5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(...)

Anh trai tôi lái xe ra, chúng tôi vội vàng đưa mẹ tôi lên xe, anh trai tôi còn nói với tôi rằng anh đã báo cảnh sát.

Lúc này, mẹ tôi dù có cố gắng móc cổ họng thế nào, cũng không nôn ra được trứng rắn nữa.

Nhóm chú bác cũng loạn như cào cào không biết phải làm sao, chỉ đành cầm cuốc đập chết những con rắn nhỏ khác còn sót trên mặt đất.

Tôi liếc nhìn mẹ tôi, một lần nữa nhìn người đàn ông áo trắng chỉ vàng đứng dưới gốc cây bưởi, nói với cha tôi rằng người đàn ông có thể cứu mẹ.

Nhưng ba tôi và anh trai tôi đều nhìn kĩ vài lần rồi nói dưới gốc cây bưởi căn bản không có người.

Nhưng anh ta đang đứng đó mà!

Anh tôi đã nghe tôi kể hai lần nên lựa chọn tin tưởng tôi, hơn nữa cậu và em họ đều là bộ dạng kỳ quái, cảnh sát tới chưa chắc giải quyết được nhưng anh trai tôi là người báo cảnh sát nhất định phải có mặt.

Người đàn ông áo trắng kia cố ý nhắc nhở tôi, tôi không dám kéo dài thêm nữa.

Cho nên chúng tôi thương lượng, quyết định để ba tôi đưa mẹ tôi đến bệnh viện, tôi và anh trai tôi ở lại.

Xe không thể đi vào từ cổng sau nên anh trai tôi cõng mẹ tôi ra xe, tôi gật đầu với người đàn ông áo trắng vàng vẫn còn đứng dưới gốc cây bưởi, ý bảo anh ta chờ tôi rồi vội vàng đi theo, nhưng vừa mới đi được hai bước, tôi ngửi thấy một hương thơm ngọt ngào nói không nên lời.

Mùi vị này phải tả thế nào đây, giống như sau khi tan tầm về đói đến lả người đột nhiên ngửi thấy mùi thịt hầm, trong miệng lập tức nước chảy ròng ròng.

Nhưng mùi vị này so với vị thịt hầm không biết tươi hơn bao nhiêu lần, chỉ ngửi thấy mùi đã giống như uống một ngụm canh thịt dê tươi nồng, hận không thể trực tiếp nuốt vào trong cổ họng.

Mà nguồn gốc của hương vị này, rõ ràng chính là canh rắn dưới tàng cây.

Lúc này bên cạnh bếp chen lấn toàn người là người, tất cả mọi người đều đang nuốt nước miếng chờ, có người đã nhịn không được.

Vừa rồi sân sau náo loạn động tĩnh lớn như vậy, những người này thế mà một chút cũng không nhúc nhích, đều đứng canh giữ nồi canh rắn này?

Ngay khi tôi cố nén nước miếng trong miệng, anh trai tôi vội vàng nhìn tôi nói: "Đừng ngửi, mùi vị này kỳ lạ lắm."

Nhưng anh vừa dứt lời, mẹ tôi sắp vào tới trong xe ngửi thấy mùi canh rắn này bỗng phát ra tiếng vang khanh khách trong cổ họng, ngẩng cổ không ngừng nuốt nước miếng, hai mắt phóng ánh sáng lạnh nhìn chằm chằm nồi canh rắn đang không ngừng bốc hơi.

Trong khi bà ngẩng cổ nuốt nước miếng, gân xanh trên cổ phản chiếu ánh lửa nấu canh, gân xanh hiện ra, giống như từng con rắn nhỏ bắt đầu cử động.

Theo nhịp mẹ tôi nuốt nước miếng, bụng dưới hình như cũng đang cong lên, cổ kéo dài.

Tôi nghĩ đến bộ dáng mợ vừa rồi, vội vàng đưa tay che mũi mẹ tôi, quay sang ba tôi nói: "Ba mau lái xe đi."

Nhưng mẹ tôi lại giống như phát điên, cắn tay tôi một cái, đẩy tay tôi muốn lao về phía canh rắn.

Ngay cả anh trai tôi đưa tay ôm bà cũng bị bà đá ngã.

Mắt thấy mẹ tôi sắp nhào tới bên nồi canh rắn kia, người đàn ông áo trắng kim văn đột nhiên xuất hiện, ở sau đầu mẹ tôi nhẹ nhàng nhéo một cái.

Mẹ tôi lập tức thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.

Tôi nín thở, không dám ngửi mùi nước canh ngọt ngào kia, vội vàng chạy tới.

Nhưng tôi mới chạy hai bước đã cảm thấy trong dạ dày trướng lên.

Người đàn ông kia vẻ mặt hiểu rõ đứng lên, bước tới trước mặt tôi, đưa tay ôm bụng tôi: "Trong bụng cô cũng có rắn chủng, trách không được những con rắn con kia muốn tìm cô."

