Chương 107. Bởi vì nàng cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Nguyệt Lượng

Trên đường hành quân, bị thương là chuyện thường xảy ra, cho nên, có thể phân biệt được đâu là thảo dược, đâu là độc dược, là chuyện rất quan trọng.

Xung quanh cách đó không xa, luôn truyền đến tiếng kêu, quả nhiên, lại có người trúng chiêu.

Phượng Cửu Nhi nhìn Mộ Mục cùng nhịp bước với mình ở phía trước: "Ngọn núi này, Long Thiệt thảo cũng không nhiều, theo ta thấy, ngọn núi bên kia chắn gió, nhiều năm ẩm ướt, nên là nơi Long Thiệt thảo thích sinh trưởng nhất."

Mộ Mục rũ mắt nhìn nàng: "Ngươi từng học y?"

"Từng học một thời gian ngắn." Hôm nay là chế độ loại bỏ, nếu bọn họ đều cùng một tổ, thì ai cũng không hy vọng ai mất đi tư cách học sinh.

Cho nên, Phượng Cửu Nhi không dấu diếm quá nhiều.

"Nhưng ở ngọn núi bên đó, đường đi xa xôi, nếu chúng ta qua đó, ắt sẽ tiêu phí rất nhiều thời gian." Hình Tử Châu cũng không đồng ý.

Tay của Tiểu Anh Đào vẫn tê dại, nhưng vẫn có thể đi: "Quả thật phải tốn nhiều thời gian, lỡ như Cửu Nhi phán đoán sai, chúng ta nhất định sẽ chậm trễ, Mộ Mục, ngươi cảm thấy sao?"

"Ngọn núi này ánh mặt trời quá mạnh, Long Thiệt thảo nhất định không nhiều, mặc dù bên kia khá xa, nhưng, ngọn núi bên đó sẽ tập trung hơn."

Bây giờ, mọi người gần như đều đồng ý nghe theo lời của Mộ Mục, cho nên, Phượng Cửu Nhi chỉ định thuyết phục hắn.

"Ngươi tin ta, chỉ cần qua đó, tuyệt đối sẽ chứa đầy trở về. "

Mộ mục còn chưa kịp nói gì, cách đó không xa, đã có người đang hoan hô: "Ta tìm thấy Long Thiệt thảo rồi!"

Cách đó không xa cũng có người hô: "Ta cũng tìm được rồi, thật sự là Long Thiệt thảo!"

Tiểu Anh Đào và Hình Tử Châu liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía Mộ Mục.

Mộ Mục lại đột nhiên quay người, bước nhanh về phía trước: "Đi, đi đến ngọn núi bên kia."

"Mộ Mục, tại sao..." Tiểu Anh Đào không hiểu, bên này đã có người tìm được Long Thiệt thảo rồi!

"Bảy đội tìm kiếm trong một nén nhang, chỉ có hai đội tìm được, cũng chỉ là hai cây, chứng minh Long Triệt thảo ở ngọn núi này quả thật không nhiều."

Mộ Mục quay đầu liếc nhìn Phượng Cửu Nhi: "Ta tin ngươi, đi mau!"

Mi mắt Phượng Cửu Nhi sáng lên, lập tức đuổi theo.

Rất vui vì trong đội có nhân vật nòng cốt chững chạc như vậy.

Phượng Cửu Nhi đuổi theo, Thiện Nhất Đao cũng vội nói: "Các ngươi cũng nhanh lên!"

Sau đó, cũng đuổi theo.

Tiểu Anh Đào nhìn bóng dáng đã đi xa của Mộ Mục, lại nhìn tay của mình, cuối cùng hít sâu một hơi, đuổi theo.

Hình Tử Châu cũng hết cách, cũng chỉ có thể đi theo.

Vì để tiết kiệm thời gian, đoạn đường này bọn họ đi rất nhanh, Mộ Mục là người nhanh nhất, Phượng Cửu Nhi bởi vì khinh công không tốt, đi chậm hơn.

Nhưng không ngờ, khinh công của Thiện Nhất Đao lại tốt như vậy, quay đầu dắt theo nàng đi, nhanh hơn nàng tự đi rất nhiều.

Bởi vì Tiểu Anh Đào bị độc của Long Thiệt Lan làm bị thương, Cửu Nhi bảo nàng đi chậm một chút, Hình Tử Châu đi cùng nàng.

Lúc bọn họ đến nơi, Tiểu Anh Đào nhìn Long Thiệt thảo trong giỏ trúc của Mộ Mục, thiếu chút nữa trợn tròn mắt.

"Mười mấy cây! Mộ Mục, ngươi... Ngươi lợi hại quá! Sao ngươi làm được vậy!"

Thời gian nửa canh giờ ngắn ngủi này, mà đã tìm được mười mấy cây.

"Là Cửu Nhi lợi hại, nếu không phải nhờ nàng, chúng ta cũng sẽ không đến đây." Mộ Mục nhìn Phượng Cửu Nhi đi cùng Thiện Nhất Đao cách đó không xa, đáy mắt đã quen nghiêm túc hiện lên mấy phần khí tức vui vẻ.

"Nơi này còn có rất nhiều, mau đến đây!" Thiện Nhất Đao bên kia gọi.

Mộ Mục bước nhanh qua đó.

Thấy hắn mang theo khí tức vui vẻ đi về phía Phượng Cửu Nhi, Tiểu Anh Đào thở dài một hơi, đáy mắt nhiều thêm mấy phần cô đơn. Cửu Nhi thật sự rất lợi hại, nàng rất ít khi nhìn thấy Mộ Mục nguyện ý cười, lần này, lại bởi vì Cửu Nhi cười ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net