Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tấm vải treo trên xà, theo gió nhẹ đu đưa.

La Sát Tư không hề ra ngoài tàn sát bừa bãi như họ tưởng, mà quay gót trở về phòng, lấy một túi nến từ trong tủ ra, lại mò mẫm nhặt hòn đá lửa cạnh đó, thắp lửa một cách cứng nhắc và chậm chạp.

Cô thắp hết ngọn nến này đến ngọn nến khác, miệng nhẩm liên hồi: "... Tối quá... Tối quá..."

Từng ngọn nến trắng nến đỏ cháy lên, trên đất, trên bàn, trên giường, đâu đâu cũng đặt nến, chẳng còn chỗ đặt chân, ánh sáng ngập tràn căn phòng, khói cuồn cuộn thoát ra theo khe cửa sổ cửa chính, như nhốt cả tiểu viện trong mây mù mênh mang, tưởng đâu tiên cảnh.

Nhưng trong "tiên cảnh" này không có tiên nhân, chỉ có một La Sát Tư không mắt đã mất đi thần trí.

Có kẻ trong làng ngửi thấy mùi khói, bèn vịn tường theo khói tiến vào.

Nhân duyên quả báo, bởi uống thuốc dẫn bằng máu thịt nên ấn đường kẻ này đen kịt, trên trán đã phủ một tầng tử khí dày đặc, song bản thân lại không hay không biết, vừa chửi bới vừa đập cổng rầm rầm: "Lạc Thanh Vũ! Lạc Thanh Vũ! Ngươi làm trò gì ở bên trong đấy! Tính phóng hoả đốt làng hả?! Hả?!"

Đôi tay đương thắp nến của La Sát Tư run lên, vặn ngược đầu ra sau lưng nghe kèn kẹt.

"... Ít nến quá... Không đủ sáng..." Cô chầm chậm đứng dậy, đầu vẫn quay ngược lại, se sẽ cười.

Cổng viện bị xô mạnh từ trong ra, kẻ đương chửi bới nọ tức thì trợn trừng đôi mắt trắng đục, song còn chưa có cơ hội phản ứng thì đã bị đầu ngón tay tím đen sắc nhọn bóp nát cổ họng.

Máu tươi phun ra tung toé, bắn ướt bụi trên nền.

Kẻ hành hung vặn đầu thẳng lại, cất tiếng cười khản đặc, "... Cần, thêm nến...."

...

Huyễn cảnh đột ngột tan biến.

Tần Niệm Cửu thả lỏng đôi tay đã bất giác siết chặt, xoa xoa khớp ngón ấn đến đỏ lừ. Hắn nhìn nến trắng đỏ khắp nền trước mắt, nghe thấy tiếng mình nghiến răng phẫn nộ: "Cả một làng nhân đăng nhân chúc, tại sao không thấy lão đạo sĩ kia đâu?"

Đàm Phong Nguyệt liếc hắn: "Nếu đổi lại là ngươi làm chuyện này, còn có thể nhàn hạ ở nguyên chỗ cũ, chứ không muốn bỏ chạy ư?"

Nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng Tần Niệm Cửu vẫn chửi tục một câu. Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng dần sà xuống trên trời đêm, cố gắng chuyển sự chú ý về việc chính: "Cởi chuông cần người buộc chuông*, muốn giải oán thay La Sát Tư, vẫn phải tìm được lão đạo sĩ kia..."

(Ý nói rắc rối ai gây ra thì phải để người đó giải quyết)

Tìm thì không khó, trong tay họ có tấm phù mà lão đạo sĩ vẽ, bói một quẻ là được, có điều nếu lão ta cao chạy xa bay rồi, lẽ nào họ còn phải dẫn theo một La Sát Tư lớn ngồng đi tìm lão?

Đàm Phong Nguyệt cân nhắc giây lát: "Thực ra từ nãy ta đã cảm thấy có chút kỳ lạ... Ngươi không thấy, thay vì nói là 'oán niệm', thứ La Sát Tư này mang theo kỳ thực giống một 'chấp niệm' hơn ư?"

