Chương 125: Lục soát + Phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thư phòng, Vân Mặc Thành ngồi trên ghế chủ vị nhìn nữ nhân đứng phía dưới, sắc mặt hắn cực kì khó coi giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Liễu Tịnh Lâm cảm nhận được ánh mắt của hắn, thân thể co rúm lại, mỗi lần bị hắn nhìn như vậy, trong lòng nàng sẽ cảm thấy sợ hãi. Từ lúc nàng bước vào phòng, bọn họ vẫn duy trì trầm mặc như vậy.

Đúng lúc này, Hà Văn từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn Liễu Tịnh Lâm bên cạnh, sau đó hành lễ với Vân Mặc Thành, bẩm báo: "Vừa rồi nô tài nhìn thấy Liễu thiếu gia tiến vào Tướng phủ, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Nô tài phái người đến Bích Vân Các tìm cũng không thấy hắn ở đó."

Nghe lời này, sắc mặt Liễu TỊnh Lâm cứng đờ, hắn biết chuyện Liễu Cao Hoán đến Tướng phủ? Nàng đột nhiên nhìn về phía nam tử uy nghiêm trước mắt, hắn quả nhiên vẫn giống như trước kia, mọi chuyện đều nằm trong tính toán của hắn. Rõ ràng Hoán Nhi lén lút đến đây, vậy mà cũng bị hắn phát hiện. Nhưng mà cũng may hắn đã tới, hơn nữa hiện tại cũng không ở Bích Vân Các, như vậy kế hoạch cũng đã tiến hành.

"Ngươi đang nghĩ cái gì?" Vân Mặc Thành nhìn Liễu Tịnh Lâm đứng dưới, lạnh nhạt nói.

Liễu Tịnh Lâm giật mình, vội vã cười nói: "Không có, Lâm Nhi chỉ đang nghĩ, không chừng Hoán Nhi tới thăm người cô cô này."

"Không phải ta đã nói rồi sao? Không có chuyện gì thì không được qua lại với Liễu gia. Ngươi coi lời của ta như gió thoảng bên tai sao? Hả?" Vân Mặc Thành nhìn chằm chằm Liễu Tịnh Lâm, rống to.

LTL lập tức quỳ rạp xuống đất, cúi đầu không dám nhìn Vân Mặc Thành, thân thể hơi phát run, nói: "Lão gia, ta... Lâm Nhi không cố ý, chỉ là lâu rồi Lâm Nhi không gặp người nhà mẹ đẻ, có chút nhớ nhung nhưng không dám nói với ngài, cho nên..."

"Cho nên mới kêu Liễu Cao Hoán đêm hôm khuya khoắc chạy tới Tướng phủ sao? Ý ngươi là ta vô tình vô nghĩa, không cho ngươi về nhà mẹ đẻ? Được, ngươi đã muốn về như vậy thì cứ trở về đi!" Vân Mặc Thành tiếp lời nàng, giơ tay chỉ ra bên ngoài, lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm há hốc mồm, trước mắt chỉ có thể tiếp tục bịa lý do như vậy, nếu không sự tình bại lộ sợ là nàng sẽ chết vô cùng thê thảm.

"Lão gia, van xin ngài tha cho Lâm Nhi đi, về sau Lâm Nhi không dám nữa." Liễu Tịnh Lâm nức nở cầu khẩn.

Bên cạnh, Hà Văn nhìn bộ dáng này của Liễu Tịnh Lâm, trong lòng thở dài.

"Không dám? Có chuyện gì mà ngươi không dám?" Vân Mặc Thành liếc nhìn người phía dưới một cái, sau đó nhìn sang chỗ khác, lạnh nhạt nói: "Nói đi, hôm nay hắn tới Tướng phủ làm gì?"

Nghe hắn hỏi vậy, trong lòng Liễu Tịnh Lâm hồi hộp, nàng ngẩng đầu lên, xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, cười nói: "Vừa rồi Lâm Nhi đã nói rồi, hắn tới thăm Lâm Nhi."

