà gạch mái tranh, song được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp, trên chiếc ghế trúc dưới mái hiên đặt một khung thêu.

Trên khung thêu làm từ trúc căng một mảnh vải đỏ, Đàm Phong Nguyệt cầm lên xem, trên đó thêu dở một đôi én cùng bay sống động như thật, đã bị vết ố nước mưa vấy bẩn.

Ánh lửa ấm áp mê người xuyên qua cửa sổ, đứng bên cửa sổ có thể thấy trong phòng đốt đầy những nến đỏ nến trắng, cái to bằng miệng bát, cái nhỏ bằng ngón tay, không ít nến đã cháy hết, chỉ để lại hàng dòng sáp khô cứng, cạnh sáp nến là vết máu loang lổ, vẫn còn ươn ướt, khá là mới.

Tần Niệm Cửu thu mắt về, lại liếc nhìn quần áo phơi trong viện,: "Là chỗ này."

"Hẳn vậy." Đàm Phong Nguyệt đặt khung thêu xuống, đẩy cửa tiến vào.

Gió cuốn ánh nến bùng lên, lay lắt chào đón người tới. Căn phòng này rất nhỏ, chỉ cần đưa mắt là nhìn thấy trọn, Đàm Phong Nguyệt chậm rãi rời chỗ đặt nến trên nền, tới phía dưới xà nhà, dựng lại chiếc đôn ngã đổ, đoạn ngước mắt nhìn thứ buộc trên xà.

Tần Niệm Cửu đứng phía sau y, cũng ngước đầu lên. Ban nãy hắn đã kiểm tra vết thắt trên cổ La Sát Tư nên không hề lấy làm kinh ngạc: "Cô ta thắt cổ tự tử."

Thứ treo trên xà là một tấm vải trắng thường thấy. Hắn gảy mũi ô vạch tấm vải nọ ra rồi khều xuống, giũ nhẹ thì thấy trên đó có một mảng màu nâu đậm, hệt một đoá hoa mận không nở nên úa tàn.

Đã xảy ra chuyện gì, mà lại khiến một nữ tử ôm theo oán hận, tự kết liễu đời mình, oán hận còn nặng tới mức cô biến thành La Sát Tư? Tần Niệm Cửu cụp mắt nhìn tấm vải trên tay, nghĩ tới câu "tại sao vẫn không nhìn thấy" mà La Sát Tư hét lên khi nãy, thình lình hỏi không đầu không đuôi: "Ngươi nói xem, vì sao người ta phải đốt nến?"

Đàm Phong Nguyệt bước tới bên bàn, nhặt một chiếc hà bao cũ thêu hoa quế lên: "Để chiếu sáng."

Chiếc hà bao trong tay đã phai màu, tay nghề thêu cũng vụng về non nớt, y kéo dây rồi dốc đồ trong đó ra, là một tấm thẻ gỗ nhỏ. Thẻ gỗ có hơi cũ nhưng được giữ gìn rất cẩn thận, bên trên khắc bốn chữ "Thiên tôn hộ pháp".

Cứ cảm giác mình vừa thấy thẻ gỗ này ở đâu đó... Y nghĩ ngợi chốc lát, kéo tay Tần Niệm Cửu cách tay áo.

Tần Niệm Cửu đương mải nhìn ngang nhìn dọc căn phòng, bị động tác của y làm giật bắn mình: "Ấy ấy, xin tiên quân tự trọng!"

Đàm Phong Nguyệt phớt lờ lời nhảm nhí của hắn, lấy quạt vén tay áo hắn, quả nhiên thấy một tấm thẻ gỗ tương tự được xâu qua một sợi dây đỏ, buộc trên cổ tay. Đàm Phong Nguyệt nhìn thẻ gỗ trên cổ tay hắn chằm chằm, nhíu mày: "Cái xác này của ngươi... hình như có quan hệ không đơn giản với La Sát Tư."

Tần Niệm Cửu bị y nắm tay, ngón út nóng ran bất thường, song lại chẳng giãy ra nổi, đành để mặc y nắm, gắt gỏng nói: "Đoán ra từ lâu rồi. Cô ta luôn miệng gọi 'Ôn Du ca ca', mấy người trong thôn thì đều bị một nhát đoạt mạng, vậy mà cái xác này của ta lại có thể chạy thoát đến chỗ thần điện... Ta đoán có lẽ cô ta không hề muốn giết hắn."

Không làm thỏ, không làm hoa sen, phải làm giao nhân sống lâu — Tần Niệm Cửu cho rằng La Sát Tư hẳn đã bị tổn thương thần trí, chỉ hành động theo suy nghĩ vặn vẹo của cô ta, không biết rút gân, khoét xương bánh chè người ta cũng sẽ khiến họ mất mạng.

Mà tương tự, tàn niệm của "Trần Ôn Du" cũng luôn ngăn cản Tần Niệm Cửu, không để hắn tổn thương La Sát Tư... Đôi oan gia này còn phức tạp hơn cả chuyện viết trong thoại bản nhiều.

"Được rồi, bỏ ra bỏ ra!" Hắn không thích bị người ta túm lấy, dùng sức hất Đàm Phong Nguyệt ra, mấy tấm hoàng phù theo đó bay ra từ tay áo hắn, bị Đàm Phong Nguyệt bắt lại.

"Đây là gì thế?" Tần Niệm Cửu xoa cổ tay bị túm đau, tò mò lại gần nhìn thử, kế đó sững sờ.

Tuy vẫn từ cùng một người, nhưng so với số hoàng phù tìm được trong nhà nông dân, mấy tấm rơi từ tay áo hắn ra rõ ràng mới hơn nhiều, có lẽ mới vẽ độ hai ngày nay.

Hồi lâu sau, hắn đưa tay đỡ trán: "... Lại chuyện gì thế này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net