Y khẽ vuốt ve nan quạt: "Cô ấy không ăn thịt người như La Sát Tư bình thường, cũng không đến nơi khác làm chuyện ác, mà chỉ ở lại làng này—"

"Chấp niệm?" Tần Niệm Cửu trầm tư, "Nếu nói là chấp niệm, vậy cũng chỉ có thể là gặp Trần Ôn Du một lần thôi..." Hắn trỏ vào mình, "Nhưng chẳng phải Trần Ôn Du đến rồi đấy ư?"

Còn bị cô giết nữa.

Đàm Phong Nguyệt nói: "Cô ấy không 'nhìn' thấy."

Tần Niệm Cửu ngẩn người.

La Sát Tư không nhìn được, nên quả thực không "nhìn" thấy Trần Ôm Du.

Mắt cô đã bị dân làng nuốt vào bụng, lại mất thần trí, chỉ một mực thắp hàng ngọn nến, thậm chí chế dân làng thành hoa đăng nến sáp, những muốn xua đi bóng tối trước mắt, song tất thảy đều uổng công vô ích, cô vẫn chẳng nhìn thấy gì.

"Có cách nào để cô ấy tạm thời nhìn thấy được chăng..." Đàm Phong Nguyệt vỗ quạt vào lòng bàn tay như có điều suy tư, sàng lọc từng thuật pháp chú quyết có thể dùng trong đầu.

"Đôi mắt..." Hai chữ này nhẹ nhàng lăn trên đầu lưỡi Tần Niệm Cửu một vòng, lòng hắn chợt xao động, dứt khoát quay người ra ngoài sân, đi tìm La Sát Tư hãy còn bị giữ lại ở đầu làng.

Đàm Phong Nguyệt ngừng suy tư, đi theo: "Nghĩ ra cách rồi?"

"Chẳng phải chỉ thiếu đôi mắt thôi sao," Tần Niệm Cửu thản nhiên gác ô lên vai, ngữ khí hững hờ, "Ta cho cô ấy mượn là được chứ gì."

Đàm Phong Nguyệt nghe vậy thì hơi sững ra như có phần không hiểu nổi: "... Hà tất phải làm vậy?"

Tuy La Sát Tư kia đáng thương, song quả thực cũng đã gây tội nghiệp tàn sát dân làng, nếu thực sự không nghĩ ra thuật pháp nào dùng được thì chỉ còn cách trực tiếp trảm luôn, với năng lực của Tần Niệm Cửu, có lẽ cũng chẳng sợ bị oán sát phản phệ — Hà tất phải làm đến mức đó?

Tần Niệm Cửu không nghĩ vòng vo vậy, đáp gọn lỏn: "Coi như tích đức thôi."

Tuy rằng hắn không biết kiếp trước mình là người thế nào, song đã thành thân oán sát rồi thì chắc hẳn cũng chẳng tốt đẹp gì, vẫn nên tích thêm chút đức, dọn đường cho kiếp sau thì hơn.

Không cầu chuyển kiếp thành người, ít nhất đừng làm súc sinh mệnh khổ là được... Hắn thấy Đàm Phong Nguyệt nhìn mình một cách kỳ quái, bèn kiên nhẫn giải thích: "Cũng đâu có tặng cô ấy luôn, có mượn có trả mà—"

"Không phải," Đàm Phong Nguyệt ngắt lời hắn, lại là ánh mắt nhìn kẻ ngốc, "Có nhiều thuật pháp dời hồn đổi hồn vậy, tạm thời dời tàn hồn của cô ấy sang xác khác là được, cần gì phải dùng cách đã ngốc còn liều thế?"

Tần Niệm Cửu đã ngốc còn liều: "..."

Hắn định thần, chợt chắp tay cảm phục: "Rốt cuộc vẫn là Đàm tiên quân đại nghĩa."

Không rõ vì sao hắn lại đáp bằng câu này, Đàm Phong Nghiệp nhìn hắn khó hiểu: "Lời này có ý gì?"

