10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(...)

Liễu Thăng liếc tôi một cái, ánh mắt lóe lên, sau đó từ trong tay lấy ra hai cành liễu:

"Cô quấn quanh eo rồi để Quảng Tuyền làm phép, loài rắn sẽ bị tiêu trừ."

Vẫn còn sương đọng trên cành liễu, nhưng tôi nhìn thế nào cũng chỉ thấy nó là một cành liễu bình thường.

Nhìn thấy vẻ khó hiểu trên mặt tôi, Liễu Thăng cười nhẹ liếc Quảng Tuyền:

"Cậu chưa nói cho cô ấy biết thân phận của mình sao?"

Quảng Tuyền lấy một sợi liễu gai nhẹ nhàng quấn quanh eo tôi, buộc chặt như một vòng hoa:

"Dưới gốc cây liễu có một dòng suối, em có nhớ không?"

Tôi gật đầu, nghĩ đến cái tên Quảng Tuyền, tôi hơi kinh ngạc, nước suối cũng có thể thành tinh sao?

Quảng Tuyền vòng tay qua eo tôi, quấn chặt vòng liễu, bất lực nói:

"Suối xưa nối liền với long mạch dưới lòng đất, năng lượng tràn trong nước rồi từ từ hội tụ, hóa thành tôi."

"Vậy anh là ... một con rồng?"

Tôi nhìn Quang Tuyền, cảm thấy có chút không chắc.

"Cũng không hẳn là một con rồng. Chỉ là năng lượng của long mạch tập hợp trong nước suối rồi sinh ra tôi. Thực tế, tôi chỉ là một làn nước suối trong vắt nhiễm năng lượng của rồng."

Giọng nói của anh vẫn ấm áp như mùa xuân về.

Anh nghiêm nghị nói với tôi:

"Rồng và rắn cũng xem như đồng tộc, gần đây tôi cảm thấy nguồn nước ở nơi này có loài rắn rất nặng oán thù nên đến xem. Khi tôi đến đã cảm nhận được sự kỳ lạ ở nhà cậu em."

Nghe có vẻ hơi khó hiểu đối với tôi nên tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng kinh nghiệm sống của anh ấy có thể nói sau, nhờ điều đó mà giờ mẹ con tôi mới được cứu.

Khi Quảng Tuyền buộc chặt sợi dây đan bằng liễu gai, Liễu Thăng đưa cho tôi cái còn lại và ra hiệu cho tôi buộc nó vào thắt lưng của mẹ tôi.

Quảng Tuyền theo tôi đi vào, Liễu Thăng tặc lưỡi nhẹ nhàng nói:

"Sợ là thừa cơ hội chạy trốn, liền không chịu rời đi."

"Dao Dao của cậu đâu? Cậu không đưa đến cùng à?"

Quảng Tuyền quay đầu liếc nhìn Liễu Thăng.

Mặc dù tôi không biết Dao Dao là ai, nhưng tôi có thể đoán được danh tính của cô ấy bằng cách lắng nghe giọng điệu của Quảng Tuyền và nụ cười của Liễu Thăng. Nghe đến tên cô gái ấy khiến Liễu Thăng cảm thấy rất hạnh phúc.

Mẹ tôi ý thức vẫn còn tỉnh táo, nhưng vì chuyện này mà bà càng sợ hãi không biết làm sao để xua đuổi loài rắn.

Quảng Tuyền vỗ lưng tôi rồi liếc nhìn Liễu Thăng.

"Đừng lo lắng, sau khi tiêu trừ nó sẽ trực tiếp tan biến trong cơ thể, không cần phải nôn ra đâu. Dì nôn được là vì có người đã dùng phương pháp của Đạo gia để kiểm tra xem có rắn trong người dì không."

Liễu Thăng đáp. Tôi nghe nói không cần nôn nữa thì mẹ con tôi đều yên tâm.

Sau khi chuẩn bị hoàn tất, Liễu Thăng lẩm nhẩm một câu thần chú, Quảng Tuyền giúp tôi nằm xuống chiếc giường bên cạnh mẹ tôi.

Phẩy tay, tôi thấy hơi nước dưới lớp vòng dường như trở nên sống động, nhanh chóng thấm vào quần áo, rồi thấm vào da thịt.

Trời lạnh như sương, kéo theo cơn đau quặn thắt trong bụng.

Quảng Tuyền ngay lập tức giữ tôi lại, sau đó cho Liễu Thăng một cái nháy mắt, Liễu Thăng vội vàng yêu cầu cha tôi giữ mẹ tôi xuống.

Mẹ tôi gặp tình trạng tệ hơn tôi, gần như lăn trên giường vì đau đớn.

"Kiên nhẫn."

Quang Tuyền ôm chặt lấy tôi khi thấy trán tôi đổ mồ hôi vì đau.

Tôi cố gắng nghe theo lời anh ấy, dường như có vô số mũi kim đâm vào khắp cơ thể tôi cùng một lúc.

