7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(...)

Tôi thấy miệng mợ gắt gao cắn một miếng thịt của anh trai thì trong lòng giận dữ, vừa toan cầm cuốc lao tới thì thấy Quảng Tuyền khẽ thở dài, đi tới, vươn tay về phía gáy mợ nhẹ nhàng gõ một cái.

Mợ giống như đau đớn, há miệng kêu một tiếng, sau đó nhả ra, không hề nhúc nhích nữa.

Em họ cũng đột nhiên kêu rên một tiếng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Nhưng ngay khi mợ nhả ra, chỗ trên đùi anh trai tôi bị cắn để lại một mảnh đen sì.

Tôi vội vàng ném cuốc đi, đưa tay muốn giúp anh trai tôi vắt máu độc, Quảng Tuyền lại một phen kéo tôi về: "Máu này không thể đụng."

Cảnh sát thấy thế cũng hoảng sợ, vội vàng gọi đưa đến bệnh viện trước, xem ra là có kịch độc.

Chân anh trai tôi trong nháy mắt sưng lên, môi đen tím tái, thân thể lắc lư.

Tôi vội vàng đỡ lấy anh, anh lại nhìn sang bên cạnh tôi: "Bảo anh ta cứu em và mẹ đi."

Tôi biết anh nhắc đến Quảng Tuyền, nhưng phương hướng anh nhìn cũng không đúng.

Cảnh sát vội vàng đỡ anh trai tôi, trực tiếp cõng trên lưng, chạy về phía xe cảnh sát.

Tôi liếc mắt nhìn mợ bị tách khỏi cột sống, tựa như vừa rồi biểu ca giết rắn thịt chuẩn bị nấu canh rắn.

Bất chấp có người ở đây, tôi kéo Quảng Tuyền: "Anh cứu anh trai tôi đi!"

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt lóe lên nói: "Nước bọt của con người cũng có độc, trong cơ thể mợ cô còn nuôi ra giống rắn kịch độc. Nhân độc, xà độc, cùng với thi độc trộn lẫn với nhau, cũng không dễ giải."

Tôi nhìn vết thương của anh tôi sưng lên thâm đen nhưng không có mâu chảy ra, biết độc tính này rất mạnh.

Một số nọc rắn có thể giết chết người chỉ trong vài phút.

Trong lòng tôi từng đợt trầm xuống, nhưng Quảng Tuyền nói là không dễ giải, không phải là không thể giải.

Tay tôi theo bản năng túm chặt vạt áo Quảng Tuyền: "Anh có biện pháp cứu, đúng không?"

"Có, nhưng có điều kiện."

Quảng Tuyền ánh mắt trầm xuống nhìn tôi, giống như một dòng suối trong vắt nhìn không thấy đáy.

Lúc này cảnh sát hỏi người nhà là ai, để chúng tôi cử một người đi cùng đến bệnh viện.

Tôi không nghĩ tới Quảng Tuyền lúc này đưa ra điều kiện, nghĩ đến anh trai mình chống đỡ không biết được mấy phút, lập tức cắn răng nói: "Anh nói xem."

"Gả cho tôi."

Ánh mắt Quảng Tuyền lưu chuyển, nhìn chằm chằm tôi nói:

"Em gả cho tôi, tôi sẽ cứu cả nhà em."

Điều kiện này của anh ta có chút kỳ quái, nhưng đúng lúc này, cảnh sát dẫn đầu nhìn tôi, vẫy tay gọi tôi đi qua.

Rõ ràng Quảng Tuyền ở ngay bên cạnh tôi, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy.

Tôi giương mắt nhìn Quảng Tuyền, ánh mắt anh ta trong suốt.

Trong lòng tôi đột nhiên có chút hiểu được vì sao anh ta lại đưa ra điều kiện như vậy. Trừ tôi ra, không ai có thể thấy anh ta cả.

Cảnh sát đằng kia vẫn đang gọi tôi, thấy tôi không qua, còn có chút khẩn trương.

Quảng Tuyền thấy tôi chần chờ, sự thất vọng trên mặt càng thêm đậm, há miệng nói: "Em không muốn, cũng không sao."

Tôi liếc nhìn chuồng rắn bên cạnh, nhìn cả con rắn nhỏ bị đập chết trên mặt đất.

Hiện tại tính mạng của mẹ tôi và anh trai tôi sắp mất, mợ chết rất thảm, Đặng Quang Vỹ thì lại chạy trốn.

Những chuyện quỷ dị này, tìm người khác cầu cứu sợ là không được, cũng không kịp nữa.

Tôi lập tức nhìn Quảng Tuyền, nặng nề gật đầu: "Được."

Quảng Tuyền nghe tôi đồng ý, trong ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, thật giống như đột nhiên từ trong sương mù lượn lờ đi ra.

Cái loại vui mừng này giống như nước suối ùng ục tuôn chảy, không sao ngừng được.

Tôi không nghĩ tới mình đáp ứng có lệ mà làm anh vui vẻ đến thế, trong lòng đột nhiên có chút áy náy.

Quảng Tuyền tiến lên một bước, cúi đầu hôn tôi một cái.

Tôi cảm giác trên môi lạnh lẽo, theo đó có một thứ gì trong vắt như nước suối trực tiếp chui vào trong miệng.

Quảng Tuyền mặt mày mang ý cười, dán vào môi tôi, nhẹ giọng nói:

"Luồng nước suối này, có thể tạm thời áp chế khí rắn trong bụng em, cũng có thể làm cho em không bị mùi hương của canh rắn cuốn hút. Tôi đi cứu anh trai em trước, em ở chỗ này chờ tôi."