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới chỗ La Sát Tư, La Sát Tư vẫn giữ nguyên tư thế khi trước, bị mười hai đạo kim quang cố định, nhân đăng bên cạnh cháy lách tách, phủ sắc ấm áp lên người cô.

Tần Niệm Cửu khoanh tay đứng cạnh La Sát Tư, nín cười nói: "Cả làng mù hết rồi, xác có mắt ở đây chỉ có hai người chúng ta, giữa nơi đồng không mông quạnh này cũng chẳng bắt đâu ra được người thứ ba... Cái xác Trần Ôn Du này của ta là người La Sát Tư muốn gặp, nên là ấy hả, cũng chỉ còn xác Đàm tiên quân ngươi là dùng được thôi—"

Đàm Phong Nguyệt: "..."

"Tiểu sinh xin thay mặt La Sát Tư cảm tạ," Tần Niệm Cửu học theo câu trong thoại bản, nhếch môi mỉm cười, chìa tay, "Xin mời, Đàm tiên quân."

Đàm Phong Nguyệt: "........."

Cuối cùng cũng bắt bí được Đàm Phong Nguyệt, còn dồn y cứng họng, Tần Niệm Cửu cố nín cười, nhìn y sải vài bước đến trước mặt La Sát Tư, gương mặt tuấn tú khuất bóng, bắt đầu bấm quyết Di Tinh Chuyển Hồn.

Đàm Phong Nguyệt vừa bấm quyết vừa trầm giọng nói: "Pháp quyết này chỉ giữ được một khắc, thần hồn của ta sẽ ở lại cơ thể, tạm thời tu bổ thần trí hộ để cô ấy có thể tỉnh táo, ngươi tranh thủ thời gian phối hợp giải quyết chấp niệm..."

"Yên tâm yên tâm, chỉ việc diễn tốt vai Trần Ôn Du thôi mà—" Tần Niệm Cửu hờ hững vẫy tay, ý cười lấp ló khoé môi bỗng cứng đờ lại—

Khoan đã, bây giờ hắn là "Trần Ôn Du", nếu Đàm Phong Nguyệt cho La Sát Tư mượn xác, tức là hắn với Đàm Phong Nguyệt sẽ phải—

Có bảo dừng thì cũng đã muộn.

Pháp quyết hạ, cơ thể La Sát Tư hoá thành một sợi khói xanh, được từng đạo linh quang dẫn vào người Đàm Phong Nguyệt.

Tần Niệm Cửu thấy cơ thể y run lên, khí tức toàn thân bỗng chốc thay đổi, nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đào hoa vốn lạnh lẽo dần tan băng, giăng sương, lồng một tầng lệ mịt mù.

"Đàm Phong Nguyệt" hơi khom tấm lưng trước giờ vẫn thẳng tắp, hàm răng trên khẽ cắn bờ môi mỏng luôn mím lại, khi mở miệng, giọng là chất giọng rất nhẹ rất dịu, nỉ non của một cô gái: "... Ôn Du?"

Tuy biết bây giờ người đang khoác thân xác trước mặt là Lạc Thanh Vũ, Tần Niệm Cửu vẫn không khỏi bị dáng vẻ mong manh yếu đuối này làm sởn gai ốc.

Chiết Chỉ Phú Hồn, Tản Nê Điểm Binh... Bao nhiêu thuật pháp tạo xác, sao hắn lại chọn cách tiện nhất tắt nhất, gọn nhất đồng thời cũng kỳ lạ nhất, chỉ để chọc tức Đàm Phong Nguyệt chứ?!

Mà Đàm Phong Nguyệt cũng cứ thế phối hợp với hắn chứ không dị nghị gì? Trước đấy có thấy y ngoan thế này bao giờ đâu?

Giờ hối hận cũng không kịp rồi. Tần Niệm Cửu chỉ đành diễn tròn vai "Trần Ôn Du" của mình, rặn một nụ cười, cố kiềm nén sự khó chịu, đáp lại: "... Thanh Vũ."

Tiếng này gọi ra có phần gượng gạo, hắn vội sửa lại, dịu giọng thêm một câu: "... Ta đến muộn."