"Đêm hôm khuya khoắc tới thăm ngươi?" Vân Mặc Thành đi về phía trước mấy bước, vươn tay nâng cằm Liễu Tịnh Lâm, sắc mặt âm lãnh, trong mắt hiện lên ý cười châm chọc, "Chỉ bằng khuôn mặt này, sợ là không vào được mắt hắn."

Liễu Tịnh Lâm trợn to mắt, vội vàng kéo y phục Vân Mặc Thành, nói: "Lão gia, Lâm Nhi không có..." con ngươi nàng đảo một vòng, sắc mặt có vẻ hơi khó xử, "Thật ra, có chuyện này Lâm Nhi không biết có nên nói hay không."

"Có lời gì cứ nói." Vân Mặc Thành hất tay Liễu Tịnh Lâm nắm y phục hắn ra, nhịn không được nói.

Thấy động tác của VMT, sắc mặt LTL cứng đờ, có chút khổ sở. Nàng hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh, nói tiếp: "Lâm Nhi nghe Nguyệt Nhi nói, lần trước Hoán Nhi tới Tướng phủ tham dự thọ yến, vẫn nhớ mãi không quên Tam tiểu thư, cho nên, tối nay..." Nói tới đây, nàng nhất thời ngừng lại.

VMT nhìn LTL một cái, ánh mắt như dao, hồi lâu sau, trầm giọng nói: "Nói tiếp!"

Trong lòng LTL mừng thầm, lần này để xem Vân Yên làm thế nào thoát được, nàng tiếp tục khổ sở nói: "Hắn tới gặp Yên Nhi."

"Được, tốt!" Vân Mặc Thành nghe lời này, giận dữ cười, "Xem ra nàng muốn chết!" Nói xong, hắn trầm giọng nói với Hà Văn: "Lập tức phái người bao vây Biện Hiên Các, ta muốn nhìn một chút, nghịch nữ này muốn làm chuyện xấu xa gì." Dứt lời, hắn đi thẳng ra cửa.

Hà Văn liếc nhìn LTL quỳ trên mặt đất, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ, cuối cùng đi theo Vân Mặc Thành ra ngoài.

Sau khi Vân Mặc Thành rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại một mình Liễu Tịnh Lâm, nàng lập tức xụi lơ ngồi bệt trên mặt đất, nghe lời sau cùng hắn nói, nàng chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái. Thù mới hận cũ, hôm nay rốt cuộc có thể tính toán rõ ràng rồi. Nàng từ từ bò dậy, chỉnh trang lại mặt mũi, y phục, vẫn là mỹ nhân Liễu Tịnh Lâm nổi tiếng kinh thành năm đó.

Biện Hiên Các. 

Cửa phòng 'bùm' một tiếng, bị người ta đá mở, cô gái một thân y phục tím nhạt đang đọc sách dưới ngọn đèn dầu đột nhiên cả kinh, đứng dậy.

Một đám người cùng nhau chen vào, sau đó giữa đám người tách ra một lối đi, Vân Mặc Thành đi vào.

"Nói, người đang ở đâu?" Vân Mặc Thành tức giận trừng mắt Vân Yên, quát lên.

Nghe vậy, Vân Yên hồi phục tinh thần, hành lễ với Vân Mặc Thành, nghi ngờ hỏi: "Cha, người nào ở đâu? Ngài đang tìm ai sao?"

Vân Mặc Thành không nhìn Vân Yên, đi thẳng vào phòng trong, vén màn lên, quan sát trái phải, sau đó khẽ quát Hà Văn phía sau: "Còn không mau lục soát!"

Thấy Vân Mặc Thành cũng không để ý đến nàng, Vân Yên tiến lên, bắt lấy cánh tay hắn, nói: "Cha, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao muốn lục soát phòng nữ nhi?"