Tôi đau đớn rên rỉ, cả người như thắt lại.

Thế rồi cơn đau cũng hết, nhưng bụng tôi cồn cào như muốn đi vệ sinh.

Trong lúc bối rối, Quang Tuyền buông tôi ra cười thầm:

"Được rồi."

Sau vài lần đi vệ sinh, chân tôi đã mềm ra, tôi cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Quảng Tuyền rót hai cốc nước cho mẹ tôi và tôi uống, nói rằng đó là để điều hòa cơ thể.

Nước trong cốc giống như nước suối, nhưng có vị ngòn ngọt.

Liễu Thăng chỉ nói rằng anh ta lấy nó từ trong suối cổ ở công viên Liễu tiên, bố tôi ngay lập tức khen rằng nước tốt, thỉnh thoảng ông vẫn lái xe đến lấy về pha trà.

Sau khi uống nước, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Anh trai tôi thức dậy một lần giữa chừng, nghe nói mẹ tôi và tôi đều ổn thì ngủ thiếp đi.

Trời gần sáng, Quảng Tuyền kêu tôi ngủ lại trong bệnh viện, đợi sau khi trời sáng thì quay về nhà Đặng Quang Vỹ, còn anh có chuyện phải làm với Liễu Thăng. Anh nói sau khi tiêu diệt loài rắn thì vẫn phải xử lý một số chuyện.

Cả người mỏi nhừ, tôi nằm lăn ra giường.

Mẹ tôi chịu đựng nhiều hơn tôi nên đã chìm vào giấc ngủ sâu, bố tôi mệt quá nên cũng nằm xuống bên cạnh an ủi tôi. Ông bảo có sư phụ Liễu Thăng ở đây thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Khi nào trời sáng thì chúng tôi sẽ quay về.

Đúng vậy, có Quảng Tuyền ở đó thì sẽ không có gì xảy ra.

Tôi nheo mắt lại, định bụng ngủ thêm một giấc nữa.

Nhưng đêm nay tôi đã trải qua quá nhiều chuyện, đầu óc tôi chỉ toàn những hình ảnh kinh dị và quái đản đó nên không tài nào chợp mắt được.

Mơ mơ màng màng nhìn thấy ánh đèn hành lang chiếu lên giường bệnh của mẹ tôi, bóng dáng bà nằm nghiêng rơi xuống giữa hai cái giường, giống như hơi bắt đầu cong lên... Kéo dài...

Nhưng mẹ tôi ngủ quá say, căn bản không nhúc nhích.

Tôi chỉ cho là vì ánh đèn chiếu sáng, híp mắt nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh mở hé,

Nhưng mẹ không nhúc nhích, ánh sáng không lay chuyển, cái bóng kia làm sao có thể động đậy?

Tôi đang nghi hoặc thì đã thấy bóng dáng kia giống như chậm rãi di chuyển trên mặt đất, có cái gì đó từ trong bóng bò ra ngoài.

Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh những con rắn con nhúc nhích trườn ra từ trong bụng mợ, cố gắng cựa quậy để gọi bố tôi dậy. Nhưng rồi tôi phát hiện, thân thể của mình không nhúc nhích được, miệng há to cũng không thể phát ra âm thanh.

Đây là bị bóng đè!

Tôi cố gắng suy nghĩ, nhưng mãi cũng không thể di chuyển.

Mà thứ từ trong bóng bò ra, tựa hồ ngẩng đầu hít vào, theo đó xoay một vòng, bò về phía giường bệnh của mẹ tôi.

Anh đèn xuyên thấu qua đáy giường lóe lên trên mặt nó, là bà ngoại của tôi!

Trong đầu tôi có gì đó nổ tung, nhìn bà ngoại giống như một con rắn bò lên giường mẹ, thân thể chỉ có một nửa từ trong bóng tối chui ra.

Bà ngoại tôi vừa bò vừa lẩm bẩm nói:

"Mày là chị, tại sao lại không giúp em trai mày. Thằng bé nuôi rắn không dễ dàng, sao mày không giúp một chút. Người ta còn mua nhà cho em trai, mày thì ngay cả cho nó chút tiền làm ăn cũng không chịu..."

Bà ngoại trước kia ở nhà tô thỉnh thoảng cũng trách móc những lời này. Chúng tôi chỉ nghe, để mặc cho bà than thở, không ai để ý tới bà.

Mẹ tôi bảo, bà đã lớn tuổi rồi, rất khó để thay đổi suy nghĩ của bà.

Chúng tôi hiếu thuận với bà là do tự nguyện, bà có đón nhận hay không không quan trọng.

Bà ngoại vừa trách móc vừa giống như con rắn thịt trèo lên tường, từ từ trèo lên giường của mẹ tôi.

Chỉ là khi thân thể bà nửa trèo lên giường, tôi mới phát hiện bà không mặc quần áo, trên người khoác một tấm da rắn...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net