Anh cười tủm tỉm quay đầu nhìn tôi một cái rồi biến mất.

Tôi mím môi, sau khi cỗ nước suối trong mát kia chảy vào miệng thì cả người đều sảng khoái không ít, miệng đầy mùi vị thanh thoát, át hết mùi máu tươi và mùi rắn tanh tưởi.

Lúc này cảnh sát thấy tôi vẫn không qua được, trực tiếp đi tới, hỏi tôi chuyện gì xảy ra, có muốn đi bệnh viện với anh trai tôi không.

Tôi nghĩ Quảng Tuyền nếu đã đồng ý đi cứu anh trai tôi, hẳn là sẽ không có việc gì, hơn nữa ba tôi còn ở bệnh viện.

Hơn nữa nguồn gốc của việc này còn chưa tìm được, tôi luôn cảm thấy có liên quan đến thi thể bà ngoại.

Vậy nên tôi bèn gọi điện thoại cho ba tôi, nói cho ông biết anh trai tôi cũng đến bệnh viện, để ông chăm sóc một chút.

Sau đó đem nguyên nhân và hậu quả của sự việc nói cho cảnh sát, xác rắn con vẫn còn đầy đất, cảnh mợ cắn người bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy.

Những con rắn thịt vẫn còn trong lều rắn phía sau tôi.

Hơn nữa cả nhà chúng tôi đúng là từ nơi khác chạy về chịu tang, vừa rồi Đặng Quang Vĩ điên khùng không ít người trong thôn đều nhìn thấy.

Cảnh sát ghi chép cho tôi liếc mắt nhìn chuồng rắn phía sau tôi, thấy nhiều rắn như vậy cũng có chút da đầu tê dại, nhưng không xác định là rắn gì, không dám lộn xộn.

Một bên cũng có cảnh sát gọi điện thoại, bảo người thu dọn thi thể cho mợ, tìm chuyên gia đến xem những con rắn này, sau đó bảo tôi dẫn bọn họ đi xem thi thể bà ngoại và canh rắn đang nấu.

Lúc này em họ cũng tỉnh lại, nhưng cả người hình như bị dọa choáng váng, bất kể hỏi cái gì, nó đều ngồi trên mặt đất không nói lời nào, hai mắt thẳng tắp.

Cảnh sát đưa anh ta lên xe cảnh sát, định sẽ hỏi anh ta khi anh ta tỉnh táo hơn.

Tôi dắt cảnh sát đến linh đường, sợ bọn họ ngửi được mùi canh rắn cũng không khống chế được như các chú bác, còn cố ý để cho bọn họ đeo khẩu trang.

Nhưng chờ chúng tôi lần thứ hai đến cửa linh đường, lại phát hiện canh rắn hầm kia đã không còn, các chú bác đang gặm xương rắn, vẻ mặt còn chưa thoả mãn.

Tôi không nghĩ tới vừa rồi còn đang nấu canh rắn, cứ như vậy một chốc bọn họ đã chia nhau uống hết.

Nhìn chung quanh nhiều người như vậy, tôi cũng không dám nhắc tới canh rắn quái dị kia, miễn cho dẫn đến khủng hoảng.

Thấy tôi mang theo cảnh sát tới, ông cậu hình như mới tỉnh táo lại, đi theo tôi vào linh đường, nói có cảnh sát ở đây, phải xem bà ngoại chết như thế nào.

Lúc này cửa linh đường còn đóng lại, tôi nghĩ vừa rồi có rắn con từ xà rơi xuống, nhắc nhở mọi người cẩn thận.

Nhìn rắn con vừa rồi trong cơ thể mợ chui ra, với con trong linh đường này xuất hiện giống nhau, chắc chắn chúng đều có độc.

Bọn ông cậu nghe nói bên trong có thể có rắn, đầu tiên là lộ ra biểu tình sợ hãi, sau đó liếc mắt nhìn nồi canh rắn vừa rồi, gọi người nhà bên cạnh đi lấy ô, cầm ô đi vào.

Những gia đình này đều sống gần nhau, đi lấy ô rất nhanh.

Trong khi họ đi lấy ô, cảnh sát hỏi họ một số thứ, kết quả là hỏi ra vài điều khiến tôi sợ hãi.

Sau khi đón bà ngoại trở về, Đặng Quang Vỹ thường xuyên nấu canh rắn cho mọi người nếm thử, nói là muốn nghiên cứu ra canh rắn có hương vị ngon nhất để hợp tác với nhà hàng trong thành phố kiếm tiền.

Những nhà quanh đây đều đã uống canh rắn của Đặng Quang Vĩ, càng uống càng muốn thêm, có cơm cũng không ăn được, có khi nghĩ đến mà thèm đến độ tự mình bắt rắn nấu canh, nhưng không có ngon như canh rắn nhà Đặng Quang Vĩ.

Trách không được vừa rồi em họ nói nấu canh rắn, những người này liền canh giữ bếp lò không di chuyển, tôi còn tưởng rằng là thấy giết rắn kỳ lạ nên muốn xem náo nhiệt, thì ra đều là chờ ăn canh rắn.

"Canh rắn ngon như vậy sao?"

Cảnh sát cũng rất tò mò.

Ông cậu bọn họ dùng sức nuốt nước bọt, nói chỉ nghĩ thôi đã muốn chảy nước miếng rồi.

Đúng lúc này mấy người cầm ô đến, ông cậu vừa nuốt nước miếng, vừa gọi chúng tôi đi vào.

____

Donate ủng hộ dịch giả xèng mua thuốc tại số tài khoản 0584717581 MB Bank Nguyễn Diệp Anh 🫶🫶🫶


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net