Chương 1287-1288: Con gái kẻ coi tiền như rác (67-68)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh


Chương 67 (1287):

"Anh cả, anh xem lúc nào có thể trả đủ tiền mượn cho em thế, nhân lúc có thời gian rảnh em đã tính rằng trong những năm này, số tiền mà nhà anh đã mượn ở chỗ em, vài thứ đồ linh tinh lặt vặt, đồ mà em tự nguyện tặng cho nhà anh thì không cần tính. Em tính thử, anh cần phải trả cho em 230 vạn."

"Lập Đức, em nói gì vậy?" Đường Lập Bình hoàn toàn không dám tin tưởng những lời mà bản thân nghe được trên điện thoại, Đường Lập Đức vậy mà lại tìm ông đòi tiền sao?

"Anh cả, em nói lại lần nữa, trả tiền." Mấy ngày nay ở bệnh viện, Đường Lập Đức đã nghĩ rất nhiều.

Từ ngày hôm đó, mỗi ngày Đường Quả đều đến một lần.

Tuy rằng mỗi lần cô đều dặn dò người trong bệnh viện chăm sóc cho hai người, mỗi bữa cũng đúng giờ gọi đồ ăn cho họ.

Nhưng thái độ của cô đối với họ rất lạnh nhạt, dường như thật sự giống với lời cô nói, cô chỉ có trách nhiệm phụng dưỡng họ mà thôi.

Đường Lập Đức buồn bã trong lòng, ông nằm trên giường bệnh nghĩ lại hơn nửa đời người của mình, luôn có một loại ý nghĩ muốn cho mình mấy cái tát.

Đời này, rốt cuộc thì ông đã làm bao nhiêu việc điên rồ chứ.

"Lập Đức, em cũng biết mà, anh..."

"Anh cả, vay nợ thì phải trả tiền, đây là chuyện hiển nhiên. Anh có hai căn nhà, tùy ý bán một căn là có thể trả hết nợ nần rồi. Tuy chúng ta là anh em ruột, nhưng anh em ruột cũng phải tính toán rõ nợ nần."

"Lập Đức, ngày khác lại nói chuyện đi, giờ anh không rảnh."

Điện thoại bị cắt đứt, Đường Lập Đức có hơi thất thần, khóe môi nặn ra một nụ cười khổ.

Lúc trước, ông quả thật đã nghĩ thông rồi, người anh trai ruột này của ông không giống như những gì ông nghĩ.

Ông tiếp tục gọi cuộc điện thoại khác, may mắn là tiền ông cho mượn đều có viết giấy nợ cả, không đến mức không nhớ rõ.

"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng bắt máy rồi."

"Tĩnh Hoa, lại là chuyện gì nữa thế? Tìm được chỗ ở chưa?"

Tống Tĩnh Hoa đáp, "Tìm được rồi ạ."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, mẹ nói rồi mà, các con nhất định sẽ có cách. Làm gì có chuyện gặp vấn đề gì cũng quay về nhà mẹ đẻ nhờ giúp đỡ chứ. Con gái đã gả đi rồi lại mang theo chồng mình về nhà mẹ đẻ sống, thật không thể chấp nhận được."

"Mẹ, lúc nào mẹ trả tiền cho con thế, con tính rồi, số tiền mà mẹ mượn từ tay con, trừ đi những thứ mà con tặng cho mẹ thì tổng cộng là 80 vạn."

"Không có tiền, không có tiền, Tĩnh Hoa, con cũng thật là, lúc này còn nhắc đến chuyện trả tiền nữa, đó không phải là muốn cái mạng già này sao? Trong mắt con chỉ có tiền thôi sao?"

Bà Tống dường như rất tức giận, trực tiếp cúp điện thoại.

Tống Tĩnh Hoa gọi điện thoại cho chị cả Tống, Tống Trân Thu, "Chị cả, em đến đòi nợ, không biết lúc nào chị mới trả tiền cho em, 17 vạn."

"Em gái à, nhà chị..."

"Chị cả, nhà ai cũng có khó khăn cả. Bây giờ em gặp khó khăn rồi, đòi chị trả tiền cũng là chuyện hiển nhiên"

"Tĩnh Hoa, em nói vậy quá tổn thương tình cảm chị em giữa chúng ta rồi."

"Chị cả, bây giờ em gặp khó khăn, chị không trả nợ cho em, em cũng thấy rất tổn thương tình chị em đấy."

"Em gái à, ngày khác lại nói nhé, chị bận rồi...Tút tút tút..."

Hai người gọi điện thoại cả buổi sáng, những người mượn tiền của mình bọn họ đều hỏi một lượt.

Mấy bác gái ở bên cạnh cũng không nghe nổi nữa rồi.

"Nhìn xem đi, em gái, những kẻ mà em giúp đều là loại người gì chứ, người nào người nấy giống như ông lớn vậy, vậy mà lúc trước hai người còn nghĩ bọn hắn tốt lành lắm."

Thấy dáng vẻ im lặng buồn bã của Đường Lập Đức và Tống Tĩnh Hoa, các bác gái không nói gì nữa.

Đường Quả đương nhiên biết chuyện này, hệ thống hỏi, [Ký chủ, bọn họ nhìn có vẻ thật sự hối hận rồi.]

"Vậy thì sao chứ?"

Hệ thống: Được rồi, không sao cả, dù gì ký chủ cũng chẳng còn tình cảm gì với bọn họ nữa rồi.

Sống trong viện dưỡng lão tốt nhất, sợ là hai người này sẽ rất buồn đây.