Vân Mặc Thành đột nhiên nhìn Vân Yên, trực tiếp hất tay nàng ra, chán ghét nói: "Ngươi hỏi rất tốt, sao ta lại sinh ra một nữ nhi táng tận lương tâm như ngươi, hôm nay ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn ngươi, miễn cho người khác nói ta không biết dạy con!"

Vân Yên kinh ngạc nhìn Vân Mặc Thành, há hốc mồm, nói không ra lời.

Lúc này, Liễu Tịnh Lâm đi vào, nhìn Vân Yên, thở dài nói: "Tam tiểu thư, nếu ngươi thật sự thích Hoán Nhi thì có thể nói lão gia đến Liễu phủ cầu hôn, không cần phải làm ra chuyện vô liêm sĩ như thế."

Nghe giọng điệu này, trong lòng Vân Yên cười lạnh, Liễu Tịnh Lâm có bao nhiêu tự tin sẽ lục soát được người ở chỗ này. Nhìn gương mặt phấn chấn của nàng, Vân Yên thật muốn siết chặt, bóp nát mới thôi.

"Hình như Liễu di nương không biết rõ chuyện thì phải, thật không biết chuyện lần này có giống lần trước hay không." Vân Yên nhìn Liễu Tịnh Lâm, trên mặt là nụ cười nhu thuận.

Liễu Tịnh Lâm biến sắc, giận dữ nhìn Vân Yên, lần trước cũng chỉ là không nắm được nhược điểm của nàng thôi, nếu không phải có Vĩnh Ninh trưởng công chúa đột nhiên trở lại, tiểu tiện nhân này làm sao có thể thoát được dễ dàng như thế.

Bên kia, Hà Văn lục soát một lượt, hắn đi đến trước mặt Vân Mặc Thành, lắc đầu một cái, nói: "Lão gia, không thấy Liễu công tử."

Nghe vậy, Vân Mặc Thành biến sắc, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn Vân Yên, khẽ quát: "Nói, rốt cuộc ngươi giấu hắn ở đâu?"

Liễu Tịnh Lâm cũng tiến lên phụ họa: "Tam tiểu thư, ngươi cùng Hoán Nhi lén lút như vậy cũng không phải biện pháp a, đến lúc người khác biết được sợ là sẽ chê cười, nghị luận."

Vân Yên khẽ cười, đi đến cầm cuốn sách trên bàn, ngồi xuống tiếp tục đọc.

Hà Văn kinh ngạc nhìn Vân Yên, không phải lúc này nàng nên giải thích sao? Hắn muốn mở miệng khuyên nàng nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Vân Mặc Thành, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Vân Mặc Thành tức giận xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi, thân thể tức phát run, dám dùng thái độ này sao? "Vân Yên, nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng, ta coi như không có một nữ nhi như ngươi."

"Lão gia, sợ là Tam tiểu thư cáu kỉnh rồi, ngài không cần chấp nhặt với nàng." Liễu Tịnh Lâm cười hả hê, nàng nhìn Vân Yên một cái, lúc này còn nghĩ rằng cứ trầm mặc là được sao? Nàng quay đầu an ủi Vân Mặc Thành.

Vân Yên cúi đầu xem sách, nàng vừa lật sách vừa nói: "Ta vẫn luôn ở trong phòng đọc sách, ngài dẫn người tới trực tiếp xông vào, có chuyện gì phải nói rõ ràng? Không phải bây giờ ta đã nói rõ cho ngài biết ta đang làm gì sao? Chính là đang đọc sách!" Nói xong, nàng đặt cuốn sách xuống, nhìn Vân Mặc Thành, trong mắt xẹt qua lãnh ý, "Thật ra ta vẫn luôn hiếu kì, rốt cuộc ta có phải nữ nhi của ngài hay không." Nàng tiến lên phía trước mấy bước, nhìn Vân Mặc Thành, cười lạnh nói, "Bình thường, trong tình huống này, có người làm cha nào không phân rõ trắng đen đã nói nữ nhi mình cấu kết với người khác, hơn nữa, còn giống như... ước gì là như thế."