Tôi nghe nói trong bụng mình cũng có rắn chủng thì nhất thời chỉ cảm thấy lông tơ dựng ngược.

Tôi đứng quá gần nên lại ngửi thấy mùi canh rắn kia, bụng càng lúc càng trướng, có cái gì hướng lên trên, giống như những loài rắn kia cũng muốn đi ra ăn canh rắn vậy.

"Hà Y, sững sờ cái gì, mau tới hỗ trợ đưa mẹ đi."

Anh trai tôi vội vàng kéo mẹ tôi lên xe.

Nhóm chú bác đi theo đều ngửi thấy mùi canh rắn kia, giống như mất hồn, cũng không quản chúng tôi nữa mà nuốt nước miếng tiến đến bên nồi kia, hỏi những người canh giữ trong nồi là cái gì.

Người đàn ông thấy thế, cười lạnh một tiếng.

Tôi nghĩ đến vừa rồi nếu như không phải anh ta ra tay, mẹ tôi đã nhào tới chỗ canh rắn.

Tôi biết người khác không nhìn thấy anh ta nên nhẹ nhàng nói lời cảm ơn với anh ta, sau đó vội vàng giúp anh trai tôi đỡ mẹ tôi lên xe trước.

Quanh nồi canh rắn có quá nhiều người, chúng tôi nhất thời còn không biết chuyện gì xảy ra, cũng không quản nổi nhóm chú bác đó, chờ xe ba tôi đi rồi thì vội vàng lùi ra một góc không thể ngửi thấy mùi canh.

Mùi canh rắn này nếu chưa từng ngửi qua thì không sao, nhưng đã ngửi rồi thì nó cứ luôn quanh quẩn bên đầu mũi, mãi cho đến khi chúng tôi ra tới trước nhà chú tôi thì mùi hương mới tản ra.

Đứng ở trước phòng chú, chúng tôi còn có thể mơ hồ nhìn thấy em họ đang thu dọn cho mợ toàn thân đầy máu.

Tôi nặng nề thở ra vài hơi, nhưng giữa hơi thở vẫn có mùi thơm ngọt ngào của canh rắn, giống như không thể xua đi được.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một hương vị tươi mát, người đàn ông xuất hiện, đưa cho tôi một chiếc lá bưởi.

Hương vị tươi mát kia chính là từ trong lá bưởi tuôn ra, trong nháy mắt đã xua tan mùi canh rắn làm cho người ta chảy nước miếng kia.

"Cảm ơn."

Tôi nhận lấy lá bưởi.

Anh trai tôi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn sang bên cạnh tôi: "Người em nói ở đây hả?"

Tôi có chút khâm phục năng lực tiếp nhận của anh trai mình, nhìn người đàn ông áo trắng kim văn kia cười cười, sau đó hít thật sâu mấy hơi mùi lá bưởi, đến khi tỉnh táo hơn thì đưa cho anh trai tôi.

Nghe nói lá bưởi trừ tà, không biết có phải là thật hay không, nhưng mùi lá bưởi này đúng thật đã át mùi canh kia xuống.

Anh tôi nhận lấy ngửi một chút rồi lập tức bóp lá bưởi hít sâu.

Sau đó anh mới thở dốc bình tĩnh, nhìn tôi nói: "Em vừa rồi làm sao vậy? Cũng ngửi thấy mùi thơm muốn uống canh rắn sao?"

Tim tôi nhói lên, tôi ôm bụng nói với anh trai tôi rằng trong bụng tôi cũng có giống rắn, vừa ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của canh rắn đã muốn đi về phía bên kia.

"Sao em không nói sớm trong bụng em cũng có rắn! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Đầu tiên anh tôi sửng sốt, liếc mắt nhìn em họ đang thu dọn một cái, sải bước đi về phía em họ.

Tôi nhanh chóng đuổi theo, vừa đi vừa hỏi người đàn ông bên cạnh: "Phải xưng hô với ngài như thế nào ạ?"

Hình như anh ta cũng không có ác ý, đầu tiên là giúp tôi bắt rắn, lại nhắc nhở mẹ tôi có rắn trong bụng.

"Quảng Tuyền."

Người đàn ông mặc áo trắng cũng bình tĩnh đi theo.

"Ngài là..."

Tôi liếc mắt nhìn anh ta, không biết hỏi như thế nào.

"Tôi tới vì rắn trồng ra."

Ánh mắt Quảng Tuyền quét qua người tôi một chút, khẽ cười nói: "Cậu cô e là nuôi vài thứ rất lợi hại đấy."

Tôi nghĩ đến canh rắn như có thể câu dẫn lòng người, cho rằng ý anh ta nói là Đặng Quang Vĩ nuôi rắn thịt.

Loài rắn kia sợ nhất chính là nuôi từ trong cơ thể con người!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net