=====

Truyện được đăng phi lợi nhuận tại w\a..t\\t/p..ad// pthao200620, nếu bạn đang đọc ở nơi khác, vui lòng đến đọc ở w..a\t//t/p ad.. pthao200620 để ủng hộ nhóm dịch. Cảm ơn các bạn ~~

=====

Chương 68 (1288):

Sống ở nơi tốt nhất, có người chăm sóc, ăn ngon mặc đẹp, nhưng bọn họ đã bị cô lập hoàn toàn rồi.

Có lẽ, đây mới là báo ứng lớn nhất.

Thứ mà hai người này xem trọng nhất là tình nghĩa.

Bọn họ đã mất đi tình cảm giữa anh chị em, bạn bè, đồng nghiệp rồi, giờ đây còn mất đi tình cảm với con gái mình nữa.

Thật đáng thương, haizz!

Lúc Đường Quả tan làm đến bệnh viện thì thấy hai người mặt ủ mày chau, cô hỏi nguyên nhân.

Hai người ngước mắt lên trông mong nhìn Đường Quả, kể chuyện ra, tỏ vẻ rằng tiền đã cho mượn sợ là không đòi về được nữa rồi.

"Bố mẹ, nếu hai người hạ quyết tâm, muốn đòi tiền về, vậy thì con có thể giúp bố mẹ đòi lại."

Tiền, nhất định phải lấy về lại, không có lý để cho đám người kia được chiếm hời.

"Tiểu Quả, con có cách sao?"

"Có." Đường Quả nhướng mày cười, "Chỉ là xem bố mẹ có đủ nhẫn tâm không thôi. Chuyện mà con làm sẽ thật sự triệt để cắt đứt quan hệ của các người, bố mẹ dám sao?"

Hai người do dự một lát, hỏi, "Làm thế nào?"

"Báo cho bọn hắn, dùng cách của pháp luật để thu hồi tài sản của bọn họ, nếu bọn họ không đưa thì tòa án có thể áp dụng biện pháp cưỡng chế, dùng tài sản của bọn hắn để trừ nợ. Bố mẹ yên tâm, con sẽ giúp bố mẹ mời luật sư giỏi nhất, bảo đảm kiện tụng có thể thắng, lại đến công ty đòi nợ thuê hai người đến đòi."

Hai người vừa nghe đã bị dọa một trận, phải làm lớn đến thế sao?

"Bố mẹ từ từ nghĩ đi."

Đường Quả đi rồi.

Hai người bắt đầu lưỡng lự, hai bác gái ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, "Hai người còn do dự gì nữa, đồng ý đi. Bọn người kia căn bản không thèm để ý đến hai người, bây giờ cũng không khác đoạn tuyệt quan hệ là mấy rồi, còn chê mất mặt sao? Lúc hai người nhặt rác mà sống ở công viên, không có ai giúp đỡ, có mất mặt hay không? Nếu không phải có con gái, mấy người đã chết trong công viên rồi, xác chết vứt hoang như thế càng mất mặt hơn, bị những người trong xã hội này ngày ngày bàn tán chê cười."

Ngày hôm sau, hai người giao tất cả giấy nợ cho Đường Quả, tỏ vẻ rằng tất cả mọi việc đều giao hết cho cô.

"Đây là gì?"

Nguyên Sóc nhìn thấy Đường Quả ôm một cái hộp sắt, là loại hộp lúc trước từng đóng gói kẹo, giờ nó cũng phai màu rồi thì anh có hơi thất sắc, không nhịn được tò mò mà hỏi.

"Toàn là giấy nợ." Đường Quả mở hộp sắt, mím môi cười nói, "Là giấy nợ mà hai người coi tiền như rác kia cho người khác mượn tiền trong những năm này."

Nguyên Sóc: "..."

"Sao họ lại giao giấy nợ cho em vậy?"

"Hai người định đòi lại, chẳng qua hình như không có bản lĩnh để đòi, em nói là em có thể làm được nên họ giao cho em." Đường Quả nói, "Số tiền này xem như là phí cho bọn họ ở viện dưỡng lão đi, cũng không thể cho những tên 'cực phẩm' kia được hời chứ?"

"Sóc ca, anh có quen luật sư không?"

Nguyên Sóc nói, "Có quen, muốn kiện sao?"

"Đương nhiên, không phải bọn hắn để ý mặt mũi nhất sao? Vậy thì em sẽ cho bọn hắn mất mặt trước mọi người, phơi bày bộ mặt của bọn hắn để mọi người xem thử bọn hắn là hạng người gì. Những kẻ giả nhân giả nghĩa này thật sự cho rằng cả đời này có thể thoải mái yên vui được ư? Nghĩ hay thật, ngày tốt lành còn ở phía sau đấy."

"Vậy anh giúp em tìm mấy người luật sư có năng lực làm việc mạnh, chỉ xem tiền."

Đường Quả cười hì hì, "Sóc ca hiểu lòng em thật đấy." Thật ra cô cảm thấy bản thân tên này khá tốt, chỉ là ở thế giới này anh ấy không phải là luật sư.

Nguyên Sóc bị nói đến ngại, "Giúp bạn gái của mình không phải là chuyện nên làm hay sao? Lúc nào cần vậy, anh liên hệ với những người này ngay?"

"Ừm, càng nhanh càng tốt, em muốn giải quyết chuyện này sớm một chút. Chứng cứ gì đó đã có đủ, mục đích chủ yếu là đòi lại được tiền."

=====

Minh Nguyệt: Cổ Diệp ơi, có việc cho anh làm nèeeeeee~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net