Nghe vậy, sắc mặt Vân Mặc Thành nặng nề, cũng không nổi giận, hắn nhìn cô gái trước mắt, dung mạo này có tám phần tương tự Ngọc Nhi, nếu không có vết bớt kia, hắn thật sẽ cho là Ngọc Nhi đang đứng trước mặt hắn. Không, không phải nàng, nàng tuyệt đối sẽ không dám nói chuyện với hắn như thế.

"Tam tiểu thư, có người nhìn thấy Hoán Nhi đi về phía này." Liễu Tịnh Lâm thấy Vân Mặc Thành không phát tác, lúc này nói.

Vân Yên nhìn sang Liễu Tịnh Lâm, cười khẽ nói: "Liễu di nương, vậy ngươi gọi cái người nhìn thấy Liễu công tử đi đến Biện Hiên Các của ta ra đây, ta cũng có mấy vấn đề muốn hỏi hắn."

"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Liễu Tịnh Lâm mơ hồ nói, vừa rồi nàng cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi.

Vân Yên từ từ lại gần Liễu Tịnh Lâm, nhìn thẳng vào mắt nàng, lạnh nhạt nói: "Dĩ nhiên là muốn hỏi hắn, ăn không nói có không sợ gia pháp của Tướng phủ sao?"

Liễu Tịnh Lâm vừa chạm vào ánh mắt Vân Yên, thân thể lui về sau mấy bước, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, không biết vì sao, Vân Yên mặc dù tươi cười nhưng hoàn toàn khiến người ta không thể biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, như vậy thật làm nàng sợ hãi.

"Được rồi, chuyện này dừng ở đây đi, trở về!" Vân Mặc Thành liếc nhìn Vân Yên, sau đó khẽ quát những người bên cạnh, xoay người muốn rời đi.

Liễu Tịnh Lâm nghe vậy, trong lòng nóng nảy, làm sao sẽ biến thành như vậy, rõ ràng đã sắp xếp xong xuôi hết rồi a. Nếu bây giờ Tướng gia đi rồi vậy không phải uổng công sao? Không, không thể! Nghĩ tới đây, nàng chuẩn bị kéo Vân Mặc Thành.

Đúng lúc này, Vân Yên bỗng nhiên nhìn Vân Mặc Thành, nói: "Cha không muốn biết Liễu công tử ở đâu sao?"

Nghe lời này, Vân Mặc Thành nháy mắt ngừng chân, quay đầu nhìn Vân Yên, ánh mắt lạnh lùng như báo, nạt nộ: "Hắn thật sự ở nơi này, hừ, nghịch nữ!" Hắn gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.

Bên cạnh, Liễu Tịnh Lâm cũng dừng bước, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh, Vân Yên lúc này đúng là tự chui đầu vào rọ.

Còn chưa nghe nàng nói xong đã mắng chửi, quả nhiên không thể nói chuyện với hắn, trong lòng Vân Yên giễu cợt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, nói: "Không, hắn không ở Biện Hiên Các, nữ nhi cũng chưa từng gặp hắn, chẳng qua ta chỉ muốn suy đoán một phen để cha dễ dàng tìm được hắn hơn thôi."

Vân Mặc Thành quan sát Vân Yên một lát, thấy nàng trầm tĩnh như thế, không thể không khiến hắn nhìn chăm chú.

"Tam tiểu thư, ngươi còn không thừa nhận? Hoán Nhi rõ ràng là tới gặp ngươi, hắn nhất định ở Đông Uyển này!" Liễu Tịnh Lâm nhìn trái nhìn phải, lớn tiếng nói.

Nghe vậy, Vân Yên cười nhạt, nhìn Liễu Tịnh Lâm nói: "Tại sao Liễu di nương khẳng định hắn ở nơi này? Ta và Liễu công tử vốn không quen nhau, mặc dù hắn cũng được coi là biểu ca của ta, nhưng sao có thể thân cận với hắn bằng tỷ tỷ được, bọn họ mới đúng là anh em họ, ta thấy... nhất định phải lục soát Tây Uyển mới đúng."