Ngoài dự đoán, Lạc Thanh Vũ không hề phấn khích nhào vào hắn, cũng chẳng ôm hay hôn hắn mà chỉ thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ, người khẽ run lên. Mắt cô rớm lệ nhưng không tuôn xuống, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, một lúc lâu sau mới chầm chậm nhấc tay, chừng như muốn sờ mặt hắn, song mãi chẳng chạm vào.

Tần Niệm Cửu không muốn bị "Đàm Phong Nguyệt" sờ mặt chút nào, khi cô nhấc tay hắn còn có chút sợ, len lén lùi lại, thấy cô mãi không có động tĩnh gì thì lại bối rối, hơi ngả sát vào, tự đưa má lại gần.

Bàn tay áp lên mặt rất lạnh, cơ hồ tước đi hơi ấm vốn có trên người hắn, vết chai mỏng nơi hổ khẩu và gò tay kề sát khiến hắn sao lãng mà tự hỏi: Hoá ra người dùng quạt làm vũ khí, trên tay sẽ sinh ra vết chai như này ư?

Lạc Thanh Vũ vẫn thẫn thờ nhìn như muốn xuyên thấu qua hắn, ngón tay cong cong, nhẹ nhàng vuốt ve đường nét được ánh nến rọi sáng của hắn, bi thương dần đậm trong đôi mắt lệ nhoà.

Bản năng mách bảo Tần Niệm Cửu có gì đó không đúng lắm, đương định lên tiếng thì Lạc Thanh Vũ rời mắt đi, nhìn hàng ngọn nhân đăng hình thù kỳ dị đáng sợ bên cạnh, sững sờ: "... Đây, đều là do tôi làm?"

Thấy cơ thể cô càng lúc càng run rẩy, Tần Niệm Cửu có phần bối rối, vươn tay muốn ôm cô, song chẳng biết nên chủ động thế nào, chỉ đành dè dặt gọi: "Thanh Vũ..."

Cô không nhìn hắn mà chỉ nhìn chằm chằm những nhân đăng kia, hồi lâu sau mới cụp mắt, mi mắt đẫm lệ không ngừng run, giọng khẽ khàng như đang nhịn đau: "... Vậy, Ôn Du, cũng do tôi giết ư?"

"...!" Tần Niệm Cửu tức thì câm lặng.

Nhận được câu trả lời từ sự im lặng của hắn, Lạc Thanh Vũ lảo đảo, nhắm nghiền mắt, giây lát sau, những giọt lệ nóng đong đầy viền mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.

Thoạt tiên cô lặng lẽ khóc, sau đó chầm chậm ôm đầu gối ngồi thụp xuống, vùi đầu nức nở, tiếng khóc càng lúc càng to, đến nỗi xé tim xé phổi.

Đàm Phong Nguyệt cao lớn như tùng như trúc, nhưng khi Lạc Thanh Vũ dùng cơ thể y cuộn mình khóc như thế này, cả người bỗng trông bé nhỏ vô cùng.

Sinh thời cô chưa tới tuổi cập kê, tính tình dịu dàng khờ dại, tất cả kiên quyết đã dùng hết lúc tự tìm cái chết, dẫu có độc ác tàn bạo đến đâu sau khi hoá thành La Sát Tư, thì tìm lại được thần trí trong chốc lát, cũng vẫn là cô bé mong manh ngày ấy.

Thoại bản chưa từng viết tình huống này thì phải làm sao đây!

Lần này Tần Niệm Cửu bối rối thực sự, lúng túng đứng cạnh cô, ôm eo không được, ôm người cũng chẳng xong, thậm chí còn chẳng dám chạm vào, chỉ có thể yếu ớt dỗ dành: "Ôi, cô đừng khóc mà..."

Ký ức khi làm La Sát Tư đã tan biến sạch sẽ, song cũng đủ để cô hiểu mình đã làm những chuyện gì. Lạc Thanh Vũ khóc đến vỡ giọng mà vẫn kiên quyết nghiến răng lắc đầu: "... Không, để tôi... khóc thêm lát nữa... lát nữa là được..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net