"Ngươi ngậm máu phun người... Tiện nhân, ngươi cũng tiện y hệt mẹ ngươi, chính mình tư thông mà còn..." Liễu Tịnh Lâm bị Vân Yên nói như vậy, mở miệng mắng to.

Nhưng còn chưa nói xong, một ánh mắt bén nhọn đã quét tới, Liễu Tịnh Lâm sững sờ, cứng ngắc nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Vân Mặc Thành hừ lạnh một tiếng, nhìn Liễu Tịnh Lâm, sau đó nói với Hà Văn: "Thời điểm ngươi đến Bích Vân Các kiểm tra, có thấy Cao Hoán ở đó không?"

Nghe lời này, Hà Văn cả kinh, hắn nhìn Liễu Tịnh Lâm một cái mới nói: "Lúc nô tài phái người đến Bích Vân Các, bên trong không có ai... nhưng..." Vậy mà còn chưa nói xong, đã bị một thanh âm cắt ngang.

"Khởi bẩm lão gia, Tứ Vương gia đến!" Một thanh âm từ bên ngoài truyền vào.

Vân Yên cũng có chút kinh ngạc, vì sao hắn lại tới? Cần thận nhớ lại, chuyện hôm nay đúng là giống hệt chuyện lần trước a, hắn lại tới, muốn bắt gian nàng sao? Nghĩ tới đây, Vân Yên cười lạnh.

Vân Mặc Thành liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, trầm giọng nói: "Lại qua Bích Vân Các xem một chút, ta đi nghênh đón Tứ Vương gia trước." Nói xong, hắn phất ống tay áo, đi thẳng ra cửa.

Liễu Tịnh Lâm đứng đó, nhìn Vân Yên một cái, trong lòng không khỏi nghi ngờ, lần này nàng cũng không gọi Tứ Vương gia tới a, tại sao Tứ Vương gia lại tới đây? Hơn nữa sao lại không có người ở đây, là nàng giở trò gì sao?

"Liễu di nương, cha cũng đi Bích Vân Các rồi, ngươi không muốn đi theo sao?" Vân Yên chợt nói với Liễu Tịnh Lâm, trên mặt là nụ cười thanh đạm.

Liễu Tịnh Lâm nhìn Vân Yên, trầm giọng nói: "Cho dù ngươi nói Tướng gia đến Bích Vân Các, hỏa lần này cũng không cháy tới chỗ ta, mặc dù không biết tại sao Hoán Nhi không có ở chỗ ngươi, nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ chứng minh được!" Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Chứng minh?! Nàng lấy gì chứng minh! Nụ cười trên mặt Vân Yên nháy mắt đã không còn chút gì, vừa rồi khi Liễu Tịnh Lâm chửi mẫu thân, lúc ấy nàng thật sự muốn bóp chết nàng, lần này, nàng nhịn!

Sau khi đám người Vân Mặc Thành rời đi, Bích Thủy đi vào, nàng nhìn đội ngũ đã đi xa, tiến lên nói với Vân Yên: "Tiểu thư, tên họ Liễu kia thật sự ở Bích Vân Các sao?"

Nghe lời này, khóe miệng Vân Yên cong lên, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, bóng đêm càng sâu thì càng tốt, bởi vì chỉ có đêm tối mới có thể kích được tiếng lòng của những người đó. Nàng cười nhẹ, nói: "Chuyện ta muốn làm, dù trong lòng Vân Mặc Thành có nghi ngờ nhưng hắn không có chứng cớ gì chứng minh là ta làm. Hơn nữa, Mộ Thanh Viễn tới thật đúng lúc!"

Bích Thủy cả kinh, muốn nói gì, nhưng khi nhìn vẻ mặt Vân Yên, nàng thầm tự trách mình, nàng rốt cuộc là sao vậy, sao có thể không tin tưởng tiểu thư chứ? Nhưng mà nhớ đến chuyện vừa xảy ra, nàng không nhịn được quan sát nét mặt Vân Yên...

"Cùng ta đi xem một chút, diễn kịch thì cũng phải có khán giả mới đặc sắc." Khóe miệng Vân Yên cong lên, tự nói, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt do dự của Bích Thủy.

Thấy Vân Yên đã đi ra, Bích Thủy vội vàng đi theo.

Tối nay cả Tướng phủ hết sức quỷ dị, càng thêm oanh động hơn so với mấy ngày trước, tại sao, bởi vì Liễu công tử ở đây, hơn nữa còn cấu kết với một vị tiểu thư.

Liễu Tịnh Lâm đi phía sau Vân Mặc Thành, nàng vừa đi vừa nói: "Lão gia, vừa rồi không phải đã phái người đến Bích Vân Các xem rồi sao? Hoán Nhi căn bản không ở đó a, ta đoán, hắn nhất định là ở Đông Uyển."

Phía trước, Vân Mặc Thành giống như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về phía trước, điều này làm cho Liễu Tịnh Lâm nhất thời có cảm giác chột dạ, nàng chỉ đành tự nhịn xuống, dù sao cũng không có ở Bích Vân Các, nhưng mấu chốt là rốt cuộc Hoán Nhi đi đâu rồi, nàng quan sát xung quanh, chẳng lẽ lạc đường hay sao?

Vân Mặc Thành cũng không trực tiếp đến Tây Uyển mà đi hướng khác. Liễu Tịnh Lâm cũng theo sát phía sau, không dám rời một bước. Vân Yên cũng đi theo phía sau, vở kịch này phải có người xem mới có ý tứ.

Vài bóng người phía trước đi về hướng này, người phía sau xách theo đèn lồng, bộ dáng cung kính.

Đợi những người kia đến gần, Vân Mặc Thành vội vàng hành lễ: "Bái kiến Tứ Vương gia."

Mộ Thanh Viễn gật đầu một cái, nói: "Vân Tướng miễn lễ." Trên mặt hắn đầy lo lắng, ánh mắt lướt qua những người phía trước, khi nhìn thấy Vân Yên ở tuốt đằng sau, vẻ mặt hắn có chút kinh ngạc. Ngay sau đó bên môi lộ ra ý cười, nàng ở đây! Như vậy hắn cũng yên tâm.

"Không biết tối nay Tứ Vương gia đến đây có chuyện gì?" Vân Mặc Thành nhìn Mộ Thanh Viễn, sau đó nghiêng đầu nhìn cô gái ngoan ngoãn ở phía sau, trong mắt chợt lóe lãnh ý, trầm giọng nói.

Nghe vậy Mộ Thanh Viễn hồi phục tinh thần, cười nhạt nói: "Hôm nay bổn vương đi học, có chỗ không rõ cho nên định tới thỉnh giáo Tướng gia một chút."

Lông mày Vân Mặc Thành vừa động, ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh Viễn, cười nói: "Tứ Vương gia quá coi trọng lão phu, đối với thi thư, lão phu sợ là không bằng Tứ Vương gia."

Vân Yên nghe đối thoại của hai người phía trước, trong lòng thầm trào phúng, hai người kia đều là lấy cớ thôi.

Mộ Thanh Viễn nhìn Vân Mặc Thành, đổi đề tài nói: "Không biết Tướng phủ xảy ra chuyện gì, đã trễ thế này tất cả mọi người đang làm gì?" Nói xong, ánh mắt hắn vô thức nhìn về phía cô gái phía sau.

Trên mặt Vân Mặc Thành thoáng qua chút không vui, nhưng vẫn nói: "Không phải chuyện gì lớn, phiền Tứ Vương gia quan tâm rồi."

Mà lúc này, ánh mắt Liễu Tịnh Lâm hơi đổi, tiến lên phía trước hành lễ với Mộ Thanh Viễn, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, nói: "Tứ Vương gia, thật ra thì cũng ko có đại sự gì, hôm nay Hoán Nhi đến Tướng phủ tìm tam tiểu thư, sợ là lạc đường hay bị người nào đó giấu đi rồi, hiện tại chúng ta đang tìm hắn."

"Nói bậy bạ cái gì!" Vân Mặc Thành quát Liễu Tịnh Lâm.

Liễu Tịnh Lâm vô thức lui về sau mấy bước, không lên tiếng, nhưng nàng khẽ nâng mắt nhìn nam tử cách đó không xa, hắn đã hoài nghi Vân Yên rồi, chỉ cần tìm được Liễu Cao Hoán, để hắn thừa nhận cùng Vân Yên cấu kết, lần này Vân Yên hoàn toàn xong đời rồi.

Nghe xong lời này, ánh mắt Mộ Thanh Viễn trầm xuống, đột nhiên nhìn về phía cô gái phía sau, ánh mắt lãnh lệ.

Trong lòng Bích Thủy giận dữ, chuẩn bị xông lên lý luận với Liễu Tịnh Lâm một phen, lại bị Vân Yên ngăn cản. Tựa như cảm nhận được ánh mắt của Mộ Thanh Viễn, Vân Yên khẽ nhướng mày, nhìn vẻ mặt hoài nghi của Mộ Thanh Viễn, trong lòng bất đắc dĩ, giao thiệp với Mộ Thanh Viễn này thật quá mệt mỏi. Nàng tiến lên phía trước, đầu vẫn cúi thấp.

Dừng lại bên cạnh Liễu Tịnh Lâm, Vân Yên nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Liễu di nương dựa vào đâu mà nói Liễu công tử đến tìm ta? Nước bẩn không thể hắt loạn. Ta cùng Liễu công tử không quen biết nhau, sao có thể lén lút gặp hắn."

"Cái gì không quen biết, ngày đó ở thọ yến Tướng phủ, hắn cũng đã gặp ngươi." Liễu Tịnh Lâm cố cãi lại.

Vân Yên buồn cười nhìn Liễu Tịnh Lâm, cười nhạt nói: "Liễu di nương, ý ngươi là tất cả những người đã gặp ta, mặc kệ ta có quen biết hắn hay không, đều cùng hắn cấu kết sao? Cái tội này rất lớn a."

"Ta nói vậy lúc nào." Liễu Tịnh Lâm cả kinh, vội vàng nói.

Vân Yên không để ý đến nàng nữa, nhìn Mộ Thanh Viễn, nhàn nhạt nói: "Thần nữ cũng quen biết Tứ Vương gia, ý Liễu di nương là nói thần nữ cấu kết với Tứ Vương gia sao? Thanh danh thần nữ thì không sao, chỉ sợ bôi nhọ Tứ Vương gia." Nói xong, nàng khom người hướng về phía hắn.

Mộ Thanh Viễn nhìn cô gái trước mắt, chỉ cảm thấy cổ họng bị nghẹn, nàng đang trách hắn không tin nàng sao? Nhưng lần nào cũng có liên quan đến nàng, trong lòng hắn không thể không hoài nghi.

Đúng lúc này, Hà Văn đã chậm rãi đi tới.

Vân Mặc Thành nhìn thoáng qua mọi người, hỏi Hà Văn: "Thế nào, Bích Vân Các có ai không?"

"Không có, trong Bích Vân Các không có người!" Hà Văn cung kính trả lời, nhưng bộ dáng muốn nói lại thôi.

Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm cười nói: "Lâm Nhi đã nói mà, trong Bích Vân Các làm sao có thể có người? Lão gia, chúng ta đến chỗ khác tìm đi."

Nhưng mà lúc này, Hà Văn đột nhiên nói: "Nhưng nô tài nhìn thấy trong bụi hoa cách Tây Uyển không xa, có Liễu công tử, còn có Nhị tiểu